Tối hôm Trần Ứng Giai kết hôn tôi bị chuốc đến độ thần hồn điên đảo, cũng không biết là người phương nào, dễ thân lại nhiệt tình như vậy, bên này kính bên kia lại kính lại, Trần Ứng Giai còn cố ý tiếp đón muốn chiêu đãi tôi thiệt ngon.
Tôi tự nhận là tửu lượng không kém thế mà cuối cùng cũng mơ màng bị Mạc Kiệt khiêng về nhà.
Anh sờ soạng túi áo tôi nửa ngày mới lấy được chìa khóa, cuối cùng cho rằng tôi say đến độ không có ý thức nên ghé vào tai tôi nói rằng: "Anh có nên đi đánh chìa khóa vào phòng em không nhỉ?"
Tôi muốn cười, thế nhưng hành động lại không nghe theo đầu óc khống chế, nửa ngày cũng không phun nổi một câu chế nhạo anh.
Liền nghe thấy anh thản nhiên ra quyết định: "Không nói lời nào coi như em đồng ý rồi nha."
Ha, tôi còn tưởng Mạc Kiệt vĩnh viễn ra vẻ lão tăng nhập định chứ, nào có thấy anh như thể trẻ con như thế bao giờ.
Bị anh đỡ lên giường, một lát sau thấy anh cầm khăn mặt tiến vào, khăn mặt ôn ôn nhuận nhuận nhẹ nhàng lau mặt cho tôi.
Lúc lau xong trong đầu tôi nhắc nhớ mình còn chưa cảm ơn anh, cũng không biết là rốt cuộc tôi có nói ra hay không, mơ mơ màng màng xoay người chuẩn bị chui vào trong chăn ngủ.
Anh kéo tôi trở về, thò tay bắt đầu cởi quần áo tôi ra.
Tôi thò tay cản lại.
Anh liền ngừng lại một chút, lát sau lại nghe thấy anh dùng cái giọng điệu dỗ con nít nói rằng: "Cởi quần áo ra sẽ ngủ thoải mái hơn, ngoan nào."
Tôi liền bỏ tay ra, anh cởi từng lớp áo khoác áo lông áo giữ ấm, lúc da thịt chạm vào không khí tôi cứ run run, anh bắt đầu thò tay cởi quần tôi ra, tôi hàm hàm hồ hồ cũng không biết là rốt cuộc mình có nói ra hay không: "Đừng động, để tự em."
Tôi tự đá rớt quần mình rồi vùi người vào trong chăn, đầu óc choáng váng nặng nề, buồn ngủ quá.
Lại đột nhiên cảm giác có người xốc chăn của tôi ra, đè lên người tôi.
Cơn buồn ngủ chợt lui mất, uốn gối phản xạ có điều kiện huých anh một cái, nghe thấy người phía trên kêu lên một tiếng, được một lát thì tôi nghe thấy anh khàn giọng hỏi tôi: "Có thể không?"
Tôi khẳng định là lúc đó tôi đã lắc đầu.
Thế nhưng tôi lại nghe thấy anh nói: "Em không nói gì thì anh cho rằng em đồng ý nhé."
Tôi chưa từng yêu đương với đàn ông, với phụ nữ cũng chỉ dừng lại ở nắm tay hôn hít.
Xem phim sếch với tôi mà nói cũng chỉ là để phát tiết.
Tôi không có ham thích với tình ái, tôi cũng chẳng thể hiểu được nhu cầu nhục thể là gì.
Tôi cũng không biết cái lần ở Nam Kinh đó tôi rốt cuộc là bị gì, có lẽ là do liveshow quá nhiệt liệt, khiến cho thế giới trong tôi trở nên nhiệt tình hào hùng vạn trượng, giống như chỉ giây tiếp theo thôi là tôi có thể cứu dỗi thế giới.
Mà đúng lúc đó, lại có một người đang chờ tôi giải cứu.
Tôi như thể nhập ma chướng.
Tay Mạt Kiệt chạm vào eo tôi, tôi nhận thấy anh đang run run, tay anh mang theo hơi lạnh thò dần xuống, dẫn đến toàn thân tôi nổi hết da gà.
Tôi thò tay đẩy anh một cái, không dừng lại, giãy dụa dưới thân anh định chuồn, lại bị tay anh nắm mất mệnh căn, tôi hít ngược một hồi, tôi nhắm mắt chịu đựng từng đợt đau đầu, thật sự hiếu kì hỏi: "Anh đã uống say mà vẫn cứng được à?"
Tôi cảm thấy có người đang chui xuống trong chăn, hô hấp nóng rực phun vào đùi tôi, tôi thấy khó chịu, cả hơi nhục nhã nhưng lại mong chờ đáng xấu hổ.
Sau đó đồ của tôi bị một nơi nóng ướt bao lấy, đầu lưỡi anh đánh đi đánh lại trên đỉnh.
Loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái, tôi thề là nếu không phải tôi đã uống quá nhiều rượu thì phản ứng đầu tiên của tôi nhất định là một cước đá bay anh.
Đầu óc tôi thấy xấu hổ nhưng thân thể lại thoải mái muốn rên rỉ.
Ừm, đầu lưỡi của anh rất lợi hại, thoải mái đến độ muốn khiến tôi chìm cả vào trong đó, tôi cựa cựa chân mình, dưới khoái cảm mãnh liệt không nhịn được đè chân xuống.
Bị tay anh bắt được, tôi liền bắn ra toàn bộ.
Nghe thấy người trong chăn ho khan một trận, thật lâu sau có một cái đầu chui ra, tôi nhìn thoáng qua anh, đầu đầy mồ hơi, mặt nghẹn đỏ bừng, bên miệng còn có chất lỏng không rõ ràng.
Tôi rất là ghét bỏ nhắm hai mắt mình lại.
Anh sáp lại gần phun hô hấp lên mặt tôi, tôi ngờ rằng anh định hôn tôi, thế là tôi vội lắc đầu, thò tay đẩy mặt anh ra, nói với anh rằng: "Ghê tởm lắm."
Người phía trên dừng lại một chút.
Tôi nói: "Đi súc miệng đi."
Anh bò từ trên người tôi xuống, tiếng bước chân chậm rãi đi xa, tiếp theo là tiếng nước vang lên.
Ý thức của tôi lại bắt đầu mơ hồ.
Tôi không biết anh trở về lúc nào, cũng không biết buổi tối khi nào anh đi.
Chờ đến khi tôi mở mắt ra đã là mười giờ sáng hôm sau.
Đầu óc tôi còn có chút mơ hồ, trên tủ đầu giường có một bình giữ ấm, tôi với tay uống một ngụm, ý thức mới dần trở về.
Nếu đầu óc tôi nhớ không lầm, tôi đúng là dưới tình trạng ngà ngà say đã bị đầu lưỡi của đàn ông liếm bắn.
Tôi cơ hồ phản xạ có điều kiện mà chuẩn bị gọi điện thoại cho Trần Ứng Giai hẹn cậu ta ăn một bữa trưa để tán gẫu, cầm điện thoại lên mới nhớ người ta mới vừa kết hôn hôm qua.
Cầm di động nửa ngày, cũng chẳng thấy nhận được một tin nhắn và điện thoại nào.
Tôi có chút tức giận, lật danh bạ tìm tên Mạc Kiệt, nhìn nửa ngày.
Đầu óc thoáng đau, tôi gửi cho anh một tin nhắn.
"Em chặn anh, trong khoảng thời gian ngắn đừng liên hệ với em."
Sau khi gửi tin đi thì tôi vô cùng quyết đoán cho anh vào sổ đen.
Tôi không biết lúc này mình đang làm gì.
Bất quá làm xong tâm tình khá hơn một chút, tôi mặc áo ngủ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Rửa mặt xong, tôi đi về phía tủ lạnh tìm xem giữa trưa mình có gì ăn được không, mở tủ lạnh ra lại thấy đồ đạc trong đó sắp xếp chỉnh tề thì trái lại ngây ra một hồi.
Tôi không có thói quen sống tốt như vậy, mấy thứ lặt vặt này vĩnh viễn không phải tôi tự mình đi mua.
Đứng trước tủ lạnh ngây ra một hồi, tôi hoảng hốt chạy về phòng cầm điện thoại lên, thấy có một cuộc gọi nhỡ và một vài tin nhắn gửi đến.
"Công chúa, anh xin biện hộ cho bản thân." Anh viết như thế, "Xin hãy thả anh ra khỏi tù đi."
Cuối cùng còn gửi thêm một icon đáng thương.
Tôi không nhịn được cười, chậm rì rì đi về phía tủ lạnh tìm bánh mì, ngoạm trong miệng rồi trả lời anh: "Cho anh một phút để biện hộ cho bản thân."
Chưa đầy một phút sau đã thấy bên kia nhắn lại, anh nói: "Anh chỉ là muốn khiến em thoải mái."
Tôi thật sự thấy buồn cười: "Anh ép em chứ em có muốn thế đâu mà khiến em thoải mái."
Lần này bên kia nghĩ rất lâu, tôi ăn gần hết cái bánh mì mới thấy anh trả lời: "Em cũng không từ chối."
Tôi càng buồn cười hơn: "Em cũng không đồng ý, anh không thể quyết định thay em nhân lúc ý thức em không rõ ràng được."
Lần này bên kia rất lâu không thấy đáp lại, tôi ném di động, chuẩn bị đi đong gạo nấu cơm, mới đứng lên từ sô pha đã nghe thấy di động báo có điện thoại.
Xoay người mò di động, nhận điện thoại của anh.
Tôi lời ít ý nhiều: "Nói."
Bên kia vang lên cái giọng trầm thấp tiếng: "Anh xin khoan hồng."
Tôi buồn cười: "Lý do gì?"
Bên kia im lặng một hồi, nói: "Anh chỉ muốn khoảng cách giữa chúng ta gần hơn một chút."
Tôi nghe vậy thì thiếu điều sặc nước miếng, vô cùng không sao hiểu nổi: "Đây là cái lý do quỷ gì?"
Bên kia nói: "Không phải lý do, chỉ là suy nghĩ thật lòng nhất thôi."
Tôi kẹp di động giữa đầu và vai, bắt đầu làm việc, ngạc nhiên: "Cho nên anh cảm thấy nếu hai thân thể quấn vào nhau thì khoảng cách giữa hai người sẽ gần hơn một chút à?"
Rửa sạch gạo rồi bỏ vào nồi cơm điện, cắm điện, bật công tay lên, vung vẩy bàn tay ướt sũng của mình, mới nghe thấy bên kia hình như cười khổ nói: "Nhưng anh không tìm thấy cách nào khác."
Tôi cầm di động trở về phòng khách, mở TV, có chút tò mò hỏi: "Thế anh cảm thấy tình cảm là loại có thể đi từ con đường khiến cho mối quan hệ cả hai ngày càng gần sao?"
Bên kia nói: "Với em." Anh chậm rãi nói, "Cùng người mình yêu."
Tôi hỏi: "Thế chơi pháo* thì sao?"
*419Anh nói: "Anh không chơi."
Tôi buồn cười: "Có hỏi tác phong sinh hoạt của anh đâu."
Mới nghe anh chầm chậm nói: "Chắc là nhu cầu thể xác?"
Tôi hỏi: "Thế còn em?"
Anh cười khẽ: "Nhu cầu tinh thần."
Tôi không nhịn được cười: "Thế là thể xác không có nhu cầu à?"
Bên kia dừng lại một chút, nhẹ giọng cười: "Thỏa mãn nhu cầu thể xác của em."
Tôi chép miệng, cảm thấy cái con người này thật sự kỳ quái: "Đây cũng là nhu cầu tinh thần ha."
Tôi nghe thấy bên kia nhẹ nhàng cười cười: "Công chúa, nếu em có thể thích anh nhiều hơn một chút nữa, đại khái cả tinh thần và thể xác sẽ cùng có nhu cầu."