Tiểu thái giám vội vàng tiến lên mở cửa, đón Hoài Hoài vào cung, “Chủ tử, ngài đã về.”
Thái giám đứng bên ngoài hơi gật đầu, mặt hướng sang Hoài Hoài, “Ngài hãy nghỉ ngơi đi, nô tài xin cáo từ.”
Hoài Hoài không quay đầu lại, tựa hồ cực kỳ tức giận, đi thẳng vào chủ điện.
Người trực đêm vừa vặn là Doanh Doanh, trước mắt đang gục lên bàn ngủ say, bị một trận gió khi mở cửa lùa vào thổi lạnh run, mở mắt thấy khuôn mặt Hà Yến, sợ quá nhảy dựng lên.
Hà Yến phất tay, “Ra ngoài.”
Doanh Doanh trên mặt còn hằn dấu, không nói gì, khom người lui ra khỏi điện.
Hoài Hoài giận dỗi nằm trên giường, quần áo cũng không buồn cởi, “Ta ở chỗ Hoàng thượng đang ngủ ngon, sao lại lôi ta đi!”
Hà Yến lạnh giọng nói: “Câm miệng.”
Hoài Hoài lườm Hà Yến một cái, “Ngươi còn giả làm ta nói dối Hoàng thượng, thật không phải là hành vi của bậc quân tử.”
Hà Yến nằm xuống theo, “Đủ rồi.”
Hoài Hoài đẩy Hà Yến, “Vào trong một chút.”
Hà Yến trở mình, một lúc lâu không nói gì.
Hoài Hoài bỗng nghiêng đầu, “Hình như ngươi rất đau lòng?”
Hà Yến hơi giật mình, chợt cau mày nói: “Không có gì.”
Hà Yến nhất thời cứng họng, sau đó lại giận dữ nói: “Ta không giống với ngươi, bất kể lúc nào nhìn y đều không vừa mắt.”
Hoài Hoài kinh hãi nói: “Chẳng lẽ về sau ngươi còn muốn ức hiếp Hoàng thượng?”
Hà Yến lạnh lùng nói: “Hôm nay không như ngày xưa, thời điểm không thể không cúi đầu, ta há lại sính cường.”
Hoài Hoài cúi đầu nói: “Hà huynh đệ, ta không muốn uống thuốc nữa.”
Hà Yến hỏi: “Sao thế?”
Hoài Hoài nói: “Uống thuốc rồi giống như tâm trạng rất tệ, chẳng lẽ Thái y bỏ vị đoạn trường tán vào?”
Hà Yến hơi nhếch khóe môi, “Bỏ đoạn trường tán ngươi đã chẳng sống đến bây giờ.”
Hoài Hoài trịnh trọng nói: “Ý ta là đoạn trường trong đoạn trường nhân tại thiên nhai ấy.”
Hà Yến bật cười, “Ngươi còn biết ngâm thơ cơ đấy.”
Hoài Hoài sờ ngực, “Hà huynh đệ, ngày sau ngươi xuất cung, đừng kéo ta đi, ta ở lại đây với Hoàng thượng.”
Hà Yến ngơ ngẩn suy nghĩ hồi lâu, “Ừ.”
***
Phúc Thọ điện.
Nguyên Kinh chẳng rằng chẳng nói, ngồi im trên long ỷ.
Nhìn chúng thần tử bên dưới cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, đầu đau như búa bổ.
Bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp.
Lục bộ và nội các thay nhau ra trận, thành một nồi thập cẩm.
Trên khuôn mặt tròn xoe của nội các Vương đại học sĩ toàn là nét cười, “Thuế má, lương hưởng, đều thuộc phận sự của Hộ bộ, không biết Hộ bộ Thượng thư việc gì phải chĩa đầu mâu sang nội các?”
Hộ bộ Thượng thư bật lại: “Vương đại nhân đừng trách ty chức nói chuyện khó nghe, chẳng phải là ngài thượng tấu, nói cái gì mà cải cách giảm miễn thuế má, hoàn toàn mặc kệ quân nhu, miễn trưng thuế ngân, khiến quốc gia vào chẳng bằng ra. Trước mắt quốc khố không có bạc, thái thương không có lương thực, ngài nói xem, đây có phải do diệu chiêu của ngài gây ra hay không?”
Sau đó lại chắp tay lên vua, vẻ mặt đau buồn, “Hoàng thượng minh giám, trước mắt thiếu ngân ít lương, đầu mâu lục bộ lại đều chỉ sang Hộ bộ, ty chức thật sự oan uổng.”
Vương đại học sĩ nghe vậy vội phủi sạch: “Hộ bộ Thượng thư chụp cái mũ này, lão phu thật sự đội không nổi, lúc trước lão phu có đề nghị không sai, nhưng chân chính ủng hộ chấp hành, lại là Công bộ.”
Công bộ Thị lang dằn lửa giận nói: “Công bộ ta chẳng qua nghe lệnh làm việc! Trời cao chứng giám, vu oan nực cười cỡ này cũng có thể chụp lên đầu Công bộ? Vả lại, tháng trước không phải cắt giảm hơn hai trăm trạm dịch, còn báo tin mừng nói tiết kiệm tám mươi vạn lượng kinh phí hiệu quả rõ rệt à? Sao tới lúc tiêu tiền, ngược lại không ai nhắc tám mươi vạn lượng bạc kia?”
Lại bộ Thượng thư bị kích nổi giận, “Ý Lâm đại nhân, chẳng lẽ là bóng gió Lại bộ ta tham ô tám mươi vạn lượng bạc kia? Cắt giảm trạm dịch, ý là tiết kiệm, tám mươi vạn lượng bạc trắng kinh phí bớt được, chẳng qua là tiền lương khi triệt trên vạn dịch tốt, khoản này chưa phát đi, đương nhiên chỉ là bớt lại không dùng, chứ nào có bạc thu vào?”
Vương đại nhân đột nhiên hiểu ra, “Lúc trước là ai nói làm thế có thể tiết kiệm ngân lượng cho triều đình, giảm bớt gánh nặng địa phương?”
Đô ngự sử mở miệng: “Là Hình bộ viên ngoại lang Lư Ninh.”
Lại bộ Thị lang chợt chửi ầm lên, “Biện pháp tổn nhân bất lợi kỷ cỡ này cũng nghĩ ra, triều đình chẳng được chút lợi, kinh phí địa phương bớt ra cũng không đến lượt bách tính, dùng giỏ trúc múc nước, đúng thật là hồ đồ!”
Hình bộ Thượng thư thong thả mở miệng, “Sao lúc ấy lão phu không thấy đại nhân tinh tường như vậy, bây giờ lại chỉ trích Hình bộ, trông như muốn trốn tránh trách nhiệm ấy.”
“Trốn tránh trách nhiệm? Thôi thôi thôi, ta cứ làm rõ với ngài, để tránh ta chết cũng không biết làm sao mà chết…”
… Thấy mọi người tranh cãi không thôi, Binh bộ Thị lang đứng ngoài yên lặng hồi lâu chợt tiến lên một bước, trong tiếng ồn ào phía sau giọng nói ấy lại có vẻ hơi lực bất tòng tâm, “Khải bẩm Hoàng thượng, Bắc Cương báo rằng Ninh Thành thế cục căng thẳng, đại chiến sắp tới, binh lực không đủ, mong Hoàng thượng phát gấp quân hưởng để mộ binh.”
…
Điền Sùng Quang không lên tiếng, ngước nhìn người ngồi ngay ngắn trên ghế cửu long sơn vàng, giấu không được sự cảm thông.
Sự suy bại của Đại Bình, bắt đầu từ Thánh Trinh.
Từ khi Thánh Trinh đế đăng cơ cho đến Thái Sơ, triều chính hoang phế, loạn trong giặc ngoài, dân chúng lầm than, thêm một Trọng Đình Ngọc họa loạn triều cương, khiến tham quan ô lại vô cùng hung ác, đợi đến thời Nguyên Kinh, thiết nghĩ người đứng trên đỉnh quyền lợi kia nhìn thấy không phải giang sơn như họa, mà là hoang tàn đổ nát.
Chuyện thú vị là, Nguyên Kinh đế cũng rất giỏi giang, liều góp một viên gạch, ngăn thế suy tàn.
Viên gạch thứ nhất này chính là Hà Yến.
Lấy gian trị gian, bình định tứ dã, hiệu quả không tệ.
Kế tiếp là trừ tham quan, thay đổi phong khí triều đình.
Chỉ tiếc vận số của Nguyên Kinh đế thật sự quá tệ, đăng cơ năm năm, vừa thanh trừ gian đảng đã gặp nạn đói hiếm thấy, mùa thu không một hạt gạo, tới mùa xuân lương thực thường dư dả cũng thiếu đói, bách tính lưu vong, khiến khấu hoạn bùng nổ, thế như chẻ tre.
Đồng thời tộc Hách Liên quan ngoại thanh thế dần khởi, Bắc Cương chiến hỏa liên miên, biên cảnh nguy ngập.
Đại Bình đã thành thế lắc lư sắp sập, khoảnh khắc sụp đổ.
Cục diện hỗn loạn này vừa mới có chút khởi sắc thì lại sắp sửa phải dọn quầy.
Lệ khí dày đặc quanh quẩn trên trán Nguyên Kinh, y quát một tiếng, “Câm miệng hết!”
Nhất thời, triều đình lặng ngắt, không còn tí tẹo tiếng động.
Quần thần đều cho rằng Hoàng đế phen này sẽ phất áo bỏ đi.
Liền đều khom lưng chuẩn bị hô to vạn tuế, tiễn Hoàng đế bãi triều.
Tiếng Nguyên Kinh trong không khí nghe giá lạnh dị thường, “Đối chiếu từng vụ cho trẫm! Đối không xong thì đừng ai đi!”
Dừng một chút, lại nhìn xuống Điền Sùng Quang, “Lâm Xương xin hai trăm quân hưởng, trước mắt quốc khố không còn bạc, trẫm sẽ lấy một trăm vạn lượng từ tàng khố hậu cung cho hắn, việc này do ngươi lo liệu, tìm người áp tải, đợi đến Bắc Cương nếu thiếu một chút, trẫm nhất định không tha cho ngươi.”
Nguyên Kinh tiếp tục: “Thái thương không có lương thực, do Hộ bộ định ra trưng lương, để cung cấp quân nhu cho Đông Nam.”
Hộ bộ Thượng thư vội tiến lên một bước, giọng run rẩy, “Hoàng thượng, thứ cho thần vô năng, không thể tận thiện quốc khố, thần thẹn không thể gánh vác, khẩn cầu Hoàng thượng cho thần cáo lão hồi hương.”
Nguyên Kinh hơi nhíu mày, “Ngươi dốc sức cho quốc gia, trẫm đều thấy cả, trước mắt quốc khố đến nông nỗi này, không phải là lỗi của bản thân ngươi.”
Chúng thần cứng lại, khó nén hồi hộp.
Theo như trước đây Nguyên Kinh nên nổi trận lôi đình mới đúng, mà hôm nay y lại ôn hòa như vậy, thật là khác thường.
Đang phỏng đoán nghi ngờ, lại nghe Nguyên Kinh thanh sắc lạnh thanh, “Hỉ Liên-“
Hỉ Liên bên cạnh khom người tiến lên, “Có nô tài.”
“Viết thay cho trẫm.”
Hỉ Liên khựng lại một lát, cung kính vâng một tiếng, sau đó vội vàng trải giấy cầm bút.
Cả đám người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng cũng không dám lên tiếng, đều cúi đầu khom lưng, im lặng chờ thánh ý.
Nguyên Kinh khẽ thở ra một hơi, sắc mặt thoáng dịu đi, “Đại Bình ưu hoạn đến nông nỗi này, tội ở trẫm, trẫm nguyện từ nay về sau giảm bớt tiệc tùng, hạ chiếu tội mình, cáo khắp dân gian, hiểu cho lòng trẫm, cùng cứu quốc mệnh.”
Ngoài Phúc Thọ điện, xuân ý chính thịnh, cỏ thơm um tùm.
Từng chữ từng câu của thiên tử cao ngạo tự phụ, như ngọc rơi khay châu.
Chữ Khải nhỏ vuông vắn kéo dài không nghỉ trên lụa trắng, từng chữ nghẹn ngào.
Giấc mộng trung hưng, thỏa thuê mãn nguyện, chớp mắt thành khói.
Mùa xuân năm Nguyên Kinh thứ sáu, Nguyên Kinh đế hạ chiếu tội mình, có thể nói là do nguy cục ép buộc.
***
Vị Ương cung, ngoài cửa sổ có tiếng vỗ cánh, tựa hồ là chim chóc giật mình bay lên.
Hà Yến bỏ tín hàm trong tay xuống, nhìn ra ngoài.
Thuận Thuận kế bên tươi cười nói, “Đầu xuân rồi, chim én đều đã bay về.”
Hà Yến không tiếp lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn sắc vàng loáng thoáng ngoài cửa cung, vo tròn tín hàm trong tay, ném vào thực hạp chứa lọ thuốc, “Xử lý.”
Thuận Thuận vẻ mặt bình tĩnh, đậy nắp thực hạp, quay người ra khỏi điện.
Một độ xuân đến, mấy phiên dấu hoa, mặc kệ ai ly hận.
Nguyên Kinh vào điện, gặp ánh mắt Hà Yến, thoáng nở nụ cười như có như không, “Hoài Hoài, lại đây.”
Hà Yến đứng tại chỗ, hơi rùng mình không nói ra lời, sau đó lại nhìn quanh tìm Hoài Hoài.
Hồi lâu sau, mới không nhịn được mỉa mai ra mặt.
Nào có Hoài Hoài gì.
Mình chẳng phải là Hoài Hoài sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT