Các loại ngữ khí huyên náo cơ hồ muốn nổ tung cái hỉ đường này, như thế này mới thực sự là náo nhiệt a, lúc trước câu nệ như vậy, thật đúng là không giống như tham gia hôn lễ, bây giờ liền có thú vị nhiều hơn.
Không trách bọn Cố Lãng phản ứng lớn như vậy, thật sự là hành động của Yến Tuy quá ngoài dự đoán của mọi người, trong mắt bọn họ, Yến Tuy trước mặt người khác cùng Mạnh Đình dắt tay một cái, ôm một cái, hẳn chính là cực hạn rồi, đây chính là băng sơn vạn năm không đổi, mỗi lần tụ tập, ngoại trừ giáo huấn người, nam nữ chớ gần.
Nhưng còn bây giờ thì sao, hôn một lần, mọi người tiếp tục ồn ào lên, anh lại tiếp tục hôn.
Mạnh Đình ôm cổ Yến Tuy, lông mi run rẩy, cuối cùng vẫn là nhắm lại.
Cậu thích cùng Yến Tuy hôn môi, Yến Tuy nguyện ý, cậu liền nguyện ý, mặc dù bên cạnh nhiều người vây xem như vậy.
Yến Tuy hôn môi Mạnh Đình xong, lại hôn mi tâm cậu một chút, thấp giọng gọi một câu, "Phu nhân, không, phải là bà xã."
Mạnh Đình chớp chớp mắt, không thể tiêu hóa nổi lời buồn nôn mà Yến Tuy đột nhiên nói nhỏ, cậu thăm dò mà trả lời, "Ông xã?"
"Ôi má ơi......"
Cố Lãng đi tới muốn cùng Yến Tuy nói gì đó nghe được hai câu đối thoại như thế, trực tiếp lui về phía sau, một bộ trọng thương vì tim bị bắn thủng.
Hai người kia buồn nôn, quả thực không có giới hạn, đáng thương hắn kẻ cô đơn này, phải ở đây bị tổn thương a.
Phản ứng khoa trương của Cố Lãng, khiến Mạnh Đình quét mắt nhìn hắn một cái, vẫn là thần sắc có chút không giải thích được, "Em gọi sai rồi?"
Cậu và Yến Tuy kết hôn rồi, bọn họ gọi nhau như vậy ngoại trừ có chút không thích ứng, hẳn là không sao đi, cậu quay lại mâu quang nhìn về phía Yến Tuy.
Yến Tuy khóe miệng câu lên cười khẽ, mang người ôm vào trong ngực, anh nói, "Không gọi sai, Cố Lãng chưa kết hôn, cậu ta không hiểu."
Cố Lãng vừa được người đỡ lên, lại lần nữa bị trọng thương, trọng thương không cách nào phản bác. Đầu năm nay, người đàn ông độc thân không có nhân quyền a.
"Dạ." Mạnh Đình gật gật đầu, đem ánh mắt cùng chú ý một lần nữa quay lại trên người Yến Tuy, cậu giơ tay nắm được tay của Yến Tuy rơi vào trên khuôn mặt cậu, mò tới tay Yến Tuy đeo nhẫn, lại sờ thêm hai cái, "Chúng ta đi ăn cái gì đi, cô Vương hôm qua chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon."
Đề tài nhảy tới quá nhanh, ngay cả Yến Tuy cũng có chút phản ứng không kịp, nhưng anh vẫn là gật đầu trả lời, "Được."
Yến Tuy cầm tay Mạnh Đình, dắt cậu từ trong hỉ đường đi ra ngoài, một đường từ chỗ mọi người hào hứng không tiêu vây xem tới phòng khách sắp cử hành yến hội và vũ hội.
Tại lúc Yến Tuy và Mạnh Đình thân mật, cũng không phải tất cả mọi người đều có sắc mặt tốt, miễn cưỡng duy trì khuôn mặt không đổi, đều coi là công phu thâm sâu.
Yến Tuy...... Anh ta sao có thể ở trước mặt mọi người không để ý liêm sỉ, cùng Mạnh Đình hôn sâu như vậy chứ!
Loại phẫn nộ mức độ khác nhau này đồng thời ở trong lòng vài người dâng lên, nhưng bọn họ tiếp tục tức giận tiếp tục phẫn nộ tiếp tục không cam lòng, đều phải trơ mắt nhìn, nhìn Yến Tuy đem trái tim của anh trao cho người trước đây bọn họ vạn phần xem thường.
Yến Tuy gặp ma, hay là Mạnh Đình thật sự có ma lực kia, bọn họ đã không có tâm tư đi phân biệt nữa, người trong hỉ đường tản đi tới không sai biệt lắm, đám bọn họ rớt ở phía sau, tự nhiên cũng đuổi theo, chỉ là tâm tình rõ ràng trầm trọng.
Lúc Tô Tư Vũ muốn mau chóng đuổi theo Yến Tuy và Mạnh Đình, hắn bị Tô lão phu nhân bên cạnh hắn đè tay xuống.
Lão nhân gia vô dụng có bao nhiêu khí lực, nhưng Tô Tư Vũ đã từng trọng sinh như thế nào còn có thể không rõ ràng địa vị của bà ở Tô gia, hắn tiêu tốn nhiều công phu như vậy, mới khiến bà đối với hắn nhìn với con mắt khác, cho nên lúc này hắn mặc dù lòng như lửa đốt thế nào, cũng vẫn là nhẫn nại.
"Yến gia ta rất lâu rồi không có lui tới, Tư Vũ theo ta đi một chút."
"Dạ," Tô Tư Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ phòng khác, mặc dù không nghe thấy quá nhiều thanh âm, cũng biết bên kia rất náo nhiệt, rất ngọt ngào.
Mạnh Đình đoạt đi nhân duyên của hắn, hắn sao có thể nhớ lầm hoặc là không nhớ tên của cậu ta chứ.
"Cháu cũng thấy đấy, Yến Tuy...... rất thích cậu ta."
Một người có thật sự thích một người khác hay không, cũng không khó phân biệt như vậy, huống chi Yến Tuy căn bản cũng không có muốn che giấu anh thích Mạnh Đình, bà người này lần đầu tiên thấy hai người ở chung đều có thể nhìn ra được, không lý gì mà Tô Tư Vũ nhìn không ra.
"Vậy thì như thế nào?" Ngữ khí của Tô Tư Vũ coi như lãnh tĩnh, nhưng không cam lòng hắn giấu trong thần sắc căn bản là giấu không được.
Tô lão thái thái nhìn Tô Tư Vũ một cái, xoay người lại, nhìn về phía căn nhà của Yến gia, bà nói, "Không thế nào cả, chỉ là người Yến gia từ trước đến giờ lãnh tình lại chuyên tình, cháu đã không có cơ hội nữa rồi."
"Vậy Yến Tuy thích Mạnh Đình, không thích cháu, hoặc là cháu cảm thấy hắn ta cưới cháu, sẽ có bất đồng?"
Tô lão thái thái hỏi như thế, chính là cảm thấy sẽ không có bất đồng, bà hôm nay tới cũng là cảm thấy trước mắt như vậy có lẽ tốt hơn, thay vì càng về sau Yến Tuy và Tô Tư Vũ nháo tới không vui, tình cảm hai nhà xa cách, còn không bằng hiện tại liền bỏ qua.
Loại tình tình ái ái này, không tìm đúng người, liền cái gì cũng không đúng.
"Sao không có, cháu đã thay đổi tốt rồi, góp nhặt từng ngày, anh ấy sẽ bị cháu cảm động." Tô Tư Vũ không cam lòng, là bởi vì hắn ngay cả cơ hội cảm động Yến Tuy đều xa vời.
Tô lão thái thái cảm giác mình nói tới trực bạch rồi, nhưng Tô Tư Vũ hiển nhiên vẫn là không cách nào tỉnh ngộ, hay có lẽ hắn không muốn tin tưởng sự thật Yến Tuy vĩnh viễn không thể nào thích hắn.
Tô Tư Vũ nhìn Hà Uyển cuối cùng từ trong hỉ đường ra, thanh âm của hắn càng thêm âm trầm hai phần, "Ngài nói cho cháu biết, tại sao Hà Uyển muốn đổi chủ ý, sao cháu không thể gả lại cho Yến Tuy chứ?"
Hắn chỉ là có chút tham lam, muốn cùng Yến Tuy có một khởi đầu tốt hơn, sao liền phạm phải sai lầm không thể bù đắp chứ.
Hắn ban đầu lúc trọng sinh kỳ vọng hết thảy tất cả tốt lắm, hắn sẽ như thế nào ngồi vững vàng vị trí gia chủ phu nhân của Yến gia, hắn sẽ như thế nào khiến Yến Tuy yêu hắn không thể rời bỏ hắn, hắn sẽ như thế nào trừng trị những người đã từng có lỗi với hắn, hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng duy chỉ có không ngờ tới nhân sinh của hắn từ nay về sau căn bản liền sẽ không có sự tham dự của Yến Tuy nữa.
"Các cháu hữu duyên vô phận," Lão thái thái biết Tô Tư Vũ muốn không phải câu trả lời có lệ này của bà, nhưng những chuyện cũ lâu năm kia, bà như thế nào có thể dễ cùng nói với một tiểu bối như hắn.
"Hôm nay, ta cho phép cháu đi theo ta, là muốn để cháu nhìn thêm rõ ràng chút," Tô lão thái thái nói xong lắc lắc đầu, Tô Tư Vũ đã lâm vào mê chướng, không đụng vỡ đầu chảy máu, hắn sẽ không tự mình tỉnh ngộ, bà tốn nước miếng nhiều hơn nữa, vẫn như cũ là uổng phí thường gian.
Bà quay lưng đi, "Cháu muốn nhìn liền đi nhìn đi, nhưng cháu phải nhớ kỹ, nơi này là Yến gia, mà cháu cũng không có liên hệ gì với Yến gia, gây ra họa, ta cũng vô pháp bảo vệ cháu."
Tô Tư Vũ nghe vậy thân thể hơi hơi ngừng lại, nhưng vẫn là xoay người đi tới phòng khách.
Trong phòng khách bên cạnh ghế salon Yến Tuy và Mạnh Đình ngồi vây quanh một vòng người, Tô Tư Vũ ngay cả một góc quần áo Yến Tuy cũng không nhìn thấy, ánh mắt hắn đảo một vòng, đi về phía Mạnh Kì cúi đầu phẩm rượu, ngồi xuống vị trí trước người y.
Mạnh Kì chỉ ngước mắt quét Tô Tư Vũ một cái, cứ tiếp tục uống rượu, nhìn không giống như là uống rượu giải sầu, nhưng cũng không giống đang nghiêm túc phẩm rượu lắm, hơn nữa rất rõ ràng, Tô Tư Vũ cảm giác được Mạnh Kì trước kia nhìn hắn, chút ánh sáng sẽ có trong mắt kia, đang biến mất.
Phải nói, quan hệ của bọn họ cũng không kéo dài bao lâu, trước khi hắn tốt nghiệp đại học không lâu, hắn và Mạnh Kì cũng đã bắt đầu tự chơi riêng rồi, thỉnh thoảng gặp mặt cũng là vào thẳng chủ đề, hắn đi theo đuổi người khác, Mạnh Kì còn có thể nghĩ kế cho hắn.
Sau đó quyền thừa kế của y tại Mạnh gia sụt giảm, hắn liền...... lúc bọn hắn gặp lại, cũng không biết phải nói thế nào, hắn thấy trong mắt y tự nhiên sẽ không có hứng thú trước kia nữa, nhưng đó là chuyện của hơn 10 năm trước, lúc này hẳn là thời điểm Mạnh Kỳ đối với hắn chấp nhất nhất yêu thích nhất a.
Tô Tư Vũ trong lòng đột nhiên có chút trống rỗng, nhưng các loại ý nghĩ ở trong lòng xoay một vòng, hắn vẫn là không cảm thấy có gì đó quá hối hận, cho dù Mạnh Kỳ ở cái tuổi này đối với hắn coi như nghiêm túc, nhưng cũng nghiêm túc không được bao lâu, bọn họ vẫn là phải chia tay.
"Tôi bảo anh tìm phương pháp điều chế, tìm được chưa?" Tô Tư Vũ nói giơ chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đôi môi màu đỏ, tay lại xinh đẹp, ly rượu được hắn bưng, rượu đỏ được hắn uống một ngụm, đều trong nháy mắt cảnh đẹp ý vui.
Mạnh Kì ngước mắt đánh giá hắn, đột nhiên cười cười, kể từ sau khi "bị chia tay", tức giận trong lòng hắn giờ phút này đột nhiên tản mát đi, Tô Tư Vũ nói không sai, y cũng không có bao nhiêu thích hắn, y thích vẻ ngoài xinh đẹp tràn đầy sức sống của hắn hơn.
Giờ phút này y vẫn như cũ sẽ thưởng thức, nhưng không còn là loại thích muốn chiếm hữu riêng mình nữa, như thế cũng tốt.
(Đứa nào re-up là chó)
"Không có." Mạnh Kì nhàn nhạt trả lời Tô Tư Vũ.
"Sao có thể không có, Mạnh Kì, anh rốt cuộc có đi tìm hay không!" Tô Tư Vũ đặt chén rượu lên bàn, động tác quá nhanh, rượu đỏ trong chén rượu kia sóng sánh, có một chút tràn lên miệng ly.
Mạnh Kì nhìn chằm chằm chén rượu bộ dáng hết sức chuyên chú, khiến Tô Tư Vũ càng thêm tức giận không thể kiểm soát, "Anh rốt cục có biết nghiêm trọng của sự việc hay không, tới lúc anh không còn cái gì nữa, đừng tới van cầu tôi!"
Mạnh Kì nghiêng đầu ngước mắt, tìm tòi nghiên cứu trong mắt thoáng hiện cũng phai nhạt xuống, cùng không thông minh, sao tiểu Thất nhà bọn họ thì đáng yêu như vậy, Tô Tư Vũ này lại đáng ghét còn tự cho là đúng như vậy chứ.
"Van cầu cậu? Vậy không bằng tôi đi cầu tiểu Thất nhà tôi, còn có em rể tôi đấy."
Tô Tư Vũ sau này chính là tiếp tục phát triển, hắn có thể so với tiểu Thất nhà y tay nắm giữ 10% cổ phần Yến gia sao, còn có chính là y không tin y sẽ lưu lạc tới tình cảnh không còn gì cả theo lời Tô Tư Vũ.
Bất quá hắn cũng coi như thức tỉnh y, hơn nữa chuyện hôm nay, khiến y sâu sắc cảm thụ Lí Nhất Phỉ không đơn giản, giống nhau không đơn giản, nhưng bà nội ruột Phùng Trạch Kiều của y căn bản không phải đối thủ của bà ta, may mà hiện tại rõ ràng cũng không tính là quá trễ.
Y mới vừa như đi vào cõi thần tiên cũng không phải đang suy nghĩ cái khác, mà là y nghĩ tới Yến Tuy, nghĩ tới y những năm này là làm như thế nào. Y gia thế không bằng Yến Tuy y thừa nhận, nhưng người không thông minh bằng Yến Tuy, Mạnh Kỳ liền không thừa nhận, Mạnh Đình là không dựa được vào Mạnh gia, nhưng y dù sao vẫn hẳn là có thể cho cậu dựa vào chút đi, bằng không Yến Tuy trước mắt mới mẻ, sau này chán ghét rồi, còn không chừng đối xử với Mạnh Đình như thế nào đây.
Mạnh Đình ngây ngốc, y người làm đại ca này cũng không thể không nghĩ nhiều hơn chút. Trước kia y còn có thể khuyên Mạnh Đình đừng cùng Mạnh gia quá xa lạ, sau này ngược lại sẽ không phải, sau này y nếu như cho Mạnh Đình làm chủ, cũng là bằng thực lực của bản thân y cho cậu làm chủ.
Tô Tư Vũ bị lời này của Mạnh Kì nghẹn tới gần chết, còn chưa kịp nói gì, vài người trong đám vây quanh đột nhiên phát ra một trận cười, "Ha ha ha ha......"
Động tĩnh to lớn, rất nhiều người đều nhìn qua, nhưng bên kia tiếng cười không ngừng, người ở phía ngoài vẫn là không biết bọn họ đang cười cái gì.
Không biết bọn họ đang cười cái gì còn có Mạnh Đình, bọn họ chơi trò chơi, Mạnh Đình cho tới bây giờ chưa từng chơi loại trò chơi này mạc danh kỳ diệu liền thua, sau đó cậu bị yêu cầu trả lời một vấn đề, còn phải nói thật.
"Cậu thích nhất Yến Tuy cái gì?"
Lúc Cố Lãng hỏi câu này, biểu tình tiện hề hề, tràn đầy mong đợi, hiển nhiên đáp án đã kéo dài tới mức có chút không hài hòa.
Mạnh Đình mặt ửng đỏ, quét mọi người một cái, lại quét Yến Tuy một cái, cậu nói thật, "Anh ấy có thể cho tôi ăn cơm no." Yến Tuy cậu tất cả đều thích, miễn cưỡng coi là thích nhất chính là cái này. Thuộc tính ăn hàng lộ rõ, nhưng khiến người mong đợi trợn mắt hốc mồm.
Không khí đột nhiên ngừng lại, sau đó mọi người phun bật cười, liền chỉ có Mạnh Đình nghiêm túc nói thật, vẫn còn chưa tìm được điểm cười của mọi người.
Yến Tuy đưa tay ôm Mạnh Đình tới trong ngực, chờ bọn họ cười xong rồi, anh mới buông người ra. Bất quá đối với đáp án này, Yến Tuy kinh ngạc lại không kinh ngạc, thỏa mãn càng không cách nào nói, chỉ cảm thấy sau này nên bảo Mạnh Đình đổi lại chỗ cậu thích anh nhất.
Trò chơi tiếp tục, cái muỗng kia lăn lăn di chuyển dời qua Mạnh Đình, lúc cậu thở phào một cái, lại dừng lại trước người Yến Tuy.
Mất mát trên mặt Cố Lãng trong lúc nhất thời biến mất mất tích, nụ cười giương lên so với lúc trước hỏi Mạnh Đình còn muốn khoa trương hơn 2 phần, "Đến đến đến, mau lên, muốn hỏi ông chủ Yến cái gì, hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua cho cậu ta.
Yến Tuy khó có được lúc thả lỏng như vậy, tại sao có thể bỏ qua, bọn họ đám người kia là trước tiên tiến vào tiết tấu nháo động phòng a.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều vấn đề liên tiếp quăng ra.
"Anh và chị dâu lần đầu tiên hôn môi là ở đâu?"
"Hai người quen biết bao lâu thì ngủ chung?"
"Các người ai thích ai trước?"
Vốn cho rằng Yến Tuy sẽ chọn một để trả lời, không nghĩ tới anh lại trả lời hết.
Anh không có nhìn người hỏi vấn đề, anh nghiêng đầu đối diện tầm mắt Mạnh Đình, anh cười cười.
"Lần đầu tiên hôn môi ở cục dân chính."
"Bọn tôi luôn ngủ cùng nhau."
"Bọn tôi nhất kiến chung tình, cho nên là cùng thích đối phương."
Anh dứt lời, bốn phía lại yên lặng, hiện tại ai nói Yến Tuy không thích Mạnh Đình, ai có thể tin tưởng. Yến Tuy hôm nay bởi vì kết hôn cao hứng đều khác thường tới loại trình độ này rồi, người băng sơn sắp tan chảy rồi a.
"Chị dâu, ông chủ Yến nói đúng không?"
"Đúng a," Mạnh Đình gật gật đầu với Cố Lãng, sau đó quay đầu đối diện với tầm mắt Yến Tuy, thanh âm thả thấp chút, "Hóa ra anh lần đầu tiên nhìn thấy em đã thích em rồi nha."
Cậu nói khẽ dịch cơ thể, kề sát tới bên tai Yến Tuy nói, "Hóa ra anh thích em như vậy."
"Em cũng thích anh, đặc biệt thích!"
Mặc dù cậu không xác định có phải là lần đầu tiên gặp liền thích hay không, nhưng hiện tại cậu chính là thích.
"Chị dâu nói cái gì đấy?"
Bộ dáng hai người, quả thực là ngại kích thích bọn họ không đủ a.
Mạnh Đình quay đầu lại, lắc đầu, "Tôi không nói cho anh."
"Đến đến đến, chúng ta cụng một chén, chúc ông chủ Yến và chị dâu nhỏ tân hôn vui vẻ, trăm năm hảo hợp!"
Thạch Hạc đẩy Cố Lãng một cái, ngay sau đó đề nghị như vậy, mọi người tự nhiên phụ họa, từng chén rượu bưng tới, ngay cả Mạnh Đình cũng có một chén, Yến Tuy quét mắt một vòng, liền cũng không ngăn cản, rượu vang nồng độ rất thấp, uống một hai chén hẳn sẽ không say.
Song Mạnh Đình tửu lượng thấp, là thật sự thấp, cậu nếu như đứng ở hầm mùi rượu quá nồng một lúc lâu, đoán chừng đều tới mức ngất ngư nửa ngày, càng không cần phải nói đây thật sự uống tới trong bụng đi.
Mạnh Đình rõ ràng mình sẽ không uống, nhưng trước mắt quả thực cao hứng, vừa nãy lại nói một lúc lâu, cậu một ngụm ừng ực đi vào, không sai biệt lắm chính là nửa chén rồi, cậu mấp máy môi, "Ngọt ngọt, không khó uống."
"Chỉ một chén này, uống xong không cho uống nữa." Yến Tuy một ngụm uống cạn, sau đó cúi đầu dặn dò Mạnh Đình một câu.
"Vâng." Mạnh Đình gật gật đầu, sau đó lại nhấp một ngụm nhỏ, hai má lại hồng hơn vừa nãy chút.
Bôi quang (*) xen kẽ, rất nhiều người đều tới đây mời rượu, Yến Tuy ai đến cũng không cự tuyệt, mấy người Cố Lãng và Chân Hàm cũng rất nghĩa khí, có thể giúp kính cũng đều kính. Rượu quá một vòng, Yến Tuy một tay đã đỡ không được Mạnh Đình.
((*) bôi quang: ly rượu làm bằng sừng ngày xưa)
Cậu hai tay treo trên cổ Yến Tuy, cước bộ hơi lắc lư, đã say.
"Yến Tuy, chân em nhuyễn......"
"Khụ," Yến Tuy thấp giọng khụ một tiếng, đem chén rượu chuyển tới Cố Lãng bên cạnh đang nín cười.
Yến Tuy một tay ôm lấy Mạnh Đình, một tay khác sờ má cậu đang nóng lên, "Không phải bảo em uống một chén sao, em lại uống vụng hả?"
"Yến Tuy, rượu ngọt ngọt, dễ uống......" Mạnh Đình mấp máy môi, sau đó ngước mắt lắc lắc đầu, mắt lại rơi vào trên môi Yến Tuy, cậu nói, "Em lại muốn hôn anh."
Lúc trước lúc cậu nói nhỏ với Yến Tuy, cậu đã muốn hôn anh, lúc này say rượu rồi càng không biết phải khắc chế nữa, cậu hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, sau đó hôn vào tai Yến Tuy.
Nhiệt khí thở ra, cảm giác mềm mại, Yến Tuy từ bên tai tê dại tới đỉnh đầu.
"Khụ khụ," Đám Cố Lãng Chân Hàm đã hơi say đều tự giác thối lui 2 bước, chị dâu nhà bọn họ trực bạch tới khiến người phạm tội, đừng nói Yến lão đại, đổi lại bọn họ bất kỳ một ai chỉ sợ cũng chống đỡ không nổi.
"Yến Tuy, anh là của em, không thể cho người khác hôn, nhớ chưa!" Mạnh Đình hôn xong cổ Yến Tuy, lại lắc lắc cơ thể nhìn người, cậu mộng mộng trừng trừng càng nghe không rõ lời, nhưng lại không ảnh hưởng tới lời nói trong lòng cậu.
Cậu lại duỗi tay sờ sờ má Yến Tuy, lại nhẹ nhàng niết một cái.
"Em sẽ ngoan, anh cũng phải ngoan."
"Ngô ma......" Cũng không ảnh hưởng hành động nhiệt tình của cậu, không tiếp tục thông báo, cậu liền gặm má Yến Tuy một cái.
Mặt Yến Tuy hồng hồng, nhưng động tác anh ôm cả người vẫn như cũ rất ôn nhu, nói nặng cũng không cam lòng nói với người say, "Ngoan một chút."
Đám người Chân Hàm nhìn, trong lòng lấy làm kỳ lạ, chỗ rượu kia cũng không thể làm Yến Tuy đỏ mặt, Mạnh Đình hôn một cái đã làm được.
"Nơi này cậu và bác Tiêu trông coi, tôi trước tiên đưa Mạnh Đình trở về phòng."
Yến Tuy nói với Chân Hàm xong, lại nhìn về phía đám người Cố Lãng, "Các cậu cũng đừng uống nhiều quá."
"Đi mau đi mau, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, nơi này giao cho bọn tớ." Cố Lãng nghĩa khí mà muốn đi vỗ vỗ vai Yến Tuy, sau đó liền chống lại tầm mắt đột nhiên cảnh giác của Mạnh Đình, rõ ràng đều say lơ mơ, còn biết "Bảo vệ đồ ăn" đấy.
Yến Tuy nhẹ nhàng gật đầu, tầm mắt trở lại trên người Mạnh Đình cọ loạn trong ngực anh, "Muốn anh ôm, hay là cõng?"
"Cõng? Em cõng anh sao? Được nha!"
Mạnh Đình nói xong quay lưng đi, liền muốn cõng Yến Tuy, sau đó cậu liền bị Yến Tuy bế lên, Yến Tuy cảm giác mình thương lượng với một người say rượu thực sự không cần thiết, trước mắt ôm thuận tiện liền chọn ôm.
Mạnh Đình chậm rãi ôm cổ Yến Tuy, lại cọ cọ má Yến Tuy, "Yến Tuy, em thích anh ôm em."
"Em cũng thích anh cõng em."
"Anh hôn em, em cũng thích......"
"Ừm." Yến Tuy từng câu đáp lời, sau đó nhẹ nhàng gật đầu với người đang nhìn sang, lại từng bước từng bước đi tới cầu thang, sau khi lên ba bước, anh quay đầu lại, tầm mắt mọi người cũng thủy chung dõi theo bọn anh.
"Cảm ơn các vị tới tham gia hôn lễ của tôi và Mạnh Đình, phu nhân say rượu, tôi dìu em ấy không tiếp mọi người được, thứ lỗi."
Vốn anh định thu xếp Mạnh Đình xong lại xuống, nhưng mới ôm người, nghe cậu nói mềm nhũn, anh đã manh động không thôi, quyết định lúc trước, anh tuyệt đối là đánh giá cao bản thân.
Anh dứt lời, quay lưng, tiếp tục ôm Mạnh Đình trở về phòng, "Ngoan, đừng lộn xộn."
"Ừm, em ngoan." Mạnh Đình trả lời, quả nhiên liền không tiếp tục lộn xộn nữa, nhưng cậu thẳng tắp ngoắc ngoắc nhìn tầm mắt người cũng rất có cảm giác tồn tại.
"Phu nhân là nói em sao?" Gần tới cửa rồi, Mạnh Đình mới tựa hồ bắt được câu chữ Yến Tuy vừa mới nói, "Vậy em phải gọi anh là gì? Bà xã...... a, là ông xã."
Mạnh Đình lẩm bẩm nói, lỗ tai Yến Tuy đã đỏ lên, càng không cần phải nói tay Mạnh Đình chui vào trong cổ anh hơi có chút không quy củ.
"Trên người anh lành lạnh, thật thoải mái."
Không bao lâu, Mạnh Đình lại lẩm bẩm nói, "Nóng lên rồi......"
Câu "Em ngoan" kia đã bị Mạnh Đình ném ra sau ót rồi.
Yến Tuy thả Mạnh Đình vào trên giường, kéo tay cậu xuống, người bình thường thì ngoan ngoãn, một khi say rượu liền ầm ĩ như vậy, nhưng không thể phủ nhận chính là, Mạnh Đình say rượu rất đáng yêu.
"Yến Tuy, Yến Tuy......"
Tay của cậu mới bị Yến Tuy kéo xuống, lại quấn lên, "Chúng ta hôn hôn nha."
"Em chưa quên, em nói chúng ta buổi tối tiếp tục hôn."
Mạnh Đình muốn chỉ là hôn hôn, nhưng Yến Tuy lại muốn khống chế cục diện sau khi hôn, lúc anh chần chờ, chân Mạnh Đình cũng quấn lên, sau đó vừa phát lực, đem Yến Tuy lăn vào bên trong giường.
Cậu không nói thêm gì nữa, mê mê hoặc hoặc liền hôn lên, trước tiên gặm cằm Yến Tuy.
__________
Từ chap này trở đi chúng ta sẽ có thêm bạn beta xinh đẹp Minyi @minngox sẽ hỗ trợ tui ^^ thế nên từ giờ sẽ giảm bớt lỗi type với gõ nhầm tên ^^ các thím hết soi luôn nhe =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT