Giang Hàn mới vừa đóng cửa sổ lại, Mộc Phong đã mặt dày kéo ra nhảy vào trong.
Ở cùng vợ cần gì thể diện, Mộc Phong quyết đoán ưu tiên vợ số một, tàn nhẫn vô tình từ bỏ da mặt đi theo mình hơn 20 mấy năm nay.
“Cút ra ngoài!” Giang Hàn tức giận giậm chân một cái.
Mộc Phong lập tức nhớ lại hình ảnh một con mèo nhỏ tức giận huơ huơ móng vuốt trong không khí, không khỏi mỉm cười hạnh phúc.
Giang Hàn không hiểu ra sao nhìn hắn chằm chằm: “Kêu anh cút anh cười cái gì? Anh là M sao!”
“Là cậu nói, cái gì cũng đúng.” Mộc Phong ở trong phòng Giang Hàn say mê hít sâu một cái.
Nơi đây khắp nơi đều có mùi của Giang Hàn, tồn tại giống như thiên đường vậy.
Hít hai cái, Mộc Phong bình tĩnh đi tới chỗ Giang Hàn vừa vứt quần lót lên sàn, mắt lóe sáng.
“A a a a a!” Giang Hàn hét lên nhào tới chụp quần lót của mình, sau đó rất não tàn nhét quần lót vào trong túi quần, kinh hãi đè túi lại chất vấn: “Anh muốn làm gì!”
Vừa rồi trong chớp mắt Giang Hàn cảm thấy Mộc Phong như muốn nhào tới cướp!
“Không có gì.” Mộc Phong kềm chế sức mạnh hồng hoang trong cơ thể, cảnh cáo bản thân không được nhào tới cướp, hời hợt nói: “Có mùi.”
“Anh!” Nhắc tới Giang Hàn lại nhớ đến giấc mơ ngày hôm qua, trong mơ mình vậy mà lại cùng Mộc Phong lăn bừa bãi, còn quất nhiều tư thế, tình cảnh vô cùng khó coi, quả thật chỉ nghĩ thôi cũng thấy đỏ mặt, Giang Hàn bỗng nhiên lắc lắc đầu, như muốn hất giấc mơ đáng sợ này ra khỏi đầu.
“Cậu làm sao vậy?” Mộc Phong lấy hai tay giữ đầu Giang Hàn lại. Tay Mộc Phong mặc dù không đẹp nhưng ngón tay thon dài khoẻ mạnh, hai bàn tay dày rộng có sức, khớp xương góc cạnh gồ lên được bắp thịt bao quanh rõ ràng, hơn nữa giọng nói trầm thấp từ tính sâu lắng, quả thật giống như hormone nam di động.
Hai bên má Giang Hàn được độ ấm đó truyền tới khiến mặt đỏ ửng, vì vậy không thể làm gì khác hơn là dùng biểu cảm hung dữ chống lại cảm giác khó hiểu này, cậu liều mạng giãy dụa, đẩy tay Mộc Phong ra, giận dữ hét: “Tôi phải báo cảnh sát! Anh tự tiện xông vào nhà dân!”
Nếu như không phải đánh không lại, Giang Hàn đã sớm tự mình động thủ rồi.
“…” Mộc Phong trầm mặc một phút, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nói lái đi: “Tiếng gì?”
“Cái gì? Anh đừng hòng chuyển đề tài!” Giang Hàn tức giận mở cửa phòng ra, sau đó suýt nữa đã bị té ngã.
Ngoài phòng ngủ, bốn con Toy Poodle nhỏ đang vây công một con Husky, bốn anh em đoàn kết thân thiết chia nhau ra mỗi con ôm một cái chân con Husky, một con Chihuahua còn sợ cho thiên hạ không loạn vui vẻ nhảy tới nhảy lui sủa ì trời, một con Shiba Inu lẳng lặng gục vào ổ trong mặt doge nhìn đám bạn cún của mình.
Giang Hàn sụp đổ nhìn một phòng bừa bộn dơ dáy do bị một đám thú cưng bài tiết, gân giọng gọi: “Dì Trương! Dì Trương… Đệt! Dì xin nghỉ rồi!”
Dì giúp việc có việc ở quê nên xin nghỉ một tuần, tuy đã sớm nói với Giang Hàn nhưng Giang Hàn mỗi ngày chỉ mãi lo sống phóng túng căn bản không nhớ chuyện này, hơn nữa cậu ở một mình không có ai nhắc nhở, cho nên bây giờ chỉ có thể nhìn một phòng đầy thú cưng nhảy lên nhảy xuống.
Đang lúc Giang Hàn ngớ người không biết làm sao, Mộc Phong ung dung đi tới phía trước Giang Hàn, uy nghiêm ra lệnh: “Không cho phép quậy.”
Anh kêu không quậy sẽ không quậy sao, chẳng lẽ anh là Cẩu Vương sao!
Nhưng mà Mộc Phong vừa dứt lời, bốn con Poodle lập tức buông Husky bị ngược đãi đến không thể yêu nỗi ra, Chihuahua cũng đột ngột ngừng sủa, Shiba Inu mặt vẫn doge nhìn Mộc Phong.
Khí tức áp bách nguy hiểm của người sói làm cho những động vật có giác quan thứ sáu nhạy bén hơn con người cảm thấy sợ hãi, hơn nữa quan trọng nhất là, lời Mộc Phong nói chúng nó có thể nghe hiểu.
“Xếp thành một hàng dựa tường, không có lệnh của ta không được lộn xộn.” Mộc Phong tiếp tục nói.
Đám cún lập tức chạy đến cạnh tường đứng ngay ngắn, bốn con Toy Poodle bắt đầu há miệng khò khè.
Giang Hàn nhìn đến muốn rơi đầu xuống đất: “Sao anh làm được hay vậy?”
Mộc Phong suy nghĩ một chút, viện cớ nói: “Trước đây tôi từng học khóa huấn luyện chó.”
“Cũng không có khả năng đột nhiên nghe lời như thế chứ.” Giang Hàn vẫn bán tín bán nghi.
“Có thể là vì tôi hơi đáng sợ?” Mộc Phong nói.
Giang Hàn bừng tỉnh đại ngộ: “Anh nói đúng, chó cũng sợ anh.”
Tự bôi đen thành công, Mộc Phong rất tổn thương: …
“Cậu thích động vật nhỏ?” Mộc Phong nhìn một hàng cún kia, lại nhớ tới quần lót hình snoopy Giang Hàn đang mặc trên người lúc này.
“Tôi, tôi không thích!” Giang Hàn như bị chạm phải vảy ngược phản ứng kịch liệt, giải thích: “Đều là mẹ tôi nuôi.”
Dù sao thích động vật nhỏ nghe gái tính quá, hơn nữa còn có bốn con Toy Poodle, càng ẻo!
“À.” Mộc Phong nhàn nhạt lên tiếng, sau đó đột nhiên cởi áo ra, lộ ra một thân cơ bắp rắn chắc đẹp đẽ.
“Anh cởi áo làm cái gì!” Huyệt thái dương của Giang Hàn giật giật, suýt chút phun ra hai cây máu mũi.
“Rất đắt, cũng thể để dơ.” Mộc Phong đem áo Amarni được xịt nước hoa độc nhất vô nhị mà hắn nghiên cứu ra vứt lên giường Giang Hàn.
Hầu kết Giang Hàn chuyển động, nuốt nước miếng nói: “Dơ?”
“Đúng vậy, tôi lau nhà. Không phải dì giúp việc xin nghỉ sao, Đại thiếu gia của tôi?” Mộc Phong tính khí tốt vào phòng vệ sinh lấy cây lau nhà, bắt đầu dọn dẹp đống bài tiết của đám cún trên sàn.
Giang Hàn tức tối đứng ở một bên khoanh tay nhìn, tạm thời bỏ đi ý niệm báo cảnh sát trong đầu.
Dù sao thì phân trên đất cũng phải có người xúc!
Đứng ngoài quan sát một hồi, Giang Hàn vô cùng đau đớn phải thừa nhận, dáng người Mộc Phong thật sự vô cùng chuẩn, chí ít dưới mắt nhiều người là vậy. Thân đủ cao, vai rộng eo nhỏ, ngoại trừ cơ bắp săn chắc cứng như đá ra thì không có nửa điểm sẹo lồi, đường cơ bụng hai bên dưới tác dụng của ánh nắng mà hiện lên vô cùng rõ, tỏa ra hormone nam tính đầy mê hoặc.
“Lau cái cái gì mà lau đến hạ lưu như vậy!” Giang Hàn nhìn chòng chọc không chớp mắt một phút, khinh thường ra kết luận.
“Cậu đi nghỉ đi!” Mộc Phong cười cười, cũng không phản bác.
“Cần anh nói chắc.” Giang Hàn lẩm bẩm, nằm lên ghế sofa, lấy điện thoại ra bắt đầu lướt xem ảnh các cô em xinh xắn cùng các anh chàng mỹ nam, trong lòng không ngừng mặc niệm “Đây mới là mẫu người mình thích, cao to cơ bắp không hợp khẩu vị của mình.”
Mộc Phong vô cùng đức hạnh mà lau sạch sàn, lại đổ đầy thức ăn và nước uống vào chậu của đám cún, sau đó đi tới bên cạnh Giang Hàn, một tay chống sofa cúi người nhìn màn hình điện thoại Giang Hàn.
Giang Hàn kiêu ngạo hung hăng chỉ cô em xinh đẹp trên màn hình nói: “Tôi thích kiểu này.”
Cái kiểu bạn trai dịu dàng bao dung dỗ dành bạn gái tùy hứng quái đản này làm cho Giang Hàn nhanh chóng ngậm miệng. “Lau nhà, cho cún ăn, còn cần làm gì không?” Mộc Phong hỏi: “Cần giặt quần áo không?”
Giang Hàn cảnh giác nói: “Không cần.”
“Tôi giặt quần lót cho cậu.” Mộc Phong tự nhiên lấy tay móc túi quần Giang Hàn, tâm tư xấu xa rõ rành rành!
“Tôi có vứt cũng không cho anh giặt!” Giang Hàn đè chặt túi nhảy xuống sofa.
“Lấy ra tôi giúp cậu giặt.” Mộc Phong mỉm cười.
“Biến thái!” Giang Hàn không mắc lừa.
Mộc Phong mặt thất vọng hít mũi một cái.
“Tôi đói rồi, gọi đồ ăn.” Giang Hàn dùng điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài, còn thuận miệng hỏi Mộc Phong một câu: “Anh ăn cái gì?”
Mộc Phong thụ sủng nhược kinh, nhất thời cảm giác cả đời này cũng không cần ăn cơm nữa, có tình yêu uống nước cũng no!
Chờ chút! Tại sao mình phải kêu đồ ăn cho tên cuồng theo dõi!? Giang Hàn lập tức thấy không ổn, sửa lời lại: “Anh không cần ăn, anh cứ phơi nắng là được rồi.”
Mộc Phong bật cười, lắc lắc đầu nói: “Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ lại không ngon, muốn ăn cái gì tôi làm cho cậu!”
Cái gì mà là “Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ lại không ngon”, khẩu khí có cần lớn vậy không! Giang Hàn hừ lạnh một tiếng, ôm thái độ chế giễu nói: “Vậy anh làm đi!”
Mặc kệ có ngon hay không tui đều sẽ nói khó ăn.
Tiểu Giang Hàn ngạo kiều quyết định.
.:.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT