Cô Vương hướng về phía Yến Tuy bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thêm nước trà cho bọn họ, sau đó để cho người giúp việc còn ở phòng khách và trong hành lang rời đi.

"Cô có thể hiểu lầm một chuyện rồi, Tiêu Tư xuất hiện ở Hải thành cũng không phải là bởi vì ngài đâu."

Yến Tuy ngồi trên ghế salon, câu đầu tiên nói chính là câu này, Chân Hàm và Yến Mạn Gia lập tức nghiêng đầu nhìn tới đây, Chân Hàm như có điều suy nghĩ, Yến Mạn Gia nhưng còn có nghi ngờ.

Tiêu Tư đã từng nói với bà, hắn không thích Hải thành, thậm chí vì vậy ngay cả nước Hạ cũng không thích ở, hắn trở về nước tối đa cũng chỉ ở Bắc thành đợi vài ngày, còn Hải thành hắn không có bạn, thậm chí không có bất động sản, không vì bà tới Hải thành, vậy hắn tới làm cái gì chứ.

"Mà là...... Cháu đuổi Hà Uyển ra khỏi Yến gia, hắn vì thế mà đến." Muốn vãn hồi Yến Mạn Gia chỉ là hắn nghĩ đến lợi ích, cũng thuận tiện dùng để che giấu thôi.

Mạnh Đình khiến Yến Tuy học được một điểm, đó là đối với người thân cận, thẳng thắn tốt hơn giấu diếm mang theo thiện ý, bởi vì mặc dù tiếp tục thân cận, bạn cũng không cách nào chân chính xác định hắn có cần phần thiện ý này hay không.

Lời này của anh đối với Yến Mạn Gia mà nói tàn khốc một chút, nhưng đây chính là sự thật, bà vẫn luôn được bảo vệ quá mức, hiện tại cũng nên học trưởng thành.

"Cái...... cái gì?" Yến Mạn Gia tư thế ngồi đoan chính, thần sắc bà mang theo chút mê mang, tựa hồ có chút nghe không hiểu lời Yến Tuy, "Tiêu Tư...... Hắn ta làm sao lại có liên hệ với Hà Uyển."

Tiêu gia ở Bắc thành, cùng Hải thành bên này có liên hệ vẫn là bởi vì bà, Hà gia căn bản lọt không được mắt Tiêu gia, huống chi là Hà Uyển. Bà hỏi như thế, nhịp tim đã có chút mất kiểm soát.

"Có liên hệ, thời gian còn không ngắn, chính xác mà nói, hắn ta biết Hà Uyển, còn sớm hơn biết cô."

Sớm hơn là cái khái niệm gì? Yến Mạn Gia lúc 15 tuổi mới biết yêu coi trọng Tiêu Tư, Hà Uyển lớn hơn bà 2 tuổi, như vậy bà ta lúc 16 - 17 tuổi đã quen biết Tiêu Tư rồi.

Điều này cũng không có gì không thể, nhưng những năm này hai người vẫn đều khiến Yến Mạn Gia, thậm chí nhiều người cảm thấy bọn họ không quen biết lẫn nhau, đây vì cái gì, đó mới là mấu chốt.

"Hà Uyển hồi 16 tuổi đi theo cô của bà ấy ra nước ngoài chơi một thời gian ngắn, khi đó Tiêu Tư vừa lúc ở đó học cao trung." Yến Tuy nói rồi mở tablet vẫn luôn cầm trên tay lên, đây là một bức ảnh người đi đường chụp được, nhưng trong đó là Tiêu Tư đang hôn Hà Uyển.

Góc độ hơi nghiêng chút, nhưng Yến Mạn Gia không thể nào nhận lầm Tiêu Tư, Yến Tuy cũng không thể nhìn lầm Hà Uyển, cho nên nghiêm chỉnh mà nói, mối tình đầu của Hà Uyển hẳn là Tiêu Tư.

Trên tình cảm, hai người này những năm này có đứt đoạn hay không, anh không biết. Nhưng Hà Uyển và Tiêu Tư tất nhiên còn có liên hệ, nếu không Tiêu Tư sẽ không vì bà ta mà đến.

Yến Mạn Gia xem hình, khẽ nhếch miệng, thần sắc hoàn toàn mông lung.

Bà vẫn luôn biết Tiêu Tư đa tình, ngoại trừ bà, vẫn còn có vài tình nhân lui tới thông đồng, nhưng bà lại không biết trong những người này còn từng có Hà Uyển, một người là người bà từng thích nhất, một người là người bà tới bây giờ đều hận, hai người kia thông đồng ở chung một chỗ......

Yến Mạn Gia càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, dạ dày bà quay cuồng, bà ghê tởm chết đi được.

Bà hiện tại thật sự cảm giác mình cần phải hồi lô tái tạo. Tiêu Tư dơ bẩn, bà cũng dơ bẩn rồi.

"Cho nên, tình yêu đích thực của Tiêu Tư là Hà Uyển? Con mẹ nó!"

Yến Mạn Gia cũng mắng thô tục, thần sắc kịch liệt biến hóa, rất có kích động giết người.

"Chân ái chó má, loại người như vậy sao có thể sẽ có chân ái, cũng chính là đầu óc xuất sắc như mẹ, mới có thể...... Mẹ như thế nào nửa điểm thông minh của bà ngoại cũng không học được, tức chết con."

Chân Hàm mở miệng mắng chửi người cũng có chút dừng không được, y nhìn bộ dáng ủy khuất của Yến Mạn Gia, càng nhìn càng bực mình, cuối cùng dùng một câu tức chết mình để tổng kết.

Bị Chân Hàm mắng hai câu, Yến Mạn Gia còn cảm thấy dễ chịu hơn chút, bà cắn răng, nhìn về phía Yến Tuy, "Nói đi, cháu tra được cái gì, đều nói cho cô biết, cô mù hơn nửa đời người, không thể tiếp tục mù nữa."

Yến Tuy khẽ gật đầu một cái, "Cháu chỉ có thể nói suy đoán của cháu, rất nhiều chuyện còn chưa có chứng cớ trực tiếp."

Nhưng Yến Tuy là ai chứ, tâm tư của anh kín đáo tới mức làm cho rất nhiều lão hồ ly đều phải xấu hổ, suy đoán của anh cho dù có chênh lệch, cũng chỉ là một phải phương diện nhỏ, đại phương hướng thượng (*), không chỉ có Yến Mạn Gia và Chân Hàm sẽ lựa chọn tin tưởng, có chút hiểu biết về Yến Tuy cũng sẽ tin tưởng.

((*) đại phương hướng thượng: biến rõ mọi diễn biến của sự việc, có câu thành ngữ tiếng Anh tương tự là "In the picture".)

"Hà Uyển và Tiêu Tư năm xưa từng có một đoạn, bất quá sau khi Hà Uyển trở về nước đại khái liền kết thúc, nhưng hai người vẫn có giữ liên hệ, hành động sau này của bà ta rất lớn một phần là nghe theo ý kiến của Tiêu Tư."

Trong lời nói của Yến Tuy nếu nói hành động của Hà Uyển, đại khái chính là bà ta phá hư chuyện của Yến Vũ và Hà Việt như thế nào, thậm chí Hà Uyển có thể thành công mang thai con của Yến Vũ, Tiêu Tư có thể nói là không thể không có công lao.

"Hai người vẫn luôn suy đoán Hà Uyển là từ đâu lấy được cha...... tinh trùng của Yến Vũ," đối diện với Yến Mạn Gia, câu baba này Yến Tuy không thể gọi ra khỏi miệng, có thể là vì để cho lời của anh rõ ràng hơn chút, anh liền gọi thẳng tên.

"Năm đó đại học kiểm tra sức khoẻ, trong đám người tới kiểm tra sức khoẻ có một một bác sĩ là người Tiêu Tư ở nước ngoài quen biết," Còn hắn là như thế nào làm được, hẳn là lợi dụng thuốc hoặc là thiết bị y học, những cái này Yến Tuy cũng không nói tỉ mỉ.

Trong khoảng thời gian từ nước F trở lại này, anh điều tra rất nhiều chuyện, từng chuyện từng chuyện từng việc từng việc lại một lần nữa đem ra, lại một lần nữa điều tra.

Ánh mắt Yến Tuy đột nhiên rơi vào trên người Chân Hàm, thoáng ngừng lại, anh mới tiếp tục nói, "Cô ngoài ý muốn mang thai Chân Hàm, cũng có liên quan tới Tiêu Tư Hà Uyển."

Hoặc là nói hẳn là Hà Uyển nhìn không được Yến Mạn Gia trở thành tam thiếu phu nhân của Tiêu gia, một đêm kia bà ta ngăn cản Tiêu Tư đi tìm Yến Mạn Gia, đợi tới lúc Yến Mạn Gia phát hiện mình mang thai, đã là chuyện của nhiều tháng sau đó.

Một đêm đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì, không chỉ Yến Tuy điều tra, ngay cả ông nội anh cũng điều tra, được lau chùi rất sạch sẽ, Yến Mạn Gia người trong cuộc chính mình cũng mơ hồ, bọn họ đến nay đều không biết cha ruột của Chân Hàm rốt cuộc là ai, nhưng có thể xác định một điểm là, không phải người Hà Uyển và Tiêu Tư an bài.

Yến Tuy cũng không có giải thích nhiều thêm, anh lại đưa mấy phần tư liệu cho Yến Mạn Gia và Chân Hàm nhìn, mặc dù không phải chứng cớ trực tiếp, nhưng mấy thứ đó đủ để biểu thị Yến Tuy không có nói quá bất kỳ sự thật nào.

Sắc mặt Yến Mạn Gia hoàn toàn trắng bệch, suy nghĩ trong đầu bà rất loạn, bà không biết bà ở trong chuyện bi kịch của Yến Vũ và Hà Việt sắm vai nhân vật như thế nào, nếu như bà cũng là đồng lõa, như vậy Yến Vũ ở trên phố nước F không chịu nhận bà, hoàn toàn đã nói rõ.

Ánh mắt Chân Hàm nhìn tới đây, Yến Mạn Gia nhịn xuống nước mắt trong mắt, bà không muốn dùng đáng thương để khoan thứ cho lỗi lầm của mình, nhưng nhìn bộ dáng này của bà càng làm cho người ta cảm thấy khó chịu, ít nhất là Chân Hàm cảm thấy như vậy.

"Mẹ chính là ngốc, trước kia đã nói với mẹ bao nhiêu lần nam nhân kia không đáng tin, mẹ đều không nghe."

Tám năm trước, quan hệ của Chân Hàm và Yến Mạn Gia còn chưa phải bộ dáng trước mắt này, y ngoài sáng trong tối đã nói xấu Tiêu Tư rất nhiều với Yến Mạn Gia, nhưng phụ nữ bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, bà căn bản không nghe tới, không nhìn tới.

Y nói, Yến Mạn Gia cũng chỉ coi y như đang tranh sủng, ngọt ngào gọi y hai tiếng bảo bối, chuyện này liền lại bỏ qua.

"Hiện tại...... Mẹ và hắn đều đã rạn nứt rồi, còn bởi vì hắn thương tâm cái rắm."

Chân Hàm người này thoạt nhìn tuyệt đối văn nhã, nhưng y mắng người, thuận miệng cái gì liền nói cái đó, Yến Mạn Gia bị y mắng tới hai vai đều sụp xuống, mắt không dám quét về phía Chân Hàm.

"Ngày đó mẹ và Tiêu Tư cãi nhau......" Yến Mạn Gia mở miệng, những lời này bà chưa từng nói với ai, bà đuổi theo Tiêu Tư ở nước ngoài lang thang hơn nửa năm, ngươi đuổi ta trốn, bà lúc ấy cảm thấy bà đời này liền nhận định Tiêu Tư, vô luận hắn cự tuyệt như thế nào bà đều sẽ không buông tha.

Đêm đó là lần đầu tiên bà biết cái gì là cảm giác thương tâm, cảnh tượng tương tự với bức hình mà vừa mới nhìn thấy kia, bà nhìn thấy Tiêu Tư đang hôn môi nữ nhân khác, bà chạy tới chất vấn, la to, vung tay, cuối cùng thở hổn hển mà chạy.

"Mẹ cho rằng Tiêu Tư nhất định sẽ phái người đi theo mẹ, mẹ uống rất nhiều rượu, còn hình như kéo ai đó hôn," Yến Mạn Gia nói đến đây nét mặt già nua cũng có chút đỏ, bà lúc còn trẻ thật sự là làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên, đồng thời cũng cực ngốc.

"Sau đó...... Có người muốn kéo mẹ đi, mẹ không đi, thừa dịp sức rượu, mẹ đánh hắn một trận, sau đó chạy......"

Yến Tuy và Chân Hàm đều dựng thẳng lỗ tai tiếp tục nghe, Yến Mạn Gia lại ngậm miệng.

"Sau đó thì sao?" Chân Hàm cau mày lại hung hăng hỏi Yến Mạn Gia một câu.

Yến Mạn Gia nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Không có sau đó nữa, mẹ...... mẹ chỉ nhớ được mẹ chạy rất nhiều đường, sau đó hôm sau eo mỏi chân đau." Bà nửa điểm cũng không nhớ rõ hồi ức từng cùng ai có triền miên qua, khi biết trong bụng đã mang thai bảo bảo hơn ba tháng, chính bà cũng muốn sợ ngây người.

Tiêu gia lúc ấy cũng biết Yến Mạn Gia đuổi theo Tiêu Tư tới nước ngoài, liền cũng cảm thấy đứa bé trong bụng bà sẽ là của Tiêu Tư, nhưng là của ai, cũng không thể là của hắn, bọn họ vẫn luôn sau khi bà sinh Chân Hàm rất nhiều năm mới chân chính ở chung một chỗ.

Họ Chân của Chân Hàm là Yến Mạn Gia tự mình chọn, cả ý nghĩa tên Yến Mạn Gia muốn biểu đạt chính là tốt đẹp, Yến Mạn Gia vẫn luôn coi Chân Hàm như bảo bối ông trời ngoài ý muốn ban tặng cho bà.

((*) Từ "Hàm" trong tên "Chân Hàm" nghĩa là bình minh)

Cảnh ngộ của Yến Mạn Gia có thể nói là kỳ ba, nhưng hiện tại không chỉ có Chân Hàm may mắn, ngay cả chính Yến Mạn Gia cũng may mắn, Chân Hàm không phải con của Tiêu Tư, nếu không hắn lòng dạ khó lường, còn khiến Yến Mạn Gia sinh con cho hắn, đó mới thật sự là thiệt thòi lớn.

Yến Mạn Gia nói xong lại nhìn về phía Yến Tuy, Chân Hàm cũng vậy, bọn họ trong lòng hơi có suy đoán, nhưng còn cần Yến Tuy xác định cho bọn họ.

Thần sắc trên mặt Yến Tuy thủy chung không có biến hóa quá lớn, anh thoáng cân nhắc lời nói một chút, sau đó nói, "Có lẽ là ghen tỵ đi."

Không chỉ có phụ nữ ghen ghét lên đáng sợ, nam nhân ghen ghét lên cũng vậy, người Tiêu Tư ghen tỵ không thể nghi ngờ là Yến Vũ, cụ thể hai người bọn họ kết thù như thế nào, cũng chỉ có người trong cuộc bọn họ rõ ràng hơn.

Cho nên, hắn mặc dù sẽ vì Yến Mạn Gia cảm động, hắn cũng không cách nào buông xuống tất cả ngăn cách để yêu bà, không phải là Yến Mạn Gia làm chưa đủ, mà là tình cảm của bọn họ trộn lẫn quá nhiều âm mưu quỷ kế, hắn không dám yêu, yêu không nổi.

"Cho nên hắn đùa bỡn cô đây nhiều năm như vậy, hại anh trai cô và anh cả Hà gia......" Yến Mạn Gia nói hốc mắt hơi đỏ lên, tay bà nắm thành nắm đấm, thân thể vẫn như cũ không nhịn được khẽ phát run, nhưng vô luận là Yến Tuy hay là Chân Hàm cũng không mở miệng an ủi bà cái gì.

Yến Mạn Gia trên chủ tâm tự nhiên sẽ không đi làm bất cứ chuyện gì nguy hại cho Yến Tuy, nhưng bà nếu như vẫn dây dây dưa dưa với Tiêu Tư, vậy thì nói không chừng, thậm chí Yến Tuy suy đoán Yến Vũ trong miệng Tô Tư Vũ sẽ chết...... Đoán chừng cũng có liên quan với Tiêu Tư.

Cụ thể là như thế nào, tin tức anh nắm giữ vẫn như cũ quá ít, vẫn không thể xác định, nhưng hiện tại khá hơn một điểm là, Yến Mạn Gia đã triệt để không có dây dưa gì nữa với Tiêu Tư nữa rồi, bọn họ cắt đứt sạch sẽ, Tiêu Tư cũng không còn gì để uy hiếp Yến gia nữa.

"Cô bình tĩnh đừng nóng, cô nếu quá kích động, cháu nói với cô, ngược lại sẽ hỏng chuyện," Yến Tuy lại tiếp tục thấp giọng nói, thanh âm của anh không cao, nhưng Yến Mạn Gia lại không thể không nghe, Yến gia bọn họ bây giờ cũng là Yến Tuy và con trai bà xem như là người hiểu chuyện.

"Cô biết rồi, cô sẽ không kích động."

"Ừm," Yến Tuy trả lời, đứng dậy, anh gật gật đầu với Yến Mạn Gia và Chân Hàm, đi lên lầu, về phần tablet vẫn ở trên tay Chân Hàm, những chuyện này, vốn là anh dự định hôm nay nói cho Chân Hàm, để cho y lưu tâm hơn tới Yến Mạn Gia.

Hiện tại để cho Yến Mạn Gia cũng biết, tiếp tục giam người dưới mí mắt, liền tốt hơn để bà một mình ở biệt thự ven biển.

Yến Tuy trở về phòng, Mạnh Đình vẫn ngủ, chỉ là chân mày khẽ nhíu lại, tựa hồ ngủ không quá thoải mái, Yến Tuy cúi người ở mi tâm Mạnh Đình hôn hôn, sau đó đi tới phòng tắm nhanh chóng tắm rửa sạch sẻ, mới nằm lên giường, Mạnh Đình liền tự mình tìm tới.

"Yến Tuy, chúng ta về đến nhà rồi sao?"

"Đúng, về tới nhà rồi, ngủ đi," Yến Tuy nghiêng người qua, vỗ phía sau lưng Mạnh Đình, lại một nụ hôn rơi xuống, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon......" Mạnh Đình đáp lại, không tiếp tục cố gắng mở mắt ra nữa, chóp mũi cậu cọ cọ người, sau đó khóe miệng lộ ra chút mỉm cười, cậu cũng không phải hoàn toàn không có phiền não, nhưng ở bên cạnh Yến Tuy mấy chuyện kia liền phiền não không nổi nữa, chỉ thoải mái tới muốn ngủ.

Chân Hàm có ngủ hay không không biết, y 7h dậy, cầm 2 cái bánh bao, trở về bệnh viện thú cưng của y.

Mạnh Đình hôm nay thức dậy sớm, cậu kéo Yến Tuy, mang theo Đại Hoàng dậy sớm, hai người một thú cưng cùng nhau chạy, ăn xong bữa sáng, Yến Tuy bồi cậu ở phòng khách xem TV một lát, anh mới tới công ty.

Còn Yến Mạn Gia bà gần trưa mới từ trên lầu đi xuống, cả người thoạt nhìn mặc dù có chút buồn ngủ, nhưng mắt phát sáng, bà lần này thật sự nghĩ thông rồi, mặc dù lãng phí hơn 20 năm, nhưng bà còn chưa chết đâu, còn rất nhiều thời gian, còn có thể hảo hảo sống một cái.

"Đình Đình bảo bối, cháu lát nữa bồi cô đi dạo phố."

"Làm gì?" Mạnh Đình ngồi trên ghế salon chờ ăn cơm trưa, nghe được lời của Yến Mạn Gia, cậu quay đầu lại, hỏi một câu.

"Cô muốn mua quà sinh nhật cho Hàm Hàm, mấy năm trước cô mua nó đều không thích, bất quá vẫn là phải hảo hảo chọn."

Yến Mạn Gia nói đến Chân Hàm cũng có chút khí nhược, mẫu tử của hai người có chút trái ngược, nhưng không thể nghi ngờ bà coi Chân Hàm như con trai, như bảo bối, chỉ là bản thân bà vẫn chưa trưởng thành, ngược lại Chân Hàm trưởng thành sớm để cho bà nhọc lòng nhiều hơn.

"Em họ lúc nào sinh nhật?"

Mạnh Đình hỏi mới tựa như nhớ tới chuyện quan trọng hơn, "Cô biết Yến Tuy lúc nào sinh nhật không?"

"Yến Tuy sinh nhật dễ nhớ, ngày 11 tháng 11," Sinh nhật anh, đám bạn của anh đều coi như party độc thân mở ra, những năm trước cũng không có vấn đề gì, năm nay chỉ sợ không được, hẳn là phải đổi thành party ngược độc thân.

Mạnh Đình gật gật đầu, thời gian còn lại chưa tới 2 tháng, cậu suy nghĩ một chút, lại tiếp tục gật đầu, "Cháu đi với cô, bất quá chúng ta phải gọi điện thoại cho Yến Tuy."

"Được," Yến Mạn Gia nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Mạnh Đình, nhịn cười không được cười cười.

Mạnh Đình đầu tiên nhìn sẽ khiến người cảm thấy ngốc, nhưng càng sống chung sẽ phát hiện tính tình cậu đơn giản tới làm cho người cảm thấy trân quý. Sống chung với cậu rất thoải mái, thời gian bà sống chung không dài lắm còn cảm thấy như vậy, Yến Tuy có thể cảm thụ chỉ có càng nhiều hơn, cũng khó trách anh cưng chiều Mạnh Đình như vậy.

Yến Tuy cũng không ngăn cảm bọn họ ra ngoài, bất quá phải mang theo người bác Tiêu phái cho bọn họ mới được, Mạnh Đình và Yến Mạn Gia cũng không cảm thấy không ổn, đã ăn cơm trưa, bọn họ lại nghỉ ngơi một lát, sau đó an vị đi tới trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại ngày chủ nhật, bất kể người chỗ nào cũng rất nhiều, bất quá Yến Mạn Gia mang theo Mạnh Đình trực tiếp chui vào mấy cửa hàng xa xỉ phẩm, những nơi đó người ít hơn chút.

Yến Mạn Gia mặc dù ở nước ngoài, nhưng mỗi một thời gian ngắn sẽ gửi rất nhiều quà về, có thể tặng cho Chân Hàm bà đều tặng, trước mắt mới thật sự sốt ruột, cái bình thường nhìn không vừa mắt, nhìn vừa mắt, bà hình như từng tặng cho Chân Hàm cái tương tự rồi.

"Vậy không bằng cô tự mình làm cho Chân Hàm cái gì đó đi." Mạnh Đình ở một bên đề nghị, liền cũng nghĩ hai tháng sau cậu nên tặng cái gì cho Yến Tuy làm quà sinh nhật, "Ngài tự mình làm, luôn sẽ đặc biệt, em họ sẽ thích."

Mặc dù y ngoài miệng ghét bỏ, nhưng nhất định sẽ thích, cảm giác của Mạnh Đình rất trực tiếp, cậu biết Chân Hàm là quan tâm Yến Mạn Gia, đương nhiên y cũng là thật sự ghét bỏ, nhưng là chỉ có thể một mình y ghét bỏ, người khác nói một câu không tốt, y đoán chừng sẽ muốn đánh nhau với người nọ.

"Cô làm cái gì được?" Yến Mạn Gia nói mong đợi mà nhìn Mạnh Đình, hận không thể kéo Mạnh Đình tới hôn một cái, bất quá Mạnh Đình nói với bà nhiều lần như vậy, bà rốt cuộc nhớ kỹ, cậu không để cho ai ngoài Yến Tuy hôn.

Mạnh Đình cũng chưa xứng với phần mong đợi này đâu, cậu lắc lắc đầu với bà, "Cháu không biết, cái này phải tự ngài suy nghĩ......"

"Cô miễn cưỡng có thể ra tay cũng chỉ có tranh sơn dầu thôi," Nhưng họa bút đã từng còn coi như có linh khí, hiện tại cũng không biết như thế nào. Yến Mạn Gia nói nhẹ nhàng, sau đó trên mặt lại tiếp tục giương lên nụ cười, bà đã nghĩ được món quà đặc biệt có thể tặng cho Chân Hàm rồi.

"Đình Đình bảo bối, cảm ơn cháu."

Mạnh Đình nghe vậy khẽ gật đầu một cái, cậu đối với cách gọi này của Yến Mạn Gia vẫn như cũ không thích ứng, nhưng Yến Mạn Gia cũng không phải là tùy tiện liền có thể bỏ được thói quen, cậu nói rồi căn bản chẳng khác nào chưa nói.

Yến Mạn Gia và Mạnh Đình ra khỏi trung tâm thương mại lại mua ít thuốc màu và vải vẽ tranh sơn dầu, bà mang theo Mạnh Đình ở một nhà hàng đồ ngọt ăn cái gì đó, người theo bọn họ tới trước tiên cầm đồ đã mua mang lên xe.

Thật vừa đúng lúc, bọn họ ngồi xuống không lâu, Hà Uyển cũng từ cửa đi vào, bất quá bà ta cũng không nhìn thấy Yến Mạn Gia và Mạnh Đình, bà ta đi tới một vị trí ngồi, không bao lâu, lại một nữ nhân đi vào, tuổi nhìn lớn hơn Hà Uyển rất nhiều, không hề giống là khuê mật của bà ta.

"Bà ta là ai?" Yến Mạn Gia nói thầm một câu, mới quay đầu lại mạnh mẽ hút một ngụm nước trái cây.

"Bà ta tên là Lý Nhất Phỉ, vợ bé của Mạnh...... ông nội." Mạnh Đình nói với Yến Mạn Gia, hai người phụ nữ này tụ ở chung một chỗ tuyệt đối không yên lòng, điểm này ngay cả Mạnh Đình không hiểu suy nghĩ lòng người đều có thể nhìn được ra.

Yến Mạn Gia ở Hải thành đương nhiên cũng biết chuyện hơn mười ngày trước, Mạnh Tiêu và Tô Tư Vũ muốn hại Mạnh Đình, sau đó bị Yến Tuy trả thù.

Yến Mạn Gia con ngươi xoay xoay, bà phất phất tay với Mạnh Đình, Mạnh Đình một lúc lâu mới chần chờ gật gật đầu, cậu đi theo Yến Mạn Gia trước tiên tới phòng bếp phía sau nhà hàng điểm tâm ngọt, Yến Mạn Gia gọi điện thoại, bảo tiêu Tiểu Trần mới đem đồ lên xe lại xách ít đồ đến tìm Yến Mạn Gia.

Bà cư nhiên đổi nữ trang cho Mạnh Đình, váy màu trắng gạo mặc vào trên người Mạnh Đình lại không có nửa điểm cảm giác không hòa hợp.

"Bảo bối, gương mặt này của cháu là kiệt tác của thượng đế a," Yến Mạn Gia mấy năm nay không dưỡng ra được cái gì khác, ánh mắt thẩm mỹ lại được dưỡng tới cực cao, khuôn mặt Mạnh Đình tính dẻo cực mạnh, nếu như không phải cậu có ưu điểm của mình, kỳ thực trong giới thời trang cũng có thể mở rộng chào đón.

Bất quá tính cách Mạnh Đình cũng không quá thích hợp nơi như vậy, đừng nói Yến Tuy, ngay cả bà cũng không nỡ, Mạnh Đình có thể tìm được chuyện mình thích làm, đã rất tốt rồi.

Mạnh Đình không xỏ giày cao gót, liền đi giày cứng màu trắng của chính cậu, không có chút nào cảm giác không hài hoà.

Cậu khuôn mặt cứng ngắc từ phòng bếp phía sau đi ra, sau đó đi ngang qua Hà Uyển, ngồi ở vị trí phía trước lệch với bà ta, tiện tay cầm cuốn tạp chí, sau đó dựa theo Yến Mạn Gia nói, tùy ý nghe một chút Hà Uyển và Lý Nhất Phỉ đang nói cái gì.

Hai người kia trang phục tùy ý, chọn ở trong cửa hàng đồ ngọt người đến người đi này, vốn chính là vì không để người chú ý, giọng nói tự nhiên cũng hơi nhỏ, Mạnh Đình lực tai coi như không tệ, nhưng nghe một chút, thần sắc của cậu liền cũng khó coi 2 phần.

"Về Mạnh Đình, tư liệu trên tay bà tôi đều cần, để trả công tôi có thể để anh tôi hàn huyên với bà một chút."

Hà Uyển uống một ngụm cà phê, sau đó giống như lơ đãng mà nói như vậy.

"Cậu ta bất quá là một đứa con riêng chi thứ hai của bà mà thôi, bà cũng không có cái gì luyến tiếc, Yến gia tôi bây giờ không làm chủ được, nhưng tôi và anh tôi quan hệ vẫn rất tốt đấy."

Cho dù cha bà không thích Hà Trinh đi nữa, Hà gia bây giờ cũng chỉ có một đứa con trai Hà Trinh, không truyền cho hắn, chẳng lẽ còn tặng cho người ngoài sao? Ai bảo ông thích Hà Việt đã chết nhất chứ.

Mạnh Đình đối với Lý Nhất Phỉ mà nói tự nhiên không có luyến tiếc gì, nhưng Hà Uyển chẳng hề biết, bà ta giả bộ giống như xoắn xuýt một lát, mới đáp lại Hà Uyển, "Có thể, nhưng tôi còn có một yêu cầu."

Bà ta nói lại nhẹ nhàng cười cười, "Đối với ngài mà nói, bất quá dễ như ăn cháo thôi."

Hà Uyển suy nghĩ một chút, "Bà nói."

"Mạnh gia và Yến gia quan hệ thông gia một lần, cái gì cũng không thể không quá tốt cho Yến gia, Thấm nhi nhà tôi tuổi vừa vặn, có thể sinh cho Yến gia nhất nhi bán nữ (*) cũng tốt, về phần danh phận có thì có, không có thì thôi."

((*) Dưới gối không có nhất nhi bán nữ: chỉ những người không có con cái để nối dòng, ngay cả con gái còn không có thì tính gì đến con trai. Có lẽ ý của Lý Nhất Phỉ là muốn để Thấm nhi sinh con cho Yến Tuy để Yến gia có người nối dõi)

"Dễ như ăn cháo, bà coi trọng tôi......"

Thanh âm Hà Uyển lạnh hơn chút, nhưng ngữ điệu bà dần dần chậm lại liền cũng nói rõ bà tâm động, Mạnh Đình dù được Yến Tuy thích đi nữa, nhưng cậu ta không thể sinh con, Yến Tuy vì truyền thừa của Yến gia, cuối cùng vẫn phải có con, thay vì Yến Tuy tự mình tìm người mang thai hộ, còn thật sự không bằng dùng người bà ta tìm.

"Cái này không vội, nếu như có cơ hội thích hợp, ngài đừng quên Thấm nhi nhà tôi là được."

Lý Nhất Phỉ nói lại tiếp tục nhấp ngụm cà phê, bà ta cực sở trường quan sát lòng người, ý động của Hà Uyển bà ta đương nhiên nhìn ở trong mắt, những người khác phần lớn cảm thấy Hà Uyển đối với Yến Tuy đối với Yến gia không có lực ảnh hưởng gì, nhưng bà ta cảm thấy không phải vậy, phụ nữ hiểu phụ nữ, bà ta cảm thấy trên tay Hà Uyển khẳng định còn có át chủ bài.

Hà Uyển không đáp lại, bà ta nhìn điện thoại di động một cái, "Tôi còn có hẹn, đi trước."

Lý Nhất Phỉ đứng lên, "Đi thong thả."

Hà Uyển rời đi, Lý Nhất Phỉ lại tiếp tục ngồi khoảng 10ph, sau đó bà ta mới đứng dậy, lúc đi tới cuối đường, bà ta đột nhiên quay đầu lại, liền cũng nhìn thấy Mạnh Đình nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thần sắc bà ta chấn động mạnh một cái.

"Châu Châu...... Châu, không phải, Châu Châu sao có thể còn trẻ như vậy......"

(Móa nhắc đến Châu Châu ta lại nhớ Châu meo quá T_T)

Bà ta theo bản năng đi tới hai bước, bên kia Yến Mạn Gia nhìn ra có chút không đúng, lập tức đứng dậy nhào đầu về phía trước, bà ta mạnh mẽ ôm Mạnh Đình một cái, "Bảo bối, nhớ chết cô rồi."

"Cô......" Mạnh Đình theo bản năng chính là đẩy cái ôm của Yến Mạn Gia ra, nhưng Yến Mạn Gia lập tức lại ở bên tai Mạnh Đình nói nhỏ, ánh mắt cậu quét qua, liền cũng nhìn thấy Lý Nhất Phỉ hơi trố mắt, nhưng ngay sau đó bà ta liền thu lại ánh mắt, xoay người từ cửa hàng đồ ngọt rời đi.

Bà ta đi rồi Yến Mạn Gia mới buông Mạnh Đình ra, bà ngồi vào đối diện Mạnh Đình, chờ cậu nói với bà, nhưng Mạnh Đình lắc lắc đầu.

"Chúng ta về nhà nói."

Sắc mặt Mạnh Đình không được tốt, suy nghĩ cũng có chút phiêu, thiếu chút nữa liền quên chuyện mình mặc váy rồi, cậu đứng lên, ngẩn người mới tựa như nhớ tới, nhưng ngay sau đó cửa cửa hàng đồ ngọt mở ra, lại là Yến Tuy xuất hiện ở cửa.

Mạnh Đình thời gian dài như vậy đều không cảm thấy xấu hồ gì, đột nhiên liền đỏ mặt, thần sắc còn có chút lúng ta lúng túng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play