Ngu chân ngắn lạch bạch chạy tới tìm Ngu Miêu, vừa tới nơi đã đập ngay vào mắt một người phụ nữ vận một chiếc váy như muốn hở luôn khúc giữa, lập tức cúi đầu, ‘không thể phi lễ nghĩa thế được’, ánh mắt dí sát vào sàn nhà, dò đường đi đến bên cạnh Ngu Miêu: “Ở dưới lầu vừa làm xong kem ly, ngon lắm, tỷ ăn không?”

“Có chứ!” mắt Ngu Miêu chợt sáng long lanh, ôm phắt lấy Ngu Lân chạy xuống lầu, cô vốn chẳng muốn cứ ở mãi đây xem Trình Hân Nhiên trang điểm.

Dạ hội đến tối mới bắt đầu tiến hành, buổi sáng, Ngu Đường vẫn tranh thủ đến công ty xem xét tình hình một chút, đến trưa lại trở về cái ổ nhỏ hú hí với hoàng hậu nhà mình.

Từ giờ đến tối còn lâu, giữa trưa, hai người gọi một nồi lẩu về nhà cùng ăn, trong nhà, nồi lẩu sôi sục, bốc khói nghi ngút. Sau giờ trưa, Tào quản gia đến.

“Chúng tôi đến đây để đưa lễ phục cho thiếu gia.” Đi cùng với Tào quản gia còn có hai trợ lý, mỗi người cầm trên tay một bộ lễ phục.

Đây vốn là lúc trước Tào quản gia đến thành phố A đã tìm người làm theo yêu cầu, vốn là một siêu cấp quản gia, đương nhiên chuyện chọn lễ phục phù hợp trong mỗi dịp trọng đại cho chủ nhân là chuyện không thể thiếu, và dĩ nhiên, lần này sẽ phải là… hai bộ.

Hai bộ lễ phục, một đen, một trắng, kiểu dáng giống nhau như đúc, đều lấy cảm hứng từ lễ phục của bậc đế vương bên châu âu thời trung cổ, nhưng cũng có nét cách tân, nên làm cho bộ lễ phục vừa có nét sang trọng của quý tộc thời xưa, vừa có nét tao nhã của thời hiện đại.

Ngu Đường mặc bộ màu đen kia, hình ảnh vương tử tao nhã hoàn toàn bị đập tan, thay vào đó là hào khí ngất trời của bậc đế vương “quân lâm thiên hạ”, bây giờ phỏng chừng cho người này cầm thêm một cây quyền trượng, người nào không biết lại tưởng sắp có phát động chiến tranh đến nơi.

“Ta cũng phải đi sao?” Tống Tiêu lấy khăn giấy đưa lên mũi… “xì…” một cái. Đến dự dạ hội nhà Ngu gia đều là những hào môn thế gia, không thì cũng là những thương nhân thành đạt, theo lý mà nói, cậu cũng sẽ nhận được thiếp mời, nhưng nghe chừng chắc sẽ chẳng có ai gửi thiếp mời.

“Khanh không đi, ta sẽ cùng với nữ nhân khác khiêu vũ.” Ngu Đường nắm lấy cằm cậu, gian tà cười một cái.

Tống Tiêu chớp chớp mắt mấy cái, “Thần đây đem cảm cúm lây cho người, ai đến gần người sẽ bị cảm cho coi.”

Ngu Đường không nghĩ hoàng hậu nhà mình sẽ nói những lời như thế, nhất thời nhịn không được, bật cười, một tay ôm lấy Tống Tiêu ném lên trên giường: “Trẫm cũng là dân võ biền, không dễ lây bệnh thế đâu, muốn lây được cần phải ‘xâm nhập’ sâu một chút.”

Tống Tiêu ho một tiếng, vội đẩy người kia ra, chẳng kịp để ý đến hai nhà thiết kế bên cạnh mắt sắp rớt ra khỏi tròng rồi.

Trên bộ lễ phục mà trắng còn khoa trương, may thêm hai dải lụa màu vàng, thoạt nhìn thấy rất được, Tống Tiêu nghĩ một chút, vẫn là nên đem hai dải lụa này bỏ đi, cậu cũng không muốn Ngu Lão gia có ác cảm gì với bọn họ. Sau khi bỏ đi, bộ lễ phục nhìn đã bình thường hơn nhiều.

Mặt trời đã sắp lặn, nhà chính Ngu gia cũng nhộn nhịp hẳn lên, ban giám đốc của Đại Ngư, những doanh nhân thành đạt, các hào môn thế gia đều đến góp vui. Hiện giờ, Ngu Đường trong mắt những người lắm tiền nhiều của kia đều là con rể quý.

Đến trước cửa Ngu gia, Tống Tiêu nhận thiệp mời từ Tào quản gia, bước xuống xe, chậm rãi bước vào sảnh lớn.

Trong sảnh lớn, người đứng đã không ít, hai bên là hai hàng hoa quả điểm tâm tự phục vụ, có một dàn nhạc diễn tấu, âm thanh thật du dương. Nam nữ ai nấy đều vận những bộ trang phục rực rỡ, từng tốp năm ba người đứng các góc nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Số người trong đây, Tống Tiêu quen không nhiều lắm, cũng có vài người cậu đã từng làm ăn qua, một mình đứng ở một góc, cầm ly nước chậm rãi uống. Phía sau, chợt có một bàn tay vươn qua, cầm đi ly nước chanh lạnh thay vào đó là một ly trà nóng.

Nhìn lại, chính là Tào quản gia, vị này đang cười đến là tươi: “Nương nương trong người còn chưa khỏe hẳn, không thể uống nước lạnh.”

Tống Tiêu nháy mắt mấy cái, nhìn đến thủ pháp xuất quỷ nhập thần của Tào công công, trong nháy mắt, cậu cảm thấy công công đã tiến hóa thành ám vệ, đưa ánh mắt về chỗ cách đấy không xa, Ngu Đường đang đứng bên gia chủ xã giao với một đám người.

Người kia tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu, theo đó nhìn qua, rồi làm khẩu hình miệng nhắc nhở… “nghe lời!”

“Mấy người mới mới tới à?” Vài người chủ chốt trong ban giám đốc tư bản Đại Ngư đi tới, Ngu Thái Hàm cười cười chào hỏi, Ngu Đường cũng qua cùng, nhìn mấy bà thím dáng vẻ ung dung, xinh đẹp đi cùng mấy người bọn họ, cũng đang nở một nụ cười rụt rè đi tới.

Ngu Thái Hàm thấy vậy có chút không vui, bảo mấy người dẫn người nhà tới là phải dẫn người nào trẻ đẹp chứ, ai mướn dẫn đám lão bà nhà mình đi cùng.

Mấy người kia làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt mất hứng của Ngu lão gia, vẫn cười nói hàn huyên mấy câu. Người ngoài có thể không biết nhưng bọn họ quả đã rõ mười mươi, Ngu Đường chỉ thích mỗi Tống Tiêu, ngày thường căn bản không gần nữ sắc, bọn họ có nhũn não mới đem con mình đưa vào Ngu gia.

Tống Tiêu nhìn rõ được ‘huyền cơ’ bên trong, đưa chén trà lên nhấp môi chút, liền nhếch miệng cười.

“Ai zu…Đây không phải là Tống Tiêu sao?” phía sau truyền đến giọng của một nữ nhân, Tống Tiêu quay đầu lại chợt nhìn thấy một người mặc một cái váy ngắn…ngắn ơi là ngắn…Trình Hân Nhiên.

“Trình tỷ, đã lâu không gặp.” Tống Tiêu lễ phép đáp lại.

Trình Hân Nhiên cắn chặt răng: “Không phải hễ lúc nào gặp đều gọi tôi là tỷ chứ, tôi bằng tuổi cậu đó.”

“Ai nha, cậu rõ ràng là lớn tuổi hơn người ta, người ta gọi vậy là tôn trọng cậu đó.”, phía sau chợt có một cô gái khác mặc lễ phục màu hồng đi tới, cười nói, nhìn qua Tống Tiêu gật nhẹ đầu chào hỏi.

Tống Tiêu cười đáp lễ, người quân tử thanh nhã mỉm cười, so với những nam nhân khác vẫn là rụt rè hơn nhưng lại càng dễ làm cho các lệnh nữ này nảy sinh hảo cảm.

“Tôi nhớ rõ, cậu so với tiểu Đường ca còn lớn hơn một tuổi.” Mấy cô bạn gái khác thấy vậy cũng sán qua.

Các cô gái này đều là con nhà thế gia, vốn đối với Ngu Đường cũng có ý đã lâu, còn Trình Hân Nhiên kia ngay từ đầu đã tự cho mình thân phận là hôn thê của Ngu Đường, làm cho mọi người không ai vừa ý, ai nấy đều không thích thái độ đó của cô.

“Cậu chính là người sản xuất ‘Cảnh Hoằng thịnh thế’ đúng không?” có một cô gái trong nhóm người đó nhận ra Tống Tiêu.

“Đúng vậy.” Tống Tiêu đưa cho vị tiểu thư kia một tấm danh thiếp, trên tấm danh thiếp màu bạch kim, họa tiết đơn giản có ghi tên cùng số điện thoại liên hệ công tác.

“A, tôi rất thích bộ phim truyền hình đó, nghe nói cậu là cháu ngoại của Khúc sư phụ đúng không? Có thể giúp tôi xin một bức tranh chữ được chứ? Năm nay là mừng thọ ông nội tôi, tôi muốn lấy cái đó làm quà.”, tiểu thư kia gương mặt chờ mong, khẩn thiết mà nhờ vả.

Mấy tiểu thư còn lại nghe thấy thế, mắt cũng đều sáng long lanh.

“Ông ngoại bây giờ rất ít viết chữ, nhưng nếu có cơ hội, tôi có thể dẫn tiểu thư đi xem, mấy tiểu thư nếu muốn xem ông viết chữ, ông nhất định sẽ rất vui.” Tống Tiêu vô cùng ôn hòa cùng mấy tiểu thư kia nói chuyện.

“Vậy thì tốt quá! Nghe nói cảnh thu chỗ đó rất đẹp.” Mấy tiểu thư kia vừa cười vừa nói, đem Tống Tiêu lập tức vây kín, còn Trình Hân Nhiên kia đã bị ném qua một bên.

“Lát nữa cậu có thể làm bạn nhảy với tôi được không?” có một tiểu thư nhịn không được, lớn mật đứng trước mặt Tống Tiêu nói.

Tống Tiêu cười cười, chưa nói có thể cũng chưa nói là không.

“Xin lỗi, tôi cùng Tống Tổng muốn nói chuyện vài câu.” Trình Hân Nhiên cố gắng nửa ngày vẫn không chen vào được, mắt thấy dạ hội sắp bắt đầu, trong chốc lát chẳng còn cách nào khác đành phải dùng hết sức chen lời mấy tiểu thư kia.

“Cô ta nghĩ mình là ai? Cùng lắm cũng chỉ là con gái nhà Trình gia thôi!” bị đoạt mất soái ca đang cùng nói chuyện rất vui vẻ, mấy cô nương kia liền cụt hứng.

“Lát nữa tôi muốn cùng tiểu Đường ca nhảy bài đầu tiên khai tiệc, quyết không thể để cho cô tiểu thư thành phố A kia chiếm được tiện nghi.” Mấy cô nương kia đều là con gái của các giám đốc trong tư bản Đại Ngư, cùng với tiểu thư thành phố A kia quan hệ cũng không thân mật cho lắm.

Tống Tiêu cầm theo tách trà nóng, cùng Trình Hân Nhiên đi đến một góc ít người.

“Quan hệ của cậu cùng Ngu Đường ta đã nghe qua.” Trình Hân Nhiên cười lạnh, “Tôi không biết cậu làm sao mà trà trộn được vào đây, nhưng mà nơi này có vô số bảo tiêu của Ngu gia, tôi khuyên cậu không nên làm bất cứ chuyện gì dại dột.”

Nói xong, Trình Hân Nhiên chỉ về cây cột lớn phía sau, đứng đó có một ‘Men in black’ to xụ đứng gác.

Tống Tiêu không thèm để ý, đưa mắt lên nhìn về phía đại thướng quân đang đứng ở chỗ cao nhất, cúi nhẹ đầu chào hỏi. “Cám ơn cô đã nhắc nhở.”

Trình Hân Nhiên cứng họng, hít sâu môt cái lấy hơi nói tiếp: “Tống Tiêu, tô với cậu cũng coi như là bạn học, cậu có muốn cùng ta làm một vụ giao dịch không?”

Tống Tiêu đảo mắt lại nhìn cô.

“Cậu trước hết cứ giúp tôi lấy được Ngu Đường đã, sau khi kết hôn, tôi sẽ không quản hai người bất cứ chuyện gì, thậm chí sẽ giúp cho hai người che giấu mọi chuyện, cậu thấy thế nào?.” Trình Hân Nhiên nâng cằm, làm ra bộ dạng đang bố thí ân huệ.

“Trình tiểu thư.” Tống Tiêu đem tách trà lên uống cạn, “Tôi nghĩ hình như cô đã nghĩ sai rồi.”

“Ca ca tuyệt đối sẽ không nạp thiếp.” Phía dưới chân truyền đến một âm thanh mềm mềm nhu nhu của một tiểu hải tử, hai người cúi đầu liền thấy một cậu nhóc vận một bộ tiểu tây trang, trên cổ còn có một cái nơ nho nhỏ…chính là Ngu Lân, tay chắp sau đít, mỏ chu lên, vẻ mặt đầy chính khí mà nói.

“Đứa nhỏ này, nói vậy là sao?” Trình Hân Nhiên đưa tay che miệng cười, định đưa tay xoa đầu cu cậu.

Ngu Lân xoay người, tránh đi bàn tay đang đưa tới, chạy qua ôm lấy đùi Tống Tiêu.

Tống Tiêu theo thói quen, đưa tay ôm Ngu Lân lên: “Miêu Miêu đâu?”

“Azz, Miêu Miêu tỷ ấy một mình chạy đi rồi.” Ngu Lân vẻ mặt đầy tang thương nói: “Tỷ chạy qua chỗ ca ca đi ăn kem rồi.”

Tống Tiêu bật cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhỏ, mềm mềm, trắng nõn kia ấy thế mà cứ tỏ vẻ trưởng thành lắm, liền nhịn không được muốn cười, ôm Ngu Lân đến chỗ lấy kem, bỏ lại Trình Hân Nhiên giữa một đống âm thanh hỗn độn.

Vừa rồi Ngu Lân nói không nạp thiếp, chính là nói cô ta.

Vũ hội bắt đầu, Ngu Thái Hàm nói một câu khách khí, ý ám chỉ, ‘hôm nay muốn đem cháu trai yêu quý của mình giới thiệu cho mọi người biết, mai này có thể thuận đường kết thân.

Tất cả mọi người đều vỗ tay, Ngu Đường đứng bên cạnh ông nội, một tay đặt ở sau lưng, dáng người cao ngất, thần sắc đạm mạc, thoạt nhìn thật giống thái tử trong chuyện cô bé lọ lem đang đứng chờ tình yêu đích thực của mình.

Xung quanh các tiểu thư nhịn không được, mặt cũng ửng hồng, cảnh tượng này thật qua mộng ảo, chỉ có điều, bây giờ vẫn chưa thấy cô bé lọ lem nào đến tiệc muộn cả.

“Hôm nay, hoàng thượng lại định làm trò gì đây?” Tống Tiêu đang bế Ngu Lân đứng ngoài vòng người, khóe miệng giật giật.

“Đại khái là ‘tổng tài bá đạo chạy trốn tân nương’” Đứng ở phía sau, Độc Cô Ám miệng đang nhóp nhép ăn kem, nói.

Tiểu kịch trường.

Ngư Đường: Xin hỏi đây có phải hài thủy tinh của tiểu thư không?

Tiểu thư I: Không phải.

Ngư Đường: Xin hỏi đây có phải hài thủy tinh của tiểu thư không?

Tiểu thư II: Không phải.

Ngư Đường: Ngày nay, mấy cô nương thật thà hơn trong chuyện cổ tích nhiều.

Các tiểu thư: ngươi là nuốn chọn nam hoàng hậu, làm sao lừa được mấy lão nương đây.

Tiêu Tiêu: ….

Tên chương sau lại có ba chữ… “Trò khôi hài”, lại hóng đê…

Tui cũng hóng, chưa đọc tí nào, mai sẽ cố gắng dịch, không biết xong nổi không? Chờ nha!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play