Quán bar đứng đầu bên cạnh trường đại học Mộ Đức,90% là học sinh đến đây để tiêu tiền.Trần Vân Hi kêu Ôn Hướng Dương tới quán bar này cũng là vì muốn giảm trừ cảnh giác của Ôn Hướng Dương.

Trần Vân Hi cho rằng chính mình làm việc vô cùng chu toàn nhưng không biết cô ta đã sớm sai lầm chồng chất.

Ôn Hướng Dương nhìn Trần Vân Hi nhảy nhót,chờ nhìn thấy rõ mục đích của cô ta,cô sẽ không cho cô ta có cơ hội để nhảy nhót nữa.

Trần Vân Hi đem Ôn Hướng Dương vào một gian ghế lô,mỉm cười cầm chén rót rượu cho Ôn Hướng Dương còn không quên ném cho Cẩu ca một ánh mắt.

Cẩu ca hiểu ý.đứng lên trước mặt Ôn Hướng Dương,nụ cười tự nhận là vô cùng săn sóc nói “Ôn tiểu thư,muốn biết nơi em trai cô rơi xuống,thì cô cũng phải đưa ra chút thành ý,cùng Cẩu ca uống ba li rượu,rồi chúng ta ngồi bàn bạc lại”.

“Hảo”.Ôn Hướng Dương làm ở quán Bar được vài tháng,đã sớm quen,cô cầm chén rượu lên,nương theo góc độ cùng ánh sáng trong căn phòng,đem chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Trần Vân Hi thấy Ôn Hướng Dương vẫn ngu xuẩn như vậy,trên mặt cô ta không thể che hết được ý cười nồng đậm,lại rót một chén rượu nữa đưa cho Ôn Hướng Dương “Tới tới,ly thứ hai.Uống xong ba ly chúng ta liền nói về sự việc của em trai cậu”.

Ôn Hướng Dương nhìn Trần Vân Hi một lần nữa lại dùng biện pháp như vừa rồi,đem tất cả rượu đều uống xuống,không thể không nói Trần Vân Hi đã đi tìm phòng,ánh sáng ở căn phòng này là sự bảo hộ tốt nhất cho cô.

Uống liên tiếp ba ly,Ôn Hướng Dương cố ý ray ray hai bên thái dương,ra vẻ uống không quá hai ly hai mắt đã mê loạn ngã xuống sô pha.Tay lại đặt trên di động,nhấn số gọi cho Mộ Lăng Khiêm.

Trần Vân Hi thấy dược đã nổi lên tác dụng,cô ta đi tới bên cạnh Ôn Hướng Dương hua tay trước mặt cô gọi thử “Ôn Hướng Dương?”

Ôn Hướng Dương ngã trên sô pha cũng không có phản ứng.Điều này làm cho Trần Vân Hi có điểm kì quái,cái loại mà cô ta hạ rốt cuộc là dược vật,Ôn Hướng Dương không nên hôn mê bất tỉnh mới đúng.

Nhưng mục đích đã đạt được,cô ta liền không quản mấy chi tiết đó.

“Cởi quần áo cô ta ra,hảo hảo thượng,tôi tới chụp ảnh”.Khoé miệng Trần Vân Hi giơ lên một mạt cười lạnh,nhìn Cẩu ca mở miệng nói.

Cẩu ca nghe tới tiểu mĩ nhân say khướt này đã thuộc về hắn,hắn ta cười hắc hắc hai tiếng thật đáng khinh ứng lại “Hảo hảo,cô yên tâm tôi sẽ dùng mọi tư thế thượng cô ta,giúp cô chụp được những bức ảnh đẹp nhất.Mà chụp xong cô nhớ lưu lại một phần cho tôi a”.

“Ít nói lời vô nghĩa đi.Còn không mau đi làm?”Trần Vân Hi nhìn Ôn Hướng Dương nằm ở nơi đó không nhúc nhích,có chút tiếc nuối vì không nhìn thấy được bộ dáng Ôn Hướng Dương cầu xin khóc lóc nhưng hẳn là không có biện pháp a,nếu dược vật đã bắt đầu phát tác,hiệu quả mang lại càng tốt là điều rõ ràng.

Có mang theo cả máy ảnh cùng máy ghi hình,cô ta còn không tin Ôn Hướng Dương còn có thể thoát khỏi tay cô ta.Nếu như Ôn Hướng Dương dám không nghe lời cô ta nói,giúp cô ta giải quyết Trần gia,nguy nan của Lâm gia,thì cô ta sẽ gửi những thứ này cho người Mộ gia,làm cho Ôn Hướng Dương quấn gói đồ rời khỏi.Cô ta muối nhìn Ôn Hướng Dương có dám hay không.

Cẩu ca tiến lên muốn cởi quần áo Ôn Hướng Dương,hắn ta hắc hắc cười,hiện tại hận không thể đem cô áp đảo dưới thân,hảo hảo yêu thương cô một phen.

Hắn vươn tay liền sờ đến mặt Ôn Hướng Dương,nhưng thời điềm hắn sờ khắp mặt cô,chợt có điểm quái dị.

Nguyên Bản Ôn Hướng Dương đang hôn mê say rượu đột nhiên mở to mắt liền cho hắn một cái tát “Bang..” Một thanh âm giòn dã Vang lên trong căn phòng yên tĩnh,chẳng những đánh vào mặt Cẩu ca còn đánh gấp vào mặt Trần Vân Hi.

“Ôn Hướng Dương,mày…”Trần Vân Hi không khiếp sợ nhìn Ôn Hướng Dương.(**jen**)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play