Tư Đồ kinh ngạc, lập tức mở cửa thì thấy bên trong căn hộ ngoại trừ giấy dán tường còn nguyên trên tường ra thì bất cứ cái gì cũng không còn, hoàn toàn trống không, chỉ có một vài cây bút lông cùng túi plastic vứt lung tung trên mặt đất.

"Sao lại thế này...?" Tư Đồ nhíu mày: "Ai đụng vào đồ trong đây?"

"Là mấy người họ hàng của Trương Linh đó." Thiếu niên nói: "Vài ngày sau khi bọn họ nghe tin Trương Linh qua đời liền tới mang đồ vật đi, nói là để trả nợ cho nhà chị ấy, hình như cả giấy tờ nhà cũng cầm đi luôn."

Tư Đồ thở dài, bởi vì cái chết của Trương Linh cũng đã xác thực là do tai nạn xe cộ ngoài ý muốn nên cảnh sát bọn họ không có quyền giam giữ đồ vật của nạn nhân để điều tra, bị người khác mang đi cũng là chuyện không thể trách được.

Ân Thịnh vẫn là tiếc nuối vô cùng, bọn họ cứ mãi xoay quanh ba anh em nhà họ Mao mà bỏ sót một đầu mối là Trương Linh.

"Nhưng em có một thứ..."Nói xong cậu nhóc liền từ trong cặp lấy ra một cái ví bằng da bò đưa cho hai người: "Rất lâu trước kia chị Trương đã đưa cho em cái này, còn nói nếu sau này chị ấy gặp chuyện thì đem đưa cho người nào có thể tin tưởng được."

Dừng một chút, thiếu niên nhìn Tư Đồ rồi lại nhìn sang Ân Thịnh: "Các anh...cũng coi như là người đáng tin vậy."

Ân Thịnh kinh ngạc, cùng Tư Đồ nhìn nhau: "Có vẻ Trương Linh cũng không phải một kẻ ngốc a."

Hai người nhận lấy cái ví, mở ra nhìn vào chỉ thấy bên trong là cả một xấp danh thiếp đủ màu sắc.

"Đây là..."

"Thoạt nhìn có chút mờ ám." Tư Đồ dự cảm được điều gì đó, đưa tay nhéo nhéo vành tai mềm mại của Ân Thịnh, cười nói: "Nói không chừng cái này có thể khiến Mao Dương phải vào nhà lao thật ấy chứ."

Ân Thịnh gật đầu, cất kỹ ví tiền da bò ấy xong liền quay sang nói lời cảm ơn với thiếu niên, cũng dặn cậu nhóc chuyện ví tiền này không được nói cho người khác nghe bất luận là ai đi chăng nữa, thiếu niên đồng ý, xong xuôi Tư Đồ cùng Ân Thịnh mới quay trở về.

Hồ Diệp lúc này ngồi trong phòng thẩm vấn cùng Giải Ứng Tông đang cảm thấy vô cùng nhàm chán, ngồi ở phòng kế bên là Mao Dương, bởi vì biết Giải Ứng Tông đã đến nên nam nhân này hiển nhiên là cũng thoải mái không ít, thong dong dựa lưng vào ghế uống cà phê của cảnh cục.

Hồ Diệp ra ngoài cửa nhìn thoáng qua cửa kính thủy tinh một chiều (người ngoài nhìn thấy người bên trong nhưng người bên trong không thấy người bên ngoài) bên phòng của Mao Dương, rồi lại trở vào phòng.

"Uy tín của anh đã sớm lan truyền, vậy mà còn có người chịu mời anh..."Hồ Diệp ngồi xuống ghế dựa, moi mấy đồng lẻ trong túi áo ra nghịch: "Anh chừng nào thì mới chính thức mất việc?"

"Cái này cũng không nói chính xác được." Giải Ứng Tông trầm ổn cười nói: "Mặc dù tôi không tuân thủ cam kết, nhưng người đến tìm tôi vẫn như cũ cứ một người rồi lại thêm một người mãi cơ đấy."

Hồ Diệp "Hừ" một tiếng, giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Anh rõ ràng là có thể bảo lãnh Mao Dương ra khỏi đây, vậy hắn ta cứ ngồi ở phòng bên làm gì? Còn muốn ăn cả cơm hộp của cảnh cục luôn sao?"

"Là anh ta có tật giật mình." Giải Ứng Tông mơ hồ nói: "Tục ngữ có câu: Bình sinh bất tố khuy tâm sự, bán dạ bất phạ quỷ xao môn.*"

"Hắn mà cũng biết sợ?" Hồ Diệp khinh bỉ nói: "Ngay cả cha ruột, anh em trong nhà cũng có thể đối xử như vậy, người kiểu đó mà cũng biết sợ? Hắn ta căn bản là bất khả chiến bại không gì có thể động tới a."

Giải Ứng Tông bật cười, anh ta cười lên lại thập phần đẹp mắt, vốn là bộ dạng tuấn lãng hướng nội, khi cười chân mày giãn ra, một bên khóe miệng thì cong lên, hơi có chút phong độ của một đại tướng quân, cốt cách do trải qua nhiều thăng trầm mà trở nên chín chắn, đáng tiếc là Tư Đồ cùng Hồ Diệp có muốn đuổi cũng không theo kịp được anh ta.

Hai người đang nhàn nhã trò chuyện thì cửa phòng thẩm vấn mở ra, Tư Đồ cùng Ân Thịnh một trước một sau bước vào khiến Hồ Diệp không khỏi ngạc nhiên: "Đi gì nhanh vậy?"

"Ở trước cửa nhà Trương Linh tìm được một thứ rất thú vị." Tư Đồ quơ quơ ví tiền da bò trong tay, đứng trước cái bàn gỗ trong phòng đem tất cả danh thiếp bên trong ví đổ lên bàn.

"Cái này là..."

Giải Ứng Tông nhíu mày, anh cầm lấy một tờ danh thiếp trên bàn nhìn thoáng qua, bề mặt của danh thiếp đó in tên của một công ty tài chính, lại nhìn vào số danh thiếp còn lại ─── ngân hàng đầu tư, công ty chứng khoán...Tất cả danh thiếp của người phụ trách các công ty lớn thuộc ngành kinh tế, tài chính cư nhiên đều nằm trong này.

"Là do Trương Linh đã chuẩn bị trước." Tư Đồ liếc nhìn Giải Ứng Tông: "Đai luật sư Giải thấy thế nào?"

"Tất nhiên cái này chắc chắc được tính làm chứng cứ."Giải Ứng Tông mở túi công văn ra, đem danh sách các công ty trước giờ bắt tay làm ăn chung với công ty nhà họ Mao nhìn một lượt, nhận thấy tất cả các công ty in trên xấp danh thiếp kia đều không có tên trong danh sách, thậm chí một chút thông tin gì cũng không có.

"Này rõ thật quái lạ." Hồ Diệp khoanh tay nói: "Không phải là cùng bắt tay làm ăn, vậy thì Trương Linh giữ mấy tấm danh thiếp đó lại làm gì?"

Dừng một chút đột nhiên kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là do cô ta biết được việc xấu của mấy người giàu có đó? Vậy nên lưu trữ chứng cứ uy hiếp đối phương?"

"Cậu có thể uy hiếp đám thương nhân đó chỉ bằng mấy tấm danh thiếp này sao?" Tư Đồ dở khóc dở cười, từ trong túi áo lấy ra điện thoại di động, vơ đại một tấm danh thiếp trên bàn rồi nhấn số gọi.

Nhạc chờ vang lên, là một giọng nữ cao đang hát, hát được một đoạn thì bỗng có người bắt máy.

"Xin chào, đây là văn phòng của tổng giám đốc công ty XX, tôi là thư ký Trần."

"Chào cô." Tư Đồ mở loa ngoài, nói thẳng: "Tôi từ đội hình sự của cảnh cục gọi đến, tổng giám đốc của cô tên là Vương Chí Bân có đúng không?"

"Đúng vậy." Nữ thư ký hiển nhiên có chút khẩn trương: "Xin hỏi anh tìm Vương tổng có chuyện gì?"

"Tôi là có chút việc muốn hỏi anh ta, cô có thể sắp xếp cho tôi thời gian gặp mặt được không?" Tư Đồ rung đùi đắc ý, cách nói chuyện của hắn cũng vô cùng lịch thiệp, nhưng nữ thư ký bên kia chỉ nói: "Anh chờ một chút, để tôi nối máy cho tổng giám đốc giúp anh."

Nói xong, bên trong điện thoại vang lên hai tiếng bíp bíp, lập tức có một nam nhân bắt máy.

"Xin chào."

Hiển nhiên thư ký đã thông báo qua cho Vương Chí Bân biết bên kia đầu dây là ai, vậy nên thanh âm của hắn có vẻ rất nghiêm túc: "Xin hỏi anh là cảnh sát thuộc đơn vị nào?"

"Tư Đồ Bách." Tư Đồ đọc lên mã số cảnh sát của mình rồi nói: "Là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, bây giờ trong tay tôi có một vụ án, muốn hỏi anh đây một số chuyện."

"Theo như tôi nhớ thì bản thân tôi không có liên quan tới vụ án nào cả." Vương Chí Bân tỏ vẻ nghi hoặc: "Đội trưởng Tư Đồ xác định là không có tìm sai người đó chứ?"

"Chắc chắn là không sai." Tư Đồ cười nhạt: "Vương tổng có biết một người tên là Trương Linh không?"

Mọi người rất rõ ràng cảm nhận được sự trầm mặc một cách mất tự nhiên từ đầu dây bên kia truyền tới.

Trong chốc lát, Vương Chí Bân lập tức trở lại trạng thái ban đầu, do dự nói: "Cũng có chút quen thuộc, là người của Mao Hâm..."

"Đúng là cô ấy." Tư Đồ gật đầu, liếc mắt cùng Ân Thịnh nhìn nhau: "Vương tổng có quen Mao Hâm?"

"Ách..." Vương Chí Bân khô khốc cười hai tiếng: "Đều là dân làm ăn, khó tránh khỏi không biết tiếng của anh ta, nhưng cũng không có giao thiệp."

Lại lập tức bổ sung: "Tin tức không phải là đang đưa tin về mấy vụ án mạng xảy ra ở nhà họ Mao sao? Trương Linh người phụ nữ đó là do tai nạn xe cộ ngoài ý muốn mà chết đúng không?"

Tư Đồ thuận miệng trả lời hắn ta, càng nói lại càng thấy lạc đề, lúc sau mới nhấn mạnh nói: "Về chuyện của Trương Linh cùng gia đình nhà họ Mao, có một số vấn đề muốn mặt đối mặt hỏi anh một chút, biết cái gì thì nói cái đó, chúng tôi chỉ là điều tra theo thông lệ, không phải thẩm vấn nên anh không cần phải căng thẳng."

Vương Chí Bân nói lấy lệ: "Đội trưởng Tư Đồ, anh đột nhiên nói vậy làm tôi không biết phải trả lời như thế nào nữa. Tôi cùng bọn họ cũng chưa từng gặp mặt...Anh có phải có hiểu lầm gì hay không..."

"Đừng có mà chối bỏ quan hệ như vậy." Ân Thịnh đột nhiên xen vào: "Trương Linh đem số liên lạc của các người lưu lại hết, nếu không anh nghĩ chúng tôi làm sao mà có thể tìm được tới đây? Danh sách các công ty làm ăn chung với nhà họ Mao không có tên công ty của anh, anh cùng Trương Linh lại có dính dấp tới nhau, trả lời thì không thành thật, chúng tôi có quyền nghi ngờ..."

"Khoan khoan khoan khoan!" Vương Chí Bân bị Ân Thịnh hù dọa, hắn ở phía đầu dây bên kia liền trở nên vô cùng căng thẳng: "Cảnh sát tiên sinh...Tôi...Cái này...Ừ thì...Tôi đồng ý nói, nhưng tôi vẫn không ra ngoài gặp mặt, bây giờ cứ nói qua điện thoại đi, các người hỏi tôi trả lời, như vậy được rồi chứ?"

Tư Đồ nhướng mày, Hồ Diệp nhanh tay lấy ra máy ghi âm rồi nhấn vào nút thu.

Ân Thịnh đợi đèn của máy ghi âm sáng lên, lúc này mới mở miệng: "Anh cùng Trương Linh có quan hệ gì với nhau?"

"Cái này..." Vương Chí Bân hiển nhiên rất xấu hổ: "Một nam một nữ...Cậu nói thử xem còn có thể là quan hệ gì? Ha ha..."

Ân Thịnh chán ghét cau mày, y nhìn về phía Tư Đồ, ánh mắt ngụ ý───Nếu đã vậy thì anh đến nói tiếp với hắn đi.

Tư Đồ cười cười vui vẻ đồng ý, còn đưa tay chạm nhẹ lên vai trái, đầu hơi cúi, tạo nên tư thế "Ta nguyện hết lòng trung thành với người", khóe miệng khẽ cong trông vô cùng điển trai.

Hồ Diệp đầu đầy hắc tuyến, anh cố gắng kìm chế để không phải thốt lên tiếng nào.

Biểu tình trên mặt Giải Ứng Tông thập phần bí hiểm, chỉ có Ân Thịnh là đã dần thấy quen với những hành động kỳ quái của Tư Đồ, nên khi vừa nhìn thấy y chỉ đơn giản là khoanh tay bước sang phía khác chứ không thèm đoái hoài gì đến hắn.

Tư Đồ một lần nữa lại bị Ân Thịnh tạt xô nước lạnh vào mặt, hắng giọng một cái chữa thẹn: "Trương Linh bằng cách nào mà có thể quen biết được anh, anh có biết ngoại trừ anh ra cô ta còn có liên hệ cùng nhiều người khác trong ngành tài chính không?"

Sao lại đổi người rồi....

Vương Chí Bân ngập ngừng trả lời: "Cái đó tôi có biết, chúng tôi còn cùng nhau gặp mặt ăn cơm, có người của ngân hàng đầu tư, nhà phân tích tài chính và cả người phụ trách của các công ty khác."

"Cô ta đem tất cả các phương thức liên lạc với mọi người đem cất giấu chung vào một chỗ." Tư Đồ nói: "Anh cảm thấy cô ta tại sao lại làm vậy?"

"Công ty của anh cùng với công ty nhà họ Mao không phải là có quan hệ gì đó chứ?"

"Không có không có." Vương Chí Bân hoảng hốt nói: "Đội trưởng đừng hiểu lầm, chúng tôi...Chao ôi, tôi là nói thật, bọn chúng tôi cùng nhà họ Mao thật sự là không hề có chút quan hệ làm ăn gì cả, nhưng với Mao Dương...quả thật có quan hệ cá nhân, coi như là bạn nhậu của nhau."

"A?" Tư Đồ liếc mắt nhìn mọi người, tỏ ý ─── Cuối cùng cũng tóm được cái đuôi!

Lúc này Vương Tiểu Nhị từ ngoài cửa bước vào, Hồ Diệp lập tức quay đầu làm dấu "suỵt" một cái ra hiệu cho cậu ta đừng lên tiếng, Tiểu Nhị im lặng không động đậy, chỉ dựng thẳng ngón tay cái tỏ vẻ đã hiểu.

Tất cả mọi người đều xúm lại gần chiếc điện thoại di động trên bàn, nghe Vương Chí Bân từ trong đó nói vọng ra: "Mao Dương ngay từ đầu là mời chúng tôi ăn cơm, muốn cùng nhau hợp tác bởi có nhiều kẻ thù không bằng thêm nhiều bằng hữu, công ty nhà họ Mao chủ yếu là mạnh về mặt quảng cáo, sản xuất đồ chơi cũng có khuynh hướng phát triển, nửa năm trước anh ta nói muốn đưa sản phẩm của mình ra thị trường, mong chúng tôi có thể suy nghĩ về việc làm đại lý cho anh ta."

"Chúng tôi chính là như vậy mà quen biết nhau, anh ta lại còn giới thiệu Trương Linh với tôi, nói là thư ký riêng của anh ta, về sau có chuyện gì cứ tìm đến cô ấy..."

Nghe nói tới đây, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Trương Linh và Mao Dương...Kết quả bọn họ là có mối quan hệ mờ ám gì?

Vương Chí Bân đang muốn nói tiếp thì bỗng cửa phòng thẩm vấn bật mở, người xuất hiện trước cửa lại là Mao Dương.

"Đội trưởng Tư Đồ, tôi..."

Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhìn thấy đống danh thiếp rực rỡ màu sắc đổ trên bàn, ánh mắt liền nhíu lại.

Tiểu Nhị cơ hồ là do phản xạ có điều kiện lập tức chạy tới chắn trước mặt Mao Dương, cố gắng rướn người che đi tầm mắt của hắn, nhưng khổ nỗi vóc dáng của cậu quá nhỏ, cái đầu lại không đủ cao, Mao Dương không cần phải tốn chút công sức, trực tiếp lướt qua người cậu, thật chuẩn xác không chút nhầm lẫn nhìn thấy được tên của một công ty trong đống danh thiếp đó.

Sắc mặc lập tức trắng bệch ───

"Luật sư Giải." Mao Dương đột nhiên quay sang nhìn vào luật sư do chính mình mới đến: "Đây là..."

Ân Thịnh bây giờ chỉ muốn chạy tới tắt điện thoại động đi, thời điểm này chính là không nên đả thảo kinh xà, nhưng bàn tay chỉ vừa mới chạm tới di động, màn hình lại chợt vụt sáng, một dòng chữ màu đỏ hiện lên ─── pin yếu.

Sau đó di động liền bíp một tiếng, tự động tắt nguồn.

Mọi người: "..."

Lời tác giả: Nhân vật Trương Linh là điển hình của những người bỏ mạng vì mê tiền.Cô ta từ đầu đến cuối đều là bị lợi dụng, ván cờ được sắp đặt vô cùng hoàn hảo, không cần phải nói nhiều, đương nhiên tất cả đều là do Mao Dương làm. Vụ án lần này đã sắp kết thúc rồi, lúc sau vụ án bí ẩn quỷ dị không thể giải quyết của đội trưởng "Hoàng Hạ Huệ" sẽ được lên sóng.~

Editor:

*Bình sinh bất tố khuy tâm sự, bán dạ bất phạ quỷ xao môn: bình thường không làm việc gì có lỗi với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play