Hoa đèn dồn xuống cực thấp, sáp nến thỉnh thoảng nhỏ xuống, như máu loãng vậy.
Một đôi tay xanh nhạt cầm chụp đèn bên ngoài, tiểu cung nữ dùng trâm gảy gảy tâm nến, ngọn đèn kia lại lần nữa sáng bừng lên.
Hỉ Liên trình tờ giấy mỏng kia lên, lui lại vài bước, im lặng đứng ở chỗ thường ngày vẫn đợi.
Nguyên Kinh tạm bỏ tấu chương trên tay xuống, liếc nhìn tờ giấy mỏng ấy, “Khai hết rồi?”
Hỉ Liên cung kính thưa: “Bẩm Hoàng thượng, đã khai hết rồi.”
Nguyên Kinh không ngẩng đầu lên, “Hình sơ tẩy.”
Hỉ Liên nghe hai chữ “sơ tẩy” kia không khỏi rùng mình.
Sơ tẩy này không phải là việc trang điểm ăn mặc thường ngày của nữ nhi, mà là đem nước sôi giội lên người phạm nhân hai lần, lấy bàn chải sắt chà thịt chín, cho đến khi chà sạch da thịt, lộ ra xương trắng. Thường cứ đến lúc này, người chịu hình đã sớm không chịu nổi, tắt thở chầu trời rồi.
Định thần một lúc lâu, Hỉ Liên lại nói tiếp: “Ngoại trừ lần này, Lý Đức Thắng còn khai việc khác.”
Nguyên Kinh nhíu mày, ngắm chữ nhỏ lít nhít trên tấu chương, “Nói.”
Hỉ Liên nói: “Đợt trước Hoàng thượng giao cho nô tài tra chuyện Tú Tú tổng quản thái giám Họa Vũ cung bị độc chết, nô tài ngu dốt, không thể làm tròn bổn phận, ai ngờ chuyện đó quả như hôm ấy Hoàng thượng nói, Tú Tú quả nhiên không phải sợ tội tự sát, mà là bị Lý Đức Thắng ép uống thuốc. Nguyên do sự tình là Tú Tú bị Ninh tần sai sử bỏ mấy vị mã tiền vào thuốc của Hoài Hoài, nào ngờ âm mưu bại lộ, Ninh tần sợ liên lụy, sai Lý Đức Thắng giải quyết Tú Tú, Lý Đức Thắng là loại hèn nhát, dụng hình không bao lâu đã khai hết.”
Nguyên Kinh vẻ mặt tẻ ngắt, giơ tay lật một trang giấy.
Hỉ Liên hơi ngẩng đầu lên, “Hoàng thượng, Ninh tần này đang có thai năm tháng…”
Cầm bút viết mấy dòng trên tấu chương, thần sắc Nguyên Kinh lạnh lẽo y nguyên, mở miệng lại như độc thoại, “Ninh Nguyệt Quan trấn thủ Đông Nam, cũng tận tâm tận lực…”
Hỉ Liên nghe vậy lòng đã sáng tỏ, “Nô tài hiểu rồi.”
Tuy rằng Ninh tần tội không thể tha, nhưng trước mắt đại cục làm trọng, để ổn định Ninh Nguyệt Quan, Hoàng thượng tất nhiên sẽ không giết Ninh tần.
Nguyên Kinh nói: “Ninh tần bị phạt cấm túc ở Cảnh Tuyên điện, không có ý chỉ của trẫm, bất cứ ai cũng không được ra vào.”
Hỉ Liên khom lưng, “Hoàng thượng nhân từ.”
Nguyên Kinh phất tay, “Đi xuống tuyên chỉ đi.”
***
Khi Hà Yến tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào.
Doanh Doanh vừa vặn bưng một bát cháo hoa vào.
Sau khi đặt trên bàn ăn, lại quay người đối mắt với Hà Yến, Doanh Doanh không khỏi run lên, “Ngài tỉnh…”
Hà Yến ngồi dậy trên giường, dạ dày hơi quặn đau, “Thuận Thuận đâu?”
Doanh Doanh cung kính thưa, “Thuận công công tối qua bị giải đến bạo thất thẩm vấn, sáng sớm hôm nay mới đưa về, cũng chịu mấy roi, may mà thương thế không nặng, giờ đang ở thiên điện thoa thuốc ạ.”
Hà Yến nhìn lướt qua cháo hoa trên bàn, “Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Doanh Doanh nói: “Ngài nôn ra một búng máu, dọa tới Hoàng thượng, sau đó Hứa thái y đến, nói là trong thuốc bị người ta bỏ thêm một vị độc dược, Hoàng thượng giận dữ, hạ chỉ bắt cả Thuận công công lẫn Lý công công của Cảnh Tuyên điện lại thẩm vấn, công công vừa mới về, nô tỳ cũng chưa kịp hỏi nhiều.”
Hà Yến nói: “Chờ hắn thoa thuốc xong, ngươi kêu hắn đến đây.”
Doanh Doanh khom lưng, “Nô tỳ tuân lệnh.”
Hà Yến được hai cung nhân hầu hạ dậy rửa mặt, vừa ngồi xuống dùng vài miếng cháo hoa, đã thấy Thuận Thuận mặt mày trắng bệch từ ngoại điện đi vào.
Trên vết roi nứt ra ở cổ thoa một lớp tử thảo dược, vết thương kia như con rết trăm chân bám trên da thịt khô vàng, rất là hãi người.
Hà Yến bỏ thìa sứ xuống, lập tức không muốn ăn nữa.
Thuận Thuận cẩn thận khom lưng, “Nô tài nghe nói chủ tử đang tìm nô tài.”
Hà Yến cho cung nhân bên cạnh lui xuống, “Vất vả cho ngươi rồi.”
Thuận Thuận cố tươi cười, “Phiền chủ tử lo lắng, chẳng qua vài roi, nô tài còn chịu được.”
Lại tiếp: “Lý Đức Thắng kia bị đánh thảm hơn, cả người đều biến dạng, nhưng trận đòn này không oan uổng hắn chút nào, ngay cả chuyện xấu lúc trước hắn cũng đã khai ra.”
Hà Yến hỏi: “Ninh tần xử trí thế nào?”
Thuận Thuận hít khẽ một hơi, “Nghe nói là cấm túc, Lý Đức Thắng đêm qua đã bị sơ tẩy rồi.”
Hà Yến giọng điệu cứng nhắc, “Ninh Nguyệt Quan chinh chiến sa trường, y xử sự trái lại cẩn thận…”
Thuận Thuận nói: “Nô tài ngu dốt, thật sự không nghĩ ra vì sao chủ tử bỗng nhiên phải giá họa cho Ninh tần?”
Hà Yến đang định mở miệng, đột nhiên mặt mày xanh xám, run rẩy đứng dậy đi ra ngoài, chờ Thuận Thuận định thần lại thì trong điện đã không thấy nửa bóng người.
Hứa thái y của Thái y viện lúc này đang thảnh thơi thưởng trà, khá là sung sướng.
Thái y trẻ tuổi mài thuốc ở kế bên nghiêng đầu cười hỏi, “Hứa thái y, rốt cuộc là chuyện tốt gì khiến ngài cao hứng như vậy?”
Khói trà mù mịt, nếp nhăn ở khóe mắt lão Thái y càng sâu hơn, “Nhãi ranh, cho ngươi cả ngày bắt nạt lão phu, ngươi trốn được một lần, không thể trốn lần thứ hai…”
Hà Yến buổi sáng chạy ba bốn lần, chân cẳng hơi nhũn ra, cố xốc tinh thần dùng ít bữa trưa, sau đó uống thuốc tối qua Hứa thái y kê, rồi lại bắt đầu chạy vào nhà xí không nghỉ.
Đến khi mặt trời ngả về tây, dù là người nền tảng tốt như Hà Yến cũng chịu không nổi, ngã gục trên long sàng, nói cũng không nên lời, mặc người ta bưng trà rót nước, đều chỉ xua tay vẫy lui cho xong việc.
Điền Sùng Quang thấy Nguyên Kinh không nói gì, như thói quen quỳ chờ ở đó.
Không bao lâu, liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng thong thả, một đôi giày đen đứng trước mắt, ngẩng đầu lên, đó là khuôn mặt căng thẳng của Hỉ Liên, “Điền đại nhân, Hoàng thượng đưa cho ngài.”
Điền Sùng Quang dùng hai tay nhận tấu chương, mở ra xem lướt qua, trên đó nói không phải việc gì khác, mà chính là Bắc Cương Lâm Xương lần thứ hai xin quân hưởng, phê đỏ bên trên nhìn mà giật mình, chuẩn tấu.
Nguyên Kinh không ngẩng đầu lên, “Lần trước áp vận hưởng ngân dùng trú quân kinh thành?”
Nguyên Kinh lại nói: “Lần này ngươi tính áp vận như thế nào?”
Điền Sùng Quang hơi ngẩng đầu lên, thấy Nguyên Kinh mắt phượng cụp xuống, vùng chân mày có lệ khí, lòng bàn tay lại hơi rịn mồ hôi, “Bẩm Hoàng thượng, vẫn như lần trước, dùng năm ngàn kinh sư…”
Nguyên Kinh ngước lên, trong hắc mâu chợt lóe ánh sáng lạnh, “Hồ đồ!”
Điền Sùng Quang run tay, tấu chương rơi xuống đất bộp một tiếng.
“Mong Hoàng thượng chỉ dạy.”
Nguyên Kinh cả giận nói: “Kinh sư là gốc rễ quốc gia, giang sơn bấp bênh, ngươi lại điều hết binh lực củng cố kinh thành đi vận ngân, là có rắp tâm gì?”
Điền Sùng Quang túa mồ hôi đầy mặt, “Hoàng thượng tha tội, tội thần ngu dốt, trước mắt quốc gia thiếu thốn binh lực, ngoại trừ dùng kinh sư, thần thật sự không nghĩ ra cách nào khác…”
Nguyên Kinh nói: “Chờ năm ngàn người áp hưởng lần trước trở về lại áp lần thứ hai.”
Đáy lòng Điền Sùng Quang chùng xuống, nghĩ Hoàng thượng ngược lại không dễ lừa, nhưng trước mắt thật sự không nghĩ ra cái cớ nào, chỉ đành đáp: “Tội thần tuân chỉ.”
Nguyên Kinh cầm bút, “Lui xuống đi.”
Điền Sùng Quang lúc này mới đứng dậy, hai đầu gối đã tê rần, “Vi thần cáo lui.”
Thấy Điền Sùng Quang lui xuống, Hỉ Liên nghĩ hương liệu trong lư hương không còn nhiều, đang định quay ra ngoài điện sai người lấy một ít, thì bị Nguyên Kinh gọi giật lại, “Bên phía Vị Ương cung thế nào rồi?”
Hỉ Liên nghe vậy vội quay người lại, cung kính đáp, “Bẩm Hoàng thượng, buổi chiều hôm nay nô tài có đi xem một lần, thấy hắn nằm thoi thóp, nghe nói là nằm trên giường cả ngày không uống một giọt nước nào.”
Nguyên Kinh đặt bút xuống, “Sao còn chưa khỏe lên?”
Hỉ Liên nói: “Buổi chiều lại truyền Hứa thái y một lần nữa, Thái y nói hiện giờ đã không còn đáng ngại, nghỉ ngơi thêm vài hôm là khỏi.”
Nguyên Kinh đứng dậy, “Đi Vị Ương cung.”
***
Vị Ương cung nội điện tối om om.
Thuận Thuận đốt nến đỏ trong chụp đèn linh lung, nắm chặt túi thơm nhìn long sàng.
Bóng đen bên trong cuộn mình ngủ say như chết, cũng không nhận thấy manh mối gì.
Thuận Thuận đặt túi hương lên cạnh giường, đang định gọi Hà Yến dậy, thì nghe ngoài cửa cung vang lên một tiếng “Hoàng thượng giá đáo”.
Người ngủ say lông mi rung rung, vẫn chưa tỉnh lại.
Thuận Thuận vội vàng ra điện nghênh đón.
Nguyên Kinh vào điện, nhìn thấy ngọn đèn cô lẻ bên trong, hơi nhíu mày, “Sao tối thế?”
Thuận Thuận vội thưa: “Bẩm Hoàng thượng, chủ tử ngủ rồi, có cần nô tài gọi dậy không ạ?”
Nguyên Kinh nói: “Không cần, trẫm chỉ đến xem một cái thôi.”
Người trên long sàng chậm rãi trở mình, túi thơm Thuận Thuận để trên giường vừa vặn bị đẩy rơi xuống đất.
Ngón tay thuôn thuôn khẽ vén màn, Nguyên Kinh hơi khom người, song không ngồi xuống, mà nhặt túi thơm dưới đất lên.
Thuận Thuận thót tim, khom lưng vờ như không có việc gì, nhưng tròng mắt không chịu nghe lời, nhìn chằm chằm túi thơm kia.
Song Nguyên Kinh chỉ đặt túi thơm lên mép giường, đang định quay người đi, lại nghe người trên long sàng đứt quãng như nói mê, “Trong cung… không ở được nữa…”
Nguyên Kinh từ từ quay mặt lại, cúi xuống nhìn Hà Yến.
Hà Yến hơi nhíu mày, như bị bóng đè, “… Không ở được…”
Thuận Thuận thấy thế, trong lòng lập tức hiểu tám chín phần mười, vờ như vô ý nói: “Chủ tử lại mơ thấy ác mộng rồi, cả ngày hôm nay ngài toàn nói câu này thôi.”
Nguyên Kinh khẽ buông màn xuống, quay sang nhìn Hỉ Liên, giọng cực thấp, “Hậu cung này… quả thật không phải nơi hắn nên ở.”
Hỉ Liên nói: “Hoàng thượng, nô tài sẽ ra ngoài tìm một tòa nhà, đến lúc đó lại phái binh canh gác, thanh tịnh hơn ở trong cung rất nhiều.”
Nguyên Kinh im lặng một lúc lâu, “Đi làm đi.”
Nói xong liền bãi giá hồi cung.
Đoàn người Vị Ương cung dập đầu tiễn giá, không còn thấy bóng long liễn đâu, mới đứng dậy đi làm việc của mình.
Thuận Thuận quay vào điện, cười tiến lại, “Chủ tử, Hoàng thượng đi rồi.”
Bóng người sau màn gấm màu vàng ngồi dậy, cầm túi thơm trên giường, khẽ nhếch môi.
“Làm sao ngươi biết ta tỉnh rồi?”
Thuận Thuận nói: “Nô tài mặc dù hầu hạ chủ tử thời gian chưa dài, nhưng từng trực đêm vài lần, chưa bao giờ nghe chủ tử nói mớ cả.”
Hà Yến cười cười, “Bây giờ còn cần ta giải thích, vì sao ta phải diễn khổ nhục kế này?”
Thuận Thuận trình lên một cái kéo, “Nô tài hiểu rồi ạ.”
Hà Yến cầm kéo cắt túi thơm, “Đến lúc đó xuất cung rồi, kêu Điền Sùng Quang thay lính gác bên ngoài, là sẽ thật sự không còn gò bó gì nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT