Ở khách sạn được một ngày, đến tối ngày thứ hai, Hạng Quý Hiên rốt cuộc tìm tới.
Thởi điểm cửa mở, liền thấy Ân Thịnh lười biếng nằm ườn trên giường cắn hạt dưa, tivi mở với âm lượng vừa phải, là đang phát sóng trực tiếp giảng đường pháp luật.
Tư Đồ đứng ở cửa dùng khăn lau lau đầu tóc, dáng vẻ vừa mới tắm xong, thời điểm nhìn thấy Hạng Quý Hiên có chút kinh ngạc: "Cậu tới nhanh hơn so với dự đoán của tôi."
"Là vì các người quá chậm thôi." Hạng Quý Hiên đi vào trong, sắc mặt nghiêm túc nói: "Sự tình trở nên khó giải quyết rồi."
Ân Thịnh là lần đầu tiên nhìn thấy Hạng Quý Hiên nghiêm túc như thế, y ngồi dậy thả bao hạt dưa xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Hạng Quý Hiên không biết nên bắt đầu từ đâu, hắn ngồi xuống sô pha nhỏ nơi góc tường, khuỷu tay chống trên đầu gối nhìn hai người.
"Các người biết bao nhiêu?"
Tư Đồ cùng Ân Thịnh liếc mắt nhìn nhau, đem những gì cả hai phỏng đoán hết thảy nói ra một lần. Hạng Quý Hiên gật đầu: "Không hổ là đội trưởng Tư Đồ."
Hắn nói: "Xem ra người kia đã quá xem thường anh rồi."
Ân Thịnh hiếu kỳ nói: "Rốt cuộc là vì cái gì mà anh cùng lão Đại của tổ trọng án không hợp nhau đến thế?"
Nếu như bọn họ có thể hợp tác, tốc độ phá án so với tưởng tượng sẽ còn nhanh hơn.
"Không phải anh không muốn." Tư Đồ buông tay: "Đối với anh mà nói chuyện công là ra chuyện công."
Hạng Quý Hiên gật đầu: "Người kia chỉ thích làm việc một mình, anh ta không thích hợp tác. Theo như lời của anh ta, anh ta chỉ tin tưởng chính mình, người khác làm cho dù có tốt, cũng là chuyện của người khác. Chỉ có chính mình nắm bắt trong tay, mới là thuộc về mình."
Ân Thịnh không khỏi cau mày: "Như vậy lại có thể lãnh đạo tổ trọng án?"
"Cảnh viên thuộc tổ trọng án căn bản đều là người giống anh ta, vậy nên cả đám bọn họ ở chung trái lại không có chuyện xảy ra." Nếu là đưa bọn họ tới những phân nghành khác, e rằng sớm đã bởi vì không chịu hợp tác mà gây chuyện.
Tư Đồ xua tay: "Những chuyện này để khi khác nói, hiện tại thế nào?"
"Chỉ cần giải quyết mỗi Kim Đại Chung nữa thôi." Hạng Quý Hiên thở dài: "Nhưng xác thực cũng là điều khó khăn nhất."
Hắn hiện tại cảm thấy, đám người tổ trọng án kia đem Kim Đại Chung giao lại cho Tư Đồ, căn bản không phải vì cái gì mà "Cho hắn chút mặt mũi" mà là bọn họ không cách nào giải quyết đi.
Sợ rằng việc này cuối cùng vẫn là cần đến Ân Thịnh ra tay mới xong được.
Dù dám người kia có ưu tú cách mấy, bất quá cũng là người bình thường, so với Ân Thịnh, hiển nhiên chênh lệch một đoạn dài.
Hạng Quý Hiên nói: "Kim Đại Chung vận chuyển thi thể từ Trường Sinh Đường, nói chính xác là trước giờ lão vẫn luôn để Trường Sinh Đường giúp lão tìm kiếm thi thể hoàn mỹ nhất."
Nói qua, hắn liền ngẩng đầu nhìn Ân Thịnh.
Ân Thịnh bị nhìn chẳng rõ lý do, cau mày nói: "Nhìn tôi làm gì, tôi quen biết sao?"
Không khí trong phòng đột nhiên hạ thấp xuống cực độ. Đáy mắt Ân Thịnh bốc lên tia hàn ý.
"Người tôi quen biết...Chẳng lẽ thuộc bộ tộc quỷ sư?"
Đúng rồi, nếu như Kim Đại Chung muốn tìm một bộ thi thể hoàn mỹ, tự nhiên sẽ muốn dùng đến thân thể quỷ sư. Tróc hồn thế thân, có thể kế thừa toàn bộ năng lực của người đi trước, tựa hồ đối phương là trọng sinh lần nữa.
Thi thể hoàn mỹ...Quỷ sư...
Ân Thịnh đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần, chẳng lẽ là...
Tư Đồ lần đầu tiên thấy sắc mặt Ân Thịnh kém như vậy, sợ đến không nói thành lời, vội đưa tay nắm lấy bả vai Ân Thịnh: "Thịnh? Không có chuyện gì chứ?"
Hắn còn không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nghe Hạng Quý Hiên nói một hồi cũng là rơi vào khối sương mù mờ ảo.
Ân Thịnh chụp lấy tay Tư Đồ, hơi nắm lại, lòng bàn tay y lúc này lạnh lẽo không ngờ.
"Bộ thi thể kia, chẳng lẽ là...Tổ tiên Ân gia?"
Tư Đồ sững sờ, theo bản năng nhìn sang Hạng Quý Hiên, liền thấy Hạng Quý Hiên chậm rãi gật đầu.
"Là Ân Bùi."
Hạng Quý Hiên nói.
Ân Thịnh càng thêm siết chặt bàn tay Tư Đồ. Tư Đồ thậm chí cảm thấy mu bàn tay mình tê tê.
"Cậu tận mắt nhìn thấy?"
Hạng Quý Hiên: "Tận mắt nhìn thấy."
Ân Bùi, nhân vật trong truyền thuyết và cũng là quỷ sư thừa kế hoàn mỹ nhất trong lịch sử Ân gia, bất quá ông trời chán ghét người tài, vậy nên giữa lúc tráng niên liền chết bất đắc kỳ tử.
Có người nói Ân gia vì qua thương tiếc y, vì vậy đã dùng quan tài băng để bảo tồn thi thể, đồng thời dùng chú thuật cổ xưa, khiến dung mạo y vẫn duy trì như khi còn sống.
Lại không nghĩ tới, một thiên tài như vậy lại có thể nằm trong tay Kim Đại Chung.
Sau khi khiếp sợ, y lập tức nghĩ đến một chuyện khiến người ta phát lạnh. Một khi Kim Đị Chung tróc hồn thế thân thành công, vậy...Kiếp này, sẽ không có người ngang hàng với lão.
Ân Thịnh hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy, y ngồi bên mép giường cau mày chăm chú.
Tư Đồ nói: "Chúng ta phải bắt giữ được lão trước khi lão hoàn thành tróc hồn thế thân."
"Bản thân lão cũng là quỷ sư." Hạng Quý Hiên lên tiếng: "Sợ là lão vì đạt được mục đích, điều gì cũng làm ra được."
Ân Thịnh nói: "Còn lại bao nhiêu thời gian?"
Hạng Quý Hiên trầm mặc một chút: "Ngày mai, trước khi mặt trời mọc."
Ân Thịnh liền bật ngồi dậy: "Nhất định phải nhanh hơn lão một bước."
Hạng Quý Hiên đưa tay cản y: "Cậu định làm thế nào?"
"Quyết đấu." Ân Thịnh nói: "Dùng phương thức của quỷ sư."
"Không thể được!" Hạng Quý Hiên lắc đầu: "Lão ta căn bản sẽ không tuân theo luật quyết đấu."
Tư Đồ cũng kéo Ân Thịnh: "Đừng nói vội, chúng ta nghĩ thêm biện pháp."
Có thể nói thì nói như thế, bất quá ba người đều rõ ràng, đã không còn biện pháp nào khác rồi.
Tại ngay trước khi Kim Đại Chung thành công trở thành Ân Bùi đánh bại lão, hay là đợi sau khi thành công mới đánh bại lão. Này hiển nhiên là một vấn đề không cần phải suy tính nhiều.
Tư Đồ cũng không biết vì sao trong lòng dấy lên từng hồi lo âu: "Nếu như trúng kế thì làm sao đây?"
Kim Đại Chung đã tiến hành hai lần tróc hồn thế thân, nghiêm chỉnh mà nói, bọn họ vốn dĩ không biết thân phận thực sự của Kim Đại Chung là ai. Lão dùng thân thể hai người sống qua hai kiếp, nếu lão tinh thông chú thuật, chỉ sợ sẽ không dễ đối phó.
Ân Thịnh đột nhiên đùa cợt nói: "Đông Thiểu Hiền muốn dùng thân thể con trai mình, còn tưởng rằng bản thân có thể trở thành người đứng đầu bộ tộc quỷ sư, chỉ sợ lão cũng chưa từng nghĩ tới, Kim Đại Chung còn có ngón nghề này."
Nếu Kim Đại Chung thật sự thành công, bất kể là tiền của hay quyền lực, lão đều sẽ nắm chắc trong tay. Hơn nữa còn sở hữu sức mạnh to lớn nhất. Vậy Đông gia thế nào? Đông gia đến thời điểm đó ngoài cách phụ thuộc vào Kim Đại Chung, nghe lệnh Kim Đại Chung thì còn có thể làm gì?
Này chẳng phải là một hồi chuyện khôi hài sao.
Bộ tộc quỷ sư trước giờ đều thích tự quản, tuy rằng vẫn muốn so thắng thua, nhưng chưa từng có ý nghĩ khống chế một ai đó. Bởi vì tính cách thanh cao, càng sẽ không cúi đầu, cũng sẽ không tự ràng buộc chính mình.
Nếu như Đông Thiểu Hiền biết bản thân bỏ ra bao công sức, kết quả đều là người khác đắc lợi, đến cuối cùng lão sẽ có là vẻ mặt gì đây?
Tư Đồ có chút bận tâm nhìn Ân Thịnh. Hắn không rõ những tranh đấu bên trong bộ tộc quỷ sư, nhưng là lúc này hắn rất đau lòng.
Đau lòng vì Ân Thịnh cứ như vậy bị liên lụy bị kéo vào những ân oán của đời trước, y rõ ràng so với bất kỳ một ai khác càng muốn sống tự do hơn cả. Bằng không cũng sẽ không dọn ra ở riêng, bằng không cũng sẽ không che giấu thân phận.
Thực sự là cây muốn lặng mà gió chẳng chịu dừng. Đột nhiên hắn rất muốn một phát súng giết chết Kim Đại Chung, mặc kệ lão có là quỷ sư lợi hại cách mấy, hắn không muốn để cho bất luận thứ gì gây tổn hại đến Ân Thịnh.
Hạng Quý Hiên phá vỡ trầm mặc nói: "Nếu quả thật không có biện pháp nào khác...Chúng ta chỉ còn cách thẳng thắn đối đầu."
Hắn nói: "Trước tiên phải đưa Nhạc Chương ra khỏi khách sạn."
Hắn chẳng thể ngờ tới đòn sát thủ của Kim Đại Chung chính là Ân Bùi không ai thắng được, nếu như sớm biết là vậy, hắn sẽ không để Nhạc Chương...Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu như không phải Nhạc Chương, hắn thực sự vô phương thông báo đến Ân Thịnh.
Lần này bước đi vô luận như thế nào đều là đường chết. Trong lòng hắn cũng không khỏi lo lắng, xoay người ra ngoài trước tiên.
Ân Thịnh cùng Tư Đồ theo phía sau, đi đến bên cửa Ân Thịnh đột nhiên kéo ngược Tư Đồ.
"Anh..."
"Đừng hòng mơ tưởng tới." Tư Đồ không chờ y nói hết câu liền ngắt lời: "Hiện tại có chết cũng sẽ không rời em nửa bước!"
Ân Thịnh quyết đấu cùng Trình Khải Tiêu một hồi đó, hắn đã chịu đựng dày vò đủ lắm rồi.
Ân Thịnh sững sờ, lập tức nhíu lại mi tâm: "Là tự anh nói, có chết cũng không được rời."
Tư Đồ nở nụ cười, nghiêng đầu hôn lên trán y một cái: "Mặc kệ ở phía trước là cái gì, chúng ta nhất định cùng nhau đối mặt."
Hạng Quý Hiên đi trước đến khách sạn đón Nhạc Chương, bốn người mới lên xe thẳng tiến tới địa phương Kim Đại Chung ẩn náu tại thành phố S, còn chưa tới nơi, di động của Hạng Quý Hiên đã bất ngờ vang lên.
"Sớm biết ngươi không phải đứng bên chiến tuyến của ta." Kim Đại Chung cất giọng lạnh lùng.
Hạng Quý Hiên đạp thắng dừng xe: "Sớm muộn cũng phải đối mặt, ông chủ Kim."
Kim Đại Chung ha hả cười lớn: "Không sai không sai, sớm muộn cũng phải đối mặt."
Lão nói xong, đột nhiên gác máy.
Hạng Quý Hiên quay đầu nhìn Ân Thịnh ngồi ở ghế sau, chỉ thấy y cau mày: "Có linh cảm không hề tốt."
Nhạc Chương đồng thời kêu lên: "Bát quái trận hỏng rồi!"
Trên tay cậu cầm la bàn bát quái, vì để đề phòng vạn nhất. Nhưng hiện tại la bàn hoàn toàn không có tác dụng, kim chỉ nam ở mặt trên không ngừng xoay loạn.
"Không hỏng đâu."
Ân Thịnh nhìn la bàn một chút, lạnh nhạt: "Là nó không biết nên chỉ bên nào mới đúng."
Hạng Quý Hiên cùng Tư Đồ phản ứng lại: "Có nghĩa là...Từ bốn phương tám hướng đều đang đến rồi."
"Cho đến khi mặt trời mọc." Từ trong tay áo Ân Thịnh rơi ra một tấm bùa vàng, ngước mắt nhìn mọi người: "Đều phải cố gắng chịu đựng."
Nhạc Chương mím chặt môi, Hạng Quý Hiên bất thình lình nắm chặt tay cậu. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng không ai nói với ai lời nào.
Tư Đồ rút súng, bất quá hắn cũng không biết vật này vào thời điểm hiện tại đến cùng là có tác dụng hay không.
Ân Thịnh từ trong ngực áo lấy ra một viên trân châu đen nho nhỏ, nhét vào túi quần Tư Đồ: "Nếu như găp phải tình huống khẩn cấp, thứ này có thể chống đỡ được một lần."
Tư Đồ gật đầu, lại thấy Ân Thịnh lấy ra hai tấm bùa chú xếp thành hạc giấy. Hạc giấy trong phút chốc liền bay lên trôi nổi ở hai bên bả vai Tư Đồ: "Chỉ cần luôn giữ lấy dương hỏa ở hai bên bả vai." Ân Thịnh nói: "Anh sẽ không xảy ra chuyện gì."
Tư Đồ cười cợt: "Có bùa hộ mệnh của em cho, nhất định sẽ không sao."
Nói rồi, hắn vội lấy ra mảnh ngọc tỳ hưu do Ân Thịnh đưa cho từ trước vuốt ve một hồi.
Ân Thịnh trong lòng mềm nhũn, thở hắt một hơi: "Chia ra hành động đi!"
Y nhắm chặt hai mắt, lại lập tức mở ra, là tuyệt đối không dao động cùng quả quyết.
Ba người đồng thời gật đầu, mở cửa xuống xe.
Trên đường phố tối đen, là sương trắng nồng đậm.
Gần như đã không còn nhìn thấy ánh sáng của đèn đường nữa rồi.
Lạnh lẽo tràn đến từ bốn phía, ngấm vào xương tủy, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Tư Đồ mở chốt an toàn, nhìn hạc giấy vẫy vẫy cánh nơi đầu vai, trong lòng ổn định không ít.
Mỗi người đứng ở một bên cửa xe, nhìn từ xa xa những bóng hình mờ ảo đang chậm rãi kéo đến.
Lúc ẩn lúc hiện, kêu rên thảm thiết, phảng phất mang theo thống khổ không cách nào phát tiết.
Hạng Quý Hiên khẽ mở miệng: "Là ác quỷ..."
Số lượng nhiều như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhạc Chương đem la bàn quăng vào trong xe, không chút chần chừ lấy ra xâu chuỗi Phật quấn quanh nơi cổ tay. Chỉ là muốn giăng ra kết giới, tuy phương diện công kích hơi yếu, nhưng có còn hơn không.
Thanh âm của Ân Thịnh giữa màn sương mù dày đặc vang lên: "Các người chỉ cần tận lực là được, còn lại cứ giao hết cho tôi."
Không ai lên tiếng trả lời, bởi vì lúc này giữa màn sương mù dày đặc ấy, quỷ ảnh đã đánh tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT