Bọn cướp nhìn thấy khói bốc lên từ trên núi, liền gấp rút mà chạy tới.
Rừng nhiệt đới ẩm rộng lớn, đại thụ cao ngút, từ chỗ bọn chúng đứng cũng không thể trực tiếp mà lên núi, nếu cứ chỉ đi thẳng phỏng chừng sẽ bị lạc, bọn chúng đành phải len theo vết đường cũ mà đi.
Ngọn núi này hồi trước là nơi để khai thác gỗ, thường có người đốn gỗ đến đây chặt cây, bây giờ đã bị cấm khai thác nên chẳng ai lui tới nữa. Vậy nên vẫn còn vết đường làm để tiện cho công việc, cũng không hẳn là rừng rậm nguyên thủy.
Chờ bọn cướp chạy đến cũng mất một canh giờ, chỗ hai người ăn cá nướng giờ chỉ còn lại mỗi tàn củi bị dập tắt, người đã không thấy đâu.
“Giờ phải làm sao đây?” Bọn cướp thật vất vả để lần theo tung tích tìm tới, tìm đến rồi người đã đi mất.
“Bọn nó cạnh bờ nước, nhất định là dọc theo suối mà đi.” Tiểu đội trưởng dẫn đầu ánh mắt sáng lên, bọn con tin cũng chỉ là đi trong rừng, không biết rõ đường chắc chắn chỉ có thể dọc theo con suối này mà đi.
“Không sai, chúng ta cứ bám theo con suối này, kiểu gì cũng sẽ bắt được người.”
Bọn cướp lập tức đi tìm. Hai con tin trốn đi đều trong tình trạng ăn đói mặc rách, chắc chắn không có sức mà chạy nhanh, nếu bọn chúng tiếp tục bám theo có thể trước khi mặt trời lặn sẽ tìm được người.
Vì vậy, một đám cướp cứ vừa hô vừa chạy dọc theo con suối, náo loạn cả một vùng.
Không lâu lắm, bờ sông liền trở thành yên tĩnh, động vật nhỏ từ trong rừng chạy tới, lén lút liếc nhìn nhìn xung quanh rồi mới bắt đầu uống nước. Một con động vật nhỏ chạy đến dần dần kéo theo những con khác vừa uống nước vừa cảnh giác. Động vật ăn thịt chỉ trốn trong bụi cây nhìn ra như nhìn thấy một bữa tiệc lớn.
Trên một cây cao trong rừng, Ngu Đường nhìn bọn cướp ngu ngốc đã chạy xa liền nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt người trong lòng: “Quân Trúc, Quân Trúc…”
“A…” Tống Tiêu đang ngủ say kêu một tiếng, không dậy mà càng chui mặt sâu hơn vào lồng ngực người bên cạnh.
Ngu Đường nhìn hắn, không nhịn được lộ ra nụ cười, nhìn người trong lòng dụi đến mức mặt đã hồng hồng: “Bọn chúng đi rồi, chúng ta cũng phải đi nhanh lên.”
Tống Tiêu nhắm mắt lại gật gật đầu, ngồi dậy, để hoàng thượng ôm hắn nhảy xuống cây.
Ngu Đường đeo túi vải, dắt Tống Tiêu tiếp tục men theo bờ suối, đi sau bọn cướp vẫn an toàn hơn so với đi trước nhiều.
Tống Tiêu một tay bị hoàng thượng lôi kéo, một tay dụi mắt, miệng ngáp không ngừng.
“Còn buồn ngủ?” Ngu Đường quay đầu lại nhìn hắn, gỡ xuống túi vải buồm đưa cho hắn, “Cầm lấy.”
Tống Tiêu bị hoàng thượng bắt nạt quen rồi, thuận theo mà nhận lấy túi, sau đó liền thấy Ngu Đường ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống: “Lên đây đi.”
“A?” Tống Tiêu ngẩn ngơ, hoàng thượng đây là muốn cõng lấy hắn, vội vã xua tay, “Không cần, không cần, ta vẫn có thể đi tốt.”
Ngu Đường không nói lời gì mà đem người vác lên lưng, vỗ vỗ mông hoàng hậu: “Buồn ngủ vậy ngủ thêm chút đi.” Ý muốn để Tống Tiêu ngủ trên lưng hắn.
Tuy rằng hắn không sợ dừng nghỉ trong núi, nhưng tốt nhất vẫn nên đi ra khỏi núi. Buổi tối không thể gấp rút lên đường, nhưng hiện tại bọn cướp đã tìm được đến bọn họ nên cũng phải tiếp tục đi ngay.
Hiện tại đã phải chạy trốn, lại còn muốn để cho hắn ngủ trưa, này quá xa xỉ đi hắn sao có thể mà ngủ tiếp. Nằm úp sấp trên lưng hoàng thượng, Ngu Đường vừa cõng hắn vừa vù vù mà chạy.
Tống Tiêu giãy dụa nhảy xuống: “Ta không buồn ngủ, đi nhanh đi.”
——-
“Ngươi muốn đi đâu?” Đại tướng quân ngồi trên xe Độc Cô Ám lái, lao nhanh như gió. Đằng sau một đám bảo tiêu vì thấy lão đại bị lôi đi cũng theo sát. Nhưng vấn đề là chẳng ai biết là sẽ đi đâu..
“Đến chỗ hoàng thượng.” Độc Cô Ám nói mà không có biểu cảm gì, yên lặng mà lái tiếp, mắc liếc qua tờ bản đồ, đẩy tốc độ lên cao.
“Này, đây không phải đường cao tốc, ngươi đi quá nhanh rồi!” Đại tướng quân nhanh chóng nhắc nhở.
“Không sao.” Độc Cô Ám không để ý tới hắn, ra hiệu hắn đi nhanh vậy cũng không cần thiết phải hoảng.
“Ngươi đương nhiên không sao, vì đây có phải xe của ngươi đâu!”
Hai người đi cùng nhau nhao nhao ầm ĩ, Đại tướng quân luôn phải nhắc nhở Độc Cô Ám về việc chấp hành luật lệ giao thông, nhưng hắn hoàn toàn không nghe, toàn vượt đèn đỏ với tốc độ ngoài mức cho phép.
Chạy không biết bao lâu, gia chủ đột nhiên gọi điện cho Đại tướng quân: “Các ngươi đã có manh mối rồi sao?”
Clem là một tên cướp có nhiều kinh nghiệm, cũng không phải một thằng ngớ ngẩn. Gọi điện cho Ngu gia xong hắn dập máy ngay lập tức. Càng rút ngắn thời gian, cảnh sát cũng rất khó để định vị được vị trí của hắn, mà chỉ có thể biết sơ sơ.
“À…” Đại tướng quân nhìn Độc Cô Ám liếc mắt một cái, “Có manh mối nhưng vẫn chưa xác định được..”
Gia chủ cấp Đại tướng quân nói khái quát một manh mối, để hắn có nhiều thời gian hơn. Một bên Ngu gia cũng vận dụng thế lực để dò tìm người khắp nơi.
“Chỉ cần bọn họ không hề rời khỏi Mỹ, ta liền có thể tìm tới, ngươi trước tiên tới chỗ này đi, cùng Hổ Mang Hội ở sát rìa thành phố hợp sức.” Ngu Thái Hàm ngữ khí trầm ổn mà dặn dò.
“Đã rõ.” Đại tướng quân cúp điện thoại, vội vàng dùng thiết bị định vị, phát hiện bọn họ đang chạy đến nơi gia chủ vừa bảo liền rất kinh ngạc, hỏi Độc Cô Ám làm sao mà biết được.
“Tìm kiếm chủ nhân là kỹ năng của ám vệ.” Độc Cô Ám liếc hắn một cái, bản thân là một ám vệ đương nhiên phải học được cách dùng khoa học kỹ thuật hiện đại để tìm kiếm chủ nhân. Lúc trước hắn đã sớm gửi cái tin nhắn kia đi, cũng đã đem điện thoại của hoàng thượng và hoàng hậu định vị, chỉ là sau đó phát hiện, một chấm đỏ thì bảo toàn trạng thái bất động, cái còn lại thì dần dần rời ra, này hiển nhiên rất không bình thường, vốn đã định đi theo tín hiệu kia, chỉ là tiện mắt nhìn đến điện thoại của Tống Tiêu.
Bị ám vệ tỏ vẻ khinh thường, Đại tướng quân rất phiền muộn, cúi đầu gửi tin nhắn cho Tào công công.
【 Ta bị Độc Cô Ám khinh thường a 】
Đợi một hồi mới thấy Tào công công trả lời.
【 Chỉ cần có thể tìm tìm được hoàng thượng, cứ để hắn khinh bỉ một chút cũng được 】
Tào công công đối Độc Cô Ám vô cùng tin tưởng, là ám vệ đã đi cùng hoàng thượng ba mươi năm. Ít nhất, so với Đại tướng quân trơ mắt mà nhìn hoàng thượng bị ám sát vẫn còn đáng tin hơn cả.
Sắc trời dần chuyển muộn, Ngu Đường cùng Tống Tiêu rốt cục trước lúc trời tối đã tìm được một cái… tháp tín hiệu.
Bởi vì nơi này là chỗ khai thác gỗ nên mới có tháp tín hiệu, nhưng cũng không mạnh lắm. Ít nhất cũng phải tới tháp ở đỉnh núi mới có thể gọi điện.
Điện thoại di động có tín hiệu, trong nháy mắt bị vô số tin nhắn leng keng vang lên không ngừng. Ngu Đường giơ tay, chuẩn bị gọi điện thoại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của bọn cướp đằng sau.
“Ở đó!” Thanh âm náo loạn xen lẫn tiếng bước chân, đồng thời truyền tới tiếng súng.
Bọn cướp dọc theo suối đi một hồi qua buổi trưa, hai con tin cũng chưa thấy, lúc này mới ý thức được đã bị lừa, nhanh chóng quay trở lại. Mà Clem lại phái người ra tháp tín hiệu ở đỉnh núi chờ.
Ngu Đường đem Tống Tiêu giấu ở trên cây, đưa điện thoại di động giao cho hắn, chuẩn bị nhảy xuống.