Trên ghế lái phụ, ngồi một người phụ nữa……

Hình ảnh trước mắt, làm cho Ôn Hướng Dương như bị sét đánh sững sờ ở tại chỗ.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe, cô có thể nhìn thấy người phụ nữ kia dựa vào trên lưng ghế phía sau, tóc dài chặn trên mặt của người phụ nữ đó làm cho cô không thấy rõ dung mạo của cô ấy, lại có thể thấy được một bàn tay của Mộ Lăng Khiêm đặt ở trên người cô gái kia.

Ôn Hướng Dương trong mắt vui sướng dần dần làm lạnh, một đôi tay nhỏ nắm chặt trong lòng ngực còn mang theo độ ấm của hộp giữ ấm, sắc mặt có chút trở nên trắng.

Tài xế thấy chính mình đuổi theo, Ôn Hướng Dương lại nửa ngày không nói gì, ông không khỏi nhìn phía Ôn Hướng Dương, liền thấy được sắc mặt của Ôn Hướng Dương không xong, “Ai ui, cô gái, cô làm sao vậy? Là đột nhiên thân thể không thoải mái hay là có vấn đề gì khác? Có muốn tôi đưa cô đi bệnh viện?”

Ôn Hướng Dương lắc lắc đầu, bài trừ một sợi tươi cười nói, “Thúc thúc, phiền toái người đi theo này chiếc xe, chờ nó dừng lại, người thả con xuống dưới thì tốt rồi.”

Tài xế dương mắt nhìn Ôn Hướng Dương, lại liếc mắt qua chiếc xe đã vượt lên trước, ông nhớ không lầm chiếc xe vừa vượt lên kia, bên trong xe có ngồi một nam một nữa, hay là……

Tài xế không có hỏi lại, chỉ là đáp ứng nói một tiếng, “Được.”

Chiếc xe taxi màu đỏ đi theo chiếc xe màu đen đang hướng một đường thẳng phía trước chạy băng băng, thẳng đến khi chiếc xe màu đen đang chạy băng băng kia ghé vào một khác sạn năm sao xa hoa.

Ôn Hướng Dương ngồi ở bên trong xe taxi, nhìn đến tiểu đệ làm bãi đậu chạy đến mở ra cửa của chiếc chạy băng băng lúc nãy, thân ảnh cao lớn của Mộ Lăng Khiêm xuất hiện ở trong tầm mắt cô, cô nhìn thấy anh tự mình đi đến trước cửa ghế lái phụ, mở cửa xe, chặn ngang đem người phụ nữa trong xe ôm ra, ôm vào cửa lớn khách sạn.

Chung quanh một mảnh yên tĩnh, tài xế dùng dư quang xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn đến biểu tình trên mặt Ôn Hướng Dương, ông cũng không dám nói chuyện.

Ôn Hướng Dương không biết ở bên trong xe ngồi bao lâu, lâu đến nỗi Mộ Lăng Khiêm sớm đã rời khỏi tầm mắt cô.

Tài xế cũng chưa có lên tiếng đuổi cô xuống xe, rốt cuộc người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đã xảy ra chuyện gì.

“Cô gái, nếu không thì thử gọ một cuộc điện thoại hỏi đi? Nói không chừng có cái gì hiểu lầm đấy?” Tài xế thấy Ôn Hướng Dương sắc mặt khó coi như vậy, nghĩ đến bộ dạng vui vẻ của cô không lâu trước đây, nhịn không được mở miệng đưa ra gợi ý.

Ôn Hướng Dương trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc lấy ra di động, tìm đến số điện thoại di động của Mộ Lăng Khiêm.

Tay cô đại khái chỉ dừng ở số điện thoại kia tầm ba giây, liền nhanh chóng bấm xuống nút gọi.

“Uy?” Di động đại khái vang lên một phút đồng hồ, đầu bên kia di động truyền đến thanh âm mang theo chút trầm thấp khàn khàn của Mộ Lăng Khiêm.

Nguyên bản Ôn Hướng Dương vẫn luôn chờ đợi Mộ Lăng Khiêm tiếp điện thoại, đợi đến sau khi nghe được thanh âm của Mộ Lăng Khiêm rồi, đột nhiên không biết chính mình phải nói cái gì.

Liền tính cho dù anh có cùng người phụ nữ khác ở bên nhau thì sao chứ?

Thân phận hiện tại của cô là gì? Cô có tư cách gì quản?

Ôn Hướng Dương tự giễu cười cười, miệng nở nụ cười nhưng trong mắt ngưng đọng lại đều toàn là nước.

Mộ Lăng Khiêm tựa hồ là đã nhận ra Ôn Hướng Dương có chút không thích hợp, thanh âm của anh trở nên có chút hồn hậu ám trầm mở miệng nói, “Chuyện xảy ra ở quán bar nếu đã giải quyết tốt thì hãy trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Tôi hiện tại ở công ty, đem mọi chuyện xử lí tốt sẽ trở về. Cô nếu là chờ không được, thì đi ngủ sớm một chút, đừng miên man suy nghĩ.”

Mộ Lăng Khiêm nói xong lời này, liền cắt đứt điện thoại, để lại cho Ôn Hướng Dương chính là màn hình đem ngòm của điện thoại di động.

Ở công ty……

A……

Cô bất quá cũng chỉ là tiểu tình nhân trong lúc anh nhất thời tâm huyết dâng trào bao dưỡng, anh còn hao tổn tâm cơ như vậy để lừa cô, cần thiết sao?

“Thúc thúc, phiền toái người đưa con trở về chỗ lúc nãy.” Ôn Hướng Dương ánh mắt hoàn toàn lạnh xuống dưới, thanh âm nặng nề mở miệng nói.

Tài xế liếc mắt nhìn Ôn Hướng Dương một cái, thở dài, chở Ôn Hướng Dương trở về, sau khi đã đem người chở về biệt thự, còn an ủi Ôn Hướng Dương hai câu.

Ôn Hướng Dương nói cảm ơn, trên đường trở về biệt thự đi qua một chỗ có thùng rác. Nhìn thùng rác trước mắt, cô dừng bước chân, mở ra hộp giữ ấm đang cầm trong tay, cầm lên hộp đồ ăn cô đã làm thật tốt đem tất cả đều trút vào.

A Tây ba, đi mẹ anh đi Mộ Lăng Khiêm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play