Ngồi bên bàn ăn, bên cạnh là Lý Vị, đối diện là Lý Hân, cho dù Tào Dật Nhiên đói bụng, trông thấy bọn họ, lập tức không muốn ăn nữa.
Lý Vị rất biết ăn nói với trưởng bối Triệu Duyệt, đã không còn khí thế thời điểm đàm phán với Triệu Duyệt lúc chiều, trở thành hậu bối chu đáo lễ phép mà nhiệt tình.
Triệu Duyệt cùng gã nói chuyện, thấy Tào Dật Nhiên chậm rãi ăn vài miếng đã buông đũa, bà hỏi hắn, “Sao chỉ ăn một chút thế?”
Tào Dật Nhiên miễn cưỡng cho ra sắc mặt tốt, đáp, “Con ăn vài thứ rồi mới về, còn chưa đói.”
Triệu Duyệt gật đầu, múc cho hắn một chén canh bồi bổ, nói, “Canh ninh rất ngon, con uống một chút đi.”
Tào Dật Nhiên không dám không đón, nhận trong tay chậm rãi uống.
Triệu Duyệt chăm sóc con trai nhà mình, không tiện mặc kệ khách, cũng múc cho Lý Hân một chén canh, mà Lý Vị làm anh trai cô, bà bảo hắn tự nhiên.
Lý Hân ngượng ngùng cười nhận canh tới trước mặt, sau đó nói, “Bác gái không cần khách khí, thật ra con không quá thích ăn canh, canh gà càng không thích uống.”
Cô cười toét miệng, còn lộ má lúm đồng tiền, hoàn toàn là bộ dạng đơn thuần ngây thơ, Triệu Duyệt chỉ đành bảo cô không thích uống thì không uống, không cách nào trách cô không lễ phép.
Tào Dật Nhiên uống hết canh, bởi vì thật sự không muốn nhìn thấy con nhỏ ngốc cười ha ha đối diện, hắn trực tiếp đứng lên, nói với Triệu Duyệt, “Con ăn no, lên lầu trước.”
Triệu Duyệt gọi hắn lại, nói, “Con chờ một chút, Lý Hân ăn xong, con mang cô bé tới bên hồ tản bộ đi, vừa vặn tiêu thực một chút.”
Tào Dật Nhiên sửng sốt, nhìn Lý Hân gắp thức ăn nhét phồng cả má, nghiến răng nghiến lợi muốn chụp chén cơm lên mặt cô, hắn nghĩ, sao cô ta không từ chối, chỉ cần cô ta từ chối, hắn có thể giải thoát rồi.
Cố tình Lý Hân không chút tâm cơ, cũng nhìn không ra Tào Dật Nhiên biểu hiện chán ghét rõ ràng như vậy, ngược lại ngậm một miệng cơm chậm rãi nuốt xuống xong mới nói, “Buổi tối bên hồ có đèn đường không, có đèn đường tản bộ mới tốt.”
Tào Dật Nhiên nghĩ thầm con nhỏ này không có đầu óc, lại không kiến thức, vậy thì bồi cô ta một chút đi.
Hắn ở trong lòng hung tợn chán ghét Lý Hân, trong miệng lại nói với mẹ, “Vậy con chờ cô ta.”
Triệu Duyệt bảo Tào Dật Nhiên cùng Lý Hân đi tản bộ, chỉ là muốn hai người tăng thêm một chút hiểu biết nhau, dù sao hôm sau sẽ đi làm giám định cha con, nếu như đứa nhỏ kia là của Tào Dật Nhiên, dù sao nhà bọn họ cũng phải giữ Lý Hân lại, đến lúc đó Tào Dật Nhiên vẫn phản cùng cô chung đụng nhiều, quan hệ thân cận một chút luôn có lợi.
Lý Hân rất nhanh ăn xong, không có hình tượng thục nữ gì, lau miệng liền đứng lên, bởi vì không để ý chút nào, còn thiếu chút nữa vấp ghế, là Triệu Duyệt ngồi bên cạnh đỡ cô, không đồng ý nói, “Con là người mang thai, phải chú ý chút chứ.”
Bà nói vậy, Lý Hân liền sửng sốt, sau đó cười khúc khích sờ sờ bụng, nói, “Phải nha, về sau con sẽ chú ý.”
Cô vẫn không có giác ngộ mình đang mang đứa nhỏ, có vài người hoài thai thân thể khó chịu nhận hết dằn vặt, mà cô ngoại trừ đói bụng thèm ăn thích ngủ ra, không có những bệnh trạng khác, hơn nữa, cô còn quá nhỏ, bản thân còn là một đứa trẻ ham chơi, làm gì có giác ngộ chính mình sắp làm mẹ.
Tào Dật Nhiên đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài cửa, Lý Hân vội vàng theo sát.
Triệu Duyệt ở phía sau nhắc nhở hai người, “Bên ngoài có gió, mặc áo khoác vào rồi ra.”
Kêu người giúp việc đi lấy áo khoác cho Lý Hân, Tào Dật Nhiên căn bản là phiền đến mức cả người sôi trào, không muốn mặc thêm áo, trực tiếp ra ngoài.
Lý Hân giống cô vợ nhỏ sải bước ngẩng đầu theo sát Tào Dật Nhiên đằng trước, Tào Dật Nhiên không nói một lời, Lý Hân mới đầu còn muốn biểu hiện tốt một chút liền chịu không nổi Tào Dật Nhiên như vậy, tính đại tiểu thư nổi lên, nói, “Anh đi chậm một chút có được không? Anh không thấy tôi không theo kịp sao? Rốt cuộc anh có biết săn sóc người khác thế nào không?”
Tào Dật Nhiên vì câu này lại đột nhiên ngừng bước, quay đầu lạnh lùng đánh giá cô ta, thấy Lý Hân bọc trong áo khoác lông màu hồng nhạt, tóc dài rủ xuống tôn lên gương mặt nhỏ, giận dữ trừng mắt đúng kiểu tiểu nữ sinh, bất quá Tào Dật Nhiên nhìn mà chán ghét không nên lời, nói, “Cô theo hay không đâu liên quan gì tôi! Tại sao tôi phải săn sóc cô.”
Lý Hân liền ủy khuất, biủ môi nói, “Mẹ anh gọi anh tới chăm sóc tôi, trong bụng tôi có con của anh!”
Tào Dật Nhiên hừ lạnh một tiếng, tiếp tực đi về phía trước, Lý Hân đành nghiêng ngả chạy theo hắn, nói, “Tôi nói, chúng ta vẫn là nên ở chung hòa thuận đi. Anh không cảm thấy chúng ta gặp nhau rất lãng mạn sao, tôi lại mang thai con của anh, vì đứa nhỏ này về sau hảo hảo cùng một chỗ, không phải là chuyện tình yêu rất lãng mạn rất lý tưởng sao.”
Tào Dật Nhiên nghĩ thầm đầu con nhỏ này vào nước rồi sao, cư nhiên có thể nghĩ như vậy.
Phía trước có một đài cao dùng ván gỗ xếp thành kéo dài vào trong hồ, dùng làm đài câu cá và ngắm cảnh, bên trên còn có một chòi nhỏ nghỉ mát, Tào Dật Nhiên đi tới, hắn nhìn nhìn mặt nước, lại quay đầu nhìn thoáng qua Lý Hân theo phía sau, nghĩ thầm nếu cô ta rơi xuống hồ, đứa nhỏ có thể không giữ được nhỉ.
Trong lòng Tào Dật Nhiên suy tính kế hoạch tà ác, bèn nói với Lý Hân, “Cô muốn qua ngồi không?”
Lý Hân không biết Tào Dật Nhiên đang nghĩ gì, bất quá, cô ta thích làm theo ý mình, không thích ngồi nơi gần nước, cũng không cho Tào Dật Nhiên mặt mũi, trực tiếp từ chối, “Khi còn bé tôi xém chết đuối, tôi không thích ngồi trên lan can gần nước. Hơn nữa, tôi có đứa nhỏ, không thể tùy tiện ngồi lan can.”
Tào Dật Nhiên không tiện cưỡng ép cô ngồi qua đây, hắn cảm thấy lạnh, cắm tay vào túi quần, nhìn ánh trăng thanh lãnh trên trời, giọng nói cũng thanh lãnh mà mờ ảo giống ánh trắng, “Làm sao cô cứ khẳng định đứa nhỏ kia là của tôi? Nếu không phải của tôi, cô lại tới tìm tôi thế nào, cô từng nghĩ tới hậu quả chưa?”
Lý Hân vì lời hắn nói mà ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, nói, “Tôi đương nhiên có thể khẳng định. Ngày đó, anh uống hơi nhiều, bọn họ nói anh tên Tào Dật Nhiên, tâm tình tôi cũng không tốt, liền cùng anh uống, lúc sau là anh dẫn tôi đi thuê phòng, lúc rời đi anh còn để lại tiền, tôi tỉnh lại không thấy anh, bất quá tiền kia hiện tại tôi còn giữ lại một tờ…”
Tào Dật Nhiên nghe cô ta nói vậy, liền có chút ấn tượng với chuyện hôm đó, sau đó đột nhiên hỏi Lý Hân, “Cô còn nói cô là lần đầu tiên?” Nói xong, hắn bật cười một tiếng.
Lý Hân bị hắn cười nhạo nên tức giận, khép áo dựa vào cột, nói, “Còn không phải bọn họ nói anh trên giường nổi tiếng nhất, tôi mới tìm anh. Anh còn không vừa mắt tôi là lần đầu tiên, anh nghĩ rằng tôi coi trọng anh tuấn tiêu soái của anh chắc?”
Tào Dật Nhiên không nghĩ tới Lý Hân có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy, bất quá, hắn cũng không có tinh thần cãi cọ với cô, gác chéo chân ngồi trên lan can, mắt nhìn hồ nước, thản nhiên nói, “Chút công phu trên giường đó, còn không phải do luyện ra, cô biết trước cô, tôi có bao nhiêu nữ nhân không?”
Có lẽ là nam không xấu, nữ không thương, Lý Hân thật ra có ý thật với Tào Dật Nhiên, nếu không, lấy tính tùy hứng của cô, cho dù anh họ cô khuyên cô phải từ Tào gia mò được thứ tốt, còn nói cô chỉ có thể đem đứa nhỏ đẩy tới Tào gia, mới không bị cha cô đuổi khỏi nhà từ nay về sau cắt đứa chi tiêu sinh hoạt, dưới tình huống không có một chút tình cảm, cô vẫn sẽ vì thoải mái mà không quan tâm phá thai, tiếp tục sống cuộc sống thoải mái của cô.
Thế nhưng, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng là con Tào Dật Nhiên, cho dù tính cách Tào Dật Nhiên kém như vậy, thậm chí còn nói không nhận ra cô, cô vẫn nguyện ý tiếp tục hoài thai đứa nhỏ này, sau đó sinh ra.
Hơn nữa, Tào Dật Nhiên càng phủ nhận đứa nhỏ là con hắn, cô càng muốn chứng minh cho hắn thấy, đứa bé này chính là của hắn, sau đó sẽ dính lấy hắn, xem hắn có thể làm gì mình.
Kỳ thật Lý Hân cũng là giận dỗi mới phối hợp với anh họ muốn sinh con cho Tào Dật Nhiên.
Lúc này nghe Tào Dật Nhiên không e dè kể lịch sử phóng túng trước kia của hắn, Lý Hân có tức giận, nhưng không biết nên bật lại hắn thế nào, chỉ đành nhăn nhíu mặt buồn bực.
Nhưng mà, nhìn sang Tào Dật Nhiên, chỉ thấy cái người mới vừa nói mấy câu đáng ghét kia lúc này cư nhiên thần sắc u buồn mờ mịt nhìn hồ nước, mặt hắn trắng đến mức có thể so với ánh trăng, đường nét khuôn mặt sâu sắc ưu mỹ, cô không khỏi cảm thấy say mê, nghĩ thầm, vừa nãy hắn nói nhất định là gạt cô, trong lòng hắn nhất định có mềm mại và ưu thương, giống như lần đầu tiên gặp hắn, một mình hắn suy sụp cô đơn ngồi bên quầy bar uống rượu, nhiều người đang ồn ào như vậy, chỉ có một mình hắn như đang đặt bản thân bên ngoài thế tực, lạc trong thế giới chính mình, thế giới kia là trầm mặc, ưu thương, sạch sẽ mà tao nhã, cần nữ nhân mềm mại quan tâm… Vì vậy, cô liền trầm luân.
(thật ra muốn ghi “rớt xuống hố” =_=)
Nhưng không cần biết Tào Dật Nhiên ưu buồn thế nào, tính tình thối nát của hắn là thật, không khách khí với bạn gái là thật, tốt nhất không nên động chân tình với hắn cũng là thật, bởi vì không cách nào buộc hắn đầu hàng, cho nên cũng không cần dính hắn.
Lý Hân thấy Tào Dật Nhiên lại lộ ra thần sắc u buồn tịch mịch này, hơn nữa trong hồ có một vầng trăng thanh lãnh, nhẹ nhàng lay động trên mặt nước, không biết là ánh trắng rất đẹp, hay là người kia quá hấp dẫn cô, cô không khỏi bị đầu độc, nhẹ giọng nói với Tào Dật Nhiên, “Cho dù trước đây anh từ có rất nhiều phụ nữ, tôi cũng có thể không để ý. Dù sao, chỉ có tôi có đứa nhỏ của anh không phải sao? Tôi sẽ sinh nó ra, nó sẽ gắn liền tôi và anh…”
Cô nói, đi tới bên người Tào Dật Nhiên, muốn an ủi hắn một chút.
Cô với tay ra ngoài, muốn kéo tay Tào Dật Nhiên, thế nhưng, còn chưa đụng tới Tào Dật Nhiên, bởi vì không chú ý mà dưới chân hụt một bước.
Sàn gỗ này sơn một lớp dầu trẩu trơn* bóng loáng, phi thường trơn trượt, cô bị vấp không khống chế được sắp ngẫ sấp xuống, phía trước cô là lan can không cao, ngã như vậy ắt hẳn sẽ rơi vào hồ, cô sợ đến mức muốn la lên, muốn bắt lấy Tào Dật Nhiên, thế nhưng Tào Dật Nhiên lại bất động thanh sắc nghiêng nghiêng sang bên cạnh, tránh tay cô.
(*còn có tên gọi khác là
cây tung, một giống cây của TQ)
Ngay lúc nguy cấp, một giọng nói truyền đến, là tiếng Lý Vị, “Hai người ở chỗ này?”
Tào Dật Nhiên vì gã đột nhiên tiến đến mà sửng sốt, Lý Hân ngay lúc hoảng loạn bắt được cánh tay hắn ổn định thân mình, hắn muốn đẩy cô ra cũng không tiện quá rõ rệt, nên đành kéo cô lại, Lý Hân sợ qua oa một tiếng khóc lên, nhào vào lòng Tào Dật Nhiên.
Lý Vị đi tới, chỉ thấy em họ ở trong lòng Tào Dật Nhiên, không biết sao lại khóc.
Gã sửng sốt một chút, nói, “Tôi đi qua lại quấy rầy hai người rồi.”
Tào Dật Nhiên muốn đẩy Lý Hân nắm hắn không buông ra, thế nhưng Lý Hân thật sự không buông, Lý Hân rất sợ bị rơi xuống nước, lúc này nhào vào lòng Tào Dật Nhiên chỉ biết khóc.
Tào Dật Nhiên không muốn để Lý Vị xem kịch vui, hơn nữa quả thật oán giận gã sao lúc này lại đột nhiên tới, liền vỗ vỗ lưng Lý Hân, nói, “Được rồi, chúng ta trở về thôi, chỗ này rất trơn, dễ ngã sấp xuống.”
Lý Hân khóc lóc sướt mướt theo Tào Dật Nhiên quay lại, trên đường cô còn sống chết lôi tay áo Tào Dật Nhiên, quay lại biệt thự, cô vội vàng buông hắn ra, dưới ánh sáng, gương mặt bởi vì khóc của cô trông đỏ đỏ, hơn nữa trang điểm trên mặt cũng bị quét rớt không ít, thoạt nhìn có chút không xong, vừa rồi cô không kịp ngẫm lại, lúc này nhìn chằm chằm khuôn mặt đạm mạc của Tào Dật Nhiên, cô mới nghĩ đến, vừa nãy có phải là Tào Dật Nhiên cố ý giơ chân muốn cô vấp té hay không.
Có suy nghĩ này, Lý Hân liền có hơi sợ Tào Dật Nhiên, nghĩ hắn thực sự sẽ làm vậy sao?
Sau khi trở về Lý Hân được Triệu Duyệt an ủi ngoài mặt, Triệu Duyệt dặn cô về sau đi chỗ trơn phải cẩn thận, cũng không trách tội con trai chăm sóc con gái người ta không cẩn thận tỉ mỉ, Lý Hân đầy bụng ủy khuất, cũng không kể rõ.
Tào Dật Nhiên hoàn toàn không kiên nhẫn, sớm quay về phòng mình, bởi vì tâm tình phiền muộn, chỉ đành gọi điện thoại cho Bạch Thụ, lúc này Bạch Thụ cư nhiên còn ở trong cục, nhận được điện thoại Tào Dật Nhiên, y đi ra ngoài nghe, Tào Dật Nhiên vừa rồi ngồi bên hồ bị lạnh, nói hai câu nhảy mũi một cái, Bạch Thụ nghe được, nói hắn, “Em có phải muốn cảm rồi không, chú ý một chút.”
Tào Dật Nhiên nhàn nhạt nói, “Không có việc gì. Tôi khỏe.” Hắn trái lo phải nghĩ, nghĩ nếu Bạch Thụ biết chuyện có một nữ nhân vu cáo nói mang thai con hắn sẽ thế nào, do nghĩ quá nhiều, càng cảm thấy có lẽ việc này không giữ bí mật được, liền thử thăm dò hỏi Bạch Thụ một câu, “Nếu mẹ tôi muốn tôi có con, anh nghĩ thế nào?”
Bạch Thụ nghe hắn đột nhiên nói đến chủ đề này, nghĩ Tào Dật Nhiên quay về nhà cha mẹ, bị cha mẹ yêu cầu phải có đứa nhỏ, y cũng không ngại việc này, nói, “Hiện tại y học phát triển như thế, mang thai hộ sinh ra thôi. Anh thấy nước ngoài đưa tin, có gia đình đồng tính có hai đứa nhỏ, bề ngoài đều giống baba.”
Tào Dật Nhiên “nga” một tiếng, càng mê man hơn.
Nghĩ thầm muốn đứa nhỏ là chuyện rất dễ dàng, thế nhưng, bất ngời làm người ta mang thai, bất luận thế nào hắn không mở miệng được với Bạch Thụ.
—
Tác giả có lời muốn nói: Không trải qua đau đớn chân chính, không thể giống như cạo xương chữa thương sửa đổi tật xấu.
Ai cũng phải lớn lên, sau khi trả giá lớn, còn là cái giá biết rõ trả không nổi.
Tào Dật Nhiên cũng vậy, Lý Hân cũng thế; lẽ nào Triệu Duyệt cũng không phải thế*, rõ ràng hối hận rất nhiều chuyện trước kia, thế nhưng sau đó lại giống như vá lỗ hổng lần lượt đông chắp tây vá, vẫn như cũ vá không được.
(*nguyên câu [其实赵悦何尝又不是], cám ơn bạn Secret Base đã hỗ trợ:”>)