Bái đường dù sao cũng chỉ là hình thức, qua loa cho xong chuyện, Phong Nhiêu sau đó chủ động để vài cung nữ cùng thân tín của Diên Hằng hộ tống tới tẩm cung.

Trong tẩm cung cũng bố trí qua, tuy rằng y gả cho Diên Hằng làm thiếp nhưng dù sao cũng là vua một nước, ít nhất trước mắt cũng phải làm theo khuôn mẫu hoàng đế cưới phi tần vào hậu cung, vì vậy vô cùng tráng lệ.

Phong Nhiêu có chút ngạc nhiên đi tới đi lui trong tẩm cung, trên sàng đan được thêu bằng gấm đầy ấp các loại táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen (1) khiến y dở khóc dở cười, quay đầu nhìn chung rượu bạch ngọc, đèn cầy long phượng trên bàn, càng cảm thấy hoảng hốt.

Đứng trước bàn ngơ ngác nửa ngày, mới khoác tay cho các cung nữ lui xuống: “Các ngươi lui xuống hết đi.”

Cung nữ đều lên tiêng xin cáo lui, đợi người đi rồi, Phong Nhiêu mới ngồi xuống bên bàn, tự rót một chén nước uống, hỏi thân tín của Diên Hằng đang đứng phía sau: “Cho hỏi quý danh của tướng quân?”

“Bệ hạ quá lời, mạt tướng Cung Kiêu Hoành.” Người kia ăn nói đâu ra nấy, ánh mắt cũng chưa từng ngó lên người Phong Nhiêu.

Phong Nhiêu cười nói: “Phải là tướng quân đừng quá lời mới phải, ta đã không còn là chủ của Nam Nguyên, sao lại chịu nổi tiếng ‘Bệ hạ’ này của tướng quân?”

Cung Kiêu Hoành không lên tiếng.

Phong Nhiêu thở dài nhưng trên mặt không thấy chút u sầu nào, cũng không có cử chỉ mượn rượu giải sầu.

Sau khi yên tĩnh một hồi, Phong Nhiêu nghĩ đến cái gì bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Xin hỏi tướng quân, điện — bệ hạ ở Bắc Diên đã có hôn phối chưa?”

Cung Kiêu Hoành không nghĩ tới y hỏi chuyện này, ngơ ngác một lát mới đáp lại: “Chưa từng lấy vợ, bệ hạ Bắc Diên ban thưởng ba tên thị thiếp đều nuôi trong phủ, lúc xuất chinh cũng không mang theo.”

Phong Nhiêu gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm tạ.”

Cung Kiêu Hoành vì câu cảm tạ này của y mà tâm trạng hỗn loạn, ánh mắt luôn kiên định cũng xuất hiện vài phần do dự.

Sau đó hai người vẫn giữ vững yên tĩnh, Phong Nhiêu ngồi trước bàn không biết đang nghĩ gì, Cung Kiêu Hoành lại như pho tượng đứng cách đó không xa, nói là bảo vệ không bằng là theo dõi bên cạnh y.

Không biết từ khi nào đã qua buổi trưa, tiệc cưới vẫn chưa bố trí mà Diên Hằng lại xử lý quá nhiều việc, vì thế cũng không thể tới tẩm cung cùng Phong Nhiêu dùng bữa.

Cung nữ đợi bên ngoài hỏi ý kiến Phong Nhiêu, không lâu sau bưng tới vài món ăn đơn giản, nhưng chỉ nhiều hơn buổi sáng một bát cháo.

Phong Nhiêu lúc dùng bữa không cần người hầu hạ, uống từ từ hơn nửa bát, mắt thấy có lẽ ăn không nổi nhưng vẫn kiên trì đem từng thứ còn sót lại đưa vào miệng.

Hai cung nữ tiến vào dọn dẹp thấy trong bát sạch sẽ, đều thở phào nhẹ nhõm.

Phong Nhiêu đang súc miệng dừng lại một chút, nói: “Viễn Xuân, ta có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát. Ngươi đem tháp ngủ ở Thiên điện dọn dẹp một chút đi.”

“Vâng.” Cung nữ tên Viễn Xuân bưng bát đũa ra ngoài, không lâu sau trở về đến Thiên điện dọn giường gỗ.

Phong Nhiêu đứng dậy, cùng một cung nữ khác đi phía sau tới Thiên điện, vừa đi vừa dặn cung nữ: “Cận Hạ, đợi ta ngủ, ngươi cùng Viễn Xuân đi chuẩn bị chút đồ ăn cho Cung tướng quân. Để hắn dùng trong tẩm cung.”

Cận Hạ gật đầu vâng theo, hầu hạ Phong Nhiêu cởi ngoại bào hỉ phục đỏ thẫm.

Sắc mặt Phong Nhiêu có chút uể oải, cởi ngoại bào liền cho Cận Hạ lui ra, nằm thẳng xuống.

Viễn Xuân thay y che lên màn mỏng, đen giày của y cởi xong, đang muốn xin cáo lui, lại nghe Phong Nhiêu d ặn: “Hỏi Cung tướng quân một chút bệ hạ thích ăn gì, buổi tối chuẩn bị nhiều một chút.”

Viễn Xuân Cận Hạ cùng lúc nói vâng lui ra Thiên điện.

Cung Kiên Hoành đứng ngoài Thiên điện đợi một lát, không lâu sau liền bị Viễn Xuân kêu ra ngoài.

Đồ ăn giống như lúc Phong Nhiêu mới vừa dùng bữa, ba mặn một canh, món ăn không sặc sỡ nhưng lại đầy đủ hương vị.

Viễn Xuân có gan lớn, thấy hắn chỉ nhìn không ngồi liền kéo hắn, mạnh mẽ ấn người kia xuống bàn, bới cơm cho hắn: “Bảo ngươi ăn thì ngươi ăn, sợ ta hạ độc ngươi hay sao?”

Cung Kiêu Hoanh hơi cắn môi dưới, lắc lắc đầu, cầm đũa gắp rau.

Viễn Xuân cùng Cận Hạ ngồi xuống bên cạnh hắn, xới cơm mút canh, suýt nữa là đút hắn ăn.

Cung Kiêu Hoành bị hai người náo loạn mà đỏ mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Viễn Xuân cười ha ha, Cận Hạ cũng mím môi, đợi hắn ăn xong, hai tỷ muội mới ta một lời ngươi một lời hỏi hắn thứ Diên Hằng thích.

Cung Kiêu Hoành ban đầu còn đề phòng, cho rằng các nàng muốn mượn cơ hội thám thính cái gì, không qua mấy câu liền bỏ đi cảnh giác, có thể đáp đều nói thật.

Viễn Xuân tính tình hoạt bát, Cận Hạ lại có chút ngại ngùng, nhưng hai cô nương đều không có ý đồ xấu, ngoại trừ chuyện Phong Nhiêu dặn các nàng, mấy cái còn lại đều là những chuyện vặt mà các cung nữ có chức trách trong đó.

Đợi hỏi cũng gần được, hai người liền dọn bát đũa trên bàn giao cho cung nữ bên ngoài.

Viễn Xuân cùng Cận Hạ rảnh tay, Viễn Xuân lại thấy Cung Kiêu Hoành nhìn mình mà làm mặt quỷ với hắn, sau đó cười hì hì kéo cánh tay Cận Hạ đi tới Thiên điện.

Cung Kiêu Hoành nhìn qua, ló đầu liếc mắt nhìn vào trong, thấy Phong Nhiêu còn ngủ, liền lùi ra ngoài điện.

Không lâu sau trong điện truyền tới tiếng của Viễn Xuân, Cung Kiêu Hoành không tự chủ nghiêng tai lắng nghe, thì ra Viễn Xuân cùng Cận Hạ đang gọi Phong Nhiêu rời giường.

Phong Nhiêu rõ ràng không muốn, hừ hừ đuổi Viễn Xuân đang líu ríu nhưng con chim nhỏ, Viễn Xuân lại không sợ y, cũng không biết dùng cách gì, cuối cùng đem người lôi dậy.

Cung Kiêu Hoành có chút ngơ ngác, người trong điện kia sao lại bị đồn là hoàng đế Nam Nguyên ngu ngốc háo sắc? Rõ ràng chỉ là một vị công tử lớn lên trong gia đình bình thường, đại khái, ngay cả công tử bột cũng không bằng.

=====================

(1): Phong tục trải giường cưới là truyền thống của nhiều nước ở Châu Á. Trong phong tục cưới hỏi của người Trung Quốc, ngoài việc chọn người trải giường cưới, người ta còn quan niệm nên đặt lên trên giường một khay trái cây. (Hình minh họa)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play