“Nhìn kìa! Nhìn kìa bên kia là thôn nhỏ!” Tiểu Vũ nhí nha nhí nhảnh chỉ chỏ
Nhìn theo phương hướng ngón tay Tiểu Vũ, chỉ thấy phía trước, ước chừng ngoài một dặm, có một thôn nhỏ. Thôn nọ ước chừng có khoảng một trăm hộ dân, quy mô so với Thánh hồn thôn thì nhỏ hơn một chút. Bên ngoài thôn được vây bọc bởi hàng rào gỗ, tựa hồ dùng để phòng ngừa dã thú. Tại cổng thôn tựa hồ tụ tập không ít người, đa phần là thiếu niên cỡ tuổi bọn họ, đại bộ phận đều có người thân bên cạnh.
Tại chỗ cổng thôn để một cái bàn, phía sau bàn có một lão giả hơn 60 tuổi đang ngồi, làm cho bọn hắn trợn mắt há hốc mồm chính là, trên cửa thôn dùng gỗ tạo thành có treo một tấm biển nhìn qua có chút đổ nát, phía trên có khắc năm chữ đơn giản
“Sử Lai Khắc học viện”
Phía trước năm chữ này còn có một hình cái đầu màu xanh biếc, nhìn qua như là một cái đầu của loại quái vật hình người. Xanh xanh, có chút đáng yêu. Trước ngực lão giả ngồi sau chiếc bàn nọ cũng mang theo một tấm huy chương hình tròn màu xanh biếc, hẳn là giáo huy của Sử Lai Khắc học viện.
“Xếp hàng thôi”
“Đùng đùng đùng đùng ————!”
Pháo nổ vang, một đám người vây quanh nơi đây, mà người ta tấp nập nước chảy không lọt.
Hoắc Lân lười nhác dẫn dắt tiểu Vũ đi tới, nếu không phải vì tán gái hắn hội lười gia nhập cái này phá học viện đây!
Hoắc Lân trang phục đối với những này người đến nói, quả thực chính là kỳ trang dị phục, vì chỉ là một bộ áo khoắc viền kim,nhưng với đám người dân nghèo khó thì quả là thọc mù mắt họ.
Áo gió vẫn bao vây Hoắc Lân, nhượng người không biết Hoắc Lân bụng cái gì, tạo ra một phong cách thần bí mị lực.
Sâu không lường được, không người nào có thể biết Hoắc Lân đến cùng là ai, ngoại trừ kế bên đáng yêu tiểu Vũ.
Nàng thì mặc một bộ đồ áo bó cùng quần ngắn,tô điểm vẻ đáng yêu của nàng,tóc cột kiểu đuôi ngựa ẩn ẩn hiện lên vẻ nghịch ngợm làm không ít nam hài ghé mắt.
.....
Lão giả ngồi ở sau bàn phụ trách tiếp nhận báo danh nhìn qua có bộ dáng uể oải, quần áo trên người nói cho dễ nghe một chút là đơn giản, nhìn thế nào cũng như là một lão nhân ở thôn quê, thậm chí tinh thần nhìn qua còn không bằng như lão Kiệt Khắc ở Thánh Hồn thôn.
Lúc này, một thiếu niên đi tới trước bàn báo danh. Lão giả uể oải nói: “Phí báo danh mười kim hồn tệ, đặt ở trong cái rương kia là được.”
Phụ thân người thiếu niên nhanh chóng móc ra mười kim hôn tệ đặt bên trong chiếc rương do mấy tấm gỗ tạo thành.
“Đưa tay ra”
Thiếu niên theo lời đưa tay đến trước mặt lão giả, lão giả niết niết hai cái trên tay hắn, hướng hắn lắc lắc đầu, nói: “Tuổi của ngươi không phù hợp, có thể đi.”
Thiếu niên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía cha của mình, đứa nhỏ hơn mười tuổi sớm thành thục như Đường Tam chính là không nhiều lắm.
Phụ thân thiếu niên nhanh chóng cười nói: “Sư phụ, con trai ta chỉ là vừa mới qua sinh nhật mười ba tuổi, ngài xem, có khả năng nới lỏng một chút hay không?”
Lão giả có chút không nhịn được nói: “Không nên ảnh hưởng đến người ở sau. Quy củ của học viện ngươi không biết sao? Chúng ta nơi này chỉ nhận những đứa nhỏ từ mười ba tuổi trở xuống. Hơn mười ba tuổi, nhất luật không thu. Các ngươi có thể đi.”
Phụ thân của thiếu niên nói: “Vậy phí báo danh của chúng ta...”
Lão giả không chút khách khí nói: “Một khi đã báo danh, sẽ không hoàn.”
Người đất sét còn có ba phần thổ tính, cha của thiếu niến nhịn không được cả giận nói: “Các ngươi rõ ràng là lừa tiền. Trả lại phí báo danh cho chúng ta, nếu không chúng ta quyết không đi. Sớm biết Sử Lai Khắc học viện tồi tàn thế này, chúng ta đã không đến.”
Lão giả liếc hắn một cái nhàn nhạt nói: “Mộc Bạch, có người muốn lấy lại phí báo danh, ngươi xử lý một chút.”
Ở bên cạnh, một đạo nhân ảnh chợt đứng lên: “Muốn lấy lại phí báo danh cũng được, đánh thắng ta, sẽ nhận được tiền.”
Sau đó, mạnh mẽ hồn lực từ trên người hắn bạo dũng mà ra, dưới chân có ba vòng hồn hoàn, lãnh băng quang mang xuyên thấu hai tròng mắt của hắn bắn về phía đôi phụ tử kia.
Cha của thiếu niên kia run giọng, sợ hãi nói “Hồn, hồn tôn”
Người xung quanh kinh hãi bởi vì đạo nhân ảnh kia thật sự quá trẻ tuổi, nhưng hắn đã đạt đến Hồn tôn cấp bậc, cấp độ mà rất nhiều hồn sư không thể đột phá nổi.
Đám đông lập tức thưa dần, không ít người bỏ về. Nhưng cũng còn khá nhiều người còn tồn tại may mắn trong lòng. Qua một hồi, cũng chẳng có mấy ai phù hợp nhu cầu học viện, đều thất vọng ra về.
Lúc này, cô gái đứng trước mặt Hoắc Lân cũng hoàn thành khảo thí, chính đang thu bàn tay lại.
Cô gái này cũng không có cha mẹ đi theo, chỉ là một mình đơn độc. Trên người mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ. Tóc ngắn tới tai, gọn gàng, chiều cao so với Tiểu Vũ thấp hơn nửa cái đầu, bởi vì nàng ta quay lưng về phía Hoắc Lân cho nên nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng từ làn da trên gáy có thể phát hiện, làn da của cô gái này cực kỳ đẹp, cực kỳ trắng mịn.
“Xin hỏi, ta có thể thông qua sơ thí không?” Thanh âm của cô gái nhẹ nhàng dễ nghe, thiếu vài phần anh khí, nhưng nghe rất êm ái, làm người khác có cảm giác mềm yếu.
Hoắc Lân từ ánh mắt của Đái Mộc Bạch nhìn về phía cô gái nọ là có thể đoán được nữ hài tử này nhất định rất đẹp, bởi vì trong tà mâu của Đái Mộc Bạch, hiện ra đã không phải là băng lãnh nữa, mà là quang mang giống như con sói. Hắn lập tức đoán được cô gái này chính là Ninh Dung Dung, hòn ngọc quý trên tay tông chủ Thất Bảo Lưu Ly Tông
( không lâu đâu mộc bạch sớm muộn chu trúc thanh là ta người nhà cũng cùng ngươi ko quan hệ)
Sự kinh ngạc trên mặt lão giả dần dần thu liễm, nhíu mày nói: “Ngươi tới đây, người nhà ngươi có biết không?”
Ninh Dung Dung không trả lời trực tiếp mà chỉ mỉm cười nói: “Đều nói là dạy những người đến mà không có phân biệt, chỉ cần ta phù hợp với yêu cầu của học viện, các ngươi không có lý do không thu ta?”
Lão giả tựa hồ do dự một chút “Được ngươi đợi ở đây một chút, lát nữa sẽ có người đưa ngươi vào”
Mấy người thản nhiên đứng về bên cạnh Ninh Dung Dung vào. Vừa mới bước chân thêm một bước, lão giả âm thanh liền truyền đến
“Hợp cách!”
Mọi người nhìn về phía bàn khảo thí, xuất hiện trước mắt họ là một thân ảnh lạnh lùng.
Đó là một cô gái, nhìn qua so với Tiểu Vũ còn nhỏ hơn một điểm. Một đầu tóc dài đen xõa ngang vai, khuôn hơi hạ xuống, thân cao cùng Ninh Dung Dung như thế, da dẻ cũng là xấp xỉ trắng nõn. Thế nhưng, nhìn kỹ tên thiếu nữ này lại khiến cho người ta cảm thấy một loại cùng nhìn thấy người khác bất đồng.
Cực kỳ đầy đặn vóc người cùng tuổi của nàng có chút không hợp, nếu không nhìn mặt mà nói, dễ dàng có thể nhầm thành đây là thành niên thiếu nữ. Đặc biệt là vĩ đại cao phong, càng hấp dẫn ánh mắt người xem. Tiêu chuẩn đồng nhan cự nhũ.
...
Đến người một nam một nữ, nam tử một mái màu bạch kim tóc ngắn, ngũ quan cực là anh tuấn đẹp trai lại tỏa ra tràn đầy thần bí mị lực làm Mộc Bạch có chút ghen ghét, một thân màu đen viền kim trang bị áo khoác, một cái quần màu đen nhìn rất sang trọng.
Nữ tử khá là đáng yêu, mái tóc dài màu nâu, buộc tóc đuôi ngựa bím, dài vô cùng, có câu nói tóc dài ngang eo.Mắt to như nước trong veo, bên trong đồng sắc là màu phấn nhạt, một thân hồng nhạt thắt lưng ngắn tay, nửa người dưới là một cái nhiệt khố.
Chính là tiểu Vũ cùng Hoắc Lân.
Hoắc Lân phát hiện cái khác người xem thấy mình, cũng không có quá nhiều kinh ngạc, mà là nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Lão già, đây là chúng ta tiền ghi danh, tổng cộng là 20 cái Kim Hồn tệ!"
Nghe vậy, tỏ rõ vẻ lão giả lộ ra nụ cười, duỗi ra hai tay, mỉm cười nói: "Tốt! Đến, đem bàn tay của các ngươi xuất đến."
Lập tức, Tiểu Vũ cái thứ nhất duỗi ra nàng um tùm tế tay, tùy ý tỏ rõ vẻ lão giả trắc thí, phi thường hài lòng thông qua.
Sau đó chính là Hoắc Lân,làm hắn có chút lạ,đây là cốt linh dò xét a đúng khó qua mặt tất nhiên trừ ta ra.( linh hồn trong thân xác nhỏ)
Mà, tỏ rõ vẻ lão giả sờ sờ, phát hiện một cái hiện tượng kỳ quái, hắn lại cảm giác không xuất Hoắc Lân cốt linh là bao nhiêu, chỉ có thể hỏi: "Trên tay của ngươi có phải là luyện qua cái gì Hồn kỹ a!"
"Phải!" Hoắc Lân luyện tập quá Hỏa quyền, không có nhiều lời, cũng không có ẩn giấu, chỉ là nhàn nhạt gật gật đầu, một mặt không đáng kể.
"Thì ra là như vậy a, như vậy chỉ có thể nhấc chân rồi!" Tỏ rõ vẻ lão giả nói nói.
"Được!" Hoắc Lân một lời đáp ứng, duỗi ra bắp đùi của chính mình, nhượng hắn trắc thí.
Cũng may ngoài kiếm kỹ và quyền kỹ ra hắn cũng chưa có luyện thêm cái nào về bộ phận chân nên vẫn tính để tên kia dò xét được.
"Không sai, bắp thịt rất phát đạt, các ngươi hợp lệ rồi!" Tỏ rõ vẻ mừng lão giả vỗ vỗ Hoắc Lân bắp đùi, thoả mãn cười nói.
Thu chân không nói nhiều,nhàn nhìn hắn.
"Cốt linh là hảo, như vậy các ngươi hồn lực đâu? Hừ hừ." Trước “người bị hố” không phục, nhìn Hoắc Lân cùng Tiểu Vũ hừ nhẹ vài tiếng.
Xoạt xoạt xoạt ————!”
“
Trong nháy mắt tiếp theo, hắn liền lúng túng, Hoắc Lân cùng Tiểu Vũ đều lộ ra chính mình hồn hoàn, hai cái màu vàng trăm năm hồn hoàn từ từ bay lên.
( tất nhiên là giả,chứ nếu là thập vạn niên hồn hoàn mà hiện hội dọa sợ người ta)
“Đây là…...là nó đúng là nó haha năm nay sử lai khắc chúng ta chiêu thu được một nhân tài rồi, đây là hiếm có hoàng kim cổ long võ hồn a!” lão giả sững sờ, lập tức vui vẻ mừng rỡ.
Sau đó nhận được sự ghé mắt của mấy người xung quang đặc biệt mỹ nữ.
“Thế chúng ta có thể vào chứ?” Hoắc Lân không lạnh không nhạt nói.
Hoắc Lân và tiểu Vũ đi tới Ninh Dung Dung đám người chờ đợi.
Sau khi người cuối cùng thất vọng mà đi,mà Đường Tam cũng vừa vào hàng ngũ thì lão giả cũng lên tiếng.
“Mộc Bạch, dẫn bọn họ vào”
“Dạ” Đái Mộc Bạch đáp, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn vào cô gái mới đến
Tiến vào thôn làng, có thể nhìn đến, tất cả đều là kiến trúc bằng gỗ, nơi đây kiến trúc có thể dùng đơn giản mộc mạc bốn chữ đến để hình dung.
Đi không bao xa, Đái Mộc Bạch mang bọn hắn tới một mảnh đất trống. Chung quanh toàn là nhà gỗ, mảnh đất trống ước chừng chỉ có 500 mét trái phải, vừa lúc ở Sử Lai Khắc học viện chính trung tâm.
Lúc trước thông qua sơ thí thí sinh thì ở phía trước, rõ ràng hồn lực chấn đồng khiến không khí hơi run rẩy.
Đái Mộc Bạch chỉ phía trước “Các ngươi ngay ở nơi này tiến hành thứ hai cuộc thi, lão sư sẽ nói cho các ngươi biết làm thế nào”
Cách đây rất gần, có thể xem đến cái kia bán lạp xưởng nhân thân không khác bọn hắn là mấy, xe đẩy lên còn có một tấm gỗ có khắc bốn chữ
( Áo Tư Tạp có thể nói từ truyện tranh và truyện dịch nó khác nhau,truyện tranh là đậu hũ thúi,còn truyện dịch là xúc xích ta tích hợp cả hai vậy.
“Hương Tràng Vô Địch,Đậu hủ xinh xắn”
Lão bản vừa nhìn có người tới, lập tức nhiệt tình nói “Bán Hương Tràng, bán hương tràng đây. Tiều nhất tiều, khán nhất khán, tẩu quá lộ quá bất yếu thác quá. Hương tràng nhãn hiệu Áo Tư Tạp hương vị thơm ngon. Giá rẻ mà số lượng lại nhiều. Chỉ năm đồng tệ một cái. Ăn hương tràng thương hiệu Áo Tư Tạp, cam đoan các ngươi càng dễ dàng thông qua khảo thí nhập học.”
Chỉ gặp lão bản trông như một đại hán, để người ấn tượng nhất là bộ râu rậm rạp của hắn
“A, Ca ca, ta muốn”
Hoắc Lân nhìn Tiểu Vũ với ánh mắt quái dị hỏi
“Ngươi xác định”
Tiểu Vũ không hiểu tại sao Hoắc Lân nhìn mình với ánh mắt kì quái, nhưng vẫn lắc lắc tay hắn, làm nũng
“Nhân gia muốn mà” m thanh đơn giản là ngọt đến tận xương, Hoắc Lân chỉ hận không thể ở ngay chỗ này đem nàng chánh pháp.
Hoắc Lân đành chịu đi tới trước cửa hàng sau đó mỉm cười nói “Đại thúc, làm phiền ngươi cho ta hai cây”
“ Cho ta một cây!”Đường Tam biểu thị có chút đói
Chủ bán hàng mặt cứng ngắc hỏi lại “Ngươi gọi ta cái gì?”
“Đại thúc a, có vấn đề gì sao?”
“Đương nhiên là có vấn đề, hơn nữa còn rất lớn. Huynh đệ, đại ca, năm nay ta mới 14 tuổi a, ngươi dĩ nhiên gọi ta đại thúc?” Đầu tiên là tên lão bản túm lấy hai vai Hoắc Lân, sau đó vẻ mặt khổ túc nhìn hắn.
“Ách, ngươi thật sự mới 14 tuổi?” Hoắc Lân làm giật mình, hoài nghi hỏi nhìn trông buồn cười.
“Đương nhiên, ta là Áo Tư Tạp, năm nay 14 tuổi, chính là học viện học viên, ngươi hỏi ai cũng biết ta là 14 tuổi”
Người xung quanh nghe vậy thầm nghĩ trong lòng, không hổ là học viện quái vật, một cái 14 tuổi thiếu niên, râu mép lại có thể dài đến như vậy, tuyệt đối là một đóa kì hoa rồi.
Áo Tư Tạp từ xe của mình cầm lấy hai cây hương tràng, dài tới 10cm, đưa cho Đường Tam, tản ra mùi thơm nồng nặc
Đường Tam cầm hương tràng và đang chuẩn bị giao tiền, Đái Mộc Bạch trao đổi với khảo thí lão sư xong, nhìn thấy cảnh này liền tức giận hét lên.
“Áo Tư Tạp” Thanh ấm rất là phẫn nộ
Áo Tư Tạp vừa nhìn thấy Đái Mộc Bạch, nhất thời lộ ra nụ cười chết cha
“Đái lão đại, có muốn hay không tới cây hương tràng?”
“Đi chết” Đái Mộc Bạch đi đến trước mặt, lườm hắn một cái nói “Ngươi thật cho học viện mất mặt, Triệu lão sư đã không chỉ một lần cảnh cáo ngươi không nên ở trong học viện bán hương tràng. Lẽ nào ngươi nghĩ làm cho tất cả mọi người đều nôn mửa sao?”
Nói xong quay về phía Hoắc Lân và Đường Tam “Hương tràng nay không thể ăn”
Đường Tam nghi ngờ hỏi “Tại sao?”
Vẻ mặt Đái Mộc Bạch biến ảo rất thú vị, giống hệt như vẻ mặt khi nãy của Hoắc Lân “Tiểu Áo, ngươi làm căn mới hương tràng đi ra”
Áo Tư Tạp vẻ mặt trở nên lúng túng “Đái lão đại, không cần đi. Nếu làm vậy sẽ để cho mới tới học đệ đối với ta có oán niệm a.”
Đái Mộc Bạch hừ một cái “Ta chỉ cho tân sinh một cái nhắc nhở mà thôi, đừng để ta động thủ”
Áo Tư Tạp bất đắc dĩ duỗi ra tay của mình, có chút hèn mọn dùng hắn cái kia ôn nhu thanh âm gọi một tiếng
“Lão tử có căn xúc xích to”
Quang mang màu vàng chợt ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, hai cái quang hoàn màu vàng từ dưới chân Áo Tư Lạp mọc lên, ngay sau đó, một cây hương tràng cùng cây trong tay Đường Tam giống nhau như đúc hiện ra trong lòng bàn tay hắn.
“Ách...” Đường Tam vừa nghe cái câu “Lão Tử có cây xúc xích to” của hắn thì có chút cứng người lại. Câu này cũng thật là có nhiều nghĩa rồi. Trước không nói hương tràng phẩm chất thế nào, có thể ăn hay không. Chỉ vì lời này của Áo Tư Lạp cũng làm người khác không dám ăn.
Ánh mắt hắn trở nên hơi phẫn nộ, người xung quanh thì ánh mắt quái dị. Riêng về phần Hoắc Lân thì không tiếc hình tượng ôm bụng cười to mà cũng may hắn cũng chưa đụng tới hương tràng,vì nếu có hắn tự chặt tay mình được rồi.
“Ha ha ha, cười chết ta.. Ha ha, không được không xong rồi, không thể dừng lại được... Ha ha...”
Mặt Tiểu Vũ đỏ như trái táo chín, trách không được vì sao khi nãy Hoắc Lân nhìn nàng với ánh mắt quái dị như vậy, thì ra hắn đã biết trước rồi. Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được quăng ánh mắt tức giận về phía Hoắc Lân. Thấy ánh mắt đầy sát khí của Tiểu Vũ, Hoắc Lân lập tức ngừng cười, ưỡn ngực đứng thẳng, lại trở về thiếu niên phong độ phiên phiên. Vẻ mặt hắn biến đổi cực nhanh, nếu không phải vừa chứng kiến thì chắc chắn người xung quanh không thể nào liên tưởng được trước mắt có khí chất xuất trần thiếu niên nhân này, khi nãy lại không hề hình tượng ôm bụng cười to.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, dù là da công của Hoắc Lân đã đăng phong tạo cực, cũng không thể nhịn được hơi phiếm hồng.
Hắn tức giận quay đầu nhìn chằm chằm ngược lại như muốn nói,ngươi nhìn ta làm cái gì nha?
Thấy vẻ mặt hắn như vậy, các cô gái “phốc” một tiếng, cười lên, cảm thấy hắn đặc biệt đáng yêu. Dù là lãnh băng băng Chu Trúc Thanh cũng hơi mỉm cười, khuôn mặt sương lạnh được hòa tan, y như tiên tử giáng phàm.
Đái Mộc Bạch vỗ vỗ vai Đường Tam nói “Đi thôi, ta mang mọi người vào khảo thí. Không cần xếp hàng.”
Đường Tam nói “Như vậy không tốt a.”
Đái Mộc Bạch đáp “Yên tâm, ta không có thiên vị, cái này chính là đãi ngộ các ngươi được nhận.” Ánh mắt nhìn hắn và Hoắc Lân hơi thâm ý, vừa nói vừa văng theo hai người hướng đội ngũ phía trước đi tới.
Đường Tam nói “Như vậy không tốt a.”
Phụ trách đợi khảo thí thứ 2 la một gã sư phụ lớn tuổi, bởi vì mua hương tràng, Đường Tam còn không biết bên này khảo thí là cái gì.
Đái Mộc Bạch đi đến bên người lão sư, bên tai hắn nói mấy câu gì đó, lại chỉ chỉ Hoắc Lân mấy người.
Sư phụ nọ gật gật đầu nói “Được. Ngươi dẫn bọn họ trực tiếp đến đệ tứ quan. Thông qua là trúng tuyển.”
Đái Mộc Bạch trở lại bên người Đường Tam cùng Tiểu Vũ, dẫn hai người hướng phía trong học viện đi tới. Cả bọn thí sinh đang xếp hàng cũng mặc kệ.
Một gã nam thí sinh nói “Sư phụ, chuyện này là sao? Tại sao bọn họ lại có thể vào thẳng vòng 4. Chúng ta lại phải thông qua từng cửa?”
Lão sư lớn tuổi lạnh nhật nói “Nếu ngươi có hồn lực vượt qua 25 cấp vậy cũng trực tiếp đến vòng 4 khảo thí, không cần ở nơi này làm chậm trễ thời gian. Mà ngươi khi kiểm tra hồn lực chỉ có 21 cấp, vậy phải lưu lại từng cửa mà thông qua.”
Nam thí sinh nghi hoặc “Hồn lực của bọn họ ngoài 25 cấp? Không có khả năng, chúng ta mới có 12 tuổi, nhưng thế nào có thế có hồn lực cao như thế?”
(Ngươi ko thấy ko nghĩa là ko có)
Có thể đến nơi này, đều là hồn lực vượt qua 21 cấp, hơn nữa tuổi cũng không quá 12, trong sơ cấp học viện cũng coi như là một nhân vật trung tâm. Mà đến Sử Lai Khắc học viện này lại liên tục đụng vào tường đá, tâm tình cũng khó trách được có chút biến hóa.
Đái Mộc Bạch lạnh lùng hừ một tiếng “Chính mình không được, đừng nghĩ rằng người khác cũng không được. Khi ta tiến vào học viện hồn lực cũng là 25 cấp, tân sinh, cho bọn chúng thấy hồn lực của ngươi đi.” Vừa nói, hắn vừa cầm lấy một khối thủy tinh màu trắng trên bàn cấp cho Đường Tam.
Thủy tinh kiểm tra căn cứ vào cấp bậc bất đồng biểu hiện màu sắc bất đồng.
Loại thủy tinh màu trắng này là kiểm tra hồn lực dưới 30 cấp, nếu hồn lực trên 30 cấp sẽ làm thủy tinh nổ.
Đường Tam lúc này mới hiểu tại sao Đái Mộc Bạch nói thông qua cửa này cũng là đãi ngộ của bọn hắn, hiển nhiên, một cửa này là thi kiểm tra hồn lực của thí sinh chuẩn xác là bao nhiêu.
Lập tức hắn cũng không mở miệng, tiếp nhận lấy thủy tinh màu trắng, trực tiếp đem hồn lực vào trong.
Trong phút chốc, chỉ thấy trong tay Đường Tam phát ra bạch quang mạnh mẽ, thuỷ tinh màu trắng trở nên sáng như ngọc, quang mang mãnh liệt từ thủy tinh phát ra chiếu khắp mọi nơi, rõ ràng là sắp đạt tới cấp ba mươi.
Vị trắc thí lão sư lộ ra nụ cười hài lòng “Không tệ, năm nay lại thu được thêm vài hạt giống tốt” Kế đến Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, Ninh Dung Dung cũng lần lượt khảo thí, hồn lực cấp bậc phân biệt là
Tiểu Vũ: Hồn lực cấp 34
“Không thể nào! Làm sao hội cao như vậy” Chung quanh không thể tin vào mắt mình nói.
“Ta và ca ca lợi hại nhất” tiểu Vũ đắc ý kêu to.
Ninh Dung Dung: Hồn lực cấp 26
Chu Trúc Thanh: Hồn lực cấp 27
Cuối cùng cũng đến phiên Hoắc Lân. Chỉ thấy trong tay Hoắc Lân phát ra bạch quang chói lòa, vượt qua nhiều lần Đường Tam khi nãy. Quang mang mãnh liệt từ thủy tinh chiếu ra khắp nơi, cuối cùng
Mọi người bốn phía sững sờ. Vị lão sư kia kích động nhất, nhìn về phía Hoắc Lân hơi nóng bỏng hỏi
“Ngươi, ngươi, hồn lực của ngươi đạt đến cấp bậc gì rồi?”
Hoắc Lân trên khuôn mặt lau một nụ cười tự tin
“Hoắc Lân, 12 tuổi, hồn lực cấp độ: 39”
Bốn phía lập tức kinh hô, không thể ngờ được mới 12 tuổi, Hoắc Lân đã có hồn lực khủng bố như vậy. Về phần Tiểu Vũ đã biết rõ nên cũng không kinh ngạc, mỉm cười nhìn Hoắc Lân,ca ca lừa người rõ ràng mấy chục lần lên mãn cấp mà tự nguyện chuyển sinh tiến hóa.Còn Đái Mộc Bạch thì hóa đá.
Ánh nắng trưa chiếu lên khuôn mặt, nhuộm vàng mái tóc bạch kim của Hoắc Lân, phối hợp với gương mặt anh tuấn tự tin của hắn, càng là mị lực tỏa ra bốn phía, hấp dẫn nữ học sinh.
Liên tiếp mấy đạo thanh âm hiện lên trong đầu Hoắc Lân.
“Nhắc nhở: Nhớ bắt lại mỹ nữ
Thưởng: Máy chế tạo thập vạn niên hồn hoàn.
Phạt: yếu sinh lí!”
…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT