Phúc Thọ điện.

Cách giờ vào triều đã qua một nén nhang, trên ghế cửu long sơn vàng vẫn trống không, nửa bóng người cũng chẳng có.

Chuông chùa thê lương, tan trong không khí, như tiếng thở dài.

Bá quan vẫn rụt cổ tại chỗ, không một ai lui triều sớm.

Chuyện xảy ra đêm qua không chân mà chạy, dù chưa ai đề cập song đều đã nắm được.

Lúc này dù không đợi được Hoàng thượng, chung quy cũng có thể có một kết quả phải không?

***

Gió qua, thổi lá cây trên mái hiên reo xào xạc.

Nam nhân trong sảnh đường nhíu mày, “Vẫn không ra được?”

Tiểu tư trước mặt cúi đầu, “Bẩm thiếu gia, binh ngoài cửa ngày càng nhiều, tiểu nhân mới đi xem thử, quả thật không ra cửa được.”

Phỉ Thanh chỉnh ô sa trên đầu, thần sắc hơi sầm xuống, “Ta tốt xấu gì cũng là tướng thần tam phẩm triều đình, không có thánh dụ, lại không minh bạch bị bao vây một buổi sáng, không biết kẻ nào to gan lớn mật, dám làm càn dưới chân thiên tử, để ta ra ngoài lý luận với họ.”

Tiểu tư nghe vậy, vẻ mặt lo ngại, “Thiếu gia… thôi đừng ra, tiểu nhân thấy những người đó hung hãn lắm, mũi đao sáng như tuyết, đừng để thiếu gia bị thương…”

Phỉ Thanh phất tay áo đi ra, “Ta lại muốn xem là mũi đao của ai dám chĩa vào ta!”

Nô tài đương nhiên cực tinh mắt, nhận thấy người bên ngoài đằng đằng sát khí.

Sợ thiếu gia nhà mình ra ngoài gặp tai vạ, tiểu tư khuyên can mãi không được, liền làm liều, hai tay ôm chặt chân Phỉ Thanh, ngồi luôn dưới đất.

Hai người đang lôi lôi kéo kéo, cổng chính bên ngoài lại tự động mở ra.

Chốt cửa bằng gỗ chắc chắn bị ngoại lực làm gãy thành hai đoạn rơi xuống đất, bị vô số đôi giày đen tiến vào đá qua một bên.

Phỉ Thanh đá văng kẻ ôm chân, nhìn quan binh đi vào, vẻ mặt giận dữ, “Tự tiện xông vào nhà quan, các ngươi thật to gan!”

Tiểu tư thấy tình thế không ổn, cũng mặc kệ Phỉ Thanh, lủi vào hậu viện như chạy trốn.

Thị vệ đi đằng trước khuôn mặt lạnh lùng, hoàn toàn như không nhìn thấy Phỉ Thanh, lao thẳng đến gã tiểu tư.

Giơ tay chém xuống, máu tươi bắn thẳng ra như xích tiễn, loang lổ bức tường.

Lần này, Phỉ Thanh mới hoàn toàn im lặng.

Nam nhân từ ngoài cửa đi thẳng vào vận triều phục, mũ ngọc châu, thêu sư tử, chắc hẳn phải là võ tướng nhất phẩm, nhưng bản thân chưa gặp trên triều đình bao giờ.

Nam nhân mắt hổ mày ưng, khóe môi tươi cười, “Thật đúng là rất giống, Điền Sùng Quang giỏi chọn người đấy.”

Nói xong, liền quay đầu lại nhìn người theo sau đi vào.

Chờ thấy rõ diện mạo kẻ đến sau, Phỉ Thanh lập tức da mặt vặn vẹo, run rẩy như lá cây trong gió.

Từ lâu đã nghe nói mình giống gian tặc kia, vốn còn than thở sĩ đồ vô vọng, nhưng gần đây tự dưng thăng quan tiến chức, trước mắt lại thấy khuôn mặt như vậy, hắn đã hiểu ra.

Hà Yến nhìn kim mạo trên đầu Phỉ Thanh, “Ngươi hiện tại là tam phẩm?”

Môi Phỉ Thanh run run, thật sự không nói nên lời.

Lâm Xương kế bên cười nói: “Tuy trông giống nhưng tính tình lại cách nhau mười vạn tám ngàn dặm.”

Phỉ Thanh nắm chặt tay, mất một lúc lâu để ổn định, mở miệng lại vẫn cà lăm, “Các… các ngươi… muốn làm gì?”

Hà Yến lạnh giọng nói: “Cởi triều phục.”

Sắc mặt Phỉ Thanh tái xanh, “Ngươi…”

Nhưng còn chưa nói ra miệng, đã bị binh lính tiến lên cởi ô sa đai ngọc, ngay cả giày cũng không bỏ qua, chỉ để lại trung y cho hắn.

Lâm Xương rút đao, quay mặt lại cười với Hà Yến, “Ngươi suy nghĩ chu đáo quá, sợ rách xiêm y không vào triều được.”

Nói xong giơ tay đâm mũi đao vào ngực Phỉ Thanh.

Một dòng máu tươi nhỏ xuống, dưới ánh dương trông màu sắc lại có vẻ quỷ dị.

Lâm Xương nhìn thấy Phỉ Thanh trợn mắt nghiến răng, lại mở miệng: “A, ban nãy quên nói, người giết ngươi tên Hà Yến, ngươi xuống dưới đó tìm Diêm vương tố cáo hắn là được, tuyệt đối đừng tới tìm ta, ta không liên quan gì đâu, ta chẳng qua hỗ trợ thôi.”

***

Mặt trời lên cao, vẫn chưa một ai rời khỏi Phúc Thọ điện.

Cả triều văn võ mặc dù vẻ mặt bình tĩnh, đáy mắt lại giấu không được nỗi sợ.

Chốc lát sau, Hỉ Liên mặt mày trắng bệch đến tuyên đọc thánh chỉ.

Bá quan bái lạy, bụng nghĩ chắc là chiếu thư thoái vị.

Nhưng nghe một lúc lâu, thánh chỉ từ miệng Hỉ Liên tuyên đọc ra lại là Phỉ Thanh tài trí hơn người, tính trung trực, đặc biệt thăng làm Binh bộ Thượng thư, thụ nhất phẩm Đốc sư, quản hạt Bắc Cương Đông Nam, mong tận trung vì nước, không phụ sứ mệnh.

Mọi người sững sờ ở đó, không biết đây lại là vở kịch gì.

Đọc xong thánh chỉ, Hỉ Liên hơi ngước lên, nhìn vị trí để trống kia.

Bỗng nhiên có người từ ngoài điện đi vào, ánh mắt lạnh buốt mà thần thái thoải mái.

Mọi người nhìn nhau, như thể trời trong giáng sét.

Hỉ Liên sắc mặt trắng bệch, ngưng thần nín thở, cố hết sức nói: “Phỉ đại nhân, tiếp chỉ.”

***

Đợi đến khi biết hai vạn kinh sư Lâm Thành đều đã về phương nam, Lâm Xương cũng yên tâm, ba vạn tinh binh vây kín hoàng thành một con ruồi cũng không bay lọt.

Đợi thêm bốn ngày nữa, thấy Hoàng đế không hề có động tĩnh, bấy giờ mới yên lòng, đêm ấy tụ tập ở Phỉ phủ.

Vào đêm, Phỉ phủ đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

Nâng chén mời nhau, nịnh nọt không thôi.

“Chúc mừng Phỉ đại nhân vinh thăng Đốc sư, một bước lên mây như vậy, thật sự cổ kim chưa có…”

“Phỉ đại nhân văn võ toàn tài, đảm thức hơn người, hạ quan khâm phục vô cùng.”

Có kẻ uống đến đỏ gay mặt, nhìn Hà Yến một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được, “Hà… Phỉ đại nhân, qua chuyện này… ngài có thể nắm quyền quả thật là điều mọi người trông mong!”

Mọi người ở đây đều hiểu rõ, nghe được ẩn ý trong lời này, đều hớt hải tiến lên vỗ vỗ hắn, “Say rồi, say rồi.”

“Chớ nói linh tinh…”

“Phỉ đại nhân, lão phu kính ngài một chén…”

“Phỉ đại nhân đừng từ chối…”

Lâm Xương thấy thế khẽ thở dài, gạt đám đông, lôi người bên trong ra.

Hà Yến khuôn mặt lạnh tanh, thần thái cực kỳ suy sụp, say đến mức ngay cả chén rượu cũng cầm không nổi.

Lâm Xương kéo hắn ra ngoài, tìm một chỗ thanh tịnh.

Đứng dựa lan can, nhờ gió đêm tỉnh rượu.

Lâm Xương dùng tay áo làm khăn, lau rượu dính trên tay Hà Yến, “Đây chính là Hà đại nhân ngàn chén không say trong truyền thuyết? Sao hiện giờ lại hành hạ mình như vậy, uống không cần thể diện nữa à?”

Hà Yến hai má đỏ bừng, không nói một lời, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

Lâm Xương cười nói: “Vì tiểu Hoàng thượng?”

Hà Yến vẫn không lên tiếng.

Lâm Xương hừ lạnh một tiếng, “Tâm tư của ngươi ta còn không nhìn ra?”

Hà Yến nhìn hắn một cái, trong mắt phủ một tầng huyết sắc.

Lâm Xương lúc này mới lại nói: “… Quả thật, ta đoán thôi.”

Song Hà Yến bỗng nhiên mở miệng, giọng cực nhẹ, “Phải.”

Lâm Xương thở dài nói: “Lại là anh hùng khó qua ải mỹ nhân…”

Thấy Hà Yến cụp mắt xuống, lại cười nói: “Ta tưởng ngươi buồn chuyện gì, thì ra là sợ người đó đau lòng? Hai ta quen biết mấy năm, mà ta không nhìn ra ngươi là một kẻ si tình.”

Cười một lúc lâu, thấy đáy mắt Hà Yến sát khí dày dần, liền nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng này đúng là anh tuấn, tiếc rằng lòng dạ quá ác độc, ngươi xem y chà đạp ngươi như thế, nếu không phải mạng ngươi dai, chắc hai ta đã sớm thiên nhân vĩnh cách, trước mắt ta đang tưới rượu lên mộ ngươi rồi.”

Trong lòng Hà Yến tức thì nhẹ đi, sau đó hai mắt lại đỏ ngầu, “Y lại tính kế ta…”

Lâm Xương liếc hắn cười nói: “Chính thế, y thủ đoạn độc ác như vậy, ngươi cần y làm gì? Hơn nữa, bên ngoài tiểu nương dung mạo tuấn lệ có cả đống, ngươi hà tất khăng khăng treo cổ trên một gốc cây.”

Tiến lên vỗ vỗ Hà Yến, Lâm Xương nói: “Thôi thôi, biết ngươi thích nam phong, để huynh đệ tìm một hậu đình hoa tuyệt vời cho ngươi, nhất định tuyệt hơn y…”

Hà Yến nhíu mày chăm chú nhìn, quả thật thần sắc sầu não, “Nhưng ta cũng tính kế y…”

Lâm Xương thở dài, “Ngươi có nghe ta nói không đó?”

Hà Yến như đã hạ quyết tâm, “Cho ta một vò rượu.”

Lâm Xương lơ đãng lui lại hai bước, “Ngươi biết rõ tửu lượng ta kém, chẳng lẽ là muốn chuốc ta một vò này, sau đó lấy thân đồng tử của ta để xả hỏa?”

Hà Yến quay người muốn đi, thế nhưng bước chân không vững, suýt nữa ngã xuống đất.

Lâm Xương nhìn dáng vẻ này, thật sự không chịu nổi, “Thật là mất mặt, ngươi hãy ở đây, ta mang tới cho ngươi là được.”

Nói đoạn quay người về phòng.

Lát sau, một tay xách một vò rượu Hoa Điêu thơm phức, kẹp hai chén rượu miệng rộng, rảo bước ra, “Được, hôm nay ta cũng bất chấp giá nào, hai ta không say không về!”

Hà Yến nhìn Lâm Xương một lúc lâu, “Ngươi là ai?”

Lâm Xương trợn mắt, “Ngươi không uống đần rồi chứ?”

Hà Yến nói như độc thoại, “Lâm Xương… Giúp ta chuẩn bị ngựa.”

Lâm Xương ngơ ngác hỏi: “Cần ngựa làm gì? Nhắm rượu à?”

Hà Yến nói: “Ngươi cứ đi là được.”

Lâm Xương bất đắc dĩ, chỉ đành vẫy một thị vệ tới, kêu hắn dắt tọa kỵ của mình lại.

Hà Yến cầm cả vò rượu, ngửa đầu dốc ừng ực.

Lâm Xương dựa lan can, “Mượn rượu tiêu sầu?”

Hà Yến uống hết vò rượu, “Không phải mượn rượu tiêu sầu, mà là thêm can đảm.”

Lâm Xương thấy vạt trước của Hà Yến loang lổ rượu, “Huynh đệ, ngươi thêm can đảm thì cũng thôi, nhưng không đến mức biến mình thành ra thế này…”

Hà Yến đập vỡ vò không, sắc mặt đỏ gay, kéo dây cương phóng ngựa, như một làn khói, giây lát đã không còn bóng dáng.

Lâm Xương nhớ trên yên ngựa còn treo bội kiếm của mình, lo chẳng lẽ tiểu tử này đi thí quân, không yên tâm, lại tìm một thớt ngựa đuổi theo.

Mười mấy cửa cung mở rộng ra, hai thớt khoái kỵ lao đi như gió.

Linh Vũ cung, đàn hương lạnh đông lại.

Nến phủ một tầng ánh sáng nhạt trên mặt người kia, tôn đường nét tuấn mỹ thanh nhã, nhưng đôi mắt phượng lại lạnh như băng, lệ khí khó che, thêm rất nhiều u ám.

Cung nữ hâm nóng mấy món chế biến tinh tế, bưng cho Hỉ Liên.

Hỉ Liên nhận đĩa, cẩn thận đi tới, “Hoàng thượng… hãy ăn vài thứ đi…”

Nhưng Nguyên Kinh giống như chạm bằng ngọc, không hề nhúc nhích, ngay cả nói cũng chẳng buồn nói.

Hỉ Liên run giọng quỳ xuống, “Hoàng thượng… đã mấy ngày rồi… còn tiếp tục như vậy… sợ là người sẽ không chịu được…”

Trong cửu khúc linh lung đăng bỗng nhiên ánh lửa bùng mạnh, hoa đèn nổ tách tách.

Bên ngoài tạp âm xôn xao, Hỉ Liên chưa kịp có phản ứng, thì người kia đã vào nội điện.

Lúc này say khướt nhìn sang đây, hắc mâu khốc liệt tựa lưỡi đao.

Hỉ Liên lau lệ ở khóe mắt, khuôn mặt lạnh tanh đứng dậy.

Chào cũng chẳng thèm chào.

Cung nhân cả cung đều nín thở chờ đợi.

Lâm Xương đặt tay lên vai Hà Yến, “Đừng làm ẩu.”

Hà Yến vẫn cứ nhìn chằm chằm Nguyên Kinh.

Thần sắc Nguyên Kinh bình tĩnh không gợn sóng, giống như nãy giờ chẳng có ai vào, hoặc là xung quanh đây đã chẳng có ai.

Lâm Xương nhíu mày, nghĩ với dáng vẻ không mặn không nhạt của tiểu Hoàng đế này, theo tính tình hung ác của Hà Yến, sợ là phải xông tới chém người mất.

Nghĩ đến đây, lại thấy Hà Yến quả không ngoài dự đoán, sải bước xông lên.

Lâm Xương thầm hô một tiếng không ổn.

Dù sao thí quân thì cầm chắc ác danh loạn thần tặc tử, trước mắt Hà Yến căn cơ chưa vững, làm thế nhất định phải bị cả nước đuổi đánh.

Đang định ra tay ngăn cản, lại thấy Hà Yến quỳ thẳng xuống cạnh chân Nguyên Kinh, ôm cứng chân y không buông tay.

Lâm Xương tự nhận da mặt đủ dày, nhưng thấy Hà Yến như thế cũng xấu hổ đến nóng rần mặt.

Hà Yến say đến mức thần trí hơi mơ hồ, lời nói không qua não, “Giang Hoài Cẩn… Ta là Hoài Hoài, ta không tốt, ngươi tha cho ta đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play