Victor nhắm mắt lại rồi mở ra, cảnh tượng lại bỗng nhiên xoay chuyển.

Cậu nhìn thấy một tiểu đồ cổ mỹ thiếu niên sát sàn sạt, quả thực tươi ngon mọng nước. Bị nắng sớm chiếu vào, tưởng chừng như một khối ngọc chạm khắc.

Victor vẻ mặt ngây ngốc nghĩ: Ảnh trông ngon ghê…

Sau đó bụng cậu réo lên một tiếng, đánh thức mỹ thiếu niên đối diện.

“Ánh mắt của mi là sao hả?”

Tiểu Tyler vừa mở mắt hàn khí đã bắt đầu tỏa ra, nhìn Victor chằm chằm một lúc lâu, mặc quần áo của mình với tốc độ ánh sáng, sau đó vèo cái xuống giường.

“Ỷ vào sự nuông chiều của ta, mi đúng là coi trời bằng vung” Tiểu đồ cổ nói một cách lạnh lùng, “Hôm nay không cho mi ăn, tự kiểm điểm lại mình đi”

Cái bụng Victor lại réo lên một tiếng.

Tiểu đồ cổ: “Mai cũng không cho mi ăn”

Victor: Đợi đã QAQ! Em đâu thể khống chế được hành động của dạ dày!!! Oan cho em quá!

Hai người không hẹn mà cùng im lặng một hồi, mười giây sau cái bụng của Victor không réo nữa, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Tyler mặc áo khoác vào, lại đeo hai cái bao tay, đẩy cửa đi ra.

Victor chú ý đến trên bàn có một nhành hoa chuông xanh, ngoài ra còn bừa bãi chai chai lọ lọ cùng hai chiếc phi tiêu. Tiểu Tyler không phòng bị cậu chút nào, mình thì chạy đi trước, mặc cậu ở trong phòng mình đi lung tung.

Tiểu đồ cổ mỹ thiếu niên mười lăm tuổi, đã là sát thủ kim bài của Lam Linh Hoa.

Nhưng hắn khiến cho tổ chức vô cùng đau đầu, bởi vì hắn không nghe lời.

Khi hắn tương đối nhỏ yếu, hắn rất biết điều, bảo học cái gì thì học cái đó. Sau này hắn lớn dần lên, càng có tác dụng to lớn với tổ chức, thì hắn bắt đầu không ngừng thăm dò điểm mấu chốt mình có thể càn quấy…

Loại thăm dò này quả thực là điển hình đối với Ác ma nhỏ tuổi. Nếu như tiểu Ác ma bị pháp sư tóm được để sai khiến, bọn nó có thể lén lút đùa dai, làm chuyện xấu, trộm đồ ăn, làm ra các hành vi xấu xa, sau đấy phán đoán bản thân mình có bao nhiêu quan trọng với chủ nhân, chủ nhân sẽ khoan dung đến mức độ nào.

Sau khi hoàn thành sự phán đoán này rồi, tiểu Ác ma sẽ bắt đầu thích gì làm nấy, làm xằng làm bậy, coi trời bằng vung, càng đáng giận là, bạn còn không quản được chúng!!

Tiểu đồ cổ nhính là tiểu Ác ma như thế đấy.

Hắn là người được Lam Linh Hoa tiêu tốn rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng, năm đó chỉ có mình hắn trong đám nhãi con sát thủ, chỉ mất bảy năm đã trưởng thành trình độ kim bài. Càng về sau, tổ chức càng không nỡ từ bỏ hắn.

Bởi vì hắn đang ngày càng mạnh hơn, thậm chí từ lâu đã đột phá phần lớn giớn hạn của phàm nhân. Dòng máu của hắn quyết định thiên phú, giới hạn trên cùng tiềm lực của hắn sẽ ở trên bất kỳ nhân loại nào.

Lam Linh Hoa đang ngày càng cần hắn, mà hắn thì càng ngày càng không cần tổ chức.

Có một lần Tiểu Tyler nhận được chỉ thị nhiệm vụ, bảo hắn đi giải quyết một đội Thánh kỵ sĩ.

Thánh kỵ sĩ của Vatican và Lam Linh Hoa không hợp nhau lắm, nhiệm vụ này vốn rất bình thường. Mãi đến khi Tyler phát hiện đội Thánh kỵ sĩ này đang ra ngoài điều tra một Bá Tước nhân loại buôn bán nô lệ Tinh linh.

“Không giết” Tiểu đồ cổ lạnh lùng tỏ ý, “Hoặc là Bá Tước chết rồi ta lại giết Thánh kỵ sĩ. Các ngươi chọn đi”

Cấp trên của hắn hỏi: “Cho ta một lý do ngươi không xử lý”

Tyler nói: “Ta mạnh hơn ngươi. Mạnh đại biểu cho tự do. Tự do chính là quyền được nói ‘Không’”

Lam Linh Hoa rất tức giận, Bá Tước là nhà tài trợ vô cùng quan trọng của họ. Buôn bán nô lệ Tinh linh kiếm được rất nhiều tiền, Bá Tước lại rất hào phóng ——sát thủ kim bài quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng nguồn vốn được.

Bọn họ bắt được Victor.

Victor vẻ mặt đần thối, mới đầu cậu còn chưa ý thức được mình “bị tóm”. Về cơ bản, cậu coi Lam Linh Hoa là “nhà mẹ đẻ” của tiểu đồ cổ…Khụ khụ, thế nên khi nhận được thư cậu liền chủ động đi qua.

Rồi cậu phát hiện Lam Linh Hoa bắt mình để uy hiếp tiểu đồ cổ.

Victor: Tức giận nha, mỉm cười.jpg

Quý ngài pháp sư Victor biu biu phóng ma pháp, suýt nữa san bằng một phân bộ của Lam Linh Hoa, sát thủ bên trong tan tác như chim muông không thấy bóng dáng.

Đối với chuyện này, Tiểu Tyler tỏ ý: “Không hổ là nhân loại ta nuôi”

Victor: “Xong đời rồi, liệu Lam Linh Hoa có truy sát chúng ta không?”

Tiểu Tyler: “Trốn một hồi là được. Tầm hai năm nữa, ta sẽ càng mạnh hơn, đến lúc ấy chúng sẽ không truy sát nữa, chúng sẽ quay sang khóc lóc cầu xin ta trở về”

Tiểu Tyler không những không xử lý đội Thánh kỵ sĩ kia, mà còn giết cái tên Bá Tước buôn bán nô lệ Tinh linh.

Đây là một câu chuyện rất dài, tóm lại là chờ đến khi hắn trở về, bên hông cũng đã giắt Khải Ca, trong túi thì có hai chiếc răng rồng gãy vỡ.

Victor: Nó là Sầm Tịch! Sầm Tịch! Ha ha ha ha ha sắp được tận mắt nhìn nó sinh ra rồi!

Để đúc Sầm Tịch, hai người đi từ phía đông vào đế quốc lòng đất của Người lùn. Bọn họ sống ở đó nửa năm, lúc này tiểu đổ cổ từ từ trưởng thành mỹ thanh niên, mỗi ngày ra ngoài đều trêu hoa ghẹo nguyệt.

Người lùn và Tinh linh vẫn không hợp nhau, thẩm mỹ khác biệt quả thực là hai đầu thế giới, mãi đến khi các Người lùn gặp được mỹ thiếu niên Tiểu Tyler.



Tyler dựa vào vẻ đẹp của mình lật đổ thẩm mỹ quan của vô số Người lùn, đến nỗi một vị công chúa Người lùn khóc lóc theo đuổi một đường.

Quan điểm chọn bạn trăm năm của tiểu đồ cổ bị buộc phải lớn lên với tốc độ ánh sáng trong tình cảnh ấy, có lúc từ chối phiền quá, hắn sẽ nghiêng đầu chỉ vào Victor nói: “Các ngươi thấy cậu ta không?”

Các Người lùn: “???”

Tiểu Tyler: “Nhân loại ta nuôi từ nhỏ, con dâu nuôi từ bé”

Victor: (⊙v⊙) Hay lắm hay lắm.

Victor giả vờ rất giống, hoàn toàn là bé chim cút ngoan ngoãn nghe lời, vừa là pháp sư vừa biết dạy học, còn có thể chế thuốc cùng trục cuốn, tóm lại là thông minh khéo léo, ngoài đẹp trong thông minh, làm hạ thấp những người khác.

Công chúa Người lùn tan nát cõi lòng khóc lóc chạy đi.

Ngay đêm đó tiểu đồ cổ thu dọn đồ đạc, mang Victor rời đi.

Victor hỏi hắn: “Anh không rèn chủy thủ răng rồng sao? Chúng ta vẫn chưa hỏi thăm được thợ thủ công thích hợp mà”

Tyler nói: “Kỹ xảo của Người lùn không thích hợp với đồ vật khéo léo, ta muốn tới Đế quốc Tinh linh coi sao”

Vừa vào Đế quốc Tinh linh, tiểu ma vương nháy mắt lại đóng giả thành mỹ thanh niên Tinh linh.

Cái khí chất vương tử u buồn kia quả thực giống người mẹ bán Tinh linh của hắn như đúc, bất kể là ai nhìn thấy cũng phải tan nát cõi lòng, đến đàn ông bách luyện cương cũng phải mềm ngón tay trước mặt hắn.

Cho dù ở thời điểm năm tuổi bất lực nhất hắn cũng chưa từng sầu muộn như vậy, tình cha của Victor lập tức tăng vọt, cảm giác mình hiền từ đến sắp bay lên trời luôn rồi.

Nhưng mà, khi trời tối người đã ngủ yên, mỹ thanh niên u buồn sẽ đột ngột trở mặt: “Ha, đám phàm nhân ngu xuẩn các ngươi”

Victor mỗi lần đều sợ hết hồn: “…”

Nói chung, bọn họ bắt đầu tìm kiếm thợ thủ công có thể chế tạo chủy thủ răng rồng ở Đế quốc Tinh linh.

Tìm thì tìm được, nhưng người thợ này có cô con gái đến tuổi.

Yep.

Sau khi cô nàng nhìn thấy Tyler, không có sau đó nữa.

Tyler chỉ vào Victor, lời ít mà ý nhiều, quen đường quen thói nói: “Đây, là con dâu ta nuôi từ bé”

Ôi, lại một thiếu nữ vô tội tan nát cõi lòng, chỉ mong thời gian sẽ xoa dịu vết thương của cô.

Tối về, Tyler dự tính chạy tới phía nam, tìm kiếm đế quốc cổ xưa trong sa mạc.

Victor nói: “Thực ra em đã xem phương pháp của Người lùn và Tinh linh rồi, anh xem, nếu chúng ta tạo một cái lò cao kiểu Người lùn, rồi dùng phương pháp rèn xếp chồng của Tinh linh…”

Tyler: “…”

Victor dùng thời gian một đêm liền vẽ xong bản vẽ xưởng, tính toán kết quả cuối cùng, lại còn vẽ sơ đồ thành phẩm cuối cùng. Cậu từng thấy Sầm Tịch, thế nên vẽ đến xinh đẹp kỳ diệu, quả thực không thể hợp ý của tiểu đồ cổ hơn được nữa.

Tiểu đồ cổ xem đi xem lại bản vẽ Sầm Tịch, yêu thích không buông tay, lại nói: “Được rồi, ta tán thành việc làm của mi. Nếu mi đã muốn cái danh con dâu nuôi từ bé, cũng không phải là không thể”

Victor: “…”

Hỏng rồi.

Victor không có ý định phát sinh gì đó trong mơ đâu.

Tiểu đồ cổ nhìn phản ứng của cậu, sắc mặt dần dần đen xì, chốc lát leo tường mà đi.

Hôm sau tiểu đổ cổ quen một cô “bạn gái”, mang về cho Victor nhìn.

Victor tức giận hất bàn:Tui không có mơ cái này!!! Không mơ!!

Sau đấy cậu bình tĩnh nhìn kỹ, phát hiện cô “bạn gái” thật ra là kỹ nữ đồ cổ thuê về để diễn kịch.

Victor: “…”

Tyler: “…”

Hai người ngồi đối diện nhau, không nói một lời, im lặng mặt đối mặt.

Cô “Bạn gái” bưng trà dâng nước cho Tyler, châm chọc khiêu khích Victor.

Nửa tiếng sau, hai người vẫn bất động như núi, ánh mắt giao nhau.

Cô “bạn gái” diễn hết nổi, thở hổn hển chống nạnh, tiếp tục trào phúng Victor.

“Choang!”

Tiểu đồ cổ không thể nhịn được nữa, quăng bể cái cốc, nói: “Nhân loại ta nuôi, đến lượt ngươi lên mặt sao?”

“…”

“Bạn gái” nói: “Vợ chồng son các ngươi cãi nhau sao không nói sớm!! Cứ phải dùng tiền tìm bà đây cho tình thú!!! Ai hiếm lạ đống tiền bẩn thỉu của các ngươi! Đàn ông thối ỷ vào mình lớn lên đẹp trai thì không dỗ dành vợ à? Hừ! Chờ người vợ này của ngươi chạy mất thì tự đi mà khóc nhá!!” Dứt lời đẩy cửa rời đi.

Victor: “…”

Tyler: “…”

Victor làm xong hai cái chủy thủ răng rồng thì đưa cho tiểu đồ cổ, tiểu đồ cổ không nói một lời nhận lấy một cái đặt tên là Sầm Tịch, đưa cái nhỏ cho Victor dùng phòng thân.

Dựa theo tập tục của thế giới này, bọn họ đã đính hôn.

Có điều tiểu đồ cổ cũng không đề cập đến vụ này, bọn họ tiếp tục cuộc sống vừa là thầy vừa là bạn, sau đó trong mấy năm đạp khắp bản đồ đại lục.

Tyler càng ngày càng mạnh, cũng càng ngày càng giống đồ cổ của Victor.

Có thể bởi vì không trải qua thời kỳ Seraphim, thế nên hắn trầm mặc kiệm lời cũng không lạnh lùng như vậy, có lúc còn mang vẻ đẹp của người trẻ tuổi.

Hắn đặt một nhành hoa chuông xanh trên đầu giường của Hoàng Đế nhân loại, trong lúc khiến cả đế quốc sợ hãi, cũng làm cho Lam Linh Hoa hoảng sợ nhanh nhanh chóng chóng một lần nữa bàn hợp đồng với hắn ——lần này không phải hợp đồng bán mình nữa.

Dần dần hắn vô địch cả thế gian, thế nhân ngay cả họ tên cũng không dám nhắc đến.

Giấc mơ của Victor lại chuyển cảnh một lần nữa.

Cậu vì làm bạn với tiểu đồ cổ tuổi thọ dài hơn, dường như đã chuyển hóa mình thành sinh vật nửa bất tử.

“Làm pháp sư tốt ghê, nếu không mình mà chết, tiểu đồ cổ chắc khó chịu lắm” Victor nghĩ.

Một cái chớp mắt, tiểu đồ cổ lung la lung lay đi tới trước mặt cậu, tiểu đồ cổ đau lòng lúc chôn mèo, tiểu đồ cổ chạy khắp thế gian làm xằng làm bậy, đã biến thành đồ cổ tóc hoa râm.

Tyler lúc về già ở trên núi tuyết, tuyết lớn quanh năm phủ kín núi, ngăn cản khả năng những người khác tìm kiếm hắn.

Victor dùng phép thuật tạo một suối nước nóng, tạo một vườn hoa nhiệt độ ổn định, hận không thể đào ra một mùa xuân giữa núi tuyết cho hắn.

Đồ cổ từ từ già đi, mái tóc quăn màu đỏ khi còn bé đã thành màu tối, tròng mắt Tinh linh màu vàng nhạt xinh đẹp giờ càng vàng sậm như long nhãn, chỉ có đôi tay mãi mãi vững chãi mà mạnh mẽ.

Bước đi của hắn đã dần dần có chút lung lay, càng thích rúc mình trong chiếc ghế sopha Victor ngồi mà trầm tư ——dùng một tư thái Victor vô cùng quen thuộc.

Victor đã từng cho đây là vẻ đẹp hiếm thấy của Tyler, giờ đây cậu bỗng nhiên nhận ra: Đó là sự già nua.

Đồ cổ cứ nằm như vậy, nói: “Nghe bảo Ác ma ở vị diện chủ vật chất chết đi, sẽ hóa thành một quả trứng sâu trong Vực Sâu. Hỗn huyết cũng có độ khả thi nhất định”

Victor tràn đầy nhu tình ôm hắn, như ôm Tiểu Tyler khi còn bé nói mình rất buồn, đắp chăn cho hắn, nói: “Chờ em một lát nhé, em đảm bảo chúng ta sẽ gặp lại nhau ở nơi tốt đẹp hơn”

Đồ cổ lại nói: “Đừng ồn, để ta ngẫm lại làm sao nuôi nhân loại trong Vực Sâu đã”

Victor chờ rồi chờ, nhưng đồ cổ không bao giờ nói chuyện nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play