Kỳ thực ngay từ lúc tản bộ trên bờ cát, Yến Tuy đã khắc chế loại kích thích mãnh liệt muốn hôn Mạnh Đình, khi đó không phải là không thể hôn, Mạnh Đình lại càng không thể không muốn, mà là anh không muốn anh và Mạnh Đình thân mật bị người vây xem, cho nên anh chịu đựng.
Anh vốn tưởng rằng không cần bao lâu, anh sẽ dần dần phai nhạt loại kích thích này, nhưng là không có, anh thủy chung nhớ tới cảm giác này, hơn nữa càng ngày càng cấp thiết, cho nên vừa trở về không gian chỉ có bọn họ, anh liền hoàn toàn không nhịn được.
Trong phòng chỉ có mép rèm cửa sổ xuyên qua chút ánh sáng, trong nơi hẻo lánh bọn họ ở này, lại là triệt để tối om, bọn họ ai cũng không nhìn thấy ai, nhưng lại có thể dùng hôn môi, dùng hơi thở, dùng vuốt ve để cảm thụ lẫn nhau, nụ hôn càng ngày càng kịch liệt, cũng càng lúc càng thâm nhập.
Mạnh Đình nếm được mùi vị rượu đỏ, loại cảm giác hơi say rượu này xông thẳng tới ót, cậu cảm thấy cậu hình như đã say rồi.
Cậu ôm trụ cổ Yến Tuy, nhưng cảm thấy tứ chi dần dần mất đi khí lực, rõ ràng vừa nãy ở phía dưới, cậu còn có thể đánh nhau, như thế nào bị Yến Tuy hôn, cậu liền không có khí lực nữa.
Vấn đề này đối với Mạnh Đình choáng choáng váng váng mà nói, có chút thâm ảo.
Tại lúc tay cậu muốn từ trên cổ Yến Tuy lướt xuống, tay Yến Tuy trượt vào trong quần áo cậu đột nhiên dùng sức, mò trụ người.
Thời gian kéo dài nụ hôn này dài trước nay chưa từng có, dần dần cũng từ kịch liệt biến thành ôn nhu, Yến Tuy hôn khắp mỗi ngóc ngách trong miệng Mạnh Đình, thưởng thức mùi vị thuộc về Mạnh Đình, môi anh từ trên môi Mạnh Đình rời đi, nhưng người lại không có bỏ ra.
Bọn họ tứ chi dán chặt, quần áo mùa hè đơn độc mỏng manh hoàn toàn có thể đủ để bọn họ cảm thụ nhiệt độ thân thể càng ngày càng nóng lẫn nhau.
Nút áo sơ mi của Mạnh Đình, đã bị xả khai mấy nút, áo khoác tây trang sớm rơi trên mặt đất, lòng bàn tay anh tỉ mỉ trên da thịt mềm mại của Mạnh Đình, anh có thể rõ ràng nghe được Mạnh Đình thở hổn hển, nhịp tim tăng nhanh, còn có loại tâm tình nguyện ý cùng anh thân cận, điều này khiến anh như thế nào rời đi được, như thế nào bỏ qua được?
Anh tiếp tục tới gần, từ trán Mạnh Đình bắt đầu hôn, từ trên môi cậu sượt qua, tiếp theo là khóe miệng của cậu, cằm của cậu, hầu kết của cậu, cổ của cậu......
"Yến Tuy......"
Mạnh Đình nhẹ nhàng mà gọi một câu, thật sự nụ hôn của Yến Tuy nóng tới mức cậu càng mất khí lực, cũng càng không biết làm sao.
Trán Yến Tuy thấm ra mồ hôi, anh thật sự là nhịn tới cực khổ, nhưng hôm nay không làm mấy thứ gì đó, liền uổng phí chỗ rượu Cố Lãng cho bọn họ uống rồi, anh ôm lấy Mạnh Đình đi tới giường, "Đừng sợ."
Mạnh Đình ôm lại Yến Tuy, "Em không có sợ anh nha."
"Chính là có chút tối......"
Cậu nhìn không thấy Yến Tuy, có chút không quen.
Yến Tuy cũng không biết nhớ ra cái gì đó, cước bộ ngừng lại, sau đó động tác anh đặt người xuống càng ôn nhu hơn.
Mở đèn đầu giường lên, Mạnh Đình quần áo nửa cởi ra, khuôn mặt cũng mang theo ửng đỏ ngượng ngùng, nhưng cậu vẫn như cũ nhìn thẳng Yến Tuy, hết sức nghiêm túc cường điệu một lần, "Em không sợ anh, em là thích anh."
Đôi mắt kia cực kỳ sáng ngời sạch sẽ, tràn đầy tín nhiệm chính cậu cũng không tự giác được, tín nhiệm đối với Yến Tuy.
Yến Tuy lại chậm rãi nhích tới gần, Mạnh Đình tự mình nghênh đón, lại làm một nụ hôn quá mức triền miên, tiếp tục khơi dậy kích thích Yến Tuy mới miễn cưỡng đè xuống.
Mùa hè vốn mặc cũng không nhiều, cởi áo khoác, cởi áo sơ mi, lại cở quần, cũng chỉ còn dư lại quần lót vô cùng cảm tính.
Mạnh Đình khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt, mắt chớp lại chớp, đây là cậu do dự nhắm mắt hay không, cuối cùng cậu vẫn là không nhắm mắt, cậu không nỡ nhắm lại, Yến Tuy động tình nhìn rất đẹp, so với lúc thường ngày còn đẹp hơn.
Mà cậu muốn nhìn anh, đặc biệt muốn, muốn áp đảo tất cả ngượng ngùng.
Nhưng tại lúc Mạnh Đình cho rằng Yến Tuy vẫn là sẽ lấy tay giúp cậu, nụ hôn của Yến Tuy dần dần đi xuống cũng không đúng lúc ấy dừng lại.
"Yến...... Tuy......" Thanh âm gọi người của Mạnh Đình mang theo một chút nức nở, cậu quả thực bị kích thích tới muốn khóc, cậu chợt phát giác thanh âm của mình quá mức kỳ quái, cắn môi, nhưng vẫn là đứt quãng phát ra vài tiếng hừ nhẹ khó khăn đè xuống.
Hết thảy sau đó vô cùng cuồng loạn và vựng hồ, một lát là đỉnh mây phiêu đãng, một lát là biển sâu trầm luân, thời gian vừa nhanh lại vừa chậm, nhưng cảm giác lại là khắc sâu mà lưu tại đầu óc và trái tim.
Lúc Mạnh Đình ra ngoài, hoàn toàn xụi lơ thành một đoàn, Yến Tuy đứng dậy, trực tiếp đi tới phòng tắm.
Anh dạy dỗ một đám tiểu bằng hữu, nhưng kém chút nữa không quản nổi bản thân, bất quá lúc xối nước lạnh, loại cảm giác mất mát này, vẫn là cực kỳ mãnh liệt, tại lúc nhẫn nhịn và không đành lòng, ranh giới cuối cùng của anh càng ngày càng yếu ớt.
Bất quá Yến Tuy rốt cục là tâm trí cường đại hơn người, tiếp tục ý loạn tình mê, cũng thủy chung có một dây cung lý trí kéo căng.
Yến Tuy thu thập xong bản thân đi ra ngoài, Mạnh Đình còn vùi trong dư âm của kích thích quá mức, trong dư âm khó có thể trốn thoát, cậu dùng chăn bọc lấy mình, chỉ một cái đầu lộ ở bên ngoài, nhìn Yến Tuy đi tới, cậu lại lặng lẽ kéo kéo chăn lên, chỉ có một đôi mắt mị sắc khó nén còn lộ ra bên ngoài.
Yến Tuy nhìn Mạnh Đình một cái, cũng không tới bên giường, anh trước tiên mở vali hành lý của bọn họ ra, thay quần áo cho mình, sau đó lại tìm tốt quần áo cho Mạnh Đình, "Dậy rồi sao?"
Mạnh Đình gật gật đầu, chờ nhiệt độ khuôn mặt tản đi chút, cậu mới kéo chăn xuống một chút, lại một lát, cậu mới ngồi dậy, đưa tay nhận lấy quần áo Yến Tuy đưa cho cậu, mâu quang thấp thấp, lại tiếp tục ngẩng lên, nhanh chóng ở trên mặt Yến Tuy hôn xuống, sau đó cậu cầm lấy quần áo chạy.
Yến Tuy cửa phòng tắm đã bị đóng, hồi lâu lộ ra một nụ cười nhẹ lại cực kỳ ôn nhu, giơ tay lên sờ sờ chỗ được môi Mạnh Đình mổ tới, lại gánh nặng ngọt ngào này, căn bản không cách nào cự tuyệt a.
Mạnh Đình ở trong phòng tắm tắm rửa xong, làm kiến thiết trong tâm lý một lúc lâu, cậu mới mở cửa ra, trong phòng vẫn như cũ chỉ mở một chiếc đèn bàn, Yến Tuy không nghịch điện thoại di động cũng không mở máy tính, anh dựa vào gối, nhắm mắt lại, tự hồ đang nghỉ ngơi, lại tựa hồ đang suy tư.
Mạnh Đình cẩn thận đánh giá anh một chút, loại cảm giác tim đập rộn ràng lại xuất hiện, cậu đạp dép đi tới, ngồi bên giường, rất tự nhiên liền gần sát trên người Yến Tuy, gò má dựa vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập hữu lại lại khiến người ta an tâm này, cậu cũng nhắm hai mắt lại.
Yến Tuy chậm rãi mở mắt, trong tầm mắt là mái tóc lông xù của Mạnh Đình mới thổi khô, anh tự tay chỉnh chỉnh tóc cho cậu, khóe miệng câu lên, "Không xấu hổ?"
Vừa nãy bộ dáng chạy trối chết của Mạnh Đình, anh còn tưởng rằng cậu sẽ thừa dịp anh nhắm mắt, liền nhanh chóng nằm ngủ cơ.
"Là có một xíu xíu, nhưng cái đó và em muốn ôm anh không quan hệ a."
Chính là xấu hổ cũng không thể ảnh hưởng tới cậu ôm Yến Tuy, lời của Mạnh Đình chính là ý tứ này.
Yến Tuy nghe vậy ôm lấy Mạnh Đình ngồi thẳng, sau đó tay của anh tiếp tục vừa duỗi vừa dùng lực, liền ôm Mạnh Đình tới trong giường.
Không lâu trước đó hai người đều quá mức kích động một chút, dẫn tới hiện tại đều không quá buồn ngủ.
Bên ngoài căn phòng này, Cố Lãng Chân Hàm bọn họ càng không có ý tứ ngủ, Yến Tuy thật không dễ dàng đi, bọn họ ý định cả đêm cuồng hoan, loáng thoáng có vài thanh âm từ ngoài cửa sổ truyền tới, loại cảm giác này cùng hoàn cảnh tuyệt đối an tĩnh trong nhà khác nhau, nhưng không tính là chán ghét.
"Khi nào thì bắt đầu sợ tối?"
Yến Tuy nghiêng người, nhưng vậy càng dễ dàng anh nhìn người.
Tay Mạnh Đình rơi vào lồng ngực Yến Tuy, ngón trỏ chạm một cái lại chọc một cái nút áo ngủ của anh, suy nghĩ một lúc lâu, cậu mới trả lời vấn đề này, "Em hình như không sợ tối, em có thể một mình ở chỗ tối chờ rất lâu."
"Vừa nãy em là muốn nhìn anh, quá tối, em liền không nhìn được anh."
Yến Tuy chống lại ánh mắt giơ lên của Mạnh Đình, mấp máy môi, anh lại hỏi, "Cái gì là chỗ rất tối."
Cái này đối với Mạnh Đình mà nói rất đơn giản, cậu không cần suy nghĩ liền trả lời, "Em phạm sai lầm hoặc đánh nhau, chỗ giam, chỗ đó liền rất tối."
Cậu suy nghĩ một chút lại nói, "Nhà bà ngoại cũng rất tối, chỗ ở rất lâu rất lâu trước đây cũng tối."
Có lẽ loại tối này cũng không chỉ rõ loại đem tối tăm kia, bao gồm cả cảm giác.
Bác sĩ tâm lý nói cho Yến Tuy, khi lòng người chịu thương tổn, sẽ tự động sinh ra một loại cơ chế bảo hộ, ủ dột và đờ đẫn của Mạnh Đình không hề chỉ là bẩm sinh, cũng là hoàn cảnh sau này tạo thành.
Nhưng không thể nghi ngờ, cậu là đứa nhỏ rất tốt rất hiếm thấy, thân ở bóng tối, nhưng thủy chung muốn tới ánh mặt trời, đây mới là nguyên nhân có khả năng nhất Mạnh Đình ngày nay tính tình như vậy, nhưng cái này rất không dễ dàng, cũng càng khiến người ta cảm thấy đáng quý.
Yến Tuy lại nghiêng nghiêng thân thể, môi rơi vào mi tâm Mạnh Đình, hồi lâu không rời đi, tựa hồ như vậy liền có thể khiến anh càng khắc sâu mà cảm thụ tâm tình của Mạnh Đình.
"Yến Tuy...... anh làm sao vậy?"
Mạnh Đình nhẹ giọng nghi ngờ hỏi một câu, cậu cảm giác được chút khó chịu Yến Tuy đột nhiên có, nhưng tại sao phải khó chịu đây? Bọn họ hình như không nói tới vấn đề khó chịu nào, cậu từ rất nhỏ đã bị ép quen với hoàn cảnh bóng tối, thời điểm thỉnh thoảng, cậu còn sẽ cảm thấy chỗ như vậy an toàn.
"Em hận bọn họ không?" Yến Tuy không trả lời câu của Mạnh Đình, lại hỏi thêm một câu, từ góc độ người đứng ngoài, anh cũng không khỏi cảm thấy Mạnh gia và bà ngoại Mạnh Đình ghê tởm đáng hận, Mạnh Đình làm người trong cuộc nghĩ như thế nào, hẳn là rất dễ đoán, nhưng anh vẫn cảm thấy cần thiết hỏi một câu.
"Em không biết."
Tình cảm của Mạnh Đình từ trước tới giờ trực bạch, thích là thích, không thích là không thích, có rất ít tồn tại không biết như vậy, nhưng Yến Tuy hỏi cậu, cậu liền thật sự có chút không biết, không xác định được.
"Em rất ngốc, chỉ có thể chuyên tâm một việc, hận bọn họ rồi, em liền không thể làm tốt chuyện khác nữa.
Mạnh Đình thấp giọng nói, nhưng không biết làm thế nào để Yến Tuy hiểu ý tứ của cậu, "Em cảm thấy em có thời gian, hẳn là học được thích người, thích anh."
Mạnh Đình thật lòng cảm thấy thích một người, đối tốt với một người, là cần phải học tập, đặc biệt cậu không hi vọng ý tốt của mình, trở thành quấy nhiễu cho người cậu thích, cho nên nhất định phải chuyên tâm học.
(Đứa nào re-up là chó)
"Anh cảm thấy em nói đúng không?"
Cảm xúc trong mắt Yến Tuy vẫn như cũ không có biến hóa, nhưng môi anh trừ mi tâm Mạnh Đình trượt tới trên môi Mạnh Đình, sau đó chống lại ánh mắt hơi có chút chần chờ của Mạnh Đình, khóe miệng câu lên, "Đúng, em nói rất đúng."
Mạnh Đình nghe vậy ánh mắt cong cong, cậu vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi Yến Tuy, lại tiếp tục hôn mổ, sau đó cậu vươn tay ôm lấy cổ Yến Tuy, nói nhỏ rì rầm, "Ai nha, em sao lại thích anh như vậy chứ."
Yến Tuy trên mặt cũng không chỉ là khóe miệng cười khẽ, ngay cả ánh mắt cũng theo đó cong cong, anh cảm thấy lời này hẳn là anh nói mới đúng, nhưng Mạnh Đình luôn có thể trước anh một bước nói.
"Ngoan, ngủ ngon."
"Em ngoan nha."
Mạnh Đình nói xong thả lỏng trói buộc với Yến Tuy một chút, nhưng tay vẫn như cũ khoát trên người Yến Tuy, ý vị chiếm hữu đặc biệt nồng, cậu nhô thân thể lên, lại hôn khuôn mặt Yến Tuy một cái, "Ngủ ngon."
Sau khi Mạnh Đình ngủ, Yến Tuy lại cúi mắt nhìn người một lúc lâu, anh mới nhắm mắt lại, nhưng trên mặt cũng không tiếp tục nghiêm túc như vậy nữa, kiên cường của Mạnh Đình so với anh cho rằng, còn tích cực hơn nhiều.
Quá trình chữa khỏi những bóng ma kia có lẽ khó khăn một chút, nhưng kết quả nhất định sẽ tốt.
Một đám người ngoài phòng nháo tới rạng sáng 3, 4 giờ mới đi ngủ, khoảng năm giờ Mạnh Đình cùng Yến Tuy thức dậy tới bờ biển chạy bộ, cả biệt thự đều im ắng, chờ bọn họ chạy về, bữa sáng sắp ăn xong rồi, mới có mấy khuôn mặt thức dậy vẻ buồn ngủ.
"Sớm a."
"Sớm," Yến Tuy đáp lời, chỉ chỉ trà bốc hơi nóng ở một đầu khác trên bàn, "Trà giải rượu, mỗi người uống một chén rồi đi."
"Ai, cảm ơn lão đại, cảm ơn chị dâu."
Tiếu Minh cười cười, uống hả hê một chén, sau đó mặt nhăn tới không còn hình dáng.
Trà giải rượu này sâm đắng thượng hạng hầm thành, Yến Tuy và Mạnh Đình lúc đi chạy bộ đã hầm một ít, tới bây giờ ít nhất đã 2 tiếng, chính là không đắng cũng phải nấu đắng rồi, một chén này đi xuống, buồn ngủ gì cũng bị đắng làm biến mất.
Thạch Hạc và Phong Thanh nhìn thấy Tiếu Minh như vậy có chút không muốn uống, nhưng không chỉ có Yến Tuy nhìn, chính là Mạnh Đình lực hung tàn kinh người kia cũng nhìn, bọn họ cũng chỉ coi thường cái chết, run run rẩy rẩy, do do dự dự mà uống.
"Cái này tốt với thân thể, chính là có chút đắng."
Mạnh Đình nhìn bọn họ uống xong, từng biểu tình quái dị kia, cậu nhìn lướt qua Yến Tuy, hơi tự hào mà nói, "Yến Tuy cũng uống, tôi cũng nếm thử một ngụm."
Bọn họ sẽ không bởi vì uống trà sâm đắng xấu thành bộ dạng kia.
Đương nhiên, lúc bọn họ uống, trà sâm đắng có lẽ còn chưa đắng tới loại cảnh giới trước mắt này.
Mạnh Đình chọc chọc Yến Tuy, trong đôi mắt nhiều hơn chút nóng lòng muốn thử, "Em có thể chụp hình không?"
Yến Tuy liếc mắt nhìn bộ dáng còn chưa cách nào thoát khỏi đau khổ của bọn họ, gật gật đầu, "Chụp đi."
Mạnh Đình cũng không cố ý tới gần chụp, chính là lúc bọn họ quay mặt sang, nhẹ nhàng nhấn một cái, liền đem lịch sử đen tối của bọn họ lưu trong điện thoại di động của cậu rồi.
Thanh âm Mạnh Đình và Yến Tuy nói chuyện cũng không nhỏ, Thạch Hạc bọn họ đương nhiên nghe được, đi tới vừa nhìn, đều muốn bị chính mình xấu tới phát khóc, sau đó lại bị biểu tình của những người khác cười khóc.
"Ai uuuuu, ngoại trừ của em, mấy tấm khác thỉnh chị dâu đều phải gửi cho em."
Lúc nhàm chán, hắn nhìn mấy tấm hình này tự tiêu khiển nửa ngày, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Sau đó Thạch Hạc dẫn đầu, chống lại ánh mắt của Yến Tuy, lấy điện thoại di động ra add Mạnh Đình bạn tốt.
"Em và Tiểu Minh nghỉ một tuần, chờ tham gia xong hôn lễ của các anh, bọn em mới đi."
Mạnh Đình nhìn thấy trong list bạn tốt nhiều thêm mấy người, loại cảm giác này rất kỳ lạ, nghe được thanh âm của Thạch Hạc, cậu liền cùng Yến Tuy cùng nhau nhìn người, Yến Tuy không nói chuyện, Mạnh Đình suy nghĩ một chút, mới chân thành nói, "Cảm ơn các anh trở lại, tôi và Yến Tuy đều rất vui vẻ."
Lời này cũng không cần hướng Yến Tuy xác nhận, là cậu có thể xác định, Yến Tuy mặt dù biểu tình biến hóa không nhiều lắm, nhưng cậu có thể cảm giác được, quan hệ của Yến Tuy cùng bọn họ rất tốt, phải biết đánh người cũng rất mệt mỉ, quan hệ với bọn họ không tốt, mới sẽ không phí khí lực này.
"Ai uuuu, đây là nên mà."
Thạch Hạc nhân cao mã đại sau lời này của Mạnh Đình, mặt đột nhiên đỏ hồng, cả người đều không được tự nhiên, Yến Tuy quét mắt qua, hắn lập tức nhe răng cười, sau đó yếu ớt mà lui về. Chị dâu rất manh, nhưng tuyệt đối không thể đụng vào.
Trước khi đi, hắn lại dặn dò Mạnh Đình một chút nhất định phải gửi ảnh cho hắn.
Làm chủ, Yến Tuy và Mạnh Đình đương nhiên thể mình thu thập xong liền đi, bọn họ ăn cơm xong, ra ngoài đi một vòng, lại quay lại phòng khách, Yến Tuy cầm máy tính xử lý chuyện, Mạnh Đình nằm trên đùi anh nghịch điện thoại di động, thỉnh thoảng có tỉnh, Mạnh Đình liền phụ trách bảo bọn họ uống trà, sau đó chụp cho bọn họ một bức ảnh kỷ niệm xấu xí.
Muốn tóm được ảnh xấu của người khác, hình của chính bọn họ cũng không thể xóa, như vậy cũng không có mãnh liệt muốn xóa hình, đương nhiên, cũng không phải người nào Mạnh Đình cũng chụp, Vinh Nam kia cậu liền không chụp.
"Xấu hổ nha, vừa nãy không nhìn thấy anh."
Một người lớn như vậy, như thế nào lại hết lần này tới lần khác không nhìn thấy hắn chứ. Hơn nữa Mạnh Đình thật sự sẽ không nói láo, Vinh Nam liếc mắt một cái nhìn ra cậu ý nghĩ cậu không muốn chụp hắn, nhưng hắn cũng không thể nói gì, Yến Tuy mặc dù không phản ứng bên này, nhưng anh còn ngồi bên người Mạnh Đình đấy.
Mà lúc Mạnh Đình ngồi dậy, trực tiếp khoát chân lên người Yến Tuy, lúc chụp hình cho bọn họ cũng là như thế, căn bản không thèm che giấu mà biểu thị công khai chủ quyền cơ.
Yến Tuy chăm chú nhìn máy tính, thỉnh thoảng lúc chân Mạnh Đình không cẩn thận trượt xuống, anh còn phụ trách ôm chân cậu trở về, thân mật của hai người kia hiển nhiên đã vượt ra khỏi giới hạn của vị hôn phu thê, đã muốn tiến vào kiểu lão phu lão thê rồi.
Chân Hàm một bên hé miệng cười, Vinh Nam xấu hổ liền cũng không sáp lại nữa.
Còn có việc rời đi, còn ngủ chưa đủ tiếp tục ngủ, tỉnh lại không muốn đi, lại tới bờ biển đi dạo, mãi cho tới bọn họ ăn cơm trưa xong, Chân Hàm và Cố Lãng dẫn đầu, đi tới bàn còn lại, mỗi người rót một ngụm trà, sau đó bị đắng tỉnh lại.
"Em không đi cùng bọn anh, em ngồi xe Cố Lãng."
Chân Hàm cũng không ý tứ tiếp tục tìm ngược, y nói xong cũng tự mình chui lên xe Cố Lãng.
Yến Tuy mang theo Mạnh Đình ngồi lên xe, là tốp người cuối cùng rời đi, Mạnh Đình nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút, sau đó xoay đầu lại, dịch dịch vị trí, liền dựa vào đầu vai Yến Tuy.
"Có ý nghĩa?" Yến Tuy nghiêng đầu cằm cọ tóc Mạnh Đình một chút, sau đó hỏi.
Mạnh Đình không khỏi ngoài ý muốn gật gật đầu, "BBQ có ý nghĩa, đánh nhau có ý nghĩa."
"Ừ...... Chụp hình cũng có ý nghĩa."
Mạnh Đình nói cằm khẽ giương lên, khẽ chu môi hôn cằm Yến Tuy một cái, "Cùng anh cùng một chỗ có ý nghĩa nhất."
Nụ cười kia của Mạnh Đình quá mức xinh đẹp, Yến Tuy thoáng nhìn liền cũng cảm thấy lần tụ hội này so với lúc trước, cảm thấy muốn tươi sáng hơn chút, cũng càng có hứng thú hơn chút, không phải đều là vì Mạnh Đình, nhưng phần ý nghĩa nhất kia tuyệt đối là bởi vì cậu.
Cửa xe mở ra một chút, gió biển thổi, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, mí mắt Mạnh Đình lại nặng hơn chút, không bao lâu cậu liền được Yến Tuy ôm tới trên đùi, lại một đường ngủ trở về Yến trạch.
Lúc trước cậu như thế nào cũng ngủ không tốt, mấy ngày nay ở bên cạnh Yến Tuy, thật giống như muốn đem giấc ngủ trước kia đều bổ sung lại.
"Gâu gâu! Gâu gâu!"
Mạnh Đình mở mắt ra, không cần Yến Tuy gọi, cậu liền tỉnh, "Là Đại Hoàng, nó biết chúng ta về nhà."
Cửa xe mở ra, một con chó quê mùa màu vàng nhảy lên, Mạnh Đình đưa tay ôm lấy.
"Ẳng ẳng, ẳng ẳng."
"Tao và Yến Tuy không ở cạnh mày, tao cũng nhớ mày."
Một người một thú cưng thân mật vô cùng, không biết còn tưởng rằng, Mạnh Đình là từ nhỏ đem nó nuôi lớn, nhưng sự thật là Đại Hoàng tới Yến gia mới chỉ có bốn năm ngày.
Nhưng Yến Tuy kinh ngạc không nổi, anh và Mạnh Đình cũng biết không lâu, mà ràng buộc tình cảm đã thắng được mấy người đã quen biết mấy năm mấy chục năm kia.
Trở lại phòng khách, Mao Cầu cũng từ trong góc chạy tới, ở bên chân Mạnh Đình nhảy tới nhảy lui, Mạnh Đình trực tiếp ngồi xuống thảm lông ở phòng khách, Mao Cầu và Đại Hoàng liền đều dựa vào trong ngực cậu.
Mạnh Đình ôm bọn nó một lát, ngẩng mắt lên tìm Yến Tuy, Yến Tuy cũng không rời đi, anh an vị trên ghế salon, lại lấy máy tính ra, anh hiện tại chính là chỗ nào cũng có thể làm việc.
Mạnh Đình mang theo Mao Cầu Đại Hoàng dịch a dịch, liền tới bên chân Yến Tuy, sau đó mới an tâm tiếp tục ngồi.
Mao Cầu và Đại Hoàng cảm thấy mang theo trong ngực Mạnh Đình an toàn, Mạnh Đình lại cảm thấy dựa vào Yến Tuy an toàn, Yến Tuy thấy bọn họ tâm tình tốt, hiệu suất làm việc liền không tồi.
Bọn họ không cần cố ý tìm kiếm đề tài, cứ như vậy an tĩnh đợi, mỗi chuyện làm kỳ thực cũng rất ấm áp.
Cô Vương và bác Tiêu liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ thối lui khỏi phòng khách, biểu tình trên mặt đều rất vui mừng, người không biết không hiểu loại cảm giác ấm áp này đối với Yến trạch mà nói có bao khó khăn.
Chẳng qua là không bao lâu, bác Tiêu liền trở lại.
"Đại tiểu thư tới."
Đại tiểu thư trong miệng bác Tiêu, là bác của Yến Tuy, cũng chính là em gái của cha anh, mẹ của Chân Hàm, Yến Mạn Gia.
"Mời bà ấy vào đi."
Yến Tuy nói, gấp máy tính để sang một bên, lại duỗi tay kéo Mạnh Đình ngồi ở dưới thảm lên, sửa lại quần áo cho cậu một chút, để cậu ngồi bên người anh.
Mao Cầu vẫn như cũ đợi ở trong ngực Mạnh Đình, Đại Hoàng lại nằm bên chân bọn họ.
Năm phút sau, một phụ nữ gợi cảm xinh đẹp giẫm giày cao gót, từng bước đi tới, cằm bà khẽ nhếch, mang theo ngạo khí bẩm sinh, bà đối với một lần nữa bước vào nơi này không có biểu hiện ra gánh nặng gì trong lòng.
"Tuy Tuy, bác nhớ cháu muốn chết."
Bà nói liền muốn sáp tới hôn Yến Tuy, Yến Tuy còn chưa phản ứng, Mạnh Đình liền đưa tay chặn mặt Yến Tuy lại.
(Đứa nào re-up là chó)
"Anh ấy là của cháu, bác không thể hôn."
Mạnh Đình nói ra câu này, Yến Mạn Gia mới tựa như chú ý tới cậu.
Bà cũng không giận, trên mặt hiện lên nụ cười mừng rỡ, "Ây guuu, đây chính là cháu dâu đáng yêu của bác đi."
"Tới, bác hôn một cái." =))))))
Kiểu phụ nữ nhiệt tình này, Mạnh Đình là lần đầu tiên gặp, nhưng cậu vẫn như cũ mà trực tiếp cự tuyệt.
"Cháu cũng không thể hôn, cháu chỉ cho Yến Tuy hôn." =)))))))))
Vốn là bà nhớ người thân, chẳng qua là thói quen lễ nghi ra mắt của nước ngoài, lại bị Mạnh Đình nói ra như vậy, bà thật sự rất muốn hôn cậu, ai u, so với dự đoán còn muốn đáng yêu xinh đẹp hơn cơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT