Buổi chiều hôm sau, Yến Tuy mới mang theo Mạnh Đình và Tiêu Tử Mặc xuất hiện ở trong hội sở Đặng Vũ ở, nơi phố xá sầm uất, quy mô chỉ có thể coi như là bậc trung, nhưng trong ngư long hỗn tạp này, tin tức dạng gì cũng có thể truyền lưu.

Một vài thứ đen tối về Diêm Uẩn Sinh, Đặng Vũ chính là từ chỗ buột miệng này tìm được, mà hiện tại dựa theo phân phó của Yến Tuy, cảnh sát hẳn là đã tới trong nhà Diêm Uẩn Sinh bắt người đi, Diêm Uẩn Sinh cùng mấy tên quản lý thư ký của hắn đều chạy không thoát liên quan.

Rất nhiều từng bj nói tới là phía sau thần lai chi bút (*) của Diêm Uẩn Sinh, che giấu chuyện bẩn thỉu, là sinh mệnh tươi sáng, hắn vì phát triển của Diêm thị thật sự có thể nói là bất chấp tất cả, không chừa thủ đoạn nào.

((*) thần lai chi bút: bức tranh của thần)

"Yến lão đại và chị dâu tới." Đặng Vũ xa xa nhìn thấy bọn họ, liền nghênh tiếp, vẻ mặt hắn không có sơ hở nào, dường như hôm qua chuyện gì cũng chưa phát sinh vậy, thường ngày tầm mắt hắn càng nhiều là tập trung trên người Yến Tuy, nhưng hôm nay hắn chú ý nhiều hơn chính là Mạnh Đình.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn và Yến Tuy còn có thể giữ vững phần tình bạn này hay không, mấu chốt phải xem Mạnh Đình, xem thái độ cậu đối với hắn, Mạnh Đình đã đủ chi phối quyết định của Yến Tuy. Đương nhiên, Đặng Vũ cũng biết, nếu nói phần tình bạn cũng giới hạn trên mặt giao tình, muốn giống như đã từng như vậy chỉ sợ là không thể.

Yến Tuy gật đầu một cái, lại nghiêng đầu cùng Mạnh Đình nói nhỏ cái gì, sau đó mới nhìn về phía Đặng Vũ, "Đình Đình muốn gặp Tô Tư Vũ, cậu an bài một chút."

Đặng Vũ chân mày khơi lên kinh ngạc, hắn hơi ngừng lại, liền gật gật đầu, "Chờ chút, tớ liền đi sắp xếp."

Đặng Vũ đi ra ngoài chưa tới 10 phút đã trở lại, "Được rồi, các cậu đi theo tớ."

Yến Tuy và Mạnh Đình nghe vậy đứng dậy cùng theo tới, một đường này Đặng Vũ đều suy nghĩ có nên mở miệng nói chút gì hay không, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế.

Mạnh Đình muốn gặp Tô Tư Vũ, nơi bọn họ gặp mặt không thể lại là tầng hầm hoàn cảnh quá mức áp ức được, Tô Tư Vũ bị xách tới trong một căn phòng đã bố trí tốt, hắn vẫn như cũ bị trói ở trên ghế, nhưng miếng vải đen phủ trên đầu đã được lấy xuống.

"Đi đi, anh ở cửa chờ em," Yến Tuy nó nhẹ nhàng hôn tóc Mạnh Đình một cái, mới buông cậu ra.

"Ừm," Mạnh Đình gật đầu một cái, lại quay đầu lại nhìn Yến Tuy một cái, cậu mới đẩy cửa đi vào.

Nói thật, Đặng Vũ có chút không hiểu, nguyên nhân Mạnh Đình một mình gặp Tô Tư Vũ.

Hắn kỳ thật đã làm xong chuẩn bị một mình bị Mạnh Đình chất vấn hoặc là cảnh cáo, nhưng Mạnh Đình và Yến Tuy tới tới bây giờ, không nói nhiều với hắn, ánh mắt càng không rơi vào trên người hắn, hiện tại người cậu muốn nói cũng vẫn không phải hắn.

"Tớ hôm qua nhận được điện thoại của cha tớ," Đặng Vũ mở miệng nói với Yến Tuy như vậy, hắn đã rất nhiều năm không dùng loại ngữ khí yếu thế này cùng Yến Tuy nói chuyện qua rồi, nhưng tình thế trước mặt, hắn phải cúi thấp đầu hắn xuống, niềm kiêu ngạo của hắn, đừng nói Yến Tuy, ngay cả Mạnh Đình, hắn nên yếu thế vẫn phải yếu thế.

Song Yến Tuy cũng không tâm tư nghe hắn nói những thứ này, anh nghiêng người dựa tới trên tường, cắt đứt lời Đặng Vũ, "Chờ chút nữa lại nói."

Anh chính là còn có thể cùng Đặng Vũ nói cái gì đó, trường hợp như vậy cũng phải có Mạnh Đình ở đây mới được, hơn nữa anh đáp ứng Mạnh Đình ở cửa chờ cậu, sao có thể không chuyên tâm, còn cùng Đặng Vũ nói chuyện, lấy tính ghen của Mạnh Đình, biết rồi nhất định tức giận.

"Được," Đặng Vũ cười cười gật đầu một cái, sau đó dựa tớ trên tường đối diện nghiêng Yến Tuy, nhưng lưng hắn tới phía sau tay không tự chủ đã nắm thành quyền, tới cùng vẫn có chút ý nghĩ khó thông.

Bên trong gian phòng, Mạnh Đình ngồi vào trên ghế sa lon da mềm mại, cậu không có sốt ruột nói, cậu nhìn Tô Tư Vũ, chờ mắt hắn hoàn toàn thích ứng ánh sáng bình thường trong gian phòng đó, chờ hắn nhìn rõ ràng người trước mắt.

"Là tôi," Mạnh Đình nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ Tô Tư Vũ cũng không có nhìn lầm.

"Mày, Mạnh Đình!" Thanh âm Tô Tư Vũ có chút khống chế không được khàn khàn, ánh mắt hắn trừng tới đặc biệt lớn, tức giận và sợ hãi trong mắt cơ hồ đồng thời vọt tới, ngay tiếp theo thân thể cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Mạnh Đình cẩn thận đánh giá Tô Tư Vũ một lần, sau đó nói ra một sự thật, "Anh trở nên xấu rồi."

"Mặc dù trước kia cũng không cảm thấy anh quá đẹp, nhưng hiện tại thật sự xấu." Mạnh Đình nói không chỉ là tướng mạo Tô Tư Vũ, còn có cảm giác Tô Tư Vũ cho cậu, khuôn mặt hắn u ám và oán giận, giống như là một lão nhân gần đất xa trời, cái loại cảm giác mục nát nói không ra lời.

Tô Tư Vũ nghĩ tới Mạnh Đình gặp hắn, sẽ như thế nào khoe khoang thành công của mình, như thế nào chế nhạo hắn thất bại, lại không ngờ tới Mạnh Đình so với hắn nghĩ còn muốn độc ác hơn, Tô Tư Vũ cũng không cảm giác mình có bất kỳ chỗ nào không bằng Mạnh Đình, thậm chí hắn cảm thấy hắn so với Mạnh Đình thông minh hơn, còn có khí chất, đẹp mắt hơn, càng có thể xứng với Yến Tuy.

Hắn cảm thấy hắn lỗi duy nhất chính là sau trọng sinh, mấu chốt nhất là lần lựa chọn đó, hắn thất sách, sau đó mới một bước sai từng bước sai, cho tới bây giờ không thể vãn hồi.

"Nếu không có tao, mày cho rằng mày có thể ở chung một chỗ với Yến Tuy?" Tô Tư Vũ nhịn xuống kích động nôn ra máu, điên cuồng hét lên về phía Mạnh Đình một câu.

"Tôi không biết," Mạnh Đình nhẹ nhàng lắc đầu, đường nhánh vận mệnh quá nhiều, sau mỗi một quyết định, cậu có thể gặp được Yến Tuy hay không, ai biết được, "Nhưng tôi biết tôi hiện tại đã ở chung một chỗ với Yến Tuy, anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy, chúng tôi yêu nhau."

"A...... Yêu nhau, tao cho mày biết, nam nhân chả có ai không ăn vụng thịt! Tao cho mày biết, tao đã từn cùng Yến Tuy là vợ chồng, mày biết cái gì là hứng thú vợ chồng không?"

"Anh gật tôi, anh muốn làm cho tôi tức giận, tôi mới không mắc mưu đâu." Mạnh Đình hừ nhẹ nói xong, thần sắc lại biến trở lại nhàn nhạt, cậu nhìn Tô Tư Vũ, tựa hồ xuyên qua thể xác trẻ tuổi này của hắn nhìn thấy một linh hồn dữ tợn vùi lấp trong bùn lầy dã rút không ra được.

"Cái gì mới là cuộc sống hạnh phúc chứ?" Mạnh Đình hỏ Tô Tư Vũ một câu như vậy, nhưng bản thân cậu cũng đã có đáp án lời này.

"Mục tiêu tôi trọng sinh trở lại là làm một phế vật có thể ăn no ngủ ngon, là Yến Tuy thay đổi mục tiêu của tôi, bây giờ là ăn no ngủ ngon biến thành thật yêu Yến Tuy."

Tô Tư Vũ nhìn Mạnh Đình, u ám và oán giận trong mắt có chút vô lực, đến bây giờ, hắn không thể không thừa nhận một chút là, hắn không có yêu Yến Tuy như Mạnh Đình, Mạnh Đình cũng không có cố ý biểu hiện, nhưng thần sắc cậu lơ đãng lộ ra, đủ để Tô Tư Vũ xác định rất nhiều lần.

"Yến Tuy...... Anh ấy trước kia cũng trải qua không tốt phải không?"

Mạnh Đình nhẹ giọng hỏi một câu, cậu thật đúng là không nhàm chán đến muốn tới trước mặt Tô Tư Vũ show ân ái, khoe hạnh phúc, cậu và Yến Tuy trải qua tốt là được, căn bản là không cần thiết để ý ý nghĩ những người khác, vô luận bọn họ là chúc phúc hay là nguyền rủa.

Cậu đối với quá khứ mình đã từng đã không có để ý như vậy nữa, đối với Yến Tuy lại vẫn không được, nhưng cậu kiếp trước hoàn toàn không biết Yến Tuy, liền cũng không biết anh trải qua có tốt hay không, mà Tô Tư Vũ là người duy nhất có thể biết chuẩn xác.

Tô Tư Vũ đại khái không ngờ tới Mạnh Đình nói những lời đó, cuối cùng muốn hỏi cũng là Yến Tuy, mà không phải bản thân hắn.

"Tao không biết," Tô Tư Vũ quay đầu đi đáp lại, "Yến Vũ chết rồi, Hà Uyển mất tích, Yến Mạn Gia mất tích, Chân Hàm xuất ngoại tìm người, tao ly hôn với anh ấy...... Tao không biết."

Bên cạnh Yến Tuy cơ hồ tất cả người nhà thân cận đều liên tiếp xảy ra chuyện, anh hẳn là trải qua không được tốt lắm, nhưng Tô Tư Vũ vẫn là không cách nào trả lời chính xác cho Mạnh Đình.

Yến Tuy kiếp trước quá lãnh, lãnh tới làm cho hắn sợ hãi, càng không cần nói phải đi tới gần, đi hiểu ý nghĩ chân thật trong lòng anh. Anh thoạt nhìn luôn là cường đại như vậy, cường đại đến anh dường như có thể bỏ qua mấy tổn thương kia vậy. Cho nên Tô Tư Vũ không cách nào xác định.

Mạnh Đình nghe vậy ánh mắt nhẹ nhàng dao động, sau đó cậu đứng lên, lúc này muốn rời khỏi.

"Chờ chút." Tô Tư Vũ gọi Mạnh Đình, nhưng ánh mắt hắn vẫn như cũ không có dời qua, "Tôi còn biết Tiêu gia."

"Cha mẹ cậu đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ cậu thành người thực vật, chi lớn quyền lợi thiếu chút nữa bị mất, vừa lúc đó, chuyện Mạnh gia cất giấu cậu, mới bị lộ ra, cha cậu cùn Yến Tuy liên thủ tới tuyệt địa phản kích, sức mạnh Tiêu gia ít nhiều có tổn hại, Yến thị mới thừa thế xông lên trở thành tứ đại thế gia đứng đầu."

Tô Tư Vũ cũng không biết là Mạnh Đình thay đổi, hay là hắn thay đổi, hiện tại rất nhiều chuyện chỉ sợ cũng không giống nữa.

Yến Mạn Gia sớm trở về nước, không có mất tích, Yến Tuy thay Yến Vũ chặn súng, giúp ông tránh thoát tử kiếp, còn sớm như vậy bắt được Diêm Uẩn Sinh sau màn, Tiêu gia bên kia, hắn nghe Diêm Uẩn Sinh nói, đã chính thức ở riêng, hôm sau cho dù chi thứ 2 chi thứ 3 còn có tâm tư, cũng không dễ động thủ như vậy.

Huống chi hiện tại chồng Mạnh Đình là Yến Tuy, Tiêu gia bên kia xảy ra chuyện, Yến Tuy sẽ không mặc kệ, trên căn bản Tiêu Huy Dân và Ninh Châu tai nạn xe cộ cũng sẽ không có.

"Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?"

Tô Tư Vũ lúc đang nói, Mạnh Đình một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi, nghiêm túc nghe, lời này của Tô Tư Vũ Mạnh Đình tự nhiên cũng nghe thấy, cậu gật gật đầu, "Có thể."

"Cậu không hận sao?" So với Mạnh Đình mà nói, hắn kiếp trước coi như là thả, nhưng đó cũng là chuyện sau khi thoát khỏi cánh chim của Tô gia và Yến Tuy, Mạnh Đình vốn là thiên chi kiêu tử, nhưng đến chết cũng không trải qua ngày nào tốt, một lần nữa tới, hắn không tin Mạnh Đình không hận.

Nhưng cậu tại sao không đi tìm Mạnh gia báo thù, còn cam nguyện thực hiện hôn nhân bọn họ định đoạt, cuối cùng thần xui quỷ khiến cùng Yến Tuy thành hôn.

Mạnh Đình cẩn thận suy tư một chút câu hỏi của Tô Tư Vũ, sau đó cậu thành thực gật gật đầu, "Hận chứ."

"Nhưng tôi muốn trải qua ngày tháng tốt đẹp, so với hận, tôi càng sợ đói, càng sợ uống thuốc, càng sợ ngủ không được, hơn nữa tôi rất ngốc, tôi nỗ lực hận, cũng không thể để cho mình làm tốt chuyện gì khác nữa."

Mạnh Đình ngước mắt nhìn nhìn Tô Tư Vũ, cậu thẳng thắn, "Tôi cũng cảm thấy anh ngốc, anh xem anh cố hận, cũng không làm cho mình trở nên tốt hơn."

Mạnh Đình vẫn luôn thừa nhận mình ngốc, nhưng Tô Tư Vũ trước khi nghe những lời này củ Mạnh Đình, đều không cảm thấy như vậy.

"Chỉ có làm cho mình trở nên tốt rồi, vô luận là hận, hay là yêu mớ có thể tha thứ." Mạnh Đình nói lại lần nữa đứng lên, cậu đi ra hai bước lại quay đầu lại, nói thêm một câu, "Yến Tuy là của tôi, anh không thể hận, cũng không thể yêu."

"Két" một tiếng, cửa mở ra, ánh mắt Mạnh Đình còn chưa có quét đến Yến Tuy, cậu đã bị Yến Tuy nghiêng người tới ôm đến trong ngực.

"Đừng lo, em không sao," Mạnh Đình nói vỗ vỗ phía sau lưng Yến Tuy, mũi chân cậu kiễng lên chút, ở trên mặt Yến Tuy hôn một cái.

"Ừ," Yến Tuy nhẹ nhàng đáp lại, sau đó cầm tay Mạnh Đình, anh mới nghiêng đầu nhìn về phía Đặng Vũ, "Chuyện bên này, cậu tiếp tục xử trí, có cái gì cần, ông nội vợ tớ bên kia sẽ phối hợp với cậu."

"Được...... Được," Đặng Vũ đáp lại, khóe miện hắn giơ giơ lên, thoạt nhìn cũng không giống như là đang cười.

"Anh trước tiên tìm anh hai, em nói hai câu với hắn," Mạnh Đình nghiêng đầu nhìn Đặng Vũ một cái, sau đó nói với Yến Tuy như vậy.

Mạnh Đình hôm nay lực chiến đấu ngẩng cao, muốn một hơi giải quyết hai tình địch.

Yến Tuy nghe vậy hơi chần chờ, anh gật gật đầu, nhưng trước khi đi, anh lại ẩn hàm cảnh cáo nhìn thoáng qua Đặng Vũ.

"Cậu muốn nói gì?" Đặng Vũ nhìn về phía Mạnh Đình, cũng không tiếp tục cố giả bộ mỉm cười nữa.

Mạnh Đình không có lập tức nói cái gì, cậu lui về phía sau một bước dựa tới trên tường, cảm xúc trong mắt trong lúc nhất thời có chút phức tạp. Tô Tư Vũ không cách nào xác định Yến Tuy kiếp trước trải qua tốt hay không, Mạnh Đình lại có thể xác định, Yến Tuy của cậu kiếp trước không quá tốt.

Có thể kiếp trước cậu và Yến Tuy không có duyên phận, cậu không thể yêu Yến Tuy, nhưng cậu hi vọng Yến Tuy có thể trải qua tốt chút. Nhưngg Đặng Vũ...... Hắn thủy chung hắn đều không thể nói thật, đại khái, hắn cũng sợ Yến Tuy lãnh như vậy đi.

"Tôi yêu Yến Tuy, tôi sẽ hảo hảo yêu thương anh ấy, cho nên, bất cứ lúc nào, anh cũng không có cơ hội.

Đặng Vũ so với cậu không biết nhiều hơn bao nhiêu cơ hội, những cơ hội kia Mạnh Đình như thế nào cũng không thể có, nhưng Đặng Vũ thủy chung đều không nắm giữ được, trước mắt cậu gặp được Yến Tuy, yêu anh, Đặng Vũ liền càng không có cơ hội nữa.

"Tôi có tiền, tôi lớn lên đẹp hơn anh, tôi đánh nhau cũng lợi hại hơn anh, tôi còn có ông nội, cha mẹ, các anh trai lợi hại, còn có Hà cha Yến cha, cô Mạn Gia thích tôi, mấu chốt nhất là Yến Tuy yêu tôi, anh ấy chỉ yêu tôi."

"Cho nên, anh không thể thích Yến Tuy, cho dù là yên lặng thích cũng không thể, tôi không thích."

Đặng Vũ ngước mắt chống lại ánh mắt Mạnh Đình, cắn cắn môi nói, "Được, tôi biết rồi."

"Biết vô dụng, còn muốn làm." Mạnh Đình lại cường điệu một câu, mới vung cằm lên, xoay người rời đi, cậu cước bộ hơi nhanh, ở chỗ rẽ nhìn thấy Yến Tuy và Tiêu Tử Mặc, cậu cước bộ mới chậm lại.

"Yến Tuy, chúng ta có thể về nhà rồi."

"Được," Yến Tuy cười đáp lại, anh ôm người tới trong ngực, cúi đầu ở trên môi Mạnh Đình hôn một cái, anh mới mang người tiếp tục đi ra ngoài.

Mà Tiêu Tử Mặc ở một bên thì nén tới đầy mặt nội thương, y vừa cùng Yến Tuy cùng nhau nghe xong lời Mạnh Đình thị uy cảnh cáo người, tiếp theo lại bị hai người này không nhìn, thuận tiện nhét một miệng lương cẩu, cuộc sống a...... Y cũng muốn về nhà!

Yến Tuy cùng Mạnh Đình đi ra hội sở, Yến Tuy nhận được điện thoại của Chân Hàm, Yến Tuy mở miệng trước, "Đình Đình ở chỗ này của anh."

"...... Vậy thì tốt, em và mẹ hiện tại liền chuyển máy bay trở về."

Chân Hàm nói xong lời này, điện thoại lập tức cúp, Mạnh Đình trình diễn một màn trốn máy bay này, Chân Hàm và Yến Mạn Gia đều sợ muốn chết, ngay cả Mạnh Đình tự mình khuyên nhủ, bọn họ cũng muốn lập tức trở về.

Yến Tuy và Chân Hàm lúc gọi điện thoại, Mạnh Đình cũng rút điện thoại của mình ra, cậu hiện tại mới nhớ tới có thể mở điện thoại rồi.

"Cô và em họ có phải giận em rồi hay không?"

Yến Tuy còn chưa có đáp lại, một chiếc xe dừng lại ở chỗ cách không xa trước người bọn họ, mắt Mạnh Đình trợn tròn chút, "Yến cha, Hà cha."

Yến Tuy xoay người sang, quả nhiên là Hà Việt và Yến Vũ, phía sau bọn họ còn có vài chiếc xe, nhìn dáng dấp còn mang theo không ít người tới.

"Nặc Nặc!" Ninh Châu từ trong một chiếc xe thò đầu ra, ngay sau đó mở cửa xe xuống, bà và Tiêu Huy Dân cũng tới, Tiêu Tử Ngang từ ghế lái xuống xe, nhún nhún vai, hắn chỉ là nói với Tiêu Huy Dân bên này không sao rồi, không nghĩ tới Ninh Châu và Tiêu Huy Dân cũng tự mình chạy tới, hơn nữa bọn họ cũng mang đến không ít người.

"Cha, mẹ!"

Mạnh Đình gọi người, nhưng cước bộ lại dịch về phía bên người Yến Tuy, lúc cậu kế hoạch đã lo lắng qua Yến Tuy có tức giận hay không, phản ứng của những người khác, cậu tới bây giờ mới có cảm giác.

"Thật xin lỗi, con làm mọi người lo lắng rồi."

Ninh Châu đi tới trước người, Mạnh Đình chủ động ôm bà một chút.

"Không có, là mẹ nhớ Nặc Nặc, cùng cha con đi thăm con." Ninh Châu vừa nói vỗ vỗ sau lưng Mạnh Đình, sau đó tự có cảm giác, nghiêng đầu cảnh cáo nhìn Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Ngang một cái, bà trên đường đi không phải là nói như vậy. Nhưng cũng không thể để cho Mạnh Đình biết.

"Vâng," Mạnh Đình cao hứng mà đáp lại một tiếng, lại để cho Ninh Châu ôm cậu thêm một lát.

"Pằng!" một tiếng, Mạnh Đình còn chưa có phản ứng gì, Yến Tuy đã mang theo cậu và Ninh Châu thối lui đến trong cửa hội sở.

Nhưng kỳ thật phát súng kia là Yến Vũ làm, Diêm Uẩn Sinh đã sớm chó cùng rứt giậu rồi, bọn họ tới đây sao có thể không làm chuẩn bị, người của Diêm Uẩn Sinh còn chưa có vào vị trí, Yến Vũ đã trực tiếp hạ lệnh cho người làm rồi.

Ngoài cửa chỉ một tiếng súng vang, sau đó là một trận rối loạn, mà gần đó Yến Vũ và Tiêu Tử Ngang đã sớm kiểm soát rồi, cũng không có làm ra hỗn loạn quá lớn liền ngừng lại, nhưng cứ như vậy, kế hoạch chuẩn bị về nhà của Mạnh Đình Yến Tuy tạm thời mắc cạn.

Bọn họ cũng không đi tới chỗ khác, Hứa Thụ Mân nhận được tin tức tự mình gọi điện thoại tới chỗ Yến Tuy, sau đó an bài xe, đón bọn họ tới Hứa gia.

Tiếp đó không lâu Tiêu lão gia tử cùng gia chủ Đặng gia cũng tới, đồng thời còn mang đến Diêm Uẩn Sinh ngụy trang chạy trốn tới sân bay, đương nhiên bọn họ là không có thời gian đi bố trí cái gì, là gia chủ Đặng gia nhận ra Niên Ngũ, mới thuận tiện để cho Tiêu lão gia tử cùng hắn cùng nhau ngồi xe bọn họ tới đây.

Diêm Uẩn Sinh đã không ai bình tĩnh đi gặp hắn, cho dù hắn kêu gào muốn gặp Yến Tuy, muốn gặp Hứa Thụ Mân, nhưng trong quá trình Yến Tuy cho người đưa hắn tới cục cảnh sát, Hứa Thụ Mân thủy chung không nói một lời, không có tiếp tục cầu tình.

"A Vũ, chúng ta đến thư phòng nói chuyện."

Yến Vũ cùng Hà Việt nói nhỏ mấy câu, mới đứng dậy cùng Hứa Thụ Mân đến thư phòng.

Hà Việt tiếp tục cùng Mạnh Đình nói chuyện, Mạnh Đình đều không ngoại lệ toàn bộ gật đầu đáp lại, cậu sợ Hà Việt không tin, lại cường điệu một lần, "Lúc này thật sự biết rồi." Lần trước đúng là lừa gạt đám Hà Việt.

"Thật xin lỗi, con gạt cha và Yến cha rồi."

Hà Việt nghe vậy đưa tay nhu nhu tóc Mạnh Đình, y mở miệng cười nói, "Sau này muốn gạt liền gạt Yến Tuy, ta và Yến cha của con đều ở phía bên con."

"Con không gạt Yến Tuy nữa," Mạnh Đình không có né tránh tay Hà Việt, nhưng cậu cũng nắm chặt tay Yến Tuy, cậu nghiêng đầu nhìn Yến Tuy, trong ánh mắt nhiều hơn chút lo lắng, "Thật đấy."

"Được, anh tin tưởng em." Yến Tuy cầm lại tay Mạnh Đình, gật đầu cười.

Ninh Châu và Tiêu Huy Dân bên cạnh nhìn cũng đều bất đắc dĩ lắc đầu.

Gia chủ Đặng gia là cha Đặng Vũ, hắn và Tiêu lão gia tử đến, Đặng Vũ ở hội sở liền cũng đợi không nổi nữa, nhưng cho dù hắn trước đó nghe nói rồi, hắn đến trong phòng khách Hứa gia vẫn bị rung động một chút, Mạnh Đình lúc trước căn bản không tính là khoe khoang, cậu nói chính là sự thật.

Mấy người bị cậu điểm kia, trừ bỏ Yến Mạn Gia và Chân Hàm bị Mạnh Đình dụ tới nước A, những người khác đều vì cậu tới Lê thành.

10h tối một ngày sau, Yến Mạn Gia cùng Chân Hàm cũng đều đến, đương nhiên, bọn họ cũng không tìm Mạnh Đình tính sổ, đều đi về phía Yến Tuy, nhưng bởi vì Mạnh Đình che Yến Tuy tới kỹ, người muốn quở trách Yến Tuy cũng không mấy có thể thành.

Hứa gia hiếm thấy lập tức có nhiều khách có phân lượng như vậy, Hứa Thụ Mân căn bản không có thời gian đi vì Diêm Uẩn Sinh thương cảm cái gì, hết thảy đã đều kết thúc rồi, Diêm thị suy tàn, Diêm Uẩn Sinh tử hình, Tô Tư Vũ bị bắt trở lại Hải thành vào tù chịu hình phạt.

"Yến Tuy, chúng ta phải về nhà rồi sao?"

Mạnh Đình từ trong phòng tứ đi ra ngoài, từ sau lưng ôm eo Yến Tuy, sau đó thấp giọng hỏi một câu.

"Về nhà." Yến Tuy đáp lời xoay người lại, anh nửa tựa ở trên bệ cửa sổ, kéo Mạnh Đình lại gần chút, lại giơ tay lên nhẹ nhàng điểm một cái lên cằm Mạnh Đình, rồi sau đó nghiêng người rơi xuống một nụ hôn.

Lông mi Mạnh Đình run rẩy nhắm lại lại mở ra, ánh mắt cậu chống lại Yến Tuy, hai người tếp tục hôn cùng một chỗ.

Mạnh Đình nghe được tiếng gõ cửa, cậu dựa tới đầu vai Yến Tuy, nghiêm túc dặn dò một câu, "Chúng ta về nhà tiếp tục hôn......"

Yến Tuy đáp lại, lại ở trên mặt Mạnh Đình hôn hôn, anh buông Mạnh Đình ra, cầm tay cậu, cùng nhau đi ra ngoài.

~ HOÀN CHÍNH VĂN ~

___________________

Hết chính văn rồi các thím ạ, chúng ta sẽ có 3 PN nữa chứ không phải 1 _.__" Từ giờ tới chủ nhật sẽ hoàn hết, tối nay sẽ có PN 1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play