Chiếc xe buýt đang băng băng trên đường chỉ còn cách núi Long Môn một đoạn ngắn, Nhạc Chương vừa gặm bữa sáng vừa hỏi nam nhân ngồi bên cạnh.
Nam nhân nghe xong làm biếng ngáp dài, chậm rãi uống ly sữa đậu nành trong tay.
"Buổi đấu giá lần này đặc biệt như vậy, làm sao có thể bỏ qua."
"Nhưng còn Tư Đồ..."
"Chúng ta trước trời tối là có thể trở về rồi, rời đi một ngày cũng chẳng có gì là ghê gớm." Nam nhân thuận miệng nói, ngón tay vô thức âm thầm cho vào túi quần, nhẹ nhàng vuốt ve mảnh ngọc tỳ hưu.
Nghĩ đến Tư Đồ Bách giờ khắc này có khả năng đang nổi trận lôi đình, trong lòng Ân Thịnh có chút đắc ý vì trò đùa dai của mình, nhưng đồng thởi cũng không biết bản thân vì sao lại nảy sinh chột dạ.
Ngồi kế Nhạc Chương đương nhiên là Ân Thịnh, người mà đáng lý ra vào ngày lễ tình nhân hôm nay phải dính chặt với Tư Đồ, thế nhưng hiện tại lại đang trên đường cùng Nhạc Chương thẳng tiến đến buổi đấu giá.
Mà Tư Đồ ở một nơi khác, không lường trước được sự việc liền mãnh liệt tức giận.
"Điện thoại tắt máy?!"
Tư Đồ rống to một tiếng khiến Ngân sợ hãi rúc người vào khe hở giữa ghế sofa và vách tường
Hắn hiện tại có nên đi theo hay không? Nhưng...Nhưng mà hắn còn phải đi làm! Tên kia! Dù gì cũng là cố vấn cảnh sát, tuy thân phận không được công khai....Chẳng lẽ vì như vậy nên cứ việc thích thì nghỉ sao? Muốn bị trừ tiền lương sao?
Đúng rồi, nếu đem tiền lương ra để uy hiếp, tên kia có lẽ sẽ ngoan ngoãn hơn một chút...Không được, cái này căn bản là không có khả năng!
Tư Đồ thở hắt, thả người xuống ghế sofa, duỗi dài chân ngửa đầu nhìn lên trần nhà.
Tối qua cùng Ân Thịnh cũng coi như đã trao nhau nụ hôn chân chính rồi đi−−−− ý tứ của hắn muốn nói cả hai tối qua là cậu tình tôi nguyện mà nên.
Hắn lúc đó quả thật có phần kích động, khó khăn lắm mới tiến được xa như vậy còn được voi đòi tiên táy máy tay chân chọc giận Ân Thịnh. Bản thân tự biết hổ thẹn, không đợi Ân Thịnh đuổi liền tự động biến thành bé ngoan quay về nhà, mà hôn nay trở lại đón y lại phát hiện...
Tên kia thế nhưng chuồn đi mất!
Buổi đấu giá khốn kiếp kia đến tột cùng có gì tốt!
Tư Đồ tức tối không chịu nỗi, nhưng lại chẳng thể nề hà, mắt thấy giờ làm đã sắp đến, đành đứng dậy mở cửa bước đi. Trước khi rời khỏi, còn cúi người ôm Ngân mang theo.
"Meo!"
Con mèo Ba Tư mũm mĩm nằm dài trên ghế phó lái giương mặt bất mãn nhìn Tư Đồ.
"Đừng nhìn tao như vậy." Tư Đồ đốt điếu thuốc: "Chủ của mày bỏ rơi tao rồi, vậy nên cả ngày hôm nay chỉ có hai đứa mình với nhau thôi."
"Meo meo..."
Ngân đối hắn biểu lộ ánh mắt đồng tình đầy thương cảm, Tư Đồ ngồi cạnh đành bất lực thở dài.
"Hôm nay Tiểu Nhị ở nhà nghỉ ngơi."
Thời điểm đến văn phòng, Hồ Diệp liền tiến tới, cầm tập tư liệu trên tay nói với hắn: "Cậu ấy vốn không muốn xin nghỉ, tôi nghe xong bác bỏ ngay lập tức."
"Ừm." Tư Đồ gật đầu, mở cửa phòng làm việc ra, Hồ Diệp lúc này mới phát hiện trong tay nam nhân đang ôm một cục bông trắng muốt, anh tò mò tiến đền liếc mắt nhìn.
"Ngân?" Hồ Diệp lấy làm lạ hỏi: "Sếp, anh mang nó đến đây làm gì?"
"Cùng trải qua lễ tình nhân!" Lời Tư Đồ đằng đằng sát khí, Hồ Diệp lạnh toát mồ hôi, lập tức ý thức được ngày hôm nay các đồng nghiệp đội cảnh sát hình sự là gặp phải xui xẻo rồi.
"Tư liệu đâu?" Tư Đồ không hề nhiều lời, nhấc chân đi thẳng tới bàn làm việc ngồi xuống.
"Thưa đây." Hồ Diệp vội nghiêm túc trình tập tư liệu lên bàn, lật lật vài tờ,sau đó duỗi tay chỉ vào một chỗ: "Toàn bộ những hộp socola tặng đến nhà trong vòng ba năm đều đã được giám định, xác thực duy chỉ năm này là có biến đổi lớn, về phần hộp socola ngày hôm qua, máu trong đó đích thị là máu con chó nhà Tập Lan nuôi."
"Thế hộp socola của hôm nay đâu?"
"Hôm nay không có." Hồ Diệp nói: "Hôm qua Tiểu Lý đã hỏi cặn kẽ Tập Lan cùng Trần Tranh ít chuyện cũ, phát hiện một sự trùng hợp ngẫu nhiên vô cùng."
Tư Đồ: "A?"
"Có một người đàn ông tên gọi Lý Lực, từng là học trưởng của Tập Lan, sau đó lại là cấp trên làm chung công ty. Hắn ta ba năm trước chết do tai nạn xe cộ ngoài ý muốn."
"Ba năm trước?" Tư Đồ ngẩng đầu lên, Hồ Diệp hiển nhiên cảm thấy chuyện này có khả năng liên can với vụ án: "Bởi cũng thời điểm đó socola mới bắt đầu xuất hiện, mặc dù Tiểu Lý cùng Tập Lan bọn họ chẳng để ý lắm, nhưng..."
Hồ Diệp: "Có khả năng đó chính là nguyên nhân dẫn đến toàn bộ sự việc..."
"Quả thật có khả năng." Tư Đồ gật đầu: "Tư liệu về Lý Lực đâu?"
"Sáng sớm nay Tiểu Lý mới báo cáo lại cho tôi chuyện này, tôi đã bảo cậu ấy đi thu thập tư liệu rồi." Hồ Diệp khẽ nhìn Tư Đồ: "Vậy nên còn phải đợi thêm chút nữa."
"Hiện tại ba người Tập Lan đang ở nơi nào?"
"Ở nhà Nhạc Chương, Tiểu Lý đã phái người đến bảo vệ bọn họ." Hồ Diệp nói: "Nhạc Chương có căn dặn, tuyệt đối không thể để bọn họ bước chân ra khỏi nhà cậu ta nửa bước."
"Cứ như vậy đi." Tư Đồ từ trong ngăn tủ lấy ra xấp văn kiện, lật xem từng tờ một: "Trước khi bắt được kẻ tình nghi chúng ta cũng chẳng thể làm gì nhiều, đem những vụ án khác chưa xử lý xong cùng lúc tiến hành thôi."
Hắn chọn vài vụ án trong xấp văn kiện rồi giao cho Hồ Diệp: "Bảo người trong đội tích cực lên một chút, đừng tưởng rằng đến lễ tình nhân là có thể làm biếng!"
"Mấy vụ án này, bảo bọn họ hôm nay trước khi tan sở phải đem toàn bộ tư liệu cùng báo cáo nộp lại hết cho tôi!"
Hồ Diệp thầm mặc niệm cho những đồng đội khác, vươn tay tiếp nhận phần tư liệu, ngắn gọn đáp: "Rõ!"
Trong lúc Tư Đồ phẫn nộ dồn hết mã lực vùi đầu vào công việc vì lễ tình nhân mà không thấy tình nhân, thì một bên khác Ân Thịnh và Nhạc Chương trái lại rất giống đang cùng tận hưởng ngày lễ với nhau.
"Nghe nói hương vị Du trà* ở chỗ này không tệ chút nào." Nhạc Chương tay cầm ổ bánh mì thịt, gặm đến miệng dính đầy dầu mỡ: "Uống thử không?"
*Du trà: loại trà được làm từ cây Sở Dầu.
"Ừm..." Ân Thịnh trả lời qua loa, y có chút mất tập trung quay đầu quan sát chung quanh, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc.
"Sao vậy?" Nhạc Chương vừa hỏi vừa giơ tay ra hiệu với chủ quán, tuy cậu xuyên suốt đường đi ăn uống không liền miệng, nhưng cái bụng hiển nhiên vẫn chưa phát ra tín hiệu "Đã đủ rồi".
"Luôn cảm thấy có người..." Ân Thịnh nhỏ giọng nói, sau đó lại ngập ngừng: "Quên đi, có thể là tôi bị áo giác thôi."
"Có khi nào là Tư Đồ theo tới không?" Nhạc Chương bỉ ổi cười, đoạn dùng cùi chõ thúc thúc Ân Thịnh: "Tên đó nhất định là tức đến chết rồi."
Ân Thịnh thoáng ngó qua đồng hồ đeo tay, miệng im lặng không nói, đằng này ông chủ vừa bưng ra hai chén Du trà, Nhạc Chương còn chưa kịp ngồi xuống từ từ thưởng thức thì đằng kia Ân Thịnh đã vẫy tay: "Gói lại mang đi."
Nhạc Chương: "..."
"Cậu gấp cái gì chứ?" Nhạc Chương cầm hộp cơm tự làm vừa định mở ra ăn lên, tiến tới nói: "Mới bắt đầu giờ cơm trưa thôi mà."
"Tôi có dự cảm chẳng lành." Ân Thịnh liếc mắt nhìn Nhạc Chương, xong lập tức ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Sắp mưa rồi."
"Hả?" Nhạc Chương không tin vào tai mình, miệng cắn cắn cái muỗng nhỏ, giơ tay che nắng rồi ngước lên nhìn ngó: "Trông màu trời hình như không giống như là sắp mưa a..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy phía xa xa gần kề ngọn núi mơ hồ có chút âm u.
"Đó là..."
Sắc mặt Nhạc Chương thoắt cái trở nên nghiêm túc, mấy ngụm liền uống hết Du trà, phần đồ ăn vặt còn lại toàn bộ đem cất kỹ vào túi vải lớn đeo sau lưng. Cậu giơ tay kéo Ân Thịnh: "Lúc này cần phải nhanh chân một chút."
"Cái gì?" Ân Thịnh nãy giờ chỉ đoán bằng trực giác, mà những lời này của Nhạc Chương một khi đã nói ra là tất có đạo lý.
"Bầu trời bất ngờ nổi mây." Nhạc Chương nhíu mày: "Cái miệng quạ đen của cậu, có khả năng là đã nói trúng rồi a."
Quả nhiên−−−
Khi hai người tới được đỉnh núi, bãi đất trống trước mặt tuy đã dựng lên bàn đấu giá, thế nhưng một bóng người cũng chẳng thấy đâu.
Dưới tán cây đại thụ, bức tượng Phật đá không vướng bụi trần hướng mắt về phía cánh rừng xa xa, Nhạc Chương cùng Ân Thịnh tiến gần, cách bàn đấu giá khoảng mười mét thì dừng chân.
Ân Thịnh: "Kết giới?"
"Đã vậy còn không phải loại kết giới bình thường." Nhạc Chương nhíu mày: "Có người đến trước một bước."
Ân Thịnh nheo mắt, vươn tay túm lấy kết giới vô hình trước mặt, giữa không trung yên ắng bỗng chốc như rung động, sau đó bãi đất trống trước mặt liền khôi phục hình dạng thật của mình, bàn đấu giá vốn sừng sững nay lại ngổn ngang hỗn độn, từng băng ghế gỗ nằm la liệt khắp xung quanh, trên mặt đất còn loang lỗ vết máu...
"Là bị cướp sao?" Nhạc Chương khó hiểu: "Đáng lý ra chỗ này người thường không thể tìm thấy được."
"Cho nên hiển nhiên đây không phải tác phẩm của người thường." Ân Thịnh bước nhanh tới trước lật ngửa bàn đấu giá lên, rồi ngồi xổm xuống tìm tới tìm lui.
Nhạc Chương suy nghĩ một chút, chợt nhớ ra: "A, cậu là nói Kỳ Lân đỉnh?"
"Không chỉ vậy." Ân Thịnh đứng dậy, nhìn ngắm xung quanh: "Còn có cổ hương dùng để phối hợp cùng Kỳ Lân đỉnh, cổ hương ngàn năm...Muốn phát huy tác dụng của nó bắt buộc phải dựa vào Kỳ Lân đỉnh, tuyệt hảo ghép đôi."
"Cậu cần để làm gì?" Nhạc Chương nghi hoặc: "Đó vốn là chiêu hồn*..."
*Chiêu hồn thuật: là một phương pháp hoặc một khả năng đặc biệt dùng để dẫn dụ linh hồn người đã chết về.
Nói tới đây chân mày Nhạc Chương cau lại: "Đừng nói là cậu muốn làm chuyện ngốc nghếch gì đó nha?!"
Ân Thịnh quay đầu liếc cậu, vẻ mặt thâm sâu khó lường. Y không trả lời, chỉ nói: "Không còn ở đây."
"Không còn?" Nhạc Chương há hốc: "Chẳng lẽ đối phương phá nát tan chỗ này là vì muốn cướp..."
"Cổ hương ngàn năm trăm năm hiếm thấy." Ân Thịnh tay nắm chặt thành quyền, gương mặt trước giờ không dễ biểu lộ tâm tình nay lại nảy sinh chút kích động: "Người kia cướp nó để làm gì..."
"Trên đời này chẳng có gì là trùng hợp cả." Nhạc Chương nhún vai, dùng chân đá những thứ đồ lỉnh kỉnh dưới đất sang một bên, toàn bộ đều là những thứ hàng hóa thông thường không đáng giá, có thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào.
"Ý cậu muốn nói..."
"Đối phương hẳn là có cùng mục đích với cậu." Nhạc Chương nhìn Ân Thịnh trong chốc lát, đoạn đưa tay đỡ lên một chiếc ghế gỗ, ngồi xuống, khoanh tay nhìn y: "Chuyện của Đông Ngũ, cậu còn nhớ được bao nhiêu?"
...
Buổi chiều.
Tư Đồ tìm đủ việc để làm, nhưng quả thật việc cần làm chẳng nhiều, thế là đành phá giấc ngủ của Ngân, đem nó từ ghế sofa nâng lên.
"Thật ra Thịnh có thích tao không?" Hắn giương mắt nhìn con mèo trên tay, lầm bầm: "Mày nghĩ sao?"
Ngân nghiêng đầu, le lưỡi.
"Trong tiềm thức cậu ấy cũng không bài xích tao, bất quá lý trí lại kịch liệt từ chối." Tư Đồ một tay chống dưới cằm, tay còn lại túm nhẹ lấy cái lỗ tai be bé của Ngân.
"Tại sao chứ?"
"Meo..." Ngân khẽ run lên, giơ chân duỗi móng vuốt ra liếm liếm.
"Suy cho cùng cậu ấy tại sao lại mất trí nhớ?" Tư Đồ nói tới đây bỗng thất thần.
Vấn đế này hắn đã nghĩ tới vô số lần, không phải do phần não tổn thương, mà là nguyên nhân tâm lý. Vậy rốt cục là nguyên nhân tâm lý gì? Nếu tìm được, nói không chừng có thể khiến Ân Thịnh phục hồi ký ức.
Chẳng lẽ bởi vì màn ác đấu kia? Chẳng lẽ mấu chốt nằm ở Đông Ngũ? Hay là...Ân Thịnh lúc đó cũng không có ý muốn giết chết Đông Ngũ, mà là do không chịu nổi đả kích?
−−−Nhà họ Đông và nhà họ Ân từ xưa đến nay luôn đối đầu với nhau, nhà họ Ân là thiên phú dị bẩm*, còn nhà họ Đông là tự dựa vào thực lực, thậm chí phải trả giá cùng nỗ lực gấp trăm lần mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp nhà họ Ân.
*Thiên phú dị bẩm: trời sinh năng lực khác thường.
"Không đâu không đâu, chủ nhân nhà mày là thích tao, không phải thích cái tên nhà họ Đông kia đâu!"
Bỗng Ngân ngừng liếm móng vuốt, lỗ tai hơi động, quay đầu cảnh giác nhìn về phía cửa ra vào.
"Ngân?"
Tư Đồ cũng nương theo ánh nhìn của nó, chỉ thấy cửa phòng làm việc của mình bất ngờ mở toang so với ban đầu, mà ngoài cửa lại khôngcó lấy một bóng người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT