Editor: Hồ ly tinh

Sở trưởng lão cau mày, bất động thanh sắc nói: “Vậy làm phiền thiếu chủ rồi.”

Lục Minh ý cười không giảm: “Đâu có, ai lại phá hỏng việc của Giáo chủ chứ.”

Bầu không khí trong đại sảnh yên tĩnh lại, mặt Sở trưởng lão khẽ biến. Lục các chủ như không hay biết, quay đầu nói với lão: “Thất lễ, Thiếu chủ của chúng tôi tính tình bốc đồng, không cố ý mạo phạm Giáo chủ đâu. Nhưng trưởng lão không cần nghiêm mặt thế đâu ha, đây là việc vui mà.”

Phân đà chủ vội ho một tiếng, thuận miệng kết thúc đề tài.

“Ồ? Chẳng lẽ không đúng sao?”

Sở trưởng lão nặng nề nhìn cậu ta: “Sao thiếu chủ lại quan tâm tới việc riêng của Giáo chủ nhà chúng tôi vậy?”

“Trưởng lão không tin ta?” Lục Minh vô tội buông tay “Ngài có dám đi theo ta đến nhìn tận mắt không?”

Hữu hộ pháp đang đứng ngoài hành lang ngẩn người thì thấy tình hình lúc này không ổn lắm. Không hiểu sao mặt Sở trưởng lão đen sì chẳng khác nào muốn giết người, bước nhanh đi tuốt đằng trước, Phân đà chủ cùng mấy người Trường Sinh Đường theo sát phía sau, đoàn người trực tiếp đi về phía phòng của Giáo chủ.

Hắn cuống quít hít sâu một cái, cao giọng hét một tiếng:

“Trưởng lão đến có việc —— “

Sở trưởng lão tức giận cho hắn một bạt tai văng vào tường.

Lão nhanh chân đi đến trước đẩy mạnh cửa, hai cánh cửa đơn bạc chịu không nổi kình lực của lão rầm một tiếng vỡ nát, cửa phòng mở rộng.

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, sắc mặt Sở trưởng lão vô cùng khó coi. Lão phẫn nộ âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm hai người trong phòng, xung quanh rơi vào yên tĩnh quỷ dị.

Phân đà chủ bên cạnh giật hết cả mình, cả người phẫn nộ đến bốc hỏa.

Hai người trong phòng đã tách ra. Tuy Giang Tuyết đang cau mày nhưng trên mặt vẫn dẫn theo mấy phần khả nghi. Tầm mắt Sở trưởng lão hạ xuống cổ y, trên làn da trắng nõn hiện lên vết hồng loang lổ, đặc biệt chói mắt.

Tả hộ pháp đứng trước người Giang Tuyết. Sắc mặt hắn không tốt, lồng ngực phập phồng, hiển nhiên là do khí tức hỗn loạn trong cơ thể gây nên.

“Giáo chủ!”

Sở trưởng lão giận không nhịn nổi, khí thế hùng hổ quở trách, gia cụ trong phòng tựa hồ cũng chấn động. Nếu là kẻ nhát gan chắc lúc này đã hai chân run cầm cập tè ra quần bỏ trốn.

Giang Tuyết bị tiếng gọi lớn bất thình lình làm đau đầu. Người ngoài cửa mỗi người mỗi vẻ nhìn bọn y chằm chằm. Lục Minh hai tay ôm ngực, nhàn nhàn dựa ngoài cửa, cười như không cười.

Nhận được ánh mắt của Giang Tuyết, Lục Minh chớp mắt nhìn lại, trong miệng phát ra tiếng hừ khinh bỉ. Không nhẹ không nặng, vừa vặn có thể lọt vào tai mọi người, như một con dao sắc bén rạch một đường lên bầu không khí đang căng thẳng.

Để người Trường Sinh Đường phá vỡ cục diện, sắc mặt Sở trưởng lão đen thêm mấy phần. Đường đường một Giáo chủ Ma giáo, mặt ngoài có bao nhiêu thanh cao cao ngạo, giờ lại tuyên dâm giữa ban ngày cho người xem, còn là loại ai cũng đồng ý cho lên giường.

Dưới cơn thịnh nộ, động tác phất tay của lão không khống chế được dùng lực rất lớn: “Tả hộ pháp Tễ Nguyệt Giáo, đại nghịch bất đạo, bôi nhọ bản giáo, phạm thượng làm loạn, bắt nạt giáo chủ, tội lỗi đáng chém!”

Phân đà chủ hô to: “Người đâu!”

Giang Tuyết cả kinh, lập tức gỡ tay Tả hộ pháp ra nhưng không được. Hắn đứng trước mặt Giang Tuyết, không quay đầu lại, cũng không phản bác. Giang Tuyết không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, quát mọi người: “Làm cái gì! Lui hết ra cho ta!”

Sở trưởng lão ra lệnh một tiếng, lập tức có người tiến lên giữ tay Tả hộ pháp.

Giang Tuyết muốn ngăn cản, Sở trưởng lão giận dữ đánh gãy hắn: “Giang Tuyết!” Âm thanh nặng nề, như mây đen dày đặc tối tăm cất giấu lôi đình vạn quân.

Giang Tuyết không để ý. Nếu không kỵ người Trường Sinh Đường còn đang nhìn, y chắc chắn sẽ cướp người lại.

“Giáo chủ!” Thấy Giang Tuyết thực sự khác thường, Phân đà chủ cũng tức đến nổ phổi: “Ngươi muốn làm gì!”

Có người tiến lên giữ Giang Tuyết lại, Giang Tuyết giận đến phát run: “Cút hết cho ta!!!”

“Ngươi hồ đồ đủ chưa?” Sở trưởng lão giận dữ cười, hạ thấp giọng nói với Giang Tuyết: “Ngươi còn nhớ ngươi là giáo chủ hả?”

Tả hộ pháp bị mấy người vững vàng áp chế quỳ trên mặt đất, khi bị bắt cũng không phản kháng. Sở trưởng lão từ trên cao nhìn xuống hắn: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Tễ Nguyệt Giáo nuôi ngươi mấy năm nay, để ngươi cắn lại báo ân hả?!”

Tả hộ pháp quỳ trên mặt đất, không nói nửa lời. Hắn ngẩng đầu nhìn Giang Tuyết, lắc lắc đầu. Nhìn quét qua mọi người ở đây, có phẫn nộ, có ngạc nhiên xem thường, còn có bỏ đá xuống giếng…

“Thuộc hạ biết tội.”

Âm thanh từ trong cổ họng hắn phát ra, giữa gian phòng hỗn loạn lại vô cùng rõ ràng.

Sở trưởng lão cười lạnh. Coi như hắn thức thời, còn biết hộ chủ. Giang Tuyết sửng sốt, y siết chặt nắm đấm: “Không phải!”

Từ rất lâu rồi Giang Tuyết đã quên mất nhịp tim của mình còn có thể vội vã chật vật như vậy, quá thất thố.

Sở trưởng lão tiện tay rút bội kiếm của một giáo chúng bên cạnh. Kiếm khí lạnh lẽo trước mắt mọi người loáng một cái liền kề trên cổ Tả hộ pháp.

Tả hộ pháp quỳ trên mặt đất im lặng, dường như không nhận ra kiếm đang kề trên cổ.

Giang Tuyết chậm rãi quay đầu nhìn Sở trưởng lão cầm kiếm, vẻ mặt không thể tin nổi: “Trưởng lão…” Y hậu tri hậu giác cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, tim khẽ nhói.

Sở trưởng lão không nhìn y, lão xoay qua đối mặt mọi người, không sợ mọi người kinh sợ nói: “Hôm nay ở trước mặt mọi người, thanh lý môn hộ răn đe.”

Giang Tuyết lần thứ hai giằng co, người bên cạnh không dám giữ chặt, chỉ có thể luống cuống siết vai Giang Tuyết, miễn cưỡng hạn chế động tác của y.

Tim Giang Tuyết khẽ nứt. Y rất sợ, đã không thể suy nghĩ gì khác: “Buông ta ra!”

Sở trưởng lão lạnh mắt nhìn y giãy dụa, phẫn nộ càng lúc càng cao. Trong tay lão lóe ra hàn quang mũi kiếm, không chút lưu tình trực tiếp đâm xuống người trước mặt. Chiêu này dùng hết sức lực, kiếm thế tỏ rõ quyết ý phải giết chết người kia.

Giang Tuyết trợn to hai mắt.

Thanh kiếm sắc bén gai nhọn đâm vào cơ thể hắn, dễ dàng như chém giấy. Máu tươi đỏ thẫm lập tức chảy ra, thấm đẫm vạt áo hắn.

Tiếng thân thể huyết nhục bị đâm xuyên, ngắn ngủi mà rõ ràng. Thanh kiếm kia phảng phất trong nháy mắt cũng đâm một mũi vào tim Giang Tuyết.

Sở trưởng lão mặt không đổi sắc buông tay, thanh kiếm cắm trong thân thể hắn bất động.

“Trưởng lão!”

Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, bọn họ thả Giang Tuyết ra.

Y đứng tại chỗ, không cử động. Trên mặt một mảnh mát mẻ, y phản ứng lại, đưa tay lên xoa, xoa ra một tay đầy nước mắt.

… Khóc?

Giang Tuyết ngơ ngác, tay cũng không biết thả xuống. Khí lực toàn thân giống như bị hút hết trong giây phút đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play