"Cậu ta nhìn chính là em." Yến Tuy đặt Mạnh Đình ngồi trên ghế salon, lại tiếp tục cường điệu một lần.
Chính là hiếm thấy cũng không phải bánh ngọt, mà là bản thân Mạnh Đình.
Yến Tuy bán ngồi trước người Mạnh Đình, chống lại ánh mắt hơi mê mang của cậu, ngữ khí của anh không khỏi lại ôn nhu thả chậm một chút.
"Từ tư liệu anh tra được lần trước, cậu ta hẳn là anh hai của em." Không chỉ là tương tự trên tướng mạo, còn có thời gian Mạnh Đình bị đưa đến cô nhi viện, phương thức, cùng với tình huống của y lúc đó, đều rất phù hợp.
Thậm chí anh từng nghĩ không ra khác thường của Lý Nhất Phỉ, lúc này đại khái cũng có thể đoán ra một hai phần.
Bà ta không hẳn có tham dự vào sự kiện bắt cóc năm đó, nhưng bà ta tuyệt đối là biết thân thế Mạnh Đình. Bằng không hai đời, bà ta cũng sẽ không cần dùng thủ đoạn khống chế Mạnh Đình cực đoan như vậy, cơ hồ là giam cầm mà hạn chế tất cả giao tiếp của cậu.
Mạnh Đình nghe vậy mắt khẽ trợn tròn, Yến Tuy cũng không nói nữa, chờ Mạnh Đình trước tiên tiêu hóa một chút rồi tiếp tục nói.
Nhưng cũng không biết Mạnh Đình nghĩ tới điều gì, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, cậu rơi xuống trên vai Yến Tuy lại tiếp tục ôm chặt lấy, cậu nhào lên phía trước, ôm lấy Yến Tuy, ngữ khí khá lo lắng.
"Anh hôm nay nói sẽ không để em rời đi, là bởi vì anh ta tới sao? Anh ta muốn mang em đi?" Mạnh Đình cảm thấy cậu mơ hồ nắm được mấu chốt Yến Tuy ở trong phòng thí nghiệm mất kiểm soát, đồng thời cũng có sự khủng hoảng của anh.
Chuyện cậu sợ nhất bây giờ đã không phải là đói và ác mộng, mà là Yến Tuy không cần cậu, hoặc là cậu sẽ rời khỏi Yến Tuy.
"Em không đi, Yến Tuy, em không muốn đi."
Mạnh Đình chặt chẽ tựa vào bên gáy Yến Tuy, cậu căn bản không cách nào tưởng tượng phát sinh chuyện như vậy, "Em không cần người khác, em chỉ muốn anh, chỉ cần anh." Nếu như cái gọi là người nhà xuất hiện muốn đem cậu và Yến Tuy tách ra, như vậy cậu tình nguyện không cần.
Yến Tuy không nghĩ tới nguyên nhân khiến Mạnh Đình trong nháy mắt sợ hãi, còn là bởi vì thất thố lúc trước của anh, anh ôm lấy Mạnh Đình hơi đứng dậy rồi ngồi vào bên người cậu, giơ tay ở sống lưng Mạnh Đình thuận.
"Lúc trước chỉ là lo lắng của anh, anh đã nói sẽ không để em rời đi, em cũng phải tin tưởng anh."
Mạnh Đình nghe vậy chỉ hơi ổn định chút, cậu ghé sát vào Yến Tuy, không chỉ có hai tay ôm Yến Tuy, hai chân cũng vắt lên, giống như như vậy Yến Tuy cũng chạy không được vậy, "Bọn họ rất đáng sợ sao?"
Mạnh Đình trên chuyện liên quan tới Yến Tuy, vẫn đều rất nhạy cảm, có thể làm cho Yến Tuy lo lắng cậu sẽ bị mang đi, chẳng phải nói người bên kia kỳ thực đáng sợ tới mức Yến Tuy đều có thể ứng phó không được?
"Cũng không tính là vậy."
Yến Tuy bất đắc dĩ tiếp tục xoa gáy và lưng Mạnh Đình, hơi hơi suy nghĩ mới tiếp tục nói với cậu.
"Người em vừa gặp nguyên danh là Tiêu Tử Mặc, là con thứ của đích tôn Tiêu gia thành Bắc, cha mẹ em là gia chủ và gia chủ phu nhân đương nhiệm của Tiêu gia, em coi như là con út của bọn họ, ở trong tộc vai vế của ngươi vẫn nhỏ hơn một chút, hàng 17."
Hàng như vậy coi như là con cái của chi chính và trong chi thứ cùng thế hệ của Tiêu gia, Mạnh Đình còn không phải nhỏ nhất, có thể thấy được chi này của Tiêu thị ở nước Hạ phức tạp, bất quá giữa các đại gia tộc quyền thế đứng đầu sẽ có qua lại, nhưng trừ phi giống như Yến thị và Chung thị cùng ở Hải thành, bằng không phạm vi không cùng thành phố không cùng lệ thuộc, người lui tới giao tiếp ít có thể trùng lặp.
Giống như Tiêu gia ở Hải thành cũng chỉ có một chi của Tiêu Mục ngồi cùng bàn với Mạnh Đình kia, vẫn chỉ là phú thương tầm thường, còn rất xa không đủ tiến vào giới thượng lưu Hải thành. Tiêu Mục và người nhà hắn nếu không phải vì Tiêu Tư tới Hải thành chủ động tìm tới, bọn họ cũng không thể biết tình huống trong bổn gia, lại càng không cần phải nói giống như Tiêu Tử Mặc sẽ bởi vì nhìn thấy hình Mạnh Đình mà liên tưởng đến chủ mẫu Tiêu gia.
"Em còn có một anh cả ruột tên Tiêu Tử Ngang, hắn lớn hơn em 10 tuổi, bằng tuổi với anh, hắn cũng đến Hải thành, lúc trước cũng tới, bất quá em ngủ, hắn có việc liền đi trước." Yến Tuy đối với chuyện huynh đệ Tiêu thị tới Hải thành, cũng không giấu diếm, Tiêu Tử Ngang hôm nay không thể nói chuyện với Mạnh Đình, hai ngày nữa hắn cũng sẽ tới, có lẽ còn có thể cùng với gia chủ Tiêu gia.
Đối với Tiêu gia Mạnh Đình từng chỉ nghe Mạnh Kỳ đề cập tới một lần, ấn tượng căn bản mơ hồ, cậu hiện tại có thể nghĩ tới cũng chỉ có bản mặt đáng ghét của Tiêu Tư Tiêu gia, Mạnh Đình đối với mình là con cháu của Tiêu gia, nửa điểm cũng không cảm thấy cao hứng.
"Vậy em vì sao phải ở trong cô nhi viện chứ? Viện trưởng mama nói bọn em đều là trẻ con không ai cần." Trong cô nhi viện phần lớn đều là trẻ con bị vứt bỏ, nhận thức này đối với Mạnh Đình là chắc chắn thâm căn cố đế.
Mạnh Đình tựa vào trong ngực Yến Tuy, tiếp tục hỏi ra nghi ngờ của mình, "Là bởi vì em quá ngu ngốc, bọn họ không cần em nữa sao?"
Lúc Mạnh Đình hỏi phần nghi vấn trong giọng nói cũng không nhiều, nhiều hơn chính là khẳng định.
Cũng là, ngoại trừ Yến Tuy, cậu căn bản chưa có gặp được ai có thể cho rằng cậu tốt cả.
Đối với người khác mà nói, tuổi thơ của cậu chỉ là một đoạn một câu liền có thể mang qua ghi lại, nhưng đối với Mạnh Đình mà nói, đó là năm tháng thực sự âm u lại tràn đầy không có giúp đỡ. Khi đó cậu hiểu biết cũng không nhiều, cũng không biết cái gì gọi là "Không cần", cũng không biết cái gì gọi là "Vô dụng", nhưng những lời này cậu nhớ, hơn nữa năm tháng sau này nếm được sự gian nan khi có chúng.
Yến Tuy nghe lời này thoáng ngừng lại, cũng vì Mạnh Đình cảm thấy khổ sở. Gia tộc hào môn vốn tránh không được một ít tranh đấu, không thể nghi ngờ Mạnh Đình trở thành vật hy sinh vô tội nhất trong trận đấu kia.
"Hẳn không phải vậy," Yến Tuy nghiêng đầu ở trên tóc Mạnh Đình hôn hôn, anh cảm giác khẽ vuốt của anh không đủ trấn an Mạnh Đình.
"Mười bảy năm trước, cuối tháng 3, một nhà đích tôn Tiêu thị tới một thị trấn nhỏ thành Bắc du ngoạn, Tiêu Huy Dân mang theo con trai lớn và con thứ ra ngoài mua đồ, trong nhà lưu lại phu nhân đang nghỉ ngơi và con út, bởi vì bảo mẫu thông đồng bọn cướp, để bọn cướp đi vào, bảo tiêu bị giết, phu nhân và con út cùng bị bắt cóc."
Yến Tuy không có tiếp tục nhấn mạnh con út kia là Mạnh Đình, anh nói như vậy, giống như đang kể một câu chuyện đã từ rất lâu lại nguy hiểm, không có quá nhiều cảm xúc nhập vào, nhưng mặc dù như vậy, lực chú ý của Mạnh Đình cũng hoàn toàn bị hấp dẫn tới trong lời anh nói.
Nhưng Yến Tuy trong thời gian ngắn như vậy có thể tra được cũng tương đối có hạn, quá trình cứu người như thế nào, anh không biết, anh chỉ biết kết quả cuối cùng, "Cuối cùng chỉ có phu nhân được cứu về, con út của bọn họ nghe nói bị giết con tin rồi, để lại cho Tiêu thị chỉ có một bộ quần áo dính máu của trẻ con."
Nghe nói sau khi giết chết bị ném tới biển, một đứa trẻ lớn 3 tháng, đừng nói ở biển có loại cá nguy hiểm gì, chỉ để trong gió biển thổi một chút, đều có thể thổi chết yểu rồi.
"Bọn cướp tham dự vụ bắt cóc năm đó, chủ mưu bị phán tử hình, chỉ có cực cá biệt bị phán không thời hạn, nhưng bọn họ có thể biết chỉ sợ cũng không nhiều." Năm đó thành Bắc chấn động, ngay cả Yến Tuy ở Hải thành cũng có nghe nói, trong trận biến cố này người bị thanh toán quá nhiều, dấu vết vốn nên lưu lại, cũng đều bị xóa sạch, kể từ đó, ngược lại khó điều tra.
Vài ý nghĩ nào đó trong đầu Mạnh Đình vẫn là thật sự thâm căn cố đế, mặc dù đối với Yến Tuy có thay đổi, nhưng đổi lại một số người khác, cậu vẫn như cũ không đổi.
Bất quá trong ngữ khí cậu cũng không có bao tiếc nuối và khổ sở, nếu nói người nhà, trước khi gặp được Yến Tuy, đối với Mạnh Đình chỉ có hai chữ ác mộng. Bọn họ không cần cậu, Yến Tuy cần cậu, như vậy rất tốt. Mạnh Đình thật lòng cảm thấy như vậy.
"Anh không biết, có lẽ lần sau bọn họ tới, em vẫn muốn biết, có thể lại hỏi bọn họ."
Nói chuyện với Mạnh Đình, Mạnh Đình kế tiếp đối mặt với người Tiêu gia sẽ có phản ứng gì, Yến Tuy còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, ngược lại chính anh được sự lưu luyến của Mạnh Đình trấn an, nhưng đồng thời anh cũng kiên định quyết tâm, Mạnh Đình hẳn là đối với quá khứ của mình, có một nhận thức rõ ràng.
Không bởi vì nhiều ra tài phú, địa vị hoặc là bảo vệ gì, chỉ đơn giản bởi vì có thể đem mấy ý nghĩ thâm căn cố đế trong đầu cậu kia nhổ sạch, cũng là đáng giá. Mạnh Đình đối với quá khứ gánh vác quá nhiều, Yến Tuy không muốn cậu tiếp tục gánh vác tiếp nữa.
"Yến Tuy, anh thật sự xác định bọn họ không mang em đi sao?" Mạnh Đình rất muốn tin tưởng Yến Tuy, nhưng cậu vẫn như cũ nhịn không được sợ hãi, cậu không cách nào tưởng tượng tình huống cậu và Yến Tuy bị chia rẽ, cũng không cách nào thừa nhận kết quả như vậy.
"Xác định," Yến Tuy hơi cúi đầu hôn lên mi tâm Mạnh Đình, "Anh xác định, em sẽ không rời khỏi anh."
"Ừ," Mạnh Đình đáp lại một câu, nhưng ngay sau đó tay và chân cậu quấn lấy Yến Tuy lại đều chặt hơn chút.
"Anh nói như vậy, còn vẫn là một chút lo lắng a."
Yến Tuy nghe vậy bất đắc dĩ cười khẽ, anh nghiêng đầu thỉnh thoảng hôn Mạnh Đình một chút, kiên nhẫn chờ cậu tiêu hóa những tin tức này, cho dù là tiêu hóa không được cũng không sao cả, có anh ở đây, anh sẽ không để cho Mạnh Đình chịu thiệt.
Lầu dưới, sau khi bác Tiêu tiễn Tiêu Tử Mặc ra ngoài, Yến Mạn Gia dưới nộ trừng của Chân Hàm, ấp a ấp úng nói.
"Hóa ra là người nhà của chị dâu nhỏ, con còn tưởng mẹ ở đâu tìm được cỏ non hoa tâm......"
Yến Mạn Gia trầm mặc một lúc lâu mới lĩnh hội được ý tứ trong lời Chân Hàm, sắc mặt bà sung huyết tới càng hồng chút, "Con nói mẹ là trâu già?"
Trâu già gặm cỏ non, Chân Hàm cảm thấy Tiêu Tử Mặc là cỏ non, chẳng phải cảm thấy bà là trâu già......
Chân Hàm tiếp tục dựa vào lưng ghế salon, đối với tức giận của Yến Mạn Gia hoàn toàn không để trong lòng, y một bên nghĩ tới chuyện này, một bên thuận miệng trả lời Yến Mạn Gia một câu, "Chẳng lẽ mẹ còn cảm giác mình là cỏ non?"
Có con trai là y lớn như vậy rồi, Yến Mạn Gia liền thoạt nhìn không già, nhưng mấy tiểu thịt tươi tiểu cỏ non kia đoán chừng cũng ăn không ngon miệng.
Yến Mạn Gia bị tức tới nhồi máu cơ tim, bà thở phì phò mà đứng dậy, tức giận trừng Chân Hàm một cái, nhưng cũng không dám trước mặt to tiếng cái gì, bằng không nhất định sẽ bị ghét bỏ tới càng thảm, bà xoay người trở về phòng đắp mặt nạ.
Tiêu Tử Mặc sau khi y rời khỏi Yến trạch, liền trực tiếp trở về khách sạn y đặt ở Hải thành, thời gian y ở Yến gia đợi hơn nửa buổi chiều, hẳn là Tiêu Tử Ngang đem quá khứ Mạnh Đình tra tới rõ ràng hơn chút.
Yến Tuy tra phải bỏ khí lực rất lớn, rất nhiều thời gian, nhưng bọn họ tiếp tục tra liền không cần nữa, mấy thứ Yến Tuy trong buổi công bố công khai kia đã định xong phương hướng cho bọn y rồi, lúc này cũng đã đủ.
Tiêu Tử Ngang trước trước sau sau nhìn 3 lần, lại gửi qua cho cha hắn một phần, Tiêu Tử Mặc trở lại, hắn đang nhìn lần thứ 4......
Mỗi một lần nhìn, tức giận trong lòng hắn lại càng thịnh hai phần, sắc mặt đen trầm lại đen trầm, nhìn khá đáng sợ. Hắn đã rất nhiều năm không nổi giận qua như vậy rồi, nhưng cơn giận dữ này cần phải tích lũy, để phát tiết với kẻ nên chịu.
"Anh......" Tiêu Tử Mặc gọi hắn một câu, thấy hắn không trả lời, y liền tự đem máy tính dịch về phía mình.
Tiêu Tử Ngang miễn cưỡng thu lại thất thố của mình, còn chưa kịp hỏi thêm Tiêu Tử Mặc câu gì, điện thoại trong túi áo hắn rung, hắn liếc mắt nhìn Tiêu Tử Mặc thần sắc cũng không khác hắn lắm, xoay người đi tới bên cửa sổ nhận điện thoại.
"Được, thay tôi biểu đạt lòng biết ơn với Yến Tuy."
Tiêu Tử Ngang nhận được điện thoại của Vương Phong, y nói với hắn, Yến Tuy gửi cho hắn một phần mail mã hóa, không có đề cập tới là nội dung gì bên trong, nhưng về cái gì, rất dễ đoán, có thể làm cho người hai nhà bọn họ không thể không tiếp xúc như vậy cũng chỉ có Mạnh Đình.
Không biết là ý nghĩ của Yến Tuy thay đổi cái gì, khiến anh chủ động đem quá khứ của Mạnh Đình nói với bọn họ, có lẽ là vì trợ giúp bọn họ dễ truy xét chân tướng năm đó hơn đi.
"Yến Tuy gửi mail cho anh, em nhượng một chút, chúng ta cùng nhau xem."
Tiêu Tử Mặc hốc mắt ửng đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm một tấm hình lúc Mạnh Đình 7 tuổi, tay nắm thành quả đấm, thân thể có chút hơi run rẩy khống chế không được, bọn họ ăn tốt nhất, mặt tốt nhất, dùng tốt nhất, nhưng cuộc sống Mạnh Đình trải qua, ngay cả bọn họ một phần mười một phần trăm đều không có.
Cậu có thể trong biến cố sống sót, đã là đại hạnh trong bất hạnh, nhưng vận mệnh vẫn như cũ không có chiếu cố cậu, cho dù là cô nhi viện chính quy, đứa nhỏ như Mạnh Đình cũng chưa chắc có thể trải qua thật tốt, huống chi là loại cô nhi viên hám lợi không tuân theo quy định kia.
Tay y chạm chạm về phía màn hình, tựa hồ muốn cứ như vậy phất đi bất an trong mắt tiểu Mạnh Đình 7 tuổi, nhưng vô pháp, y chính là thay đổi được tấm hình, cũng không thay đổi được quá khứ vô cùng bi thảm của Mạnh Đình.
Tiêu Tử Ngang quét Tiêu Tử Mặc một cái, trong lòng nhẹ nhàng than thở, Tiêu Tử Ngang nhìn những thứ này cũng có chút chịu không nổi, nhưng đây còn chưa phải chuyện đáng sợ nhất Mạnh Đình gặp phải.
Yến Tuy gửi mail tới, hẳn là nghĩ rằng bọn họ sẽ có vài chuyện tra không được, hoặc là chú ý không tới, mới có thể làm điều thừa.
Tiêu Tử Ngang đẩy Tiêu Tử Mặc bất động, cũng chỉ có thể tự mình một một cái ghế, sau đó dịch máy tính tới một chút.
Hắn nhanh chóng mở ra, sau đó dựa theo mật mã Vương Phong nói cho mở ra, sau đó download văn kiện, hắn nhanh chóng quét qua một phần giống với của bọn họ kia, cuối cùng dừng lại ở một tấm hình cũ, đây là một tấm hình từ trong cục cảnh sát trấn Đông Lâm lấy ra được.
Một tấm hình có thể xem như hiện trường mưu sát, máu đỏ tươi bôi đầy đất, một nam nhân bụng dưới chảy máu, còn có một thiếu niên đơn bạc chết lặng cầm dao gọt trái cây trong góc phòng, liên tục vài tấm hình, là ảnh sau khi Ngô Phượng Kiều báo án, cảnh sát chạy tới chụp được.
Kế tiếp là một tấm ảnh Mạnh Đình hai tay bị còng lúc bị mang đi, ánh mắt cậu trống rỗng mênh mang tới mức dọa người, tựa hồ cũng mới là vừa hoàn hồn, chậm rãi tràn ra một chút sợ hãi và bất lực.
Trong tư liệu của Yến Tuy so với bọn họ tìm được nhiều hơn rất nhiều ảnh, nhưng mỗi một tấm đều làm lòng người lạnh lẽo hoảng sợ tới không biết làm thế nào.
"Như thế nào đây là?" Khóe mắt Tiêu Tử Mặc chăm chú nhìn vào hai tấm hình, đã không cách nào an tâm tiếp tục đi xem mấy chữ chi chít.
"Con mẹ nó! Bọn họ làm sao dám!"
Tiêu Tử Ngang so với Tiêu Tử Mặc trấn định hơn chút, nhưng ngay sau đó bình tĩnh mà hắn nỗ lực duy trì cũng cuối cùng không còn, hắn chợt đứng lên, bắt đầu đi quanh ghế salon đi quanh bàn trà, sau đó hắn lại gọi vài cuộc điện thoại.
Tiêu Tử Mặc không để ý đến thất thố của Tiêu Tử Ngang, y hít sâu một hơi, tiếp tục nhìn xuống, nhưng sắc mặt càng ngày càng khó coi là nhất định, y xem xong những thứ này, lại tiếp tục kéo về phía trước, bắt đầu lại từ đầu nhìn.
Những tài liệu này cũng không tính dài, nhưng là Tiêu Tử Mặc xem tới hết sức chậm, hết sức khó khăn, y nhớ tới cảnh tượng hôm nay lúc gặp Mạnh Đình, bất giác liền muốn lệ nóng quanh tròng, khó có thể tưởng tượng Mạnh Đình gặp phải nhiều chuyện đáng sợ như vậy, còn có thể có ánh mắt và nụ cười sạch sẽ như vậy.
Người so với y khi nhìn thấy còn đau lòng hơn vẫn đang ở trong nhà cũ Tiêu gia Bắc thành phía bắc nước Hạ, Ninh Châu và Tiêu Huy Dân là vợ chồng mấy chục năm, hắn hôm qua khác thường mà ngủ không ngon, Ninh Châu tự nhiên có phát hiện, bà hỏi hắn chuyện gì, hắn cái gì cũng không nói.
(Tui đính chính lại chỗ tên mẹ của Đình Đình nhé, thực ra bà ấy tên là Ninh Châu(宁舟), hán việt là Trữ Chu, lúc phiên lại tên tui lại phiên mỗi cái họ, còn cái tên lại quên xừ mất -_-, từ chương này tui sẽ để là Ninh Châu, còn các chương trước có thời gian tui sẽ sửa lại, dù sao trước đấy cũng không nhắc tới tên Tiêu phu nhân nhiều lắm)
Bà hỏi quản gia trong nhà, mới biết được con cả và con thứ 2 đều không ở Bắc thành, mà là trước sau tới Hải thành, Ninh Châu cũng là biết chuyện Tiêu Tư ở Hải thành bị phế, bà đối với chú em này không có cảm tình gì, gã được đón trở lại lâu như vậy, bà chỉ cho người đưa tới cho gã một chút trái cây, cũng không tự mình đi nhìn người.
Nhưng gia chủ Yến thị phế Tiêu Tư, khó tránh vẫn không thể nguôi giận, bà chỉ còn hai đứa con trai, một trước một sau đi qua, chẳng phải là nói, bọn họ cũng có thể bị giận chó đánh mèo, hoặc là đã bị giận chó đánh mèo, mới khiến Tiêu Tử Ngang lại chạy tới Hải thành giải quyết, mới có thể khiến cho Tiêu Huy Dân suốt đêm khó ngủ?
Bà tới phòng tìm Tiêu Huy Dân hỏi rõ ràng, bà cũng không muốn khi con mình xảy ra chuyện, bà vẫn còn bị giấu diếm không biết.
Thư phòng Tiêu Huy Dân người khác vào không được, Ninh Châu tự nhiên không có vấn đề, chỉ là bình thường, bà cũng ít đi vào, càng sẽ không tùy ý thay đổi đồ đạc, nhưng Tiêu Huy Dân nhận hai cuộc điện thoại, vội vàng rời đi, máy tính cũng không kịp đóng, Ninh Châu lúc tiến vào, vừa vặn nghe được thanh âm mail gửi tới.
Bà lo lắng có khả năng là về chuyện của Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc hay không, do dự một chút, bà vẫn là đi tới.
Màn hình sáng lên, bà quét một cái, người gửi tới chính là con trai cả của bà Tiêu Tử Ngang, bà ngồi ở vị trí Tiêu Huy Dân làm việc, không tiếp tục do dự mở nó ra, bà cũng muốn xem cha con bọn họ cùng nhau muốn giấu diếm bà chuyện gì.
Nhưng câu nói đầu tiên Tiêu Tử Ngang ghi chú, liền làm cho Ninh Châu trố mắt thật lâu.
"Đây là chuyện quá khứ về Nặc Nặc con tra được, Mạnh gia và Lý Nhất Phỉ là đối tượng tra trọng điểm."
Ánh mắt Ninh Châu lướt qua ba chữ Lý Nhất Phỉ kia, ngay sau đó lại trở lại trên hai chữ "Nặc Nặc".
17 năm, ba chữ Tiêu Tử Nặc chưa từng quên trong lòng bà, bà che ngực khắc chế từng trận co rút đau đớn truyền đến nơi đó, một lúc lâu, bà mới mở văn kiện ra, từng chữ từng câu nhìn xuống, nhưng mới nhìn hai câu, nước mắt bà liền liên tiếp lăn xuống.
Đại khái Tiêu Huy Dân vừa mới đi, Ninh Châu liền tới trong thư phòng rồi, Tiêu Huy Dân gặp người, ăn cơm tối, vốn là muốn từ chối xã giao kế tiếp, ông liền nhận được điện thoại của người giúp việc trong nhà, Ninh Châu khóa mình trong thư phòng của ông, đã hơn 3 tiếng rồi, cơm tối cũng không đi ra ngoài ăn.
Tiêu Huy Dân và Ninh Châu tình cảm tốt, người giúp việc trong nhà tự nhiên cũng không dám lạnh nhạt vị phu nhân cơ thể yếu này, giống như điện thoại Ninh Châu không hảo hảo ăn cơm vậy, bọn họ cũng gọi qua không ít, lần này cũng vậy, chỉ là phản ứng của Tiêu Huy Dân so với thường ngày còn muốn lớn hơn chút.
"Cái gì? Chưa ăn cơm còn giam...... trong thư phòng?" Tiêu Huy Dân mơ hồ cảm thấy không đúng, phần tài liệu Tiêu Tử Ngang cho ông xem kia, ông đặt trong ngăn kéo, nói như vậy Ninh Châu sẽ không đi lật xem, nhưng bà buồn rầu ở trong thư phòng lâu như vậy, cũng đã nói rõ vấn đề.
"Tôi biết rồi, tôi trở lại ngay."
Tiêu Huy Dân cũng sẽ không cố ý ở trước mặt người ngoài che giấu tình yêu của ông đối với Ninh Châu, dặn dò thư ký bên cạnh xong, ông liền vội vàng chạy về nhà.
Tiệc rượu này là một tuần trước đã nói phải tới, hai ngày nay tâm tư của ông toàn bộ ở trên người Mạnh Đình, thư ký gọi điện thoại nhắc nhở ông, ông mới nhớ tới có chuyện này, vội vàng chạy tới, lại không nghĩ rằng Ninh Châu sẽ tới trong thư phòng ông phát hiện tư liệu Tiêu Tử Ngang đưa cho ông.
Nhưng ông ngồi lên xe còn chưa tới Tiêu trạch, điện thoại của Tiêu Tử Ngang liền gọi tới.
"Cha, con vừa gửi cho cha một phần mail, đó là Yến Tuy đưa cho chúng ta."
Ngữ khí Tiêu Tử Ngang khá lãnh trầm, Tiêu Huy Dân vốn có chút muốn giận chó đánh mèo cũng phát tác không nổi, ông nhíu nhíu mày, "Mail gì? Ta còn chưa xem."
"Mail về quá khứ từng trải qua của Nặc Nặc......" Ngữ khí Tiêu Tử Ngang càng thêm trầm trọng hai phần, hắn suy nghĩ một chút, lại tiếp tục dặn dò Tiêu Huy Dân một chút, "Cha xem xong liền xóa, đừng để mẹ nhìn thấy, con sợ thân thể bà ấy chịu không nổi."
"Chậm rồi," Tiêu Huy Dân nói khe khẽ thở dài, "Bà ấy đã thấy được."
Hóa ra không phải là ông không giấu kỹ tài liệu, mà là Ninh Châu nhìn thấy mail Tiêu Tử Ngang gửi cho ông, nhưng bản thân chuyện này cũng không thể giấu diếm Ninh Châu quá lâu, bằng không bà tức giận lên, ngay cả ông cũng chịu đựng không nổi.
"Các con không cần lo lắng, mẹ con bên kia ta sẽ nhìn, ta sắp về tới nhà rồi, những chuyện khác, lát nữa ta sẽ liên hệ với các con."
Tiêu Huy Dân nói xong, cúp điện thoại, ông xuống xe cởi áo khoác xuống, ném cho quản gia, sau đó sải bước đi tới thư phòng lầu hai.
"Châu Châu mở cửa, là anh."
Tiêu Huy Dân gõ một lát, lại đợi một lát, Ninh Châu tới mở cửa ra, nhưng ngay sau đó bà liền nhào tới trong ngực Tiêu Huy Dân, thất thanh khóc rống lên, "Huy Dân, tại sao có thể như vậy, làm sao sẽ...... Nặc Nặc của chúng ta làm sao sẽ gặp phải nhiều chuyện khó khăn như vậy?"
Tiêu Huy Dân ôm Ninh Châu, đi vào, đóng cửa phòng lại, ông mới tiếp tục mở miệng nói chuyện.
"Em yên tâm, mấy người từng hại em và Nặc Nặc kia, anh sẽ không nương tay mềm lòng đâu."
Ông nói nhẹ nhàng xoa tóc Ninh Châu, vẫn như cũ có thể cảm giác được bà từng đợt khóc thút thít khống chế không được.
"Nhưng hiện tại Nặc Nặc tìm trở lại rồi, thân thể em càng không thể suy sụp, trước kia chúng ta không thể hảo hảo đối đãi với nó, ngày tháng sau này chúng ta phải gấp bội bồi thường trở lại."
Lời này đối với Ninh Châu mà nói so với bất kỳ lời an ủi nào đều muốn hữu dụng hơn, bà và Tiêu Huy Dân vốn đều cho rằng phải mang theo hối hận như vậy cho tới lúc chết đi.
"Anh nói đúng, em vẫn phải sống, hảo hảo đối đãi với Nặc Nặc."
Bà ngẩng đầu nhìn Tiêu Huy Dân, nước mắt lại lăn xuống, thanh âm vẫn như cũ phát run, nhưng ánh mắt đã kiên định xuống, bà một lần nữa dựa tới trong ngực Tiêu Huy Dân, nhẹ giọng hỏi, "Anh cho người đặt vé máy bay, em hiện tại liền muốn đi qua."
Tiêu Huy Dân đâu yên tâm Ninh Châu một mình ngồi máy bay, ngay cả có người giúp việc bồi, ông cũng không yên tâm, ông mang theo bà một bên ngồi xuống.
"Anh đặt vé máy bay sáng mai, chúng ta cùng đi, bên kia có Tử Ngang cùng Tử Mặc ở, còn nữa...... Chúng ta cũng phải cho Nặc Nặc chút thời gian tiếp nhận chúng ta."
Trong tính toán ban đầu của ông và Tiêu Tử Ngang, là bọn họ nhận Mạnh Đình trở về, hết thảy đều trần ai lạc định (*) sau đó tiếp tục nói với Ninh Châu, cũng không nghĩ lúc này mới bao lâu, Ninh Châu đánh bậy đánh bạ liền tất cả đều biết rồi.
((*) trần ai lạc định: tất cả mọi việc đều xong xuôi)
Ngữ khí Ninh Châu vốn là khá kiên quyết, nhưng Tiêu Huy Dân nắm đúng điểm bà để ý nhất trong lòng, liên quan tới con út của bọn họ, liên quan tới Mạnh Đình, Ninh Châu liền cũng không tùy hứng nữa.
Bà được Tiêu Huy Dân dỗ ăn chút gì đó, bà là chủ mẫu nhiều năm như vậy cũng không phải là làm vô ích, bà đại khái liền từ trong cảm xúc gần như muốn sụp đổ kia trấn định lại, bà không tiếp tục quấy rầy Tiêu Huy Dân, để cho Tiêu Huy Dân tự mình đi làm việc, bà lên tầng cao nhất của Tiêu trạch, bảo người giúp việc mở ra một căn phòng vẫn luôn bị khóa ở nơi đó.
Nơi đó mười mấy năm đều không tiếp tục có người ở qua, mà người giúp việc quét dọn cũng không đi tới nơi này, Ninh Châu cho người mở ra, cũng bảo bọn họ thu dọn lại một phen, một vài quần áo nhỏ đồ chơi nhỏ, toàn bộ đều dùng hòm cất vào, bà đánh giá trang trí gian phòng, cho người bỏ đi một chút, lại thêm một chút, giống như nơi này lập tức liền có người vào ở vậy.
Tiêu Huy Dân muộn hơn Ninh Châu một chút nhìn thấy văn kiện Yến Tuy đưa cho, không ai trong thư phòng, lửa giận của ông cũng là cọ xát từng dâng lên, đừng nói Ninh Châu có chút nhẫn nại không tới ngày mai, ngay cả ông cũng vậy, nhưng ông khó chịu đi quanh một lúc lâu, vẫn là trở lại chịu đựng, tiếp tục sắp xếp công việc thỏa đáng rồi tiếp tục nói.
(Min: cái nhà này ai cũng thích đi vòng quanh thế nhỉ)
Ông là gia chủ đương nhiệm của Tiêu gia, bất chấp rời khỏi Bắc thành tới Hải thành, không xử lý tốt sẽ dẫn tới quá nhiều suy đoán không cần thiết, nhưng ông cũng không thể không đi, chỉ bằng Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc thật đúng là ứng đối với Yến Tuy của Yến thị không được.
Hơn nữa Ninh Châu gấp gáp, ông sao có thể vẫn ở lại Bắc thành, thờ ơ.
Chấn động bọn họ bên này đưa tới, Yến Tuy đại khái có thể đoán được một chút, nhưng những thứ này bọn họ cũng nên biết.
Mà anh trước mắt có chút phiền não, phiền não ngọt ngào, lo lắng của Mạnh Đình cũng không bởi vì trấn an của Yến Tuy mà tản đi bao nhiêu, cậu đặc biệt dính người, còn kém Yến Tuy đi WC cậu đều theo đuôi đi vào.
Đương nhiên, Mạnh Đình cũng không cảm thấy cậu theo vào có cái gì, thân thể Yến Tuy cậu đều xem qua rất nhiều lần rồi.
"Anh xấu hổ cái gì nha, em chính là muốn nhìn anh một chút......" Mạnh Đình buồn bực mà ở bên ngoài gõ cửa, nhưng cậu vẫn bị nhốt ở bên ngoài.
Yến Tuy đi vào là phòng tắm, vết thương của Mạnh Đình còn chưa tốt toàn bộ, vạn nhất bị nước xối tới, hoặc là không cẩn thận trượt ngã một cái, Yến Tuy đều theo đó đau lòng nha.
Mạnh Đình ở ngoài cửa đi dạo, thỉnh thoảng muốn tiến tới cạnh cửa nghe một chút động tĩnh, nhưng đáng tiếc cách âm trong nhà đều làm tới rất tốt, cậu thanh âm gì cũng không nghe được.
Nhưng lần này cậu nghe, còn chưa kịp đứng vững, cửa bị mở ra, cậu trực tiếp ngã tới trong ngực Yến Tuy, sau đó tay Mạnh Đình liền cũng khóa chặt eo Yến Tuy.
"Anh hiện tại còn muốn tới thư phòng sao? Em bồi anh nha."
Yến Tuy ôm lấy Mạnh Đình đi trở lại, "Không đi, anh lau người cho em, chúng ta hôm nay đi ngủ sớm một chút."
"Nga, ngủ tốt."
Mạnh Đình đáp lời lại nhìn nhìn Yến Tuy, xác định anh sẽ không chạy, cậu mới buông anh ra.
Cậu xoay người đi tới bên giường, kéo chăn ra ngồi xuống, rất là tự nhiên mở hai tay ra, Yến Tuy cũng đi tới, giúp Mạnh Đình cởi quần áo, lại kéo chăn qua đắp cho cậu, anh mới tới phòng tắm cầm nước nóng và khăn lông đi ra ngoài.
Mạnh Đình hôm qua tự mình lén lút tới phòng tắm, ngoại trừ chỗ bị thương, những chỗ khác có thể rửa cậu đều rửa qua, trước mắt cũng không cọ xát lấy Yến Tuy muốn tắm, cậu ngoan ngoãn phối hợp, rất nhanh Yến Tuy liền lau xong cho cậu.
Mạnh Đình ngồi trên giường vẫn như cũ quấn chăn, nhưng đầu đã hướng tới phòng tắm bên kia tìm kiếm rồi, cho tới lúc Yến Tuy đi ra, cậu mới lại ngồi tốt.
"Anh không đi......" Yến Tuy lời này từ lúc cơm tối tới giờ đã nói với Mạnh Đình rất nhiều lần.
"Nha," Mạnh Đình đáp lại, nhưng Yến Tuy của cậu một khi rời khỏi tầm mắt của cậu, cậu cần phải lo lắng vẫn phải lo lắng.
Yến Tuy bất đắc dĩ nhìn Mạnh Đình, quay lưng đi, cởi áo tắm trên người ra, nhưng tay anh còn chưa kịp chạm vào đồ ngủ của anh, phía sau anh liền dán lên một thân thể ấm áp.
"Yến Tuy, chúng ta rất lâu đều không thân mật rồi, em muốn."
Lời của Mạnh Đình khá trực bạch, Yến Tuy đầu còn không biết cậu đang suy nghĩ cái gì chứ.
"Anh cũng muốn, em ở phòng thí nghiệm đã cảm giác được rồi."
Mạnh Đình nói, nụ hôn của cậu liền rơi vào trên gáy Yến Tuy, vừa liếm vừa hôn lại vừa cắn, kỹ xảo cậu từ chỗ Yến Tuy học được, giờ phút này cũng toàn bộ dùng tới cho Yến Tuy.
Yến Tuy nhẫn nại có chút cực khổ, nhưng khí lực Mạnh Đình khóa eo anh thực sự không nhỏ, còn nữa chính là anh sợ không cẩn thận đụng phải vết thương eo Mạnh Đình.
Mạnh Đình một bên hôn người, một bên còn dụ dỗ Yến Tuy, "Chúng ta cẩn thận một chút, không sao cả, em đã hỏi em họ Chân Hàm rồi......"
"Em vốn còn muốn hỏi bác sĩ Cổ Lê một chút, nhưng em ấy không để cho em đi......" Mạnh Đình đương nhiên biết tình yêu của Yến Tuy đối với cậu, nếu như sẽ ảnh hưởng tới cậu dưỡng thương, cậu quyến rũ Yến Tuy như thế nào, cũng vô dụng, cậu hiếm thấy thông minh một chút, tìm Chân Hàm làm bác sĩ hỏi. Sau mới lại nhớ tới, y là bác sĩ thú y, không tính là thỏa đáng, cậu lại muốn tìm Cổ Lê, lại bị Chân Hàm ngăn cản.
Yến Tuy đột nhiên hiểu Chân Hàm lúc trước nháo mặt đỏ chót là cái chuyện gì rồi, y khẳng định sẽ không phải xấu hổ, đoán chừng chính là buồn rầu, nhưng Chân Hàm thật đúng là không dám cho Mạnh Đình sắc mặt, nghiêm chỉnh trả lời vấn đề của Mạnh Đình, thuận tiện ngăn cản Mạnh Đình không nói thêm lời này với ai.
"Yến Tuy, Yến Tuy, anh nghe theo em đi......"
Câu phía sau kia là Mạnh Đình học được từ trong phim truyền hình, lúc này không cần người khác tiếp tục chỉ bảo cậu liền dùng tới, cơ mà, cảnh tượng trước mắt thật là có chút chuẩn xác.
Yến Tuy nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, Mạnh Đình mới buông anh ra một chút, để cho anh xoay người lại.
Yến Tuy có lẽ vốn còn tính toán dặn dò Mạnh Đình cái gì đó, nhưng vừa mới chống lại đôi mắt nhuốm tình dục của cậu, những lời đó liền không quan trọng nữa, anh ôm lại Mạnh Đình, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, "Muốn?"
"Ừ, rất muốn, đều rất nhiều rất nhiều ngày rồi......" Hơn nữa những ngày qua, cậu thuần túy dưỡng bệnh, mỗi ngày cậu cảm giác đều đặc biệt dài, liền cũng cảm thấy mình bị lạnh nhạt đã lâu.
Dư âm lời cuối cùng của Mạnh Đình chưa rơi xuống, cậu đã bị Yến Tuy hôn lên, ánh mắt hai người trực tiếp chạm vào nhau, tình cảm và dục hỏa Yến Tuy vẫn luôn đè nén cũng không cách nào tiếp tục nhẫn xuống nữa.
Nụ hôn bỗng trở nên kịch liệt, Mạnh Đình từ ý chí chiến đấu sục sôi bị hôn đến thân thể mềm nhũn ra, nhưng cậu rốt cục không rảnh tiếp tục đi lo lắng mấy thứ không có kia nữa, cậu quả thật rất thích cùng Yến Tuy hoan ái như vậy, trong mắt bọn họ chỉ có thể nhìn thấy lẫn nhau, cũng cảm nhận được chỉ có lẫn nhau.
Loại xuất thần hoàn toàn này, khiến Mạnh Đình thích lại si mê, cậu mở to hai mắt nhìn Yến Tuy, lại chốc lát, mặt mày cong lên, rất cao hứng mà nói, "Tiếp tục, tiếp tục a......"
Yến Tuy cúi đầu hôn hôn má đỏ bừng của Mạnh Đình, sau đó cẩn thận ôm lấy người, đi về phía giường.
Tay Mạnh Đình vòng lên cổ Yến Tuy, cậu được đặt vào trên giường, tay cũng vẫn như cũ vòng quanh Yến Tuy, không để cho anh đứng dậy, nụ hôn của cậu rơi vào trán Yến Tuy, mềm mềm mại mại đi xuống, chân cậu giơ lên trực tiếp câu trụ eo Yến Tuy.
Đừng nói Yến Tuy vốn không có ý định đứng dậy, ngay cả anh có ý định này, giờ phút này cũng không có ý chí đứng dậy.
Anh chống ở bên người Mạnh Đình, tận lực làm cho mình không được áp tới vết thương của cậu.
Bọn họ đối với thân thể lẫn nhau đều đủ quen, anh muốn làm cho Mạnh Đình động tình hoặc là kích động, đều rất dễ dàng, nhưng Yến Tuy vẫn như cũ biểu hiện tới rất có kiên nhẫn, xác định Mạnh Đình thật sự chuẩn bị xong, anh mới sẽ tiếp tục tiến một bước.
Đương nhiên, đây chỉ là trước khi cuồng phong bạo vũ mở ra, anh mới sẽ có kiên nhẫn và nghị lực như vậy, một khi mở ra, hết thảy sau đó liền không phải anh có thể khống chế nữa, hôn hôn sờ sờ, tất cả chuyện thân mật, chờ bọn họ đem thể lực nhau đều ép khô rồi, lúc này mới cùng nhau ngủ.
Có lẽ quá mệt mỏi, Mạnh Đình hôm sau ngủ thẳng tới gần 8h mới tỉnh lại, cậu sờ sờ bên người, không sờ thấy Yến Tuy, cậu mắt mơ màng liền cũng hoàn toàn mở ra, cậu tự mình thay quần áo, cọ cọ một chút liền chạy xuống lầu.
Cậu tìm một vòng, lại ngẩng đầu lên phát hiện Yến Tuy cũng mới từ cầu thang đi lên.
"Anh tới thư phòng nhận điện thoại," Yến Tuy giải thích, quan sát Mạnh Đình một cái, lập tức liền bế cậu lên, "Trời lạnh, sao giày cũng không xỏ."
"Em quên mất......" Mạnh Đình được Yến Tuy ôm lấy, tất cả bất an cũng đều biến mất không thấy gì nữa, cậu ngoan ngoãn được người ôm, mắt nhìn Yến Tuy, mặc dù không nói nữa, nhưng Yến Tuy cũng là rõ ràng.
Mạnh Đình là bởi vì vội vàng gặp anh, cho nên mới quên.
Anh không nói gì nữa, anh nghiêng đầu cọ cọ má Mạnh Đình, nhưng vẫn là ôm lấy cậu đi lên lầu, hôm nay thời tiết lạnh hơn hôm qua một chút, quần áo Mạnh Đình mặc tới có chút ít.
Chờ Yến Tuy một lần nữa bọc kín người xuống lầu, cô Vương cũng bày điểm tâm ra.
Bà thấy Yến Tuy và Mạnh Đình tình cảm tốt như vậy, cảm thấy cao hứng, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy hiếm lạ, bà trước kia cũng không cảm thấy Yến Tuy có thể tỉ mỉ mà đối tốt với một người như vậy, chỉ có thể nói là duyên phận thôi, Mạnh Đình may mắn, đồng thời Yến Tuy cũng là may mắn.
Sau khi bọn họ ăn điểm tâm xong, cũng đều tới tầng hầm Yến trạch, sau khoảng 1 tiếng nữa, Hà Việt phải tiến hành cuộc giải phẫu đầu tiên.
Cổ Lê và bác sĩ Bart hai người còn đang nói chuyện, trong phòng giải phẫu Chân Hàm và Lí Dập từ hôm qua bắt đầu liền chuẩn bị, trước mắt đang làm kiểm tra một lần cuối cùng.
Yến Vũ đẩy Hà Việt xuống, hai người thoạt nhìn cũng còn coi như lãnh tĩnh, tới hiện tại, bọn họ cũng chỉ có thể tuân theo mệnh trời, có thành công hay không, sau này cũng không không tiếp tục dằn vặt nữa.
Chân Hàm và Lí Dập từ trong phòng giải phẫu đi ra ngoài, thuận tiện mở cửa ra, bọn họ gật đầu một cái với Cổ Lê và bác sĩ Bart, bên trong hết thảy nên chuẩn bị đều chuẩn bị rồi, nên kiểm tra cũng đều tiếp tục kiểm tra qua rồi.
Yến Vũ đi tới trước người Hà Việt, đem y từ trên xe lăn bế lên, từng bước đi tới phòng giải phẫu, sau đó đặt y lên bàn giải phẫu.
"Em ngủ một giấc, anh sẽ luôn ở bên ngoài chờ em."
"Được," Hà Việt đáp lại, y nắm lấy tay Yến Vũ, nhẹ nhàng cầm lấy, sau đó mới buông ra.
Yến Tuy và Mạnh Đình cũng không có đi vào, nhưng thanh âm Mạnh Đình nói chuyện, Hà Việt cũng có thể nghe được.
"Hà cha, con và Yến Tuy cũng trông coi cha, cha sẽ tốt thôi."
Hà Việt không có đáp lại, nhưng trên mặt y lộ ra chút mỉm cười.
Chân Hàm đuổi Yến Vũ ra khỏi phòng giải phẫu, sau đó đóng cửa lại.
Yến Vũ nhịn không được muốn hút thuốc, nhưng ánh mắt quét tới Mạnh Đình được Yến Tuy quấn tới hết sức kín đáo, liền cũng nhịn xuống. Ông thỉnh thoảng chạy ra sân cỏ lén lút hút thuốc, không chỉ có Hà Việt ghét bỏ, ngay cả Mạnh Đình cũng ghét, ông vừa vào phòng khách, cậu liền trốn tới rất xa.
Yến Tuy không có liên tục ở tầng hầm trông coi, anh thỉnh thoảng sẽ trở lại trên lầu nhận điện thoại, hoặc là gửi văn kiện, nhưng mỗi lần xuống, đều sẽ đem cho Mạnh Đình một chút đồ ăn thức uống.
Điện thoại trên tay anh lại rung, anh cầm lấy nhìn nhìn, một tay khác nhu nhu tóc Mạnh Đình, giống như lần trước trở lại phòng khách hoặc là tới thư phòng nhận.
Cửa phòng giải phẫu, cũng chỉ còn lại Yến Vũ và Mạnh Đình, Yến Mạn Gia vốn là cũng vẫn luôn trông coi, nhưng trước mắt sắp tới giờ cơm rồi, bà trở lại thu xếp ít đồ mang xuống, không chỉ có người ở bên ngoài một ăn chút đồ, người trong phòng giải phẫu có lẽ cũng cần bổ sung một chút năng lượng.
Bà không xác định bọn họ còn chú ý tới ăn hay không, bà chỉ có thể tìm chuyện mà bản thân bà cảm thấy có thể giúp mà làm.
Mạnh Đình lại nhấp một ngụm nước, cửa phòng giải phẫu chỉ có cậu và Yến Vũ, cậu ngoại trừ uống nước cũng chỉ có thể nhìn Yến Vũ.
Ánh mắt Yến Vũ quét tới, chạm phải Mạnh Đình, Mạnh Đình giống như là bị dọa sợ, bỗng mở to mắt chút.
Ông hình như không có làm chuyện gì có thể hù tới Mạnh Đình đi, còn có cả nhà, không biết cái gì gọi là sợ nhất chính là bản thân Mạnh Đình, Yến Tuy tới bây giờ cũng không gọi qua ông là cha, chỉ có Mạnh Đình lần đầu tiên nhìn thấy ông và Hà Việt liền mở miệng gọi cha, sau đó cũng gọi tới rất trôi chảy.
Mạnh Đình suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, "Con không sợ...... Chính là cảm thấy cha hình như không phải quá thích con và Yến Tuy."
Mạnh Đình nói như vậy, ngược lại cũng không tính toán gò ép.
"Bất quá không sao, Yến Tuy có con thích, cha chuyên tâm thích Hà cha là được rồi."
Mạnh Đình cũng không xác định mình có thể cho Yến Tuy bao thích, nhưng cậu có bao nhiêu sẽ cho bấy nhiêu, có lẽ vẫn như cũ không cách nào bổ sung thiếu sót đã từng của Yến Tuy, nhưng trong tất cả cuộc sống sau này, Yến Tuy là có cậu thích, có cậu yêu.
Yến Vũ không biết trầm mặc bao lâu, ông mới nhẹ giọng nói, "Không có không thích......"
Tính tình Mạnh Đình như vậy, đừng nói Hà Việt yêu thích cậu như vậy, ngay cả ông cũng cảm thấy rất tốt, về phần Yến Tuy...... Ông cũng không có không thích, lúc chuyện năm đó xảy ra, ông là có giận chó đánh mèo, nhưng trong lòng ông là rõ ràng, Yến Tuy vô tội.
Ông vẫn luôn không có trở lại, không chỉ là bởi vì chân Hà Việt phải chữa, ông đối với cha mẹ có hiểu lầm, còn có chính là không biết đối mặt với đứa nhỏ này như thế nào, đối mặt với Yến Tuy.
Ông là cha trên sinh lý của Yến Tuy, Hà Uyển cũng là mẹ trên sinh lý của Yến Tuy, mà ông và Hà Uyển lại là nước lửa không dung.
Ông và Hà Việt trở về, muốn Yến Tuy lựa chọn lập trường như thế nào đây? Là ông cha ruột hoàn toàn xa lạ này, hay là mẹ đẻ chung sống mấy chục năm với anh?
Yến Tuy đã trưởng thành tới chững chạc thành thục như bây giờ, Yến Vũ không có ngờ tới, nhưng đây là tình huống tốt nhất.
Yến Tuy có thể phân biệt đúng sai, có thể lựa chọn ông bên này, không tới mức bọn họ tiếp tục cha con thành thù.
Ông đối với Yến Tuy vẫn nói không được bao nhiêu thích, nhưng cũng không có không thích, nói thêm một chút, ông là có chút cảm kích với anh, trên chuyện tìm tới Cổ Lê, Yến Tuy quả thật giúp ông ơn lớn, trên truy xét chân tướng năm đó, cũng là như thế.
Nhưng đối với Mạnh Đình mà nói, không thích liền chẳng khác nào là thích, cậu cẩn thận nhìn Yến Vũ một cái, sau đó phiên dịch cho ông một chút.
"Vậy cha chính là thích con và Yến Tuy, cha nên trực tiếp nói với bọn con, nếu không thật sự rất xấu hổ khi gặp nhau nha."
Cậu cảm thấy không chỉ có cậu không nhìn ra, Yến Tuy cũng không nhìn ra, cậu trời sinh sẽ không hiểu cách nhìn người, nhưng nếu như Yến Tuy cũng như vậy, đó chính là vấn đề của bản thân Yến Vũ, giấu tới quá sâu, cái này cũng không quá tốt.
_________________
Hết tuần sau là ta bắt đầu đi thực tập 5 tuần rồi, đi thực tập thời gian rảnh thì ta vẫn có nhưng không nhiều. Ta sẽ cố gắng lúc rảnh sẽ làm chương mới cho mọi người, cơ mà vì thời gian có ít vả lại một chương quá dài (có chương lên tới hơn 10000 words liền) nên tần suất up chương sẽ giảm TT^TT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT