Vì ảnh hưởng của bão Siberia, trong một đêm thành phố L tiến vào trạng thái đóng băng, nhiệt độ gần như đạt mức thấp nhất từ trước tới nay, gió tuyết tàn sát khắp nơi.
Hơn nữa bởi vì thành phố L nằm ở phía nam Trường Giang, không có lò sưởi, tình trạng bên trong phòng quả thật lạnh đến cực kỳ bi thảm!
Mộc Thần mặc một tầng đồ ngủ dày bằng nhung chạy vù vù từ WC vào phòng ngủ, đem cửa phòng đóng chặt mở điều hòa chiều nóng đến mức tối đa, sau đó chui vào chăn ôm lấy Lâm Sở đã sớm nằm ấm giường.
“Tay cậu đông lạnh luôn rồi.” Lâm Sở đau lòng chà xát tay cho Mộc Thần.
Sói nhỏ hạnh phúc ở Lâm Sở trong lòng cọ cọ, “Điều hòa chiều nóng chỉnh đến mức cao nhất rồi, lát nữa sẽ không lạnh, chúng ta ngủ.”
Hai người thuê phòng ở gần trường học, điều kiện không so được ở nhà, chỉ có phòng ngủ là có điều hòa, hơn nữa vì để ấm hơn Mộc Thần đóng chặt cửa phòng ngủ, thế là một đêm gió tuyết qua đi, sang sáng sớm ngày hôm sau hai người đều trợn tròn mắt.
“Vợ! Cậu mau đến xem ha ha ha ha!” Lâm Sở không tim không phổi cười ha ha, “Máy nước lọc đóng băng luôn rồi! Cái đệt vòi nước cũng đóng băng luôn!”
“Vậy làm sao uống nước…” Mộc Thần vô cùng đau trứng.
Lâm Sở run lập cập lấy điện thoại ra chụp ảnh, khen ngợi nói: “Thật trâu bò!”
“Còn có tâm trạng chụp sao.” Mộc Thần phiền muộn, “Tớ muốn đánh răng rửa mặt.”
Thế là một phút sau, nam thần cơ trí cầm máy sấy tóc nhắm ngay vòi nước thổi, vừa thổi vừa nói: “Chờ chút nữa nước chảy ra đều là nước ấm!”
Đúng lúc cho vợ của tui dùng rửa mặt! ╰(*°▽°*)╯
“Không có nước, cho dù thổi ở đây thì những chỗ khác của ống nước vẫn đóng băng.” Mộc Thần yên lặng nhìn một phút đồng hồ, nhịn không được mở miệng nhắc nhở, đồng thời ở trong lòng đau xót cho chỉ số IQ của nam thần nhà mình.
Lâm Sở bình tĩnh thu lại máy sấy, nở một nụ cười cực kỳ đẹp trai: “Ha ha, thật ra tớ đùa cậu thôi.”
Mộc Thần lẳng lặng nhìn hắn: …
Lâm Sở nghiêm mặt: “Chúng ta làm những thứ này là vì nghệ thuật, không cần quá để ý vấn đề ống nước.”
Mộc Thần mím môi cười: “Ừ, đúng.”
“Cậu trở về giường nằm đi, đừng để cảm lạnh, tớ đi siêu thị mua nước, tiện thể mua cơm luôn.” Lâm Sở anh dũng tròng tầng tầng áo lông dày vào, rất giống một dũng sĩ chuẩn bị ra chiến trường!
“Cậu muốn ăn gì?”
Mộc Thần ngẩng đầu lên hôn nhẹ hắn: “Cái gì cũng được.”
Sau một tiếng, Lâm Sở xách theo bao lớn bao nhỏ trở về, có nước với đồ ăn nhẹ, còn tiện thể ở ngoài phòng bảo vệ lấy chuyển phát nhanh.
Hai người dùng bình nước nhỏ để đánh răng rửa mặt, trên bàn cơm mỗi người ăn một chén hoành thánh nóng hổi, sau đó Lâm Sở đầy hứng phấn chạy đi tháo dỡ chuyển phát nhanh, kinh hãi đổ ra bàn hai chai nước ngâm kính bị đông lạnh cùng với cặp kính sát tròng!
“Vợ cậu xem, có giống hai cái tròng mắt hay không!” Lâm Sở không hổ là to gan, lại vui vẻ chơi tiếp ngay tức khắc!
Mộc Thần chịu thua, cầm khăn giấy lau miệng giúp hắn, xốc túi đồ ăn vặt leo lên giường, lấy ipad ra hối: “Cậu mau tới đây, tớ down phim rồi, chúng ta cùng xem.”
“Được!” Lâm Sở thuần thục thay đồ ngủ chui vào chăn, ấm ấm áp áp ôm Mộc Thần, “ ‘Chuông reo nửa đêm’, là phim ma?”
“Không phải phim ma, là phim hài.” Mộc Thần ấn nút play.
Trời tuy lạnh, nhưng trong lòng của hai người đều là xuân về hoa nở.
02
“Sao lại tắt điều hòa?” Mộc Phong mới vừa chống đẩy xong ba trăm cái ngày hôm nay, một thân đầy mồ hôi ẩm ướt. Không sợ lạnh để trần khoe cơ bắp, vừa dùng khăn mặt lau mồ hôi vừa đi vào phòng ngủ.
Cả người cứ như đang ở giữa hè!
“Mở lâu quá rồi, thổi em khô luôn.” Giang Hàn làm ổ trong chăn, mắt nhìn Mộc Phong. Quét nhìn thân trần của hắn, ẩn ý nói: “Em lạnh, nhưng em không muốn mở điều hòa.”
Còn không mau mau tới ôm chặt lấy em!
Mộc Phong xoay người đi: “Anh lấy lò sưởi điện tới.”
Tiểu tiện nhân trong lòng Giang Hàn phun ra một ngụm máu.
“Không cần.” Ánh mắt Giang Hàn vô cùng đói khát, “Em cảm thấy chúng ta có thể vận động, vận động xong sẽ không lạnh.”
“Được.” Mộc Phong khoan thai nói, “Anh còn ba trăm cái gập bụng, cùng nhau.”
“… Ah.” Đã tắm rửa sạch sẽ lại cởi hết sẵn tiện tạo pose luôn Giang tiểu tiện nhân chỉ chờ được lâm hạnh không thể làm gì khác, đành phải không tình nguyện xuống giường bồi Mộc Phong gập bụng, vì bình thường ít khi tập luyện cho nên làm ba mươi cái xong Giang Hàn đã mệt mỏi nằm thẳng đờ trên sàn nhà không nhúc nhích, im lặng dùng ánh mắt u oán lên án Mộc Phong!
Thế là Mộc Phong gập gập bụng, đột nhiên phì một tiếng bật cười.
“Anh cười cái gì mà cười!” Giang Hàn tức giận nhéo mặt của hắn.
“Cười em khẩu thị tâm phi.” Mộc Phong rất hứng thú quan sát biểu cảm hung dữ của Giang Hàn, sau đó đột nhiên ôm ngang người cậu lên, đi vào phòng tắm mở vòi sen ra.
Giang Hàn ra sức giãy dụa: “Anh làm gì? Em mới vừa tắm xong.”
Mộc Phong lời ít ý nhiều: “Cùng nhau vận động.”
Thế là hai tiếng tiếp theo Giang tiểu thụ bị luân phiên đặt trên bồn tắm, bồn rửa tay, tường phòng tắm, thậm chí là trên bồn cầu, hung hăng vận động mấy lần. Sau khi vận động xong Giang Hàn mệt mỏi đến mức đầu ngón tay cũng không muốn cử động, mặc cho Mộc Phong thả mình vào trong bồn tắm dùng nước ấm rửa sạch vết tích trên người, lại lôi ra lau sạch sẽ giống như chăm sóc trẻ sơ sinh, cuối cùng là bọc áo ngủ thơm phức lại, ôm về phòng đặt lên giường ôm chặt.
Giang Hàn duỗi người, đối với dây chuyền phục vụ này rất thoả mãn.
“Không muốn mở điều hòa, vậy cho em ôm cái này.” Mộc Phong nói xong, trong chăn đột nhiên có thêm một vật vừa to vừa dài, lông xù, sờ rất ấm.
Giang Hàn bắt lấy nhìn, là đuôi sói của Mộc Phong.
Mộc Phong nghiêm túc giải thích: “Mùa đông lông rất dày, đắp so với chăn bông còn ấm hơn, hơn nữa mùa này anh không rụng lông, yên tâm.”
“Ưm, ấm quá…” Giang Hàn đem mặt vùi vào trong đuôi cọ cọ, lập tức trợn mắt nhìn nói, “Anh sao ngay cả đuôi cũng xịt nước hoa? Anh muốn câu dẫn ai?”
“Em đó.” Mộc Phong trả lời chuyện đương nhiên.
“Hừ.” Giang Hàn mặt đỏ lên, lẩm bẩm trở mình ôm đuôi sói.
Phía sau lưng có cái ôm ấm áp của Mộc Phong, phía trước ôm cái đuôi nóng hầm hập của Mộc Phong, cảm giác tràn đầy hạnh phúc, trong nháy mắt Giang Hàn thoải mái rơi vào mộng đẹp!
“Ngủ đi, ngủ ngon.” Mộc Phong siết chặt vòng tay, mỹ mãn ngửi mùi hương quen thuộc trên người Giang Hàn.
Giang Hàn mới vừa bị lăn qua lăn lại hai tiếng, đã sớm mệt lừ, hiện tại đã bắt đầu ngáy khe khẽ!
“Nhanh như vậy liền ngủ rồi?” Mộc Phong cẩn thận kéo đuôi sói, muốn đi vệ sinh trước khi ngủ.
Mộc Phong cười cười, ôm chặt vật nhỏ xấu tính vào lòng, rất kiên nhẫn chờ cậu ngủ say.
03
Lúc đồng bọn đang giãy dụa vì bị khí lạnh tàn sát, Hà Hi đang cùng Ngô Liệt thong dong nghỉ phép ở châu Phi!
Vì để khoe khoang, Hà Hi còn rất ti tiện tạo nhóm, tàn nhẫn kéo hai anh em người sói vào, mỗi ngày up đủ loại hình selfie ở châu Phi, trong hình Hà Hi đeo kính râm mang khẩu trang đội nón cỏ to, còn để cho Ngô Liệt đứng bên che dù, phát rồ tạo dáng dưới ánh mặt trời rực rỡ của châu Phi!
Hà Hi tâm trạng dâng trào: “Tụi tao đang xem điệu múa hula của dân bản xứ châu Phi! Ai u thật là nóng chết tao mất! Phải rồi tao nghe nói bên tụi mày mấy nay đang lạnh phải không?”
Mộc Phong: “…”
Mộc Thần: “Không ngờ anh lại là loại quỷ quỷ xấu xa này. Tạm biệt”
Khoe nóng thành công, trong lòng quỷ quỷ xấu xa vô cùng sảng khoái.
“Tám xong rồi? Em giữ cho anh.” Đã chuyển hóa thành công Ngô Liệt nhanh chóng đoạt lại điện thoại trên tay Hà Hi, đem người kéo vào trong lòng, hai người cùng cách khẩu trang hun một cái.
“Chờ chút nữa buổi diễn kết thúc muốn chơi cái gì?” Ngô Liệt hỏi.
“Anh muốn về khách sạn nghỉ ngơi.” Hà Hi dùng tay quạt, vô cùng khổ sở, “Anh sắp bị khẩu trang làm ngộp chết!”
“Được.” Ý cười trong mắt Ngô Liệt thật sâu.
Sau khi vào phòng khách sạn, Hà Hi lập tức kéo rèm cửa sổ lại thật kín, vọt vào nhà tắm xối nước lạnh, sau đó vui vẻ nhào xuống cái giường mềm mại lăn hai vòng, còn lấy ipad ra tranh thủ chọt chọt! Ngô Liệt tắm xong, lau tóc từ phòng tắm đi ra, trên người ngay cả cái khăn tắm cũng không quấn, cái gì đấy rất phóng khoáng mà lắc qua lắc lại, nhưng mà Hà Hi cứ chăm chú vào ipad, vốn không có chú ý tới hắn.
“Đang chơi game?” Ngô Liệt bước tới xem, cảm thán: “Toàn là 3 sao, đen quá.”
“Hừ!” Hà Hi tức tối ôm đầu, ở trên giường lăn la lối om sòm, “Anh nhất định là bị người châu Phi lây đen! Đều tại em! Lại muốn đến châu Phi chơi!”
“Không phải chính anh nói muốn tới châu Phi tìm bộ tộc ăn thịt người sao?” Ngô Liệt xoay gương mặt nhỏ nhắn của Hà Hi qua, ở trên môi cậu cắn một cái, trong chớp mắt bước vào trạng thái play! “Oh, nhặt được một nhà thám hiểm nhiều thịt, xem ra ăn rất ngon, bắt về bộ lạc nướng!”
“Không muốn!” Hà Hi bị Ngô Liệt áp dưới thân kịch liệt phản kháng, “Trời nóng như vậy còn nướng tôi! Bộ tộc ăn thịt mấy người còn có nhân tính không hả? Tôi muốn được ngâm đá!”
Ngô Liệt nhất thời cười dài: “Ha ha, sao anh không cầu xin?”
Hà Hi nghe lời, khéo léo tạo dáng xong, yếu ớt năn nỉ nói: “Tù trưởng đại nhân đừng ăn tôi.”
“Ah? Tại sao?” Ngô Liệt khẽ cắn nhẹ ngón tay Hà Hi.
“Bởi vì tôi có thể làm ấm giường cho tù trưởng đại nhân!” Tiểu Hà Hi rất không có liêm sỉ, “Tôi còn biết múa thoát y!”
Quả nhiên là một nhà thám hiểm thú vị, cái gì cũng biết!
“Không tệ, vậy trước tiên làm ấm giường rồi ăn.” Ngô Liệt hết sức vô tình, bóp bóp nhà thám hiểm nhiều thịt, ăn tỉ mỉ từ đầu đến chân một lần lại một lần.
Quả nhiên rất ngon.
Tù trưởng đại nhân liếm liếm ngón tay, tà mị cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT