Chiều xuống, hoàng hôn bao phủ khiến phòng vẽ nhìn vô cùng ấm áp, tiếng ve sầu kêu cả ngày cuối cùng cũng im ắng, gió hè mang theo ánh chiều tà nhuộm vàng thổi bay rèm cửa sổ. Tháng 6, sắp đến cuối kỳ, sau một học kỳ dài dẵng tháng cuối cùng bỗng được giao một đống dự án, mấy ngày nay Mộc Thần và Lâm Sở đều ngâm mình trong phòng vẽ từ sáng sớm đến chiều tối để hoàn thành dự án.
Vẽ mệt mỏi liền show ân ái một cái!
Đồng bọn FA biểu thị cuộc sống này thật sự quá khổ sở, vừa phải chạy đồ án, vừa bị ngược cẩu FA, vẽ mệt rồi tính ngẩng đầu cho mắt nghỉ ngơi một chút thì lại chịu phải nghìn vạn bạo kích!
Mộc Thần xoay xoay eo, cả người nằm úp sấp trên người Lâm Sở, u oán nói: “Vẽ mệt quá, tớ muốn ăn thịt nướng.”
Lâm Sở lập tức ngồi thẳng người, tạo nên cảm giác vô cùng rắn chắc đáng tin cậy, xoa xoa mái tóc mềm của vợ, nói: “Vậy đi thôi, tớ cũng mệt rồi.”
“Đi thôi.” Mộc Thần vui vẻ chuẩn bị dọn đồ.
Lâm Sở xoa xoa cái bụng: “Tớ muốn đi vệ sinh.”
“Đi đi.” Mộc Thần vội thu xếp đồ đạc.
“Thôi đi, lỡ cái tên thần kinh kia lại tới quấy rầy cậu.” Lâm Sở lo lắng, “Tớ nhịn cái đã!”
Mộc Thần vừa bực mình vừa buồn cười, ở trên mặt Lâm Sở bóp nhẹ một cái, nói: “Tới thì tới, không cho phép nhịn nữa.”
Lần trước Lâm Sở cũng bởi vì sợ Mai Thu nhân lúc giải lao qua dây dưa với Mộc Thần cho nên nín hai tiết để làm hộ hoa sứ giả, bàng quang gần như muốn boomshakalaka! Cho nên Mộc Thần rất sợ hắn lại nhịn lần nữa, huống hồ sau lần ở bãi biển bị Mộc Thần đả kích, Mai Thu mấy ngày nay chưa từng xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Vậy tự cậu cẩn thận một chút.” Sắc mặt Lâm Sở nghiêm trọng, quả thật hận không thể tìm người uỷ thác.
Đến thời gian ăn tối, các sinh viên cũng lần lượt ra về, phòng vẽ rất nhanh lại yên tĩnh. Lâm Sở vừa rời khỏi một phút, Mộc Thần đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ngoài hành lang truyền đến, ngay sau đó, Mai Thu cười nhẹ ló mặt sau cửa sổ nhỏ phòng học, quả thật giống như cố ý cắm điểm gần đây!
Mộc Thần vẻ mặt lãnh đạm cúi đầu thu dọn đồ đạc, xem hắn là không khí.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, âm thanh trong trẻo của Mai Thu truyền vào tai: “Tiểu Thần.”
Thoạt nhìn, cảm giác Mai Thu hôm nay có gì đó không ổn, Mộc Thần nghi ngờ đứng dậy nhìn hắn, không nói chuyện.
“Ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với tớ?” Mai Thu cong môi, trong nụ cười lộ vẻ dứt khoát, nặng nề gọi lại một lần, “Tiểu Thần.”
Mộc Thần cố gắng đánh tan bầu không khí mập mờ này: “Sao?”
Mai Thu chợt cười giễu, ánh mắt trầm xuống, đột nhiên đưa tay đè tường sau lưng Mộc Thần, thực hiện một màn kabe-don tiêu chuẩn sách giáo khoa, nói từng chữ rõ ràng bên tai cậu: “Mấy hôm nay tớ suy nghĩ có nên buông tay không, nhưng tớ không cam lòng.”
Mộc Thần bình tĩnh dịch sang bên cạnh nửa thước, nghiêm túc nói: “Tớ đề nghị cậu buông tay, sẽ không có kết quả.”
Mai Thu đuổi theo dùng cả hai tay kabe-don, kìm hãm đường chạy trốn của Mộc Thần, như cười như không nói: “Thật ra tớ không phải người mẫu, tớ biết cậu học ở đây, cố ý trêu cậu một chút… Tớ thích nhìn dáng vẻ cậu lúc vẽ, rất dễ thương.”
Tại sao lại muốn dùng cách lộ JJ trêu tui! Nhiều năm không gặp rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì? Mộc Thần nắm cổ tay Mai Thu cố gắng phá kabe-don.
Nhưng mà cánh tay Mai Thu vững như cốt thép đâm vào trong tường hoàn toàn không dao động.
“…” Mộc Thần đau buồn phát hiện cải trắng giới người sói dường như chỉ còn lại có một mình mình.
“Tớ từ nhỏ đã thích cậu rồi, cậu khi còn nhỏ gầy như vậy nhỏ như vậy, dáng dấp dễ thương, mỗi lần gặp cậu tớ rất vui, không muốn cậu bị ức hiếp, muốn bảo vệ cậu, để cậu mỗi ngày đều vui vẻ cười với tớ.” Mai Thu sáp lại gần Mộc Thần, ánh mắt rất dịu dàng, “Chẳng qua là lúc đó tuổi còn quá nhỏ, không rõ thứ tình cảm này là gì.”
Rốt cục vẫn phải nói thẳng rồi, tuy là Mộc Thần đã sớm chuẩn bị nhưng trong lòng vẫn bị kinh ngạc nho nhỏ, hỏi: “Cậu khẳng định thứ tình cảm này không phải là tình bạn thân sao?”
Nghe ra vẫn rất thuần khiết đó chứ!
“Tớ xác định, cậu muốn thử không?” Mai Thu càng sáp lại gần, trong mắt lóe lên dục vọng trần trụi.
Mộc Thần lập tức từ chối nói: “Xin lỗi, tớ không muốn thử, tớ đối với cậu chỉ có tình bạn…”
“Không phải.” Mai Thu ngắt lời cậu, ngay thẳng nói, “Tớ khi còn nhỏ quá xấu, bây giờ cho tớ một cơ hội.”
Vấn đề không phải xấu hay không xấu, yêu đương cũng đâu phải chỉ nhìn mặt, đương nhiên mặt cũng rất quan trọng… Mộc Thần quyết đoán lắc đầu: “Không được, đừng nói nữa, hơn nữa nói những thứ này với một người đã có bạn trai cậu không cảm thấy không ổn sao?”
“Tớ cảm thấy rất ổn.” Mặt Mai Thu tỏa ra tà khí, “Tớ và cậu ta cạnh tranh công bằng, có vấn đề gì? Phạm pháp sao?”
Tiểu tam thiên hạ đều là một khuôn đúc đi ra, Mộc Thần thở dài, nhớ lại bản thân và Lâm Sở cùng thầm mến nhưng không ai dám bày tỏ nên đã dày vò nhau một thời gian dài, giọng nói thêm một phần dứt khoát: “Không được, hai bọn tớ không dễ gì mới đến với nhau được.”
Phải biết quý trọng!
Nếu không… nam thần nhà tui sẽ khóc huhu.
Thấy vẻ mặt kiên quyết của Mộc Thần, Mai Thu bỏ thế tiến công ngôn ngữ, cúi người muốn hôn.
“Đừng!” Trái phải đều không chạy được, đánh cũng đánh không lại, thế là Mộc Thần cơ trí ngồi xổm xuống!
“Thử đi, nói không chừng cậu sẽ thích.” Mai Thu kiên nhẫn không bỏ cuộc ngồi xổm xuống, cường hôn lần nữa.
“Mai Thu!” Mộc Thần tức giận nhặt lên một cái khay đựng màu ngăn cách hai người, “Cậu đừng có quá phận!”
“…” Mai Thu hôn phải cái khay đựng màu, miệng dính đầy thuốc màu xanh đỏ, quả thật tà mị không chịu nỗi.
Mộc Thần giơ khay đựng màu đứng lên, Mai Thu cũng cực nhanh đuổi theo.
Một cái kabe-don cử động y như cái chày giã cối!
Mộc Thần tỉnh táo nói: “Buông ra, tớ xem như hôm nay không thấy cậu.”
“Không được, cậu thấy tớ.” Mai Thu dùng tay áo lau màu dính trên miệng, nhưng mà càng lau diện tích màu càng lan rộng.
Gần như biến thành một quái kiệt hát bội!
Mộc Thần lập tức nghiêm túc nhắc nhở mình không được cười, sau đó lôi ra câu uy hiếp lúc nhỏ hay dùng: “Coi chừng anh tôi đánh cậu!”
Mai Thu buồn cười chớp mắt, đang muốn nói chuyện, cổ áo lại đột nhiên bị giật lôi ra sau, ngay sau đó, một cú đấm đầy tức giận không chút lưu tình nện lên mặt Mai Thu, đem hắn đánh bay ra ngoài, ngã xuống hàng giá vẽ.
“Muốn chết?” Lâm Sở đứng trước mặt Mộc Thần, giọng cực trầm, ánh mắt lạnh thấu xương, bàn tay đấm Mai Thu còn đang khẽ run.
Vợ tao chỉ có một mình tao được kabe-don! Có tin tao giết mày không! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tay đau quá híc híc… Cũng khó trách, dù sao da mặt của tên này chả khác gì tường thành!
“Ha.” Bị đấm bay ra ngoài ngã xuống đống giá vẽ thoạt nhìn vô cùng thảm Mai Thu lại phát ra tiếng cười khẽ, vỗ vỗ bụi trên quần đứng lên, trên mặt hoàn toàn không có vết vừa bị đánh.
“Cậu ấy là của tôi.” Lâm Sở tay ôm bả vai Mộc Thần, đem một tay khác đau đến tê tâm liệt phế nhét vào trong túi quần, nhìn Mai Thu gằn: “Cút.”
Ấy yô! Vừa nãy mình nhất định là đẹp trai ngút trời không biết có khi nào vợ lại điên cuồng thích mình lần nữa hay không? ╰(*°▽°*)╯
“Ha ha ha ha!” Mai Thu cười đến sảng khoái, “Tay đau không?”
Lâm Sở cười gằn: “Đương nhiên không đau.”
“Miệng cứng lắm.” Mai Thu nhún nhún vai, đi tới trước mặt hai người, không thể tin hỏi Mộc Thần: “Cậu lại đi thích loài người yếu ớt như vậy?”
Lâm Sở ở trong lòng khinh người.
Chả lẽ mày không phải con người?
“Không cho nói.” Mắt Mộc Thần lóe lên sự tức giận, “Nói sẽ tuyệt giao!”
Không nói cũng tuyệt giao!
Ánh mắt Mai Thu đầy ác ý ở trên người hai người quét một vòng, đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì đó rất thú vị, cười xấu xa, hỏi: “Bạn trai cậu biết thân phận thật của cậu chưa?”
Mặt của Mộc Thần trắng nhợt, vừa định cảnh cáo không cho Mai Thu nói lung tung, Lâm Sở đã lạnh lùng đáp: “Nói nhảm, đương nhiên biết.”
“Thật sao?” Mai Thu nghi ngờ quan sát Lâm Sở, “Bình tĩnh như vậy? Lá gan không nhỏ.”
“Không sai.” Gương mặt lạnh lùng của Lâm Sở không thể hiện bất cứ biểu cảm gì, chỉ bực mình nói, “Vậy còn không mau cút đi?”
“…” Mộc Thần hoàn toàn ở trạng thái chết máy, ngơ ngác nhìn Mai Thu ra khỏi phòng vẽ, lại ngơ ngác nhìn về phía Lâm Sở mặt không chút thay đổi.
Lâm Sở cũng rùng mình một cái, sau đó lặng lẽ đi ra, dùng một tay dựng từng giá vẽ mà Mai Thu ngã lên, còn cố gắng đem một cái chân giá vẽ bị gãy ráp lại.
“Tớ, để tớ…” Mộc Thần như đang ở trên mây, mất hồn mất vía cầm lấy một mãnh gỗ bị gãy.
“Đừng, chỉ còn một cái thôi.” Lâm Sở cười, dùng tay không bị thương nắm tay Mộc Thần, xoa xoa nói, “Chúng ta đi mau, đánh nhau bị ghi sổ là tiêu.”
Mộc Thần hoảng hốt lúng túng xách đồ lên, cảm giác Lâm Sở cười có chút gượng ép. Hai người tay nắm tay đi ra ngoài, Mộc Thần cắn răng một cái, nhắm mắt thấp thỏm hỏi một câu: “Cậu vừa nãy nói biết thân phận của tớ, là biết cái gì…”
Cằm dưới Lâm Sở cắn chặt, giọng có chút tủi thân: “Cậu là người tớ yêu, tớ chỉ biết là điều này.”
“Vậy sao cậu cũng không hỏi tớ xem, còn có chuyện gì hay không…” Mộc Thần giật mình, máy móc hỏi.
“Biết đâu cậu ta chỉ nói lung tung, hoặc có lẽ cậu thật sự có có chuyện tạm thời không thể nói cho tớ biết, nhưng cậu không cố ý gạt tớ, chỉ cần chúng ta ở cùng nhau cậu sớm muộn cũng sẽ đồng ý nói cho tớ biết.” Lâm Sở hít sâu một hơi, “Hắn lúc nãy nói như vậy là muốn cho tớ nghi ngờ cậu, cãi nhau với cậu, tớ không có mắc lừa, vợ tớ tốt nhất.”
Mắt Mộc Thần cay cay, nhịn không được giơ tay lên xoa nhẹ mặt Lâm Sở: “Xin lỗi…”
Lâm Sở lo lắng hỏi: “Anh cậu có khi nào đột nhiên cầm mấy rương tiền qua đây nói với tớ ‘Đây là 10 triệu cậu mau chia tay với em trai tôi đi!’ hay không?”
Mộc Thần cười, suýt khóc tới nơi: “Không có đâu.”
“Mẹ cậu cũng không?” Lâm Sở cũng cười.
“Không.” Mộc Thần điên cuồng lắc đầu.
“Vậy có khi nào đột nhiên có một ngày phi thuyền ngoài hành tinh đáp xuống đem cậu đi không?” Lâm Sở tiến vào trạng thái hoang tưởng nói xàm nói nhảm.
“Sẽ không.” Mộc Thần dở khóc dở cười.
Lâm Sở chớp mắt một cái, nghiêm túc nói: “Được, vậy chuyện gì tớ cũng không sợ.”
Mộc Thần ngẩng mặt lên cùng Lâm Sở nhìn nhau một lúc, đột nhiên giữ chặt hắn, nước mũi toàn bộ cọ lên ngực Lâm Sở, môi dán vào nếp áo, nhỏ giọng nói: “Thật ra tớ là người sói.”