Tống Tiêu liếc nhìn hoàng thượng, lấy bài thi của hắn qua đồng thời so sánh.
Tiếng Anh của hoàng thượng đạt điểm tối đa! Lúc trước cứ tưởng khoa học tự nhiên của Ngu Đường không tốt, nào ngờ Toán, Lý, Hoá của hắn không kém Độc Cô Ám bao nhiêu, điểm số cao chót vót! Nếu chỉ nhìn mấy môn này, trình độ Ngu Đường hẳn là phải đứng nhất lớp.
Vạn vạn không nghĩ tới, Chính trị, Lịch sử của Ngu Đường lại rách nát thành ra như vầy, môn Chính trị của hắn đặc biệt thấp, vỏn vẹn chỉ có bảy điểm, đấy là giáo viên chấm thi thấy chữ hắn đẹp nên mới niệm tình cho thêm hai điểm.
Tống Tiêu cau mày, không tưởng tượng nổi Ngu Đường lại rớt hai môn này. Nếu hắn làm biếng không chịu làm bài thì cũng thôi đi, đằng này hắn lại viết rất đầy đủ. Tống Tiêu cầm bài thi môn Lịch sử lên, đầy bài chi chít những dấu gạch đỏ ngang dọc, xuýt chút nữa không nhìn ra được chữ viết của Ngu Đường. Thông qua những đường gạch này, có thể thấy rõ sự phẫn nộ của giáo viên trong lúc chấm thi.
Hỏi: "Ý nghĩa của việc xây dựng con đường tơ lụa(*) là gì?"
Đáp: "Thuận tiện cho việc hoàng đế chinh phục Ba Tư, biểu lộ quốc uy, mời gọi bát phương đến chầu. Trong quá trình làm đường, tiện đường đánh phục các tiểu quốc ven đường. Có điều hoàng đế khi đó là kẻ vô dụng, không thâu tóm được những quốc gia đó, làm cho một số tiểu quốc có cơ hội phát triển, nuôi hổ thành hoạ."
(*): Con đường tơ lụa được coi là một hệ thống những con đường thương mại lớn nhất thế giới thời cổ đại, nó được coi như cầu nối giữa hai nền văn minh Đông và Tây. Nối liền Trung Hoa rộng lớn với vùng Tây Á kỳ bí.
Hỏi: "Mạnh Khương nữ khóc trường thành(*), đằng sau chứa đựng bối cảnh lịch sử làm người ta thổn thức, em hãy nêu lên cái nhìn của mình về chủ trương của hoàng đế năm đó."
Đáp: "Khi đó mã xa bất tiện, Mạnh Khương nữ muốn chạy xa như thế tìm phu quân nên đã tán gia bại sản, đến nơi mới phát hiện phu quân đã chết, người tài đều mất, đương nhiên là muốn khóc rống, việc này liên quan gì đến hoàng đế? Từ xưa tới nay, phàm là xây dựng công trình lớn, đều phải hao tiền tốn của. Mà không thể không nói, vị hoàng đến này rất có tầm nhìn xa trông rộng."
(*): Mạnh Khương Nữ (孟姜女) là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn.
Nhìn sơ qua vài đề lịch sử, Tống Tiêu giần giật khoé miệng. Chính trị không cần xem nữa, khỏi nghĩ cũng biết hắn viết gì trong đó.
Lịch sử mười ba điểm, Chính trị bảy điểm, hai môn này cộng lại thấp hơn so với người khác gần hai trăm điểm, cộng thêm Tiếng Anh của Độc Cô Ám rất tệ, ba môn gộp lại, ám vệ đáng thương liền biến thành người đội sổ trong lớp.
"Chính trị, Lịch sử, học cũng không mất bao nhiêu công sức..." Tống Tiêu nhìn điểm số những môn khoa học tự nhiên cao chót vót của hoàng đế bệ hạ, cảm thấy rất thần kỳ, cái tên suốt ngày không nghe giảng bài, không làm bài tập, có thể thi được điểm số như thế này sao?
"Đây là cho bách tính thuận dân học, trẫm học là đạo trị quốc, bọn họ không hiểu." Ngu Đường hừ một tiếng.
"Cậu muốn biểu đạt quan điểm của mình thì cứ tha hồ mà nói, cuối cùng còn đổi bài với Độc Cô Ám làm gì?" Tống Tiêu giương mắt trừng hắn, người này sao có thể làm ra sự tình làm rốt loạn kỉ cương phòng thi như vậy chứ!
Ngu Đường nghẹn lời, đối mặt với ánh mắt chất vấn của hoàng hậu nhà mình, có chút chột dạ, quay đầu hung hăng mà hỏi Độc Cô Ám: "Tại sao đổi bài thi, Độc Cô Ám, ngươi nói."
Ám vệ trung thành đang giúp hoàng thượng chép bài tập Chính trị, nghe vậy ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn hai người, nhưng vẫn thành thật đáp: "Thành tích không bằng bà xã sẽ rất mất mặt." Đây là nguyên văn của hoàng đế bệ hạ.
Ngu Đường: "..."
Tống Tiêu: "..."
...
Tống Tiêu phát hiện, kỳ thực Toán, Lý, Hoá hoàng thượng học rất khá, liền bớt thời gian đi hỏi giáo viên, có vấn đề gì đều trực tiếp hỏi hắn. Ngu Đường biết rõ trình độ nhận thức cổ nhân đến đâu, giảng bài so với giáo viên còn dễ hiểu hơn, dẫn đến việc khoa học tự nhiên của Tống Tiêu tiến bộ lên một cách nhanh chóng.
"Tại sao khi lên dốc thì mới sinh ra công, đi trên mặt phẳng bình thường thì không sinh ra công?" Tống Tiêu nằm bò trên giường ôm sách bài tập Vật lý hỏi Ngu Đường.
Ngu Đường quay đầu nhìn thoáng qua Tống Tiêu, ánh mắt chuyển động một vòng từ thắt lưng đến cái mông của y, nói một cách rất nghiêm túc: "Cái này cũng giống việc ngươi thị tẩm, khi trẫm "đi vào" vận động lên xuống thì sẽ sinh ra công, còn nếu ôm ngươi đi bình thường thì không sinh ra công."
(*) Công cơ học là phần năng lượng của 1N lực không đổi tác dụng vào vật và làm cho vật chuyển động được quãng đường 1m theo phương của lực tác dụng.
Trong thực tế khi xe lên dốc thì động cơ phải sinh công nhiều hơn (tốn năng lượng=> tốn xăng nhiều hơn) để thắng công cản và làm xe tiếp tục chuyển động lên dốc.
"À..." Tống Tiêu đáp một tiếng, cúi đầu đọc sách, lỗ tai triệt để đỏ lên.
Thầy giáo Ngu phần lớn thời gian đều giảng bài rất nghiêm túc, nhưng có đôi lúc thích lấy việc công làm việc tư, giảng mấy thứ tầm bậy tầm bạ.
...
Nửa học kỳ sau trải qua tương đối thuận lợi, hai người ngốc trong trường học, rời xa hỗn loạn bên ngoài, Tống Tiêu đã không quan tâm đến chuyện công ty giải trí nữa, chỉ còn Ngu Đường thỉnh thoảng để mắt đến.
Trác Tinh Tinh cuối cùng cũng rời khỏi Giải trí Tinh Hải, Truyền thông Đại Nhật đồng ý chi trả một nửa phí bồi thường hợp đồng, còn lại là do Trác Tinh Tinh tự mình chi trả, lần này trên căn bản là đã xài hết tiền dành dụm bấy lâu nay của cô ta. Đến Đại Nhật, người bên này lấy lý do danh tiếng Trác Tinh Tinh hiện tại quá kém, cho phép cô ta nghỉ ngơi nửa năm, chờ phong ba qua đi rồi nói tiếp, mỗi tháng vẫn phát lương cơ bản cho cô ta.
Chuyện này cứ như vậy mà lắng xuống, Giải trí Tinh Hải cũng nổi lên nhờ sự kiện rầm rộ lần này, bộ phim điện ảnh dạo trước kiếm được không ít tiền lời. Có điều đó chỉ là phần mở màn, quan trọng nhất vẫn là <Huyền cơ> cuối năm nay.
Bộ phim bom tấn này từ hai tháng trước đã bắt đầu tuyên truyền ồ ạt, công bố đầu tư lớn hơn cả phim Mỹ, dung hợp lịch sử, nhân văn, huyền huyễn, tình cảm, là một tác phẩm xuất sắc hiếm thấy.
Điện ảnh Trung Quốc vừa hội nhập quốc tế, mọi người đều nhất mực ủng hộ bộ phim bom tấn này, huống hồ bộ phim còn hội tụ đông đảo các nhân vật tai to mặt lớn, nào là ảnh đế ảnh hậu, diễn viên khách mời toàn là những tên tuổi đang "Hot", diễn viên kỳ cựu lão làng, chỉ riêng fan hâm mộ của những người này thôi cũng đủ đốt cháy phòng bán vé. Vậy nên, Tống tử Thành tràn đầy tự tin đối với hạng mục này.
Thi học kỳ kết thúc, trùng hợp là thời gian chiếu phim <Huyền cơ>, làm một cặp tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, hoàng đế và hoàng hậu cũng chạy theo trào lưu dạo gần đây, kéo nhau ra rạp chiếu phim.
Gần đây Truyền thông Đại Nhật chia hoa hồng, Ngu Đường chiếm được một khoản lớn tiền tiêu vặt, liền hào phóng tăng lương cho ám vệ. Ám vệ gần đây có tiền tiêu xài, thế là mua cho hoàng thượng hoàng hậu một hộp bỏng ngô nhỏ, tự mua cho mình nguyên một thùng lớn, ngồi đằng sau hai người nhai rồm rộp, vừa ăn vừa thủ vệ.
Gần nghỉ đông, điện ảnh vừa công chiếu, đại sảnh rạp chiếu phim đông ních người.
"Ngại quá." Một đôi tình nhân đến muộn, đi qua trước mặt mọi người, nam sinh kia dắt tay bạn gái đi trước, nữ sinh một đường cúi đầu xin lỗi. Vị trí hai người ngồi ngay cạnh Tống Tiêu, nam sinh kia đột ngột ngồi xuống, cô bạn gái bị kéo lảo đảo, không đứng vững ngã lên người Tống Tiêu.
"Cẩn thận." Tống Tiêu giơ tay kịp thời đỡ được cô gái.
"Cảm ơn!" Nữ sinh quay đầu nói cảm ơn, nhìn thấy mặt Tống Tiêu, nhất thời có hơi sửng sốt, mặt xoát một cái đỏ lên. Phim còn chưa bắt đầu, trong rạp mở đèn rất sáng, giọng nói cùng động tác tao nhã, phối hợp với khuôn mặt hoàn mỹ của thiếu niên, thực sự là chói mù mắt người mà.
Đuổi bạn trai sang vị trí bên cạnh, nữ sinh hớn hở ngồi xuống cạnh Tống Tiêu: "Tớ thấy cậu rất quen mắt, có phải đã gặp ở đâu rồi không?"
Tống Tiêu nhìn nữ sinh kia, lắc đầu.
Mới vừa nói xong, không gian xung quanh đột nhiên tối sầm, kèm theo âm thanh quen thuộc, trên màn ảnh lớn xuất hiện dấu hiệu mở màn.
Tống Tiêu quay đầu đi định uống một ngụm nước, tay bất ngờ bị Ngu Đường nắm lấy, dùng sức một cái nhấc y qua, không đợi Tống Tiêu kịp phản ứng, hai người bất giác đã đổi vị trí cho nhau. Ngu Đường mặt không đổi sắc đem ống hút của mình cắm vào ly Tống Tiêu, hút một hơi.
[Heo: Oa, ngầu như trái bầu 😍]
Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, nhìn "hàng xóm" kế bên đổi thành bà dì hơn bốn mươi tuổi, nhịn không được co rút khoé miệng.
Mở đầu phim là một khung cảnh hùng vĩ, vách núi cheo leo nối liền san sát, suối chảy thác tuôn, một nhóm người tụ tập nơi đó cử hành một nghi thức cổ xưa thần bí.
Nam chính vào vai một tế phẩm bị đưa đến hoàng cung, chính diện hoàng cung lập tức lâm vào một hồi phản loạn.
Bối cảnh được đầu tư rất xa hoa rộng lớn, phối nhạc cũng rất xuất sắc, có điều nội dung phim vô cùng khó hiểu. Nào là nam chính biểu diễn thiên tài tuyệt thế của hắn, nữ chính biểu diễn tuyệt thế mỹ mạo của nàng, nhân vật phản diện làm chuyện xấu nhưng không nói rõ lý do, tóm lại chính là đánh nè giết nè, còn có chút tình tiết ấu trĩ không thích hợp cũng được cho lên hình.
Tống Tiêu càng xem mày càng cau lại, từ đầu đến cuối vẫn luôn nỗ lực tìm ra logic mấu chốt của bộ phim. Trong khi đó Ngu Đường chờ bà xã mệt mỏi rã rời ngả vào lòng mình thì chính mình lại là người ngủ trước.
Bả vai hơi trầm xuống, Tống Tiêu đang nghiêm túc xem phim quay đầu sang, cằm liền cọ phải mái đầu mềm mại của ai đó, nhịn không được mỉm cười, lấy cốc nước đặt giữa hai người dịch sang một bên, gác tay vịn chính giữa lên trên, để hoàng thượng có được tư thế thoải mái hơn.
Kết thúc phim, nữ sinh bên cạnh tỉnh lại trong ngực bạn trai, liền thấy nam sinh đẹp trai bên cạnh đã bị thay người, người bên cạnh không thấy rõ mặt, bởi vì hắn đang chôn mặt trên cổ nam sinh đẹp trai kia.
Cô gái há hốc mồm, tranh thủ lúc đứng dậy lấy di động ra chụp một tấm hình, bởi vì vấn đề góc độ, lần này cô nàng rõ ràng thấy được tướng mạo Ngu Đường, cả người lập tức mừng như điên.
"Đi thôi." Bạn trai cô gái kéo cô nàng đi ra bằng một hướng khác.
"Trời ơi, anh có thấy không? Hai anh chàng đó đẹp trai quá đi, ngao!" Nữ sinh bắt lấy cánh tay bạn trai, kích động không thôi.
"Không thấy." Bạn trai cô nàng có chút không vui, bạn gái đi hẹn hò với mình, vậy mà còn dám nghía thằng khác.
"Ai da, ai da, anh chàng cao to kia nhìn giống công như vậy! Lại như chim nhỏ nép vào lòng người, cái này không khoa học!" Nữ sinh một mặt xoắn xuýt, thuận lợi đem bức ảnh đăng lên một diễn đàn nhỏ.
[Hôm nay ở rạp chiếu phim bắt gặp một đôi trai đẹp, quả thực chói mù mắt rồi!] Nam sinh mặc sơ mi trắng, khoác ngoài chiếc áo lông màu đen, dựa vào người nam sinh mặc áo lông trắng, người trong ảnh chỉ để lộ gò má.
Hủ Nữ Siêu Cấp Gấu Mèo: "Trời đất cơi, khuôn mặt nhìn nghiêng hoàn mĩ như vầy, tôi sống mười mấy năm lần đầu tiên mới thấy nha!"
Thỏ Thanh Thanh: "Đờ mờ, cầu chính diện, cầu video, cầu cầu cầu!"
Hoàng Dã Vạn Ngỗng: "Đồng cầu."
Hủ Siẻu Cấp Gấu Mèo: "ID lầu trên là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là đại chân thân?"
Hoàng Dã Vạn Ngỗng: "Cạc cạc cạc, thấy rõ rồi mới nói nha."
Diễn đàn này tên là "Tiêu Đường nguyệt" dành riêng cho các hủ nữ, bên trong căn bản đều là fan hâm mộ của cuốn tiểu thuyết <Tiêu Đường nguyệt hạ>.
Lâu chủ: "Gào rú, tui là lâu chủ, nhắc mới nhớ, nam sinh mặc áo lông trắng kia nhìn rất giống chân dung hoàng hậu trong lịch sử nha!"
Lâu chủ kích động mở thêm một topic mới, [Kinh hoàng Hoàng hậu nương nương tái thế, có điều công thụ đời này bị phản mất rồi].
"Tầm bậy tầm bạ!" Ngu Dường ở nhà lướt diễn đàn, nhìn thấy topic này nhất thời mất hứng, đưa tay "lạch cạch" comment.
Tiêu Tiêu Yêu Đường Đường: "Lâu chủ, nhìn cho rõ đi, mặc áo lông đen mới là công!"
Thỏ Thanh Thanh: "Đồng ý lầu trên, đây chính là Dính người công x Sủng mịch thụ đây mà"
Hoàng đế bệ hạ ở nhà quăng chuột, dính người công là cái quái gì? Trẫm khí phách thiên thành như thế, rõ ràng hoàng hậu dính trẫm hơn! Thở phì phì cầm điện thoại gọi cho Tống Tiêu.
"Đến nhà chưa? Không phải đã nói về tới nhà phải gọi điện cho trẫm sao?" Ngu Đường không vui.
"Nhưng..." Tống Tiêu đang làm hai phần bài tập nghỉ đông, một mặt mờ mịt, "Không phải lúc nãy cậu đưa tớ lên tận nhà sao?" Đều nhìn y vào cửa rồi, còn gọi điện báo bình an kiểu gì?
===========
Tiểu kịch trường:
Ngư Đường: "Hoàng hậu không dính người chút nào, không chịu gọi điện hỏi trẫm đã về nhà hay chưa."
Tiểu Ám: "Hoàng thượng người dùng chính là máy bay riêng."
Ngư Đường: "... Nói nhiều như vậy làm gì, trừ lương!"
Tiểu Ám: o(T~T)o
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT