Giang Minh Hoa chuyển đề tài: “Hai người — cãi nhau chưa?”

“Cãi rồi.” Trần Tố cười rộ lên, “Đương nhiên cãi nhau rồi, nhà ai sống mà không cãi nhau nha, Vương Tuấn cái gì cũng tốt, chính là quá sạch sẽ lại quá thích tiêu tiền.” Trọng tâm câu chuyện mở ra liền thao thao bất tuyệt.

Giang Minh Hoa không cần mấy lần liền nhìn ra được vị phu nhân Vương Tuấn thường xuyên nhắc tới này thực sự không tiếp xúc tới mặt xấu xa của nhân tâm nhân tính, nói dễ nghe một chút chính là ngây thơ, nói khó nghe một chút chính là ngốc. Giang Minh Hoa mờ mịt, vì sao thông minh như mình lại không cách nào tìm ra đáp án tình yêu?

“Hai người,” Giang Minh Hoa nói thật nhỏ: “Sống cùng nhau nhiều năm rồi nhỉ? Xin lỗi, tôi hình như quá phận rồi.”

“Đừng lo.” Trần Tố biết chuyện bát quái của Giang Minh Hoa cũng không thèm để ý, “Là khoảng mười năm.”

“Tôi, tôi và một người đàn ông yêu nhau tròn mười bảy năm, chỉ nghĩ cùng một chỗ với hắn chính là nhân sinh, hắn muốn cái gì, tôi đều sẽ cố gắng cho hắn, cho dù là kết hôn sinh con, cho dù là hắn có người bên ngoài, tôi đều có thể chịu được, nhưng,…” Giang Minh Hoa đờ đẫn nói: “Yêu, sẽ biến mất theo thời gian nhỉ.”

Từ khi mới bất đầu đã biết trước rồi, mấy năm nay người bên gối biến hóa thế nào anh làm sao không có cảm giác? Chẳng qua là vẫn nhịn, liên tục nhẫn nại bào mòn tinh thần y, hiện thực yên lặng chịu đựng nấp trong bóng tối công khai ra là tổn thương và tuyệt vọng như vậy, duy trì tự tôn, ly khai không quay đầu lại, quan hệ duy trì vài chục năm rốt cuộc ép gãy cọng rơm cuối cùng, trái tim thương tổn cực độ đã chết rồi! Anh vẫn luôn mệt chết đi, hiện tại, một tia tình cảm cuối cùng hoàn toàn kéo đứt. Tương lai ở trước mắt là một mảng mờ mịt, nếu không phải vì Giang Diệp sinh bệnh, Giang Minh Hoa sẽ không gọi cú điện thoại cầu cứu kia, khi đó anh thầm nghĩ vĩnh viễn đi trong gió rét đi tới cuối sinh mệnh.

“Cái này, hình như không phải tình yêu mà?” Trần Tố chớp mắt, trong đầu Trần Tố không tưởng được hình ảnh Vương Tuấn kết hôn sinh con còn muốn sống chung với cậu, Vương Tuấn nếu như kết hôn vậy còn ở cùng cậu làm gì? Không, phải nói, nếu như Vương Tuấn kết hôn sinh con, Trần Tố đã sớm ném anh đi, đuổi Vương Tuấn ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ với Vương Tuấn có trách nhiệm với người với mình.

Lời Giang Minh Hoa nói Trần Tố không đồng tình, nỗ lực một phía không phải là tình yêu. Việc nhà do Vương Tuấn làm, thế nhưng, mỗi ngày Trần Tố đều chú ý mỗi một thay đổi chút xíu của Vương Tuấn. Vương Tuấn là người cường thế, cũng là người làm việc lưu loát, Trần Tố theo không kịp tiết tấu của Vương Tuấn, nhưng mà, cũng không phải Trần Tố đơn thuần hưởng thụ sự cưng chìu của Vương Tuấn, mỗi ngày đánh xi giày cho Vương Tuấn, nhớ mua cho Vương Tuấn tương ớt hạng nhất anh thích ăn, ngày nghỉ phơi chăn, để mùi nắng nhiễm vào chăn cho Vương Tuấn ngủ ngon giấc…, chuyện như vậy rất nhiều, đây là sinh hoạt, quan tâm lẫn nhau mới là cảm tình chứ? Giang Minh Hoa nói chẳng qua là nỗ lực đơn phương, đó không phải là tình yêu.

Trần Tố nghĩ nghĩ nói: “Tôi có thể không hiểu được cái gì gọi là tình yêu, lúc mới đầu tôi và Vương Tuấn cùng một chỗ cũng không phải vì yêu hay gì đó, khi đó, Vương Tuấn luôn nói có chết cũng phải kéo tôi theo chôn cùng, rất dọa người. Mấy năm trước, tôi dùng tiền anh ấy còn thấy giống như kim đâm, khi đó, có cảm giác bán mình, về sau, xảy ra không ít chuyện, lại dần dần thích anh ấy, đương nhiên liền cùng nhau sống qua ngày, của anh ấy chính là của tôi, của tôi cũng là của anh ấy.”

Trần Tố nhìn Giang Minh Hoa luôn nhìn chằm chằm cậu: “Coi như hai bên không có ngăn cách gì, nhưng mà, tôi không cho rằng Vương Tuấn chính là nhân sinh của tôi nha. Tôi có công tác, có sự nghiệp, có rất nhiều chuyện cần làm, còn có cha mẹ ở dưới quê, cho dù tương lai chúng tôi có chia ly, thống khổ là nhất định, nhưng tôi còn phải sông, nhân sinh là của chính mình không phải sao? Huống hồ, Vương Tuấn cũng có sự nghiệp và bạn bè của anh ấy. Tôi thích kiếm tiền đọc sách, Vương Tuấn có tư tưởng thích xa hoa, sợ thích của chúng tôi hoàn toàn không giống. Vương Tuấn sẽ không trói buộc tôi, tôi cũng sẽ không phản đối Vương Tuấn lãng phí, càm ràm là có, hai chúng tôi có cùng chung một ngôi nhà, đương nhiên, đây có liên quan tới điều kiện kinh tế, không có điều kiện kinh tế nhất định thì chúng tôi phải tiết kiệm mà sống.” Đề tài của Trần Tố kéo đi xa, vẫn là rất tán thành điều kiện kinh tế ưu việt, không có điều kiện kinh tế tốt, Vương Tuấn xài tiền bậy bạ cậu sẽ không mặc kệ.

Nghe Trần Tố nói liên miên Giang Minh Hoa lặng lẽ trầm tư, sống qua ngày sao? Chỉ đơn giản là sống qua ngày thôi sao?

Sống qua ngày, chính là giản đơn như vậy! Điều anh vẫn chưa bao giờ nghĩ thông chính là cảnh giới sống qua ngày đơn giản như vậy, cuộc sống của anh không phải tình yêu, chỉ là nhu cầu lẫn nhau giữa đồng chí, đó không phải sống.

Luôn có nhận thức không dám đối mặc, Giang Minh Hoa biết cảm tình của bản thân trước kia là vô lực cỡ nào, rốt cuộc nhận ra bản thân truy tìm trong sương mù dày đặc là cái gì, đó chính là ‘sống qua ngày’ đơn giản nhất bản thân muốn nhưng lại luôn không dám nghĩ tới và cũng không cách nào đạt được.

Nhìn bộ dạng Giang Minh Hoa ngây ngô, Trần Tố phải về nhà cũng không tiện đi, Giang Diệp truyền dịch bên kia rụt rè vội muốn đi vệ sinh, Trần Tố vội vàng kêu Giang Minh Hoa.

Lần kia Giang Diệp theo cha đi một ngày, da bàn chân đều tróc hết, Giang Diệp không nói, lúc đó bọn họ không biết còn để cậu bé tắm dính nước, vẫn là y tá phát hiện, đều nổi mủ, không thể mang giày.

Trần Tố cầm bịch nước muối, Giang Minh Hoa đỡ Giang Diệp đến WC, một lát đi ra, người từ hàng lang đối diện đi tới khiến Trần Tố càng hoảng sợ.

“Giáo sư Giang!” Nhìn giáo sư trung niên nghiêm chỉnh mang kính mắt lạnh nghiêm trước mặt, Trần Tố nghiêm nghị, vị này chính là thầy hướng dẫn thạc sĩ của cậu, là một học giả rất nghiêm nghị, Trần Tố rất kính nể vị giáo sư Giang này.

Kính mắt lộ lãnh quang nhìn Trần Tố, giáo sư Giang gật đầu, “Đến thăm người quen.” Giáo sư Giang đẩy kính mắt nhìn Giang Minh Hoa, Giang Diệp bên người Trần Tố.

Trần Tố không giỏi nói chuyện, nhưng nửa đường đã gọi thầy lại thì cũng phải tìm chủ đề chứ, vị giáo sư cũng họ Giang này rất nghiêm túc, luận văn của Trần Tố vài lần bị y vô tình bác bỏ, Trần Tố rất kính sợ y, “Giáo sư Giang, vị này chính là thân thích nhà em, họ Giang giống ngài, Giang Minh Hoa tiên sinh, đây là con anh ấy Giang Diệp.”

Khách sáo nhìn nhau gật gật đầu, bất kể có phải nói dối hay không, đây cũng là một loại lễ tiết xã giao thời đại mới.

Giáo sư Giang nghiêng người để bệnh nhân qua trước, y phải đi rồi. Điện thoại trong túi Trần Tố vang lên, tiếng chuông kia biểu thị Vương Tuấn đã về, Trần Tố lập tức tìm điện thoại, từng tiếng chuông kêu lên, Trần Tố buông túi nước biển của Giang Diệp trong tay trước khi rơi xuống đất giáo sư Giang trở tay tiếp nhận, Trần Tố lại càng hoảng sợ, vội vàng xin lỗi.

“Nhanh nghe điện thoại đi.” Giáo sư Giang lãnh đạm ý bảo Giang Minh Hoa đỡ đứa nhỏ về phòng bệnh.

Giang Diệp nằm về giường bệnh sợ hãi nhìn giáo sư Giang giúp cậu bé treo túi nước muối, vị thúc thúc nhìn qua rất nghiêm nghị này khiến cậu bé rất cẩn thận.

Giang Diệp nhát gan khiếp đảm ai cũng nhìn ra được, cũng nhìn ra được Giang Diệp đã từng sinh tồn trong hoàn cảnh sống thế nào, cũng phản chiếu được Giang Minh Hoa và vị tình nhân kia sinh hoạt khẩn trương và không an định như thế nào.

Nhìn Giang Diệp thận trọng, Giang Minh Hoa không đành lòng đưa tay sờ sờ đầu cậu bé.

Nhận nuôi Giang Diệp là anh cố ý, đặt tên cho đứa nhỏ một chữ Diệp là muốn có một mộng tưởng không thể tồn tại, mà, anh lại thật sự chểnh mảng sự trưởng thành của Giang Diệp, nhìn đứa nhỏ được anh nhận nuôi rồi lại bị mình sao lãng, vì tham luyến của mình, cho rằng nỗ lực đơn phương chính là mình yêu đối phương, mà càng là tự ti rỗng tuếch. Vì nguyện vọng của mình mà để đứa nhỏ kẹt trong cuộc sống hèn mọn, anh có tội!

Khi Giang Minh Hoa vươn tay ra, Giang Diệp ngạc nhiên, ánh mắt lập lòe nhìn chằm chằm Giang Minh Hoa, “Ba, con lập tức sẽ khỏe, người đừng không cần con.”

Lệ nóng từ trong mắt Giang Minh Hoa chảy ra, đã từng cho rằng không còn được ai cần nữa, cũng không cần ai ngoài mình, thầm nghĩ vĩnh viễn đi trong gió cho đến lúc chết đi, đóng chặt tâm lại, trong đêm lạnh băng, đứa bé này chỉ lặng lẽ theo anh đi không ngừng, mà khi đó chính mình lại ích kỷ chỉ nghĩ tới mình.

Giang Minh Hoa biết mình chưa hoàn toàn bị thế nhân vứt bỏ cảm xúc chiếm lấy trái tim lạnh băng, Giang Minh Hoa rơi lệ, không ngừng rơi những giọt lệ nóng, đem nước mắt mấy năm nay không chịu không muốn cũng không dám rơi rơi đủ một lần.

Giang Minh Hoa đột nhiên không nói một tiếng mà rơi lệ khiến Trần Tố vội vã tiếp điện thoại xong đến đây tạm biệt có chút tay chân luống cuống, vị giáo sư Giang nhìn Giang Minh Hoa liên tục rơi lệ.

Trần Tố lúng túng, vẫn là giáo sư Giang bảo Trần Tố về đi, lúc này khuyên bảo không có tác dụng, Giang Minh Hoa không phải khóc, đó là rơi lệ, muốn đem nước mắt chôn trong lòng chảy ra hết.

Nhìn Giang Minh Hoa rơi lệ trên mặt không có thống khổ đau lòng, Trần Tố cũng an tâm một chút, cậu phải về, Vương Tuấn sẽ lo lắng.

Thấy Trần Tố vào nhà, Vương Tuấn hỏi: “Em đến bệnh viện nói chuyện gì không vui với Giang Minh Hoa?”

“Làm sao anh biết?” Trần Tố rất giật mình, cậu không có biểu thị cái gì hết nha.

Trần Tố suy nghĩ gì đều viết lên mặt, sống cùng Trần Tố nhiều năm như vậy, cái này, Vương Tuấn còn không nhìn ra.

“Người khác là người khác, chúng ta là chúng ta.” Vương Tuấn không hỏi tới, nghĩ cũng biết Giang Minh Hoa tình trường khó chịu nói cái gì với Trần Tố, Vương Tuấn bảo Trần Tố đi tắm, nên nghỉ ngơi, “Em là Giang Minh Hoa sao?”

Trần Tố nhớ tới lời Giang Minh Hoa nói trong bệnh viện, Trần Tố lắc đầu, cậu không phải Giang Minh Hoa!

Trần Tố có chút lấy làm lạ, Giang Minh Hoa có thể đối phó Vương Tuấn thông minh như vậy, đó nhất định là người càng thông minh, anh ta làm sao không nhìn thấu chuyện tình cảm đơn giản như vậy?

Đối với nghi vấn Trần Tố đang lầm bầm, Vương Tuấn thản nhiên, người thông minh luôn luôn sẽ phức tạp hóa vấn đề đơn giản, đương nhiên, còn có sự trói buộc của tư tưởng chính mình, nếu như, Giang Minh Hoa là đồng chí dạng tư tưởng khai hóa (suy nghĩ cởi mở) cũng không có thống khổ như vậy, nhưng cố tình anh ta lại là dạng đầu óc cố chấp, có loại kiên quyết khiến người ta không nói được gì.

Vương Tuấn để Trần Tố dựa vào anh mà ngủ, nhìn Trần Tố dính gối liền ngủ, Vương Tuấn biết Trần Tố vẫn tin tưởng anh. Quan hệ của bọn họ không bắt đầu từ tình yêu, là cứng rắn sống chung cho tới bây giờ không thể chia lìa, tình yêu, có thể không phải đứng trước người nào cũng đều có ma lực, nhưng, sống thì mỗi ngày đều phải trôi qua. Bọn họ cứ bình bình đạm đạm qua những ngày của mình tới già là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play