Trải qua từng thế hệ, tất cả các quỷ sư đều biết đến một phương thức chiêu hồn duy nhất. Không phải khai đàn làm phép, cũng không phải niệm thần chú, mà là dùng một loại hương thơm hiếm thấy để dẫn đường cho quỷ hồn.
Để chiêu hồn thành công cần có hai yếu tố, một là trang bị tốt, hai là địa điểm phù hợp.
Yêu cầu về trang bị rất khắc khe, Kỳ Lân đỉnh cùng cổ hương ngàn năm thiếu một thứ cũng không được. Nhưng trên đời này nào có nhiều cổ hương ngàn năm để người khác tùy ý lấy được đến thế? Vì lẽ đó mà khi được phát hiện, giá bán đấu giá của nó sẽ rất cao hoặc sẽ bị độc quyền chiếm dụng. Giới quỷ sư không lúc nào là không dòm ngó tới. Ở trong nghề này không có quy tắc nghề nghiệp nhất định để tuân thủ, giới quỷ sư đơn giản là một thế giới mà ở đó cá lớn hơn đương nhiên nuốt cá bé hơn.
Nguyên bản, cái nghề quỷ sư không ai để phép tắc vào mắt này liệu có thể dễ dàng kết giao bằng hữu được hay sao? Có câu quân tử ái tài thủ chi hữu đạo*, điều kiện tiên quyết: người kia nhất định phải là quân tử. (Ý đoạn này mình cũng không rõ, nhưng mình lờ mờ hiểu là đang giải thích vì sao lại nói giới quỷ sư sống theo kiểu cá lớn nuốt cá bé.)
*Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo: Quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý.
Ân Thịnh trước giờ không cảm thấy bản thân là quân tử, cũng không cảm thấy bản thân nhất định phải sống một cách quá bằng phẳng. Sinh ra trong quỷ sư thế gia, mưa dầm thấm đất chính là phải cường giả sinh tồn (sinh tồn một cách mạnh mẽ khôn ngoan), đã quá quen mắt dáng vẻ của những cô hồn dã quỷ xung quanh, cũng đã rất sớm liền không quá trông mong vào cái thứ được gọi là tình người nữa rồi.
Nhưng vẫn còn một chút, đó chính là nguyên tắc làm người của Ân Thịnh: Không liên lụy người vô tội, không gây phiền phức cho người khác.
Chỉ hai điểm này là ranh giới mà y kiên quyết không thể vượt qua. Con người y năng động không có, tính tình cũng lạnh lùng, không thích nợ ơn người khác, càng không thích cùng người khác có dây dưa. Có một số việc rất phiền phức, đối với Ân Thịnh mà nói, một mình một thế giới thoải mái hơn rất nhiều.
Liền giống với hiện tại, loại bạn đồng nghiệp như Đông Lục lại cứ như vậy ở trước mặt y ồn ào ra oai.
Nếu như lúc này chỉ có mình y, vậy thì mặc kệ Đông Lục nói gì, cũng không quan tâm cậu ta dùng chiêu thức gì, y cùng lắm chỉ cho rằng đối phương là một đứa nhỏ tùy hứng, thích ẩu đả, chưa chắc sẽ thật sự ra tay với cậu ta.
Y vốn không thuộc dạng người thích bắt nạt kẻ yếu thế hơn mình.
Nhưng là hết lần này đến lần khác, Đông Lục đều giẫm đạp lên nguyên tắc sống của y, còn dương dương đắc ý lấy Kỳ Lân đỉnh cùng cổ hương ngàn năm ra, lớn giọng tuyên bố muốn gọi Đông Ngũ đến đối phó với y.
Ngày hôm nay tâm tình Ân Thịnh cực kì vô cùng không thoải mái. Một là chuyến đi đến núi Long Môn bỏ công vô ích; Hai là biết được có một số chuyện chỉ có chính mình không biết, còn lại ai ai cũng đều biết; Ba là chạm trán phải cái tên nhóc trước mắt này và bốn là....
Bụng y thật sự đang rất đói!
Rất nhanh sau đó, mọi người còn chưa hoàn hồn, liền nghe vèo một tiếng, ba tấm bùa chù vàng rực đột nhiên lao khỏi tay y. Tốc độ nhanh đến nỗi căn bản không người nào có thể phản ứng kịp, Đông Lục vừa lấy cỗ hương ngàn năm ra, cổ tay đã bị bùa chú đánh trúng.
Cổ tay Đông Lục đau xót, không làm được gì, cổ hương ngàn năm nháy mắt rơi xuống đất, một tấm bùa khác thẳng tắp đánh tới trên người nam nhân to lớn đeo bao tên bên cạnh, khiến hắn nhất thời không thể động đậy.
Loại quỷ sứ này chính là sức mạnh chủ nhân càng lớn mới có thể khiến sức mạnh quỷ sứ càng cao. Dựa theo bậc thang năng lượng 100% của một quỷ sứ để tính, nếu như chủ nhân vô dụng, quỷ sứ cũng chỉ có thể sử dụng 30% năng lượng, phần còn lại hết thảy sẽ bị áp chế. Sức lực Đông Lục chẳng khác gà con là mấy, màn dọa vặt lúc này đã sao, đối với Ân Thịnh mà nói hoàn toàn không chút tác dụng.
Đông Lục vừa thấy quỷ sứ chẳng thể động đậy, vội giật mình hoảng sợ: "Hạng Vũ?!"
Tiếng kêu này vừa từ khuôn miệng cậu ta bật ra, những người khác lập tức sững sờ.
"Hạng Vũ?" Tư Đồ nhìn về phía thân ảnh to lớn kia: "Đây là Tây Sở Bá Vương sao?"
"Đừng nghe tên đó nói bậy." Nhạc Chương trợn to mắt: "Hạng Vũ là ai mà lại có thể cứ như thế làm quỷ sứ cho cậu ta sai khiến cơ chứ?"
Khâu Lạc gật đầu, tỏ rõ không tin: "Đừng nói Tây Sở Bá Vương sẽ không thành quỷ sứ, coi như có đi, cũng sẽ chỉ chịu cúi mình với một cường đại quỷ sư."
Đông Lục bị đánh giá, gương mặt lúc trắng lúc đỏ, cậu siết chặt nắm đắm, lông mày dựng thẳng đứng, gân xanh trên trán nổi rõ mồn một.
"Ta là Hạng Vũ." Quỷ kia chậm rãi cất lời, hắn không thể động đậy, chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra âm thanh: "Ta vốn là quỷ sứ của Đông Ngũ, thời điểm Đông Ngũ mất ta tuân theo khế ước kề cận Đông Lục."
Dừng một chút, thanh âm đầy sức hút pha lẫn uy nghiêm lần nữa vang lên: "Đông Lục cũng không có vô dụng đến vậy, thỉnh các ngươi tôn trọng một chút."
Người ta đã nói thẳng ra như thế, Nhạc Chương cùng Khâu Lạc trái lại không biết nên phản ứng ra sao. Trước tiên khoan nói đến những thứ khác, chỉ riêng điểm quỷ sứ kia là Hạng Vũ thôi đã đủ khiến tâm tình bọn họ kinh hãi, đầu óc trì trệ hồi lâu.
Ân Thịnh lúc này mới tỉ mỉ quan sát Hạng Vũ, trên thân nam nhân tỏa ra loại khí thế mà những quỷ sứ bình thường khác không thể sánh bằng, sách sử thảo luận Hạng Vũ phải cao đến hơn tám thước, bây giờ tận mắt chứng kiến khổ người cao to như thế này cũng xác thực rất phù hợp với những gì trong sách ghi chép.
"Có câu "Vũ chi thần dũng, thiên cổ không hai"*." Ân Thịnh giữa kẽ tay giữ lấy hai tấm bùa chú, y lạnh lùng nhìn Hạng Vũ: "Tây Sở Bá Vương vì sao phải giúp nhà họ Đông làm nhiều chuyện hạ lưu như vậy?"
*Vũ chi thần dũng, thiên cổ không hai: lời ca tụng Hạng Vũ của hậu thế.
"Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy." Hạng Vũ trầm giọng nói: "Ta nếu đã đáp ứng lập nên khế ước, thì tất sẽ tận lực làm những việc bản thân có thể làm."
Đông Lục cau mày xua tay: "Nói với Ân Thịnh những chuyện này làm gì! Anh ta không cần thiết biết nguyên nhân ẩn bên trong."
Dứt lời đột nhiên vươn tay phóng ra bùa chú, nhân thời khắc Ân Thịnh né tránh, cậu vươn người một cái nhảy đến bên cạnh Hạng Vũ, cật lực dùng sức muốn xé đi bùa chú niêm phong của Ân Thịnh khi nãy.
Nhạc Chương nheo nheo mắt: "Ta bất luận ngươi là đại trương phu hay gì đi nữa, một khi đã giúp đỡ nhà họ Đông thì có ngàn vạn cái lý do cũng khiến ta không khỏi khó chịu!" Nói xong bỗng ném ra một đồng tiền xu, đồng tiền này xỏ chỉ đỏ, mà người điều khiển sợi chỉ đó không ai khác chính Nhạc Chương.
Đồng tiền phảng phất như có mắt, lao đến trước mặt Hạng Vũ. Đông Lục vội quýnh lên, không nhịn được kêu thành tiếng, Hạng Vũ vốn bất động vì lá bùa niêm phong, thấy nguy hiểm tiến gần liền gồng mình cử động.
Tuy rằng lần cử động này thật vất vả, bất quá nam nhân vẫn tránh được, chỉ là cánh tay không cẩn thận bị đồng tiền lướt ngang qua, bề mặt da thịt nhất thời cháy xém, bốc mùi khét nghẹt.
Đông Lục hơi nhướng mày, nhìn về phía Nhạc Chương: "Này! Thật quá tàn nhẫn rồi đấy!"
Nhạc Chương cười gằn: "Tiểu tử, năng lực không đủ cũng không nên tùy tiện nói người khác như vậy, nơi này không ai có tâm tình để chơi đùa với cậu đâu!" (Vis: Ý là nói, trận chiến thật sự đương nhiên sẽ không có việc nương tay.)
Đông Lục cắn môi, trên mặt hé lộ tia không cam lòng.
Phảng phất cảm nhận được tâm tình của cậu gợn sóng, Hạng Vũ bất thình lình gầm lên một tiếng, hai bên cánh tay nổi đầy gân xanh.
Trên thân nam nhân tỏa ra âm khí lạnh lẽo đến rùng mình, mặc dù đã trăm nghìn năm trôi qua, dáng vẻ dũng mãnh hữu lực xưa kia ở Ô Giang* vẫn như cũ không khỏi khiến mọi người phải sinh ý sùng kính.
*Hạng Vũ tử trận ở Ô Giang sau khi một mình đánh bại hơn trăm người.
Bùa chú niêm phong trên người Hạng Vũ cuối cùng cũng chịu bung ra, Ân Thịnh cũng không muốn ép đối phương quá đáng vậy nên khi thấy bùa chú rơi xuống chỉ đứng yên không động tĩnh gì. Hạng Vũ vừa quay đầu liền túm lấy cổ áo Đông Lục: "Cậu vốn không phải là đối thủ của người kia."
"Lần trước tôi không làm được...Lần này lại..." Đông Lục hiển nhiên là không phục, khí thế hùng hổ trừng to mắt nhìn nam nhân trước mặt: "Hôm nay cứ coi như là tôi liều mạng một phen vậy..."
Bốp −−−−
Một bạt tai linh hoạt giáng thẳng xuống mặt Đông Lục, Đông Lục bị đánh đến lệch đầu, cả người lập tức ngây ngẩn.
"Đại trương phu có chết cũng phải chết có giá trị! Cậu vì sao cứ mãi hành động theo cảm tính!" Nói xong, mặc kệ nam nhân nhỏ bé đang ra sức giãy dụa, đột nhiên thối lui khỏi hỗn mang.
Lý Lực bởi vì không kịp rời đi, hiện tại bị bỏ lại một mình với đám người Tư Đồ. Sắc mặt vốn đã không có thần sắc nay lại càng thêm tái nhợt, còn chưa kịp chạy trốn, đã bị Ân Thịnh vung tay ném ra lư hương nhỏ, đem hắn thu phục.
"Cảm giác này sao lại khó chịu như vậy a?" Nhạc Chương cả người không thoải mái run lên: "Thật giống như chúng ta vừa ra tay bắt nạt một đứa con nít!"
Ân Thịnh bất đắc dĩ im lặng, bất quá con người Đông Lục thật chấp nhất đến mức khiến người ta không còn cách nào khác.
Khâu Lạc ở phía sau Giải Ứng Tông đi ra, suốt quá trình cậu đương nhiên rất muốn ra mặt hỗ trợ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là bị Giải Ứng Tông kìm hãm sau lưng anh, hiện tại rốt cục đã lấy lại được tự do, cậu nhấc chân chạy tới trước mấy bước, đưa tay nhặt cổ hương ngàn năm nằm dưới mặt đất lên.
"Ân tiên sinh..." Khâu Lạc nhìn về phía Ân Thịnh, trên mặt có chút do dự.
"Làm gì thế tiểu đạo sĩ?" Nhạc Chương híp mắt nhìn cậu: "Đừng hòng tự mình lấy đi, đây chính là bảo bối ngàn vàng khó đổi a!"
"Tôi không phải muốn..." Khâu Lạc ngập ngừng cầm cổ hương ngàn năm trên tay, vùng giữa hai hàng chân mày khẽ cau lại, cậu đối với lời răn dạy của trưởng bối nhớ rất rõ −−−− Tuyệt đối không được làm những việc trái với lẽ trời.
Ràng buộc vong linh dưỡng thành quỷ sứ, dùng bàng môn tà đạo triệu hồi linh hồn người đã khuất...Những việc này vừa vặn là những việc trái với lẽ trời.
Ân Thịnh biết rõ Khâu Lạc đang nghĩ gì, y nhìn cậu: "Cậu nếu muốn thì cứ việc lấy đi."
"Ân Thịnh?!" Nhạc Chương giật mình: "Cậu chẳng phải muốn dùng thứ này để..."
Ân Thịnh lườm cậu một cái, Nhạc Chương liền biết bản thân vừa rồi đã trót lỡ miệng, không thể làm gì hơn là câm nín.
Khâu Lạc hơi kinh ngạc: "Anh không muốn có thứ này sao?"
"Có vài chuyện tuy rằng tôi rất muốn biết được đáp án...Nhưng nếu như sớm muộn rồi sẽ có một ngày được biết, hay là nói...Hiện tại biết hay không đều không quan trọng."
Ân Thịnh chậm rãi lên tiếng: "Không có thứ đó cũng không sao cả."
Nếu như bất luận là mình có ký ức hay không có ký ức, Tư Đồ vẫn như cũ chờ đợi mình. Nếu như mình vẫn như cũ có thể thử tiếp nhận đoạn tình cảm đó. Nếu như phần ký ức kia có một ngày sẽ trở lại, thì thôi cứ thuận theo tự nhiên đi...
Khâu Lạc mím mím môi, ánh mắt trong veo trong bóng tối nhìn chằm chằm cổ hương hồi lâu, rồi bất chợt tiến tới đưa cho Ân Thịnh.
"Tôi không cần thứ này." Khâu Lạc nói: "Các sư phụ nhất định cũng sẽ không cần, vậy tôi cầm lấy thì có ích gì cơ chứ?"
Bất thình lình tia sáng chiếu rọi từ bốn phía, bọn họ cùng nhau xuất khỏi hỗn mang, như cũ quay về quán bar. Lúc này bóng đèn đã thắp sáng trở lại, xung quanh là một mảnh tàn tạ, quản lý khách sạn không ngừng xin lỗi khách hàng −−−− tuy rằng đối với chuyện lần này anh ta hoàn toàn vô tội.
Cả đám người rời khỏi khách sạn, đến bãi đỗ xe, Giải Ứng Tông bỗng quay đầu nhìn Ân Thịnh.
"Cái tên Lý Lực kia..."
"Tôi sẽ đưa hắn đến nơi hắn thuộc về, tất nhiên, sau khi đã làm những chuyện không có tính người, dù có chết đi cũng sẽ không tài nào trốn khỏi bị truy cứu. Ở điện Diêm la tự nhiên sẽ có chỗ dành cho hắn."
Giải Ứng Tông gật đầu, lập tức nhớ ra lần trước bản thân có gửi tin nhắn cho Tư Đồ: "Vụ án của Kim Đại Chung..."
"Tôi đã cho người giám sát, hiện tại vẫn chưa phát hiện ra đầu mối gì." Tư Đồ gật đầu: "Bất quá tin tức này nói không chừng có thể làm chao đảo Kim Đại Chung đôi chút, sự hỗ trợ của anh quả thật rất hữu dụng."
Giải Ứng Tông nhíu nhíu mày, khóe miệng lộ ra nét tươi cười. Khâu Lạc đứng ở đối diện, vừa thấy nụ cười đó cậu đột nhiên ý thức được điều gì.
Cậu quay đầu thử nhìn Tư Đồ, nam nhân là đang đem toàn bộ sự chú ý rơi lên người Ân Thịnh.
Lại trở về nhìn Giải Ứng Tông, ý cười khi nãy bất giác trở nên có chút bất đắc dĩ cùng tự giễu.
Trong đầu Khâu Lạc vốn có một bóng đèn nhỏ, hiện tại lại như được bật công tắc, lập tức phát sáng.
"Đến đây chia nhau ra mà đi thôi." Tư Đồ châm điếu thuốc, một bên mở cửa xe một bên nói: "Luật sư Giải giúp một tay đem tên nhóc này đưa về trường học nhé, chúng tôi còn phải trở về cảnh cục kết thúc vụ án."
"Được." Giải Ứng Tông không thành vấn đề trả lời, đoạn vươn tay mở cửa xe, hất cằm về phía Khâu Lạc: "Lại đây tiểu đạo sĩ."
Khâu Lạc sau khi cùng những người còn lại chào tạm biệt, liền chậm rãi leo lên xe Giải Ứng Tông.
Hai chiếc xe rẽ sang hai hướng khác nhau, Tư Đồ lái đến dưới nhà Nhạc Chương, việc trước tiên cần làm là giải khai kết giới.
Biết được sẽ không có thêm nguy hiểm, ba người nhóm Tập Lan đều thở phào nhẹ nhỏm, lúc xuống lầu, chồng chưa cưới của Tập Lan không nhịn được hỏi: "Rốt cục kẻ tình nghi là ai?"
"Là một người bạn cũ của Tập Lan." Tư Đồ nói: "Hắn sẽ phải nhận lấy hình phạt thích đáng, dù sao lần này cũng không gây tổn hại tới mạng người, các người đừng hỏi nhiều sẽ tốt hơn, tránh để Tập Lan về sau vướng phải bóng ma tâm lý."
Tuy lời này nói ra có vẻ khá vô trách nhiệm, làm gì có người bị hại nào lại không muốn biết kẻ ra tay làm hại mình là ai đâu?
Có thể Tập Lan phảng phất cảm giác được gì, vội kéo lấy người chồng chưa cưới còn đang thập phần bất mãn, cô hướng Ân Thịnh và Tư Đồ gật đầu cảm ơn: "Cảm ơn các người, lần này thật sự rất cảm kích, tiệc cưới của chúng tôi sẽ tổ chức vào tháng tư sắp tới, hi vọng đến lúc đó có thể mời các người đến tham dự."
"Cảm ơn." Tư Đồ nở nụ cười, cùng Tập Lan bắt tay: "Cũng chúc hai người hạnh phúc."
Lời tác giả: Chương kế tiếp sẽ trả lại cho đội trưởng và Ân Thịnh lễ tình nhân. Trải qua ngày lễ tình nhân như vậy thật sự là quá khổ sở rồi. Gạt lệ, chương sau tôi sẽ bù đắp bù đắp ~ tuy rằng chỉ còn lại khoảng thời gian ít ỏi cuối ngày của lễ tình nhân mà thôi...(Ồ, thật giống như vào khoảng thời gian đó sẽ có chuyện tốt đẹp để làm a...) Khụ khụ!!! = =+
Vis: Giữ đúng lời hứa rồi nhé, mau vào like và cmt cho toi đi mấy nàng xing đẹp ơi T-T. Tôi thức tới giờ này chỉ để edit rồi beta rồi up lên cho các người thôi đấy, vậy mà ít view ít like với cả không có một mống cmt nào. Thật là phiền lòng nga....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT