*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Khởi Linh

***

“Sốt nhẹ, nhịp thở và nhịp tim bình thường.” Ninh Du lật mí mắt Chu Nhung ra khám, giọng nói run rẩy cố kiềm chế, không rõ là sợ hãi hay kích động: “Đây là case chữa trị thành công đầu tiên sau khi bị nhiễm virus kiểu mới, thật….thật quá ư may mắn.”

Ngoài may mắn thì thực sự không có từ gì có thể diễn tả nổi tình hình hiện giờ.

Ninh Du nhìn Chu Nhung đang bất tỉnh nhân sự, rồi quay sang nhìn Nhan Hào, lòng bỗng thầm dâng trào chút cảm giác hoang đường: Vận số của đám lính đặc chủng này cũng may quá ấy, trong tỷ lệ 1/100 hoặc thậm chí 1/1000, đều có thể trúng tận tới hai lần liên tiếp?

Hay nên nói, kháng thể có yêu cầu cực kì ngặt nghèo với tố chất gene của người tiếp nhận?

Tư Nam cong người đứng dậy, ôm đầu Chu Nhung, không nói lời nào. Hắn rất ít khi biểu lộ tình cảm mãnh liệt trước mặt người khác, cái ôm ngắn ngủi trong mấy giây này đã là giới hạn của hắn rồi, Tư Nam tức thì hít một hơi sâu, ngẩng đầu nói: “Tôi phải đưa Chu Nhung lên máy bay trực thăng.”

Ninh Du gật đầu, còn chưa nói gì, đột nhiên Nhan Hào tiến đến, quỳ gối trên đất, mở tay mình ra.

Trong tay cậu ta là ống nghiệm chứa kháng thể sơ khai.

“Tôi phải đi rồi.” Nhan Hào cúi đầu nhìn mặt đất, nhưng thực chất đang nhắn nhủ với Tư Nam:

“Phải đưa Nhung ca về căn cứ, cái này cho cậu giữ gìn.”

“Cậu đi đâu thế?”

“Tiền tuyến. Bọn Xuân Thảo vẫn đang ở đó, tôi phải đi trợ giúp bọn em ấy rút lui.”

Tư Nam bình tĩnh nói: “Cậu không đi được.”

Nhan Hào ngẩn ra, chỉ thấy ngón cái Tư Nam chỉ xuống phía dưới tầng gác mái.

Trong bóng đêm giơ bàn tay không thấy năm ngón, mặt đất không ngừng lăn mình chuyển động, tiếng gào thét như thế dời núi lấp biển. Trong kính nhìn ban đêm, không biết đàn zombie đã tụ lại thành cơn sóng biển đen ngòm từ bao giờ, mà cái xe Jeep chở bọn họ đến đã trở thành con thuyền nhỏ nhấp nhô khi chìm khi nổi giữa lòng biển giận dữ đó.

Trừ phi xe được trang bị tên lửa, bằng không đến Đại La Kim Tiên hạ phàm cũng không thể thoát khỏi biển máu này!

Sắc mặt Nhan Hào nhoáng thay đổi, lát sau nói: “Tôi còn tưởng cậu hận không thể quẳng tôi chết ở dưới kia.”

“Không có chuyện đó đâu.”

Nhan Hào quay đầu liếc nhìn, một Tư Nam điên cuồng với ác độc đã biến mất, bây giờ nét mặt hắn trông có vẻ lãnh đạm mất tự nhiên: “Mình cậu đi không nổi đâu. Tiến sĩ Ninh đưa Chu Nhung lên máy bay trực thăng, tôi phối hợp cùng cậu giết xuống tầng dưới, lái xe đến tiền tuyến tìm bọn Xuân Thảo với Quách Vĩ Tường. Trần Nhã Tịnh chắc đã bố trí cho mọi người rút lui rồi, sau khi lên xe chúng ta sẽ hội họp tại bến cảng.”

Nhan Hào không thèm nghĩ, tóm lấy tay Tư Nam: “Không được!”

Ninh Du gục mặt xuống, quát to: “Huyết thanh có tính kháng virus không có nghĩa cậu sẽ không chết, bị zombie xâu xé chia năm sẻ bảy thì biết làm sao?”

Tư Nam bỏ từng ngón tay đang nắm chặt cổ tay mình của Nhan Hào ra, nhíu mày hỏi: “Mấy người còn cách nào khác à, hay bốn người cùng chui lên máy bay?”

Hai người nhất thời không biết trả lời ra sao.

Ba người ngồi chen trong máy bay cỡ nhỏ chỉ cho hai người đã có tính nguy hiểm cực kì cao rồi, giờ thêm cả Nhan Hào, cậu ta với Chu Nhung là hai tên Alpha nặng trịch, tuyệt đối có thể khiến máy bay trực thăng bay không nổi hai trăm mét đã rớt xuống.

“Hai người còn chần chừ nữa, nóc nhà cũng không an toàn được lâu đâu, zombie sẽ nhanh chóng trèo lên đấy, Nhan Hào còn bao nhiêu viên đạn?”

“…………Hết rồi.” Nhan Hào ngập ngừng nói, “Nhung ca cũng hết rồi.”

Tư Nam mở lòng bàn tay, trong đó có băng đạn cuối cùng của hắn.

Mấy người cùng nhìn nhau, đột nhiên Ninh Du nghi ngờ hỏi: “Trong hai cậu ai đang gõ đất đấy?”

Tư Nam và Nhan Hào đồng thời im lặng, chỉ có tiếng gió rít gào, mặt đất truyền đến sự rung lắc nặng nề từ xa, sau mấy giây, càng ngày càng vang dội cùng rõ nét.

“………..” Nhan Hào thình lình đứng phắt dậy: “Cửa sắt!”

Keng!

Cửa sắt nối giữa cầu thang với tầng gác mái phát ra tiếng keng, sau đó cánh cửa bắt đầu rung lắc dữ dội, đàn zombie đã trèo lên tầng gác mái!

Ninh Du: “Sao chúng đều tìm được hết thế?!”

Nhan Hào như tỉnh khỏi cơn mơ: “Nhung ca! Nhung ca đang chảy máu!”

Sau khi máu có chứa virus chảy ra hết thì bắt đầu có máu tươi, mùi pheromone mạnh mẽ nam tính của Alpha theo gió mạnh của cánh quạt tỏa đi bốn phương tám hướng, bị zombie đánh hơi thấy.

Mà zombie nhiễm virus kiểu mới đã có ý thức đi săn tập thể, hễ phát hiện có máu thịt tươi mới, đàn zombie sẽ ào ào chạy tới, nháy mắt họ đã bị giam giữ trên tầng gác mái này!

“Đưa Chu Nhung lên máy bay!” Tư Nam lạnh lùng gào to bên tai Ninh Du: “Nhanh!”

Chu Nhung đang mê man hình như cảm nhận được gì đó, nhíu mày giãy dụa, có vài dấu hiệu sắp tỉnh dậy. Ninh Du bất chấp không thèm nghĩ nhiều, cởi áo khoác bịt vết thương rướm máu sau gáy y, thít chặt rồi tha y lên máy bay trực thăng── Ninh Du không giỏi việc chiến đấu, cú thít này mém nữa đã tiễn Chu Nhung sắp tỉnh thẳng tới tây thiên luôn.

Tư Nam vung tay quẳng băng đạn cuối cùng cho Nhan Hào: “Cầm lấy!”

Nhan Hào giơ tay đón lấy băng đạn: “Không được! Cậu………”

Cửa sắt bị xô đẩy vang lên tiến keng keng, vụn xi măng trên tường liên tục rơi xuống, ngón trỏ Tư Nam kiêu ngạo chỉ chỉ với Nhan Hào: “Tự lo thân mình đi!”

Một tiếng kít của kim loại khiến mọi người rùng mình vang lên, chốt cửa không ngừng bị xô phải đã bị bẻ cong, nhìn bằng mắt cũng có thể thấy rõ tốc độ từ từ biến thành độ cong đáng sợ.

Nhan Hào nạp đạn cái crắc, đẩy đạn lên nòng, thanh âm vừa phát ra, chốt cửa phía đối diện chợt gãy giòn vang.

Ầm── Cửa sắt không thể chịu thêm sức nặng, bị phá sập xuống!

Trong đêm đen, họng súng tiểu liên tóe ra tia lửa, đàn zombie xông tới tầng gác mái bị bắn vỡ sọ, ngã xuống, chắn mất zombie phía sau.

Nhưng ngay sau đó, rất nhiều zombie đạp lên đồng loại của mình trèo lên, như kiến vỡ tổ, tranh nhau xông lên đằng trước!

Ninh Du dốc hết sức đẩy Chu Nhung ngồi lên ghế sau, gào to hai tiếng đội trưởng sát bên tai, thấy y không phản ứng, bèn sắn tay áo thầm quyết tâm, tàn nhẫn đánh mấy cái vào miệng y, vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Lúc này, Ninh Du thực sự bó tay, sợ nhỡ hủy mất khuôn mặt đẹp trai lai láng của đội trưởng Chu, thì cứ chờ bị Tư Nam tìm gã đòi mạng đi, ngoảnh đầu nhìn đàn zombie khủng bố kia, lòng thầm ớn lạnh: “Tư Nam! Trở về!”

Giọng gã vừa thốt ra đã bị nhấn chìm trong tiếng súng tiểu liên, Nhan Hào vừa điên cuồng nã đạn vừa rút lui, nhưng mà số đạn thực sự không thể khiến đàn zombie mất tri giác thấy sợ hãi.

Lát sau, tiếng súng im bặt, Nhan Hào hét to: “Hết đạn rồi!”

Hai tay Tư Nam cùng rút con Jagdkommando Tri-Dagger Knife (1): “Bảo vệ tiến sĩ Ninh, rút lui!”

Hai từ cuối vừa dứt, hắn đã vọt về phía trước, con Jagdkommando Tri-Dagger Knife được thiết kế riêng cho bộ đội đặc chủng im hơi lặng tiếng đâm thẳng vào xương sọ hai con zombie, y như trò dao nóng cắt mỡ bò, chưa cần rút ra thì tia máu đen đã phun tung tóe.

Đàn zombie ùa tới, cắn vào cổ tay phải hắn. Một giây sau, bị lưỡi đao bên tay trái chọc vào cổ họng, xuyên từ dưới lên trên, nháy mắt đâm thẳng tới bộ não!

Mặc dù rất có thể sẽ không có chuyện gì, song trong nháy mắt nhìn thấy máu, con ngươi của Nhan Hào vẫn không kiềm chế được mạnh mẽ giãn to.

“Mợ nó nhanh quay về!” Ninh Du nổi giận đùng đùng hét lớn.

Song Nhan Hào cứ mắt điếc tai ngơ.

Bảy tám con zombie lắc lư đến từ mọi hướng, Nhan Hào ngừng thở hổn hển, dùng khẩu tiểu liên hết đạn hung ác đập cho một cú. Não con zombie ở trước nhất phun tung tóe, mấy con phía sau chưa kịp há mồm đã bị Nhan Hào tóm cổ, crặc một tiếng vặn gãy chúng!

Lỗ tai Ninh Du vang lên tiếng ong ong, tất cả hành vi chém giết với tiếng thét gào đều hóa thành hình ảnh quái dị khủng bố trong phim điện ảnh, zombie dữ tợn há cái mồm như chậu máu khi thì xa tận chân trời, khi thì gần ngay trước mặt, khiến thần trí gã tan thành vô số mảnh nhỏ.

Toàn thân Ninh Du phát run, không cầm nổi đồ đạc. Muốn xông đến tóm lấy Tư Nam, muốn kéo hắn vào máy bay trực thăng, nhưng bóng dáng đó đã nhanh như gió xoáy cho đám thây ma thành cơn lốc thi thể, thực sự không thể nhìn rõ hắn đang đứng tại chỗ nào.

Hết rồi, trong cơn rối bời, đáy lòng Ninh Du chợt nảy lên suy nghĩ vô cùng rõ nét này.

Lần này đã hết thật rồi.

Trong trí tưởng tượng của Ninh Du, tình hình tốt nhất là để gã với Tư Nam nhanh chóng lái máy bay đi, chỉ cần tìm được điều kiện thực nghiệm phù hợp, gã sẽ nhanh chóng có thể lợi dụng huyết thanh điều chế ra vắc xin.

Song Tư Nam là một người có tư tưởng tách mình ra khỏi tập thể, đại đa số mối liên kết giữa hắn và xã hội bình thường này đều thuộc về Chu Nhung. Nếu Tư Nam không phối hợp, gã cũng có thể chấp nhận để bản thân mình ở lại, cho Tư Nam với Chu Nhung lập tức cất cánh, miễn sao bảo vệ được tính mạng cơ thể sống chứa kháng nguyên, sau này ai chế tạo ra vắc xin cũng như nhau cả thôi.

Nhưng mà, nếu Tư Nam hi sinh, niềm hi vọng sẽ thực sự chấm dứt.

Ninh Du kéo cửa, lảo đảo chạy xuống cabin. Bàn chân gã đã mềm nhũn, nháy mắt khi chạm đất Ninh Du mém nữa té nhào, vừa hay tránh được cái mặt thối rữa bổ nhào tới của con zombie.

“Tư Nam,” Ninh Du vô cùng chật vật bò dậy, hét to như cào xé ruột gan: “Tư Nam──!Trở về!”

“Cậu đưa Chu Nhung đi đi! Trở về mau──!”

Bất thình lình, một tiếng hét vang lên ở sau lưng, Ninh Du quay phắt đầu nhìn, chỉ thấy Chu Nhung đã hung tợn quẳng con zombie xuống đất, đập nát xương sọ nó.

“Ông muốn tự sát à? Tiến sĩ?!” Giọng khàn khàn không rõ của Chu Nhung bị át trong tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng, y kiên quyết đẩy Ninh Du quay về cabin.

Ninh Du điên khùng hét to: “Cậu đưa bà xã cậu về ngay đi! Đưa cậu ta về đi!”

Chu Nhung nói ngắn gọn: “Tôi biết rồi.”

“Có lẽ cơ thể cậu chưa sinh ra kháng nguyên đâu, đừng để lũ zombie cắn trúng!”

Chu Nhung hung hãn đóng cửa cabin, tiếng ầm nặng trịch vang lên, đạp con zombie đang bò lên từ bên cạnh thành hai mẩu, quay người xông thẳng vào đàn zombie.

Số zombie trên tầng gác mái càng ngày càng nhiều, Tư Nam đã không thể nhận ra được vết máu dính đầy trên người là của mình hay do máu zombie phun tung tóe. Máu tươi và thịt thối lẫn lộn với nhau, làm đế giày quân dụng của hắn dính nhớp không chịu nổi, mỗi bước đi đều như đang dẫm trên bùn lầy, toàn thân trên dưới thứ duy nhất còn sạch sẽ là cặp dao Jagdkommando Tri-Dagger Knife.

Chúng nó dù được tắm máu, vẫn lạnh lẽo chói mắt như trước, đâm vào xương sọ rồi rút ra dễ dàng, không đếm xuể được số zombie ngã xuống dưới chân.

Cánh tay truyền đến cơn đau nhức quen thuộc, cảm giác máu nóng trào ra sau mấy giây mới chậm rì rì truyền từ dọc dây thần kinh vào não bộ. Tư Nam dùng một dao giải quyết con zombie cắn vào cánh tay mình không nhả kia, còn chưa kịp rút dao về, đầu vai đã bị cắn phát nữa.

Thiệt nhiều quá đi.

Tư Nam cắn răng vùng ra, song cũng không thể. Cánh tay, vùng eo, đùi, mấy chỗ cùng đồng thời có cơn đau truyền tới, hắn không biết bản thân mình bị bao nhiêu con zombie cùng sấn tới cắn nữa.

Xoang mũi thở hắt ra dòng khí nóng, Tư Nam đâm con Jagdkommando Tri-Dagger Knife vào huyệt thái dương con zombie ở sau lưng, sau đó tóm chặt mái tóc bẩn thỉu của nó, quẳng mạnh, vặn người dùng chính nó lia sạch mấy con zombie đang cắn chặt mình.

Ầm!

Zombie bị ném tả tơi khiến xương cốt toàn thân nó nứt vỡ, Tư Nam rút con Jagdkommando Tri-Dagger Knife ra khỏi thái dương nó, loạng choạng quỳ một gối, cắm mũi dao xuống đất để cơ thể mình vững vàng không đổ.

Đàn zombie vẫn như nước lũ vọt tới từ khắp bốn phương tám hướng.

Hắn nhắm hai mắt, sau đó mở ra, ngước gương mặt vì dính đầy vết máu mà trông lạnh lùng xác xơ hết sức.

Ngay lúc này, có người tóm lấy hắn từ phía sau. Tư Nam lật tay cầm ngang dao xiên tới, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, thoáng chốc dừng tay, đuôi mắt híp lại.

Là Chu Nhung!

Trong đêm đen không nhìn rõ hình dạng có biết bao nhiêu bẩn thỉu của đôi bên, thậm chí phải dùng trực giác mới nhận ra được đối phương. Chu Nhung dùng tay không hung hăng xé toạc yết hầu con zombie, quẳng cơ thể nó đi, cúi người bế bổng Tư Nam, thở hổn hển dữ dội trốn lùi về sau.

“Thả…….” Tư Nam vừa mở miệng, yết hầu đã bị máu sặc lên, mỗi một chữ thốt ra đều khàn khàn mất tiếng mang theo mùi máu tanh: “Thả em ra!”

Chu Nhung lắc đầu không nói.

“Thả em xuống!”

“Nhung ca dẫn em đi!” Chu Nhung ngả nghiêng, thở hổn hển nói, “Chúng ta không……không lo cho người khác nữa, Nhung ca dẫn em đi, nghe lời anh.”

Tư Nam không nhịn được nữa: “Anh chém ai hả?”

Chu Nhung bật cười, nụ cười này giờ hiện trên khuôn mặt đẹp trai và khóe miệng cương nghị của Chu Nhung lại khiến người khác cảm thấy thê lương trong lòng.

Tiếng hét của Nhan Hào vang tới ở cách đó không xa: “Nhung ca cẩn thận!!”

Chu Nhung đột ngột dừng bước. Trong màn đêm, dòng đầu người trước mắt đang chuyển động, bóng ma chặn đứng con đường nối thẳng đến máy bay trực thăng, lắc la lắc lư xông tới phía họ từ mọi hướng mà tầm mắt có thể nhìn thấy.

“Bị bọc đánh rồi,” Chu Nhung quan sát xung quanh, “Thôi rồi, hôm nay chúng ta chết ở đây rồi.”

Tư Nam muốn xuống đất, lại bị Chu Nhung phát rồ ôm chặt. Cái tư thế ôm ngang ngược này khiến cả hai mất luôn cơ hội chống cự cuối cùng, Tư Nam quát to sát sạt bên tai y: “Anh làm cái gì đó?”

Chu Nhung cười, trả lời: “Chúng ta sẽ bị chén ngay thôi, anh ôm em như thế này, anh bị chén trước rồi mới tới lượt em…….”

Tư Nam vốn muốn hét vào mặt y, nhưng còn chưa kịp nói ra, nhờ ánh đèn máy bay từ xa chiếu tới mà nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Chu Nhung, bèn khựng lại.

“…………….Được rồi.” Hắn đành bó tay: “Thế anh ôm chặt vào, đừng để em bị ngã.”

Chu Nhung nhếch đuôi lông mày vì trò chọc cười của hắn.

Zombie tiến từng bước lại gần, hiện tại đã có thể ngửi thấy rõ thứ mùi hôi thối. Cuối cùng, mấy con zombie ở gần nhất cùng cúi đầu cắn, ngay giây phút răng cạp xuống, Chu Nhung đột ngột thả Tư Nam ra, đẩy ra sau mình.

Thế nhưng, đách ngờ là Tư Nam nhân cơ hội rơi xuống đất, như đã âm thầm tập luyện hàng nghìn lần, bổ nhào ôm chặt lấy Chu Nhung!

Hàm răng sứt sẹo của đám thây ma dứt khoát đâm xuống sau gáy, xương sống lưng và bả vai Tư Nam, máu tươi tuôn ra ào ạt, bị không biết bao cái miệng thối rữa tranh nhau hút hết.

Chu Nhung bị bất ngờ nên nổi giận, mạnh mẽ đẩy nhào Tư Nam, sau đó đầu vai mình chợt nóng.

──Đó là máu tươi.

Cổ họng Tư Nam ho ra bọt máu, mệt mỏi tựa vào người Chu Nhung.

“Đê ca mờ!” Chu Nhung chửi to, sau đó dùng thế nằm nghiêng độc ác đạp bay hai con zombie!

Đế giày quân dụng nặng trịch đạp cho chúng gãy hết xương cốt, song kẻ tham ăn sẽ không nhụt chí, vẫn kéo cái cơ thể tham lam bò tới tiếp tục bữa tiệc máu thịt thơm ngon của chúng.

Những gì có thể trông thấy, từ khắp bốn phương tám hướng.

Là bóng đen lắc lư không đếm xuể, vì chúng thực sự quá nhiều.

Chu Nhung không biết đã ho ra mấy ngụm máu, y gần như kéo Tư Nam ra trước, song zombie cứ như con sóng thủy triều hết đợt này đến đợt khác của đại dương, vĩnh viễn cũng không có bờ bến.

Đại dương máu thịt mênh mông vô tận.

Cuối cùng, Chu Nhung loạng choạng quỳ xuống đất, đám bóng đen kia lập tức ào tới.

Nháy mắt y cảm thấy rất nhiều hàm răng sắc nhọn đã gần kề cơ bắp lộ ra bên ngoài của mình, tình hình chưa bao giờ nguy hiểm như lúc này, y nhận ra rất rõ là bản thân mình với Tư Nam đều sẽ bị xé xác thành từng miếng thịt và xương vụn.

Tiêu rồi, suy nghĩ này chợt dâng lên trong lòng y.

Vù──

Nhanh hơn cả đống răng nhọn của đám thây ma, đó là vài luồng khí nóng rực.

Oành!

Ngay khoảnh khắc tiếng nổ oành vang lên, con ngươi Chu Nhung co rút, chợt nghe thấy âm thanh ầm ầm không thể nhận lầm của ── máy bay trực thăng!

Chiếc máy bay trực thăng khổng lồ nhanh chóng đến gần, ánh sáng mạnh, gió lốc cùng lúc xông tới, Chu Nhung gần như vô thức hét to ra tiếng: “Nằm xuống──!!”

Nhan Hào, Ninh Du đều ôm đầu ngồi xổm tại chỗ, Chu Nhung không cần mạng mình che chở cho Tư Nam. Kế đó, tiếng súng máy điên cuồng nã xuống vang lên trên bầu trời, viên đạn như cơn mưa xối xả cuốn phăng tầng gác mái, diệt sạch đàn zombie lên tới hơn ngàn thành bãi bùn thịt.

Cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch──

Cơm mưa súng đạn ép cho mọi người không thể ngẩng đầu, giữa lúc hỗn loạn, tất cả đều cho rằng bản thân mình đã bị bắn thành cái tổ ong bắp cày. Sau mười mấy giây đạn dược điên cuồng nã xuống, súng máy hạng nặng đột nhiên ngừng lại.

Ngay sau đó, cánh cửa cabin bật mở, thang dây được thả xuống, hơn mười binh sĩ đầy đủ súng ống tức tốc nhảy xuống, tay sĩ quan cầm đầu sải bước tới:

“Đội hai đội ba sẵn sàng hỏa lực hạng nặng! Chi viện cho lối vào!”

“Đội một hạ cánh đợi lệnh, kiểm tra hiện trường!”

Đám binh sĩ lên tiếng hành động, hai chiếc máy bay quân dụng khác quay đầu bay đến lối vào căn cứ.

Trên tầng gác mái, bước chân của tay sĩ quan chợt khựng lại, quan sát chung quanh, quát: “Ai đã bắn tín hiệu định vị? Ở đây có thành viên của đại độc đặc chủng 118?!”

Đèn pin quân dụng lia khắp bốn phía, tiếng người lộn xộn đến gần. Chu Nhung thở hổn hển, ôm Tư Nam cả người đầy máu, ngón tay run lẩy bẩy kiểm tra hơi thở của hắn.

“Trung tá!” Có binh lính hét to: “Ở đây!”

Cách đó không xa, có người nâng Nhan Hào dậy, vài người kéo Ninh Du ra khỏi đống gạch vụn sụp xuống.

Tên sĩ quan ngồi xổm, có vẻ như sau khi đánh giá được một lát thì giống kiểu trông thấy cái gì đó lạ lùng lắm:

“………..Trung đội số sáu của đại đội 118, thiếu tá Chu Nhung?”

Hiện tại, ý thức của Chu Nhung đã vô cùng mơ hồ, vì mất máu quá nhiều, y nhìn thứ gì cũng đều là bóng chồng, cũng không thể thấy rõ gương mặt tên sĩ quan trước mặt mình trông như thế nào.

“………Người……người này,” Y chỉ vào Tư Nam đang gục trong lòng mình, mỗi từ nói ra đều lơ mơ miễn cưỡng hết sức: “Huyết thanh của người này có kháng thể, mấy người bắt buộc phải cứu em ấy, mau………..cứu em ấy…………..”

Tay sĩ quan vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, chỉ vào chính mình: “Đại đội tìm kiếm và cứu vớt trực thuộc tổng bộ Nam Hải, trung tá Thang Hạo.”

Sau đó, hắn khoanh hai tay, lạnh lùng chất vấn: “Anh đã bị nhiễm con mẹ nó rồi, còn bắn tín hiệu cái bép ấy?!”

Chu Nhung thở dài một hơi nóng rực, như một con sói đầu đàn rơi vào đường cùng, trong tiếng kinh hãi và ngăn cản của người bên cạnh, giơ nắm đấm dính đầy máu xách cổ áo quân trang của Thang Hạo lên: “Đê mờ anh có nghe tôi nói gì không? Trong huyết thanh người này có kháng thể!”

Mấy ánh đèn pin chiếu qua, hai mắt Tư Nam nhắm chặt, da thịt để lộ ra ngoài đều bị cắn chảy đầm đìa máu tươi.

“Kháng thể! Mẹ mày!!” Chu Nhung phẫn nộ gào khàn cả giọng vào chóp mũi Thang Hạo:

“Cứu, cứu em ấy, nhanh!!”

“Anh bị rối loạn thần kinh rồi đó, kháng cái mẹ nhà anh──” Thang Hạo liếc nhìn theo ngón tay Chu Nhung, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt bất tỉnh nhân sự của Tư Nam, bỗng nhiên như bị dòng điện cao thế giật trúng làm cả người cứng đờ.

Hắn nhận ra khuôn mặt của Omega này.

“Sao mà…………”Thang Hạo thực sự đách thể tin nổi: “Chuyện gì xảy ra thế này?”


Chú thích:

(1) Jagdkommando Tri-Dagger Knife: Bề ngoài của nó trông có vẻ khá vô hại: một con dao nấp trong một lớp vỏ tròn bằng nhựa cứng, đi kèm cái giá “khủng” khoảng 850 USD. Nhưng nó lại được đặt tên theo lực lượng đặc nhiệm Áo (Jagdkommando) và điều đó là hoàn toàn có cơ sở.

20160225102903_triblade 1

Bởi nó là loại dao “một hit chầu trời” thực sự. Với lưỡi dao dài khoảng 18cm được thiết kế đặc biệt khá giống với lê ba cạnh (quân đội Việt Nam từng sử dụng trong chiến tranh chống Mỹ), con dao này chỉ có thể dùng để đâm. Nếu từng xem một số bộ phim chiến tranh, có thể bạn sẽ thấy rằng “kẻ ác” (hoặc đôi khi là cả người tốt” thường xoay lưỡi dao sau khi đã đâm trúng đối thủ nhằm tạo ra vết thương lớn hơn, và con dao Jagdkommando này được thiết kế để tinh giảm thao tác đó. Ba lưỡi dao được xếp thành hình tam giác xoắn lại với nhau sẽ tạo ra một vết thương sâu hình xoắn ốc và rộng mở, và nạn nhân của nó chỉ còn có thể nằm chờ chết mà thôi. – Trích “Những con dao găm thuộc hàng chết chóc nhất thế giới”

20160225102903_triblade 2

P.s: Thang Hạo xuất hiện rồi, từ chương 1 đến chương 63, anh mới được mò mặt diễn lần nữa =))) Trông anh cũng ngầu dữ.

Tiên sư hai người kia, sắp toi tới nơi rồi còn đùa ngả ngớn =))

Dưới đây là Chu Nhung và Tư Nam của một bạn trên weibo =))

483448d9ly1fiigny6nnfj20dw0kq762

483448d9ly1fifyxmh8uij20dw0lpac2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play