Rốt cuộc cũng ăn được bữa cơm vừa lòng nhất từ khi vào thế giới này, Hàn Duyệt bắt đầu chải chuốt lại lông của mình, còn không quên kêu hai tiếng, thúc giục Đông Phương ăn cơm nhanh hơn, lại không nghĩ đến nếu không phải Đông Phương vừa ăn vừa đút hắn, thì sao đến giờ còn chưa ăn xong.

Đông Phương hơi nghi hoặc, nhưng y nuôi Hàn Duyệt hồi lâu, cũng đoán được chút suy nghĩ của Hàn Duyệt, vì vậy mà muốn chọc hắn, cố ý ăn thật chậm, quả nhiên thấy lông trên người Hàn Duyệt sắp dựng đứng lên hết, không khỏi cười ha ha, để đũa xuống, Đông Phương điểm điểm đầu Hàn Duyệt, hỏi, “Bé con, ngươi muốn làm gì?”

Hàn Duyệt rất muốn trực tiếp nói cho Đông Phương, mình muốn theo y ra ngoài dạo, thuận tiện mượn uy chủ nhân ra oai một phen, nhưng hắn không nói được tiếng người, mà Đông Phương nghe không hiểu tiếng chim, làm hắn gấp tới mức chạy vòng quanh.

Suy nghĩ một chút, bay lên cánh tay Đông Phương, móng vuốt bắt lấy ống tay Đông Phương, bắt đầu bay ra ngoài. Đông Phương sửng sốt, hiểu ý Hàn Duyệt, suy tư một lát, đôi mắt đào hoa trầm xuống, lại ôn nhu nói “Hảo, chờ ta một chút, ta sẽ mang ngươi ra ngoài.”

Hàn Duyệt thỏa mãn, bay lên trên vai Đông Phương, im lặng đứng, lấy đầu cọ cọ cổ Đông Phương.

Đông Phương không ăn nữa mà cho hạ nhân dọn dẹp, sau đó mang Hàn Duyệt xuất môn, tự tay khóa kỹ cửa phòng, vuốt vuốt đầu Hàn Duyệt, mới đi ra ngoài.

Hàn Duyệt mở to đôi mắt chim tròn xoe, nhìn mọi người hành lễ với Đông Phương, nhất thời thấy mình cũng có chút thần khí, tiểu thanh niên sinh dưới cờ đỏ lớn lên dưới cờ đỏ (cho những ai hem biết cờ đỏ là gì, thì nó là cờ XHCN á), làm sao có thể tận mắt thấy trường hợp thế này, rũ rũ bộ lông, lắc lắc cánh, ngưỡng đầu nhỏ, hùng củ củ khí ngang ngang ( khí phách hiên ngang, tạm hiểu thế này đi,.. T^T nó là lời một bài hát của dân TQ bày tỏ khí phách của mình trong việc hỗ trợ Triều Tiên chống Mỹ á) đứng trên vai Đông Phương.

Đông Phương thấy Hàn Duyệt biểu hiện, dở khóc dở cười, nhưng cũng thấy vui mừng không ít, một sủng vật lấy mình làm quang vinh, hẳn là sẽ không phản bội mình.

“Đông Phương huynh đệ............” Đồng Bách Hùng từ xa đã thấy Đông Phương, trực tiếp hô lớn.

Đông Phương nghe thấy thanh âm liền dừng bước, xoay người nhìn về phía Đồng Bách Hùng, trên mặt lộ ra một nụ cười, chờ Đồng Bách Hùng lại, kêu một tiếng, “Đồng đại ca.”

Hàn Duyệt vừa nghe xưng hô này, bắt đầu nhìn chằm chằm đại hán sang sảng trước mắt, đây là nhân vật lần đầu tiên hại chết hắn a, nhìn hồi lâu, vẫn cảm thấy hắn là một tên mãng phu, nhất thời không còn hứng thú, bắt đầu đánh giá trang phục củaNhật Nguyệt Thần giáo.

Đồng Bách Hùng cũng chú ý tới con chim trên vai Đông Phương, nhìn kỹ, nhất thời mừng rỡ, “Đây là chim cắt mà.”

“Đồng đại ca biết nó?” Bắt Hàn Duyệt từ trên vai xuống, đặt vào lòng bàn tay mình, “Đồng đại ca biết nó là giống gì? Ăn cái gì không? Vì sao lại không chịu ăn thịt.”

Đồng Bách Hùng vốn định bắt chim qua hảo hảo nghiên cứu một phen, lại thấy Đông Phương vẻ mặt lo lắng cúi đầu vuốt lông chim nhỏ trong tay, sau đó hai mắt sáng quắc nhìn mình.

Đồng Bách Hùng ho khan một tiếng, lại nhìn Hàn Duyệt, hắn vẫn luôn thích ác điểu, nên có chút nghiên cứu về loài ưng, suy tư một hồi liền xác định giống loài của Hàn Duyệt, “Ngươi xem nó này, hình thể nhỏ như chim sẻ, đầu cùng cả thân trên ngay cả hai cánh cũng đều là màu xanh sẫm, trán có một đường màu trắng, viền mắt dọc theo mắt hợp với lông mi màu trắng, rồi kéo dài ra hợp với viền trắng trên cổ, má, cằm, hầu đều là màu trắng. Lông đuôi màu đen, chỉ có lông ở ngoại sườn mới có vài điểm màu trắng. Tròng đen hơi nâu, miệng sâu màu lam, chân cùng ngón chân màu đen. ( bách độ) đây là chim cắt chân trắng.”

“Vậy nó ăn cái gì?” Đông Phương biết nó là chim cắt chân trắng, thế nhưng Hàn Duyệt không chịu ăn thịt, cho nên mới hoài nghi, hiện tại nghe người khác xác minh thế này, mới hoàn toàn xác định phán đoán của mình

“Ăn thịt a, thịt tươi.” Đồng Bách Hùng rất muốn đi lên vuốt vuốt chim vài cái, tốt nhất có thể cầm lại xem, nhưng nhìn thấy chim cắt cùng Đông Phương thân thiết như vậy trong đầu liền đánh mất ý niệm này.

“Ân.” Đông Phương bản thân vốn trí tuệ hơn người, giỏi nhất là quan sát tâm tư người khác, tất nhiên biết Đồng Bách Hùng suy nghĩ cái gì, nếu là thứ khác, Đông Phương nhất định chủ động mở miệng đưa cho Đồng Bách Hùng, dù sao Đồng Bách Hùng cũng y quan hệ rất đặc biệt, họ là sinh tử chi giao.

Nhưng, chuyện tặng Hàn Duyệt, từ trong đáy lòng y lại bài xích, dù sao Hàn Duyệt cũng là thứ đầu tiên hoàn toàn thuộc về y. Y sợ Đồng Bách Hùng mở miệng, mình sẽ khó cự tuyệt, trực tiếp biểu hiện thân thiết vối Hàn Duyệt, rút củi dưới đáy nồi, “Bé con này nuôi để đùa vui gợi hứng trí rất tốt, ta đã phái người đi tìm, mấy ngày nữa sẽ mang cho Đồng đại ca một con, nuôi chơi thử xem.”

“Ha ha, Đông Phương huynh đệ hiểu ta nhất, ta đây sẽ chờ.” Đồng Bách Hùng nghe xong mừng rỡ, cũng không thèm nhìn Hàn Duyệt nữa, tới gần Đông Phương, kề vào lỗ tai y thấp giọng nói, “Nhâm Ngã Hành luyện công ra vẻ xảy ra vấn đề, chính ngươi phải cẩn thận.”

“Ta đã biết, cám ơn Đồng đại ca.” Đông Phương nói cảm tạ, trong Nhật Nguyệt Thần giáo này, y tuy có không ít tâm phúc, nhưng thật tâm đối xử với y cũng chỉ có lão đại ca đưa y lên Hắc Mộc Nhai này.

Tuy nói cũng là có nguyên nhân, nhưng Đông Phương Bất Bại là một người biết báo ân, người khác tốt với y, y sẽ tốt lại, người có ác ý với y, y sẽ ăn miếng trả miếng lại.

Đồng Bách Hùng không nói gì, chỉ vỗ vai Đông Phương, phất tay bước đi.

Đông Phương vuốt vuốt cánh Hàn Duyệt, đặt Hàn Duyệt lên vai, “Là ngươi muốn đi theo ta, cần phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Hàn Duyệt nghiêng đầu chim nhìn Đông Phương, có chút khó hiểu, đôi mắt tròn tròn chớp chớp, quyết định không nghĩ nhiều, bắt đầu ở trên vai Đông Phương nhảy qua nhảy lại.

Thế nhưng nơi Đông Phương đi càng ngày càng hoang vắng, người ở cũng càng ngày càng ít, mãi khi đến một tầng hầm, ẩm ướt mà đầy huyết tinh.

Hàn Duyệt sợ tới mức cả người phát run, lui thân mình vào cổ áo Đông Phương, lộ cái đầu nhỏ ra ngoài, đôi mắt đảo liên lục, chẳng lẽ đây là địa lao trong truyền thuyết. Hàn Duyệt nhất thời có chút sợ hãi lại có chút hưng phấn, thầm nghĩ kêu ngao ngao vài tiếng để phát tiết tâm tình của mình.

Đông Phương nhìn bộ dáng Hàn Duyệt linh động, không khỏi nhấc hắn ra khỏi cổ áo, đặt vào lòng, làm hắn càng thêm thoải mái.

Hàn Duyệt cảm kích dùng mỏ chim mổ mổ ngón tay Đông Phương, ánh mắt tròn tròn nheo lại, rất là đáng yêu.

Xuất ra một chuỗi chìa khóa, mở ra cửa sắt nặng nề, tiếng khóc la, tiếng cầu xin, tiếng quất, tiếng kêu thảm thiết đồng loạt truyền đến. Đông Phương tập mãi thành thói quen mà xoay người đóng cửa lại, nhìn Hàn Duyệt sợ cháng váng, phát ra tiếng cười dễ nghe, “Đồ ngốc, ngươi nghĩ địa lao là nơi vui chơi sao.”

Hàn Duyệt giấu đầu vào y phục của Đông Phương, nhưng lại không thể cản mình không nghe những tiếng kêu la thảm thiết nọ, Đông Phương đi đi xuống thang lầu, nhìn người bị giam bên trong, trong mắt mang theo một tia khoái ý, tất cả những kẻ này đều là những kẻ không chịu phục y, từng giẫm đạp lên y, hiện tại tất cả còn không phải cúi đầu cầu xin y, cái loại cảm giác thỏa mãn này, làm y càng thêm quyết tâm làm người trên người.

Chỉ có đứng thật cao, có thật nhiều quyền lực, mới có thể làm chuyện y muốn làm, bảo vệ người y muốn bảo vệ, nếu lúc trước y có võ công cùng địa vị thế này, phụ mẫu của y sẽ không chết thảm, nhà y, cũng sẽ không biến mất.

Ngồi ở trên ghế, uống trà thủ hạ dâng lên, nhìn trung niên hán tử đang bị quất, thanh âm mang theo châm chọc, nói, “Lý trưởng lão, ngươi có từng nghĩ mình sẽ có hôm nay không?”

“Đông Phương yêu nghiệt, giáo chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Trung niên nam tử tuy thân thể đầy máu nhưng vẫn còn kiên cường há mồm mắng.

“Ta thế nào cũng không cần Lý trưởng lão lo lắng, ngươi tốt nhất là lo cho bản thân thì hơn. Dẫn người ra đây cho ta.” Câu nói sau cùng là nói với thủ hạc đứng bên cạnh mình.

“Vâng” thủ hạ cung kính đáp. Sau đó đi ra ngoài, không bao lâu, dẫn theo một nam hài bảy tám tuổi không ngừng khóc vào.

Lý trưởng lão thấy nam hài, lớn tiếng mắng to, “Ngươi là tiểu nhân, đê tiện đối phó một hài tử không hiểu chuyện thì anh hùng gì chứ............ Phi............”

“Ha hả............ Ha ha ha............” Đông Phương cười ngả nghiêng, mắt lạnh như băng, “Lý trưởng lão lúc trước bán đứng Đồng đại ca, hại hắn bị chính đạo đuổi giết, vì phụ mẫu ta cứu Đồng đại ca một mạng, mà bị sát hại, khi đó có ai để ý đến một hài đồng như ta không, có ai lại vì phụ mẫu ta là nông dân mà tha cho họ một đường sống không.”

“Người nhà ngươi không phải ta giết, mà ngươi chẳng phải vẫn sống đó sao, thả cháu ta ra.” Lý trưởng lão giận dữ hét.

Hàn Duyệt ngơ ngác nhìn một Đông Phương như vậy, trong lòng phức tạp tới cực điểm, Đông Phương lúc này mắt đầy sắc bén, trên mặt có một loại vui sướng khi báo được thù, xứng lên khuôn mặt thanh tuyển của y, tạo nên một mỹ cảm tàn nhẫn.

Đường hoàng mà sâu sắc, làm Hàn Duyệt thấy y tàn nhẫn đồng thời lại sinh cảm khái như vậy mới là Đông Phương chân chính. Giơ tay nhấc chân cũng tạo ra khí phách, tư thái ngạo thị hết thảy, rồi lại lộ ra trí tuệ giảo hoạt, tính cách đa nghi, hết thảy hợp thành một Đông Phương Bất Bại.

Nhưng, nhưng một Đông Phương Bất Bại bất bại như vậy, lại bị hủy trong tay tên tiểu nhân Dương Liên Đình, nghĩ đến đây, tâm Hàn Duyệt bắt đầu đau đớn.

“Bé con, bị dọa?” Đông Phương đặt Hàn Duyệt trong lòng tay, bóp một khối điểm tâm đút cho hắn.

Hàn Duyệt há mồm nuốt vào, cả căn phòng đều là huyết tinh làm khối điểm tâm này phá lệ ngọt ngào. Nhìn thoáng qua hai tổ tôn đã chết kia, Hàn Duyệt dùng đầu cọ cọ ngón tay Đông Phương.

“Đồ ngốc.” Đông Phương cười mắng, vừa rồi Đông Phương làm người ta sợ hãi đã biến mất, trên mặt y giờ chỉ còn một mạt cười ôn nhu nhẹ nhàng.

“Thu thập sạch sẽ nơi này, Tử Dao có mang tin tức gì ra không?” Đông Phương vừa đút Hàn Duyệt ăn, vừa hỏi.

Tử Dao là một trong những tâm phúc của Đông Phương, cũng là một người duy nhất ở chỗ Nhâm Ngã Hành mà không bị giết hại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play