Cuối cùng, Sở Hoa cũng vẫn cho người ta vào.

Cái thái độ không mở cửa liền lập tức vừa chạy đuổi theo vừa đập cửa thật sự rất kinh người.

Sở Hoa nhìn Du Tĩnh Đức khom người chui vào trong xe, sau khi nhìn thấy Cố Thanh Nhượng nhắm mắt đang ngủ, lại thận trọng phóng nhẹ động tác, tựa hồ cực kì sợ Cố Thanh Nhượng bị hành động của mình đánh thức.

Sở Hoa cười thầm trong bụng, cái thái độ ngông cuồng vừa rồi bay đâu mất.

Du Tĩnh Đức ngồi rất thẳng, hơi cúi đầu khiến người ta không nhìn thấy biểu tình, yên lặng giống như một pho tượng, thân xe hơi đung đưa, người trong xe có lúc không thể không nghiêng về một bên, nhưng cậu lại không nhúc nhích, từ đầu tới cuối vẫn luôn cách Cố Thanh Nhượng một khoảng cách.

Sở Hoa, sau khi nhìn cậu qua kính chiếu hậu mấy lần, hiện tại Du Tĩnh Đức nhìn qua hết sức trấn định, tựa như bộ dạng lúc trước đều là ảo giác.

Nhưng ở góc độ mà y không nhìn được, Du Tĩnh Đức đặt hai tay lên trên đầu gối, ngón tay bấu chặt lấy tấm vải quần, dưới lực đạo này, ngón tay dần dần mất đi huyết sắc mà trở nên trắng bệch.

Cậu chỉ biết cắn răng mới ngăn được việc phát ra âm thanh.

Cậu muốn hỏi, tại sao tư lệnh lại bỏ cậu lại.

Làm người đẩy xe lăn cũng tốt, làm người lái xe đưa hắn về nhà cũng tốt, làm người phụng bồi hắn trong tất cả mọi trường hợp cũng tốt, rõ ràng vẫn luôn là cậu.

Nhưng ngay lúc vừa rồi, tư lệnh lại đẩy cậu ra.

Cậu chỉ biết, trong cái giây phút tư lệnh biến mất khỏi tầm mắt cậu, cậu gần như cảm thấy toàn bộ mạch máu trong người cậu lập tức đông lại. Vì vậy, cậu cũng không ở lại nổi, vội vội vàng vàng chạy đuổi theo, bởi vì, có thể tư lệnh lại muốn đi.

Thậm chí, tư lệnh còn chưa từng nói với cậu.

Tại sao lại như vậy?

Cậu không nghĩ ra, lại cảm thấy có chút khổ sở, mơ hồ đoán được chuyện này cùng chuyện đêm qua có liên quan với nhau, kết quả ngược lại rất tốt, cậu còn chưa kịp ngẫm nghĩ, mỗi khi hồi tưởng lại chuyện đêm hôm đó, lời nói của tư lệnh lại lập tức vòng tới vòng lui trong đầu cậu, điều này khiến cho trái tim cậu lập tức nhảy lên không áp chế được, khiến cho suy nghĩ của cậu quay loạn thành một đoàn, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.

Đương nhiên, cậu cũng quên rằng cậu từng nói cái gì.

Du Tĩnh Đức cứng đờ người, cúi đầu, khóe mắt lại không nhịn được liếc nhìn về phía tư lệnh.

Không nhìn thì còn tốt, nhìn một cái bỗng nhiên hô hấp đình trệ một lúc.

Sắc mặt Cố Thanh Nhượng từ sau khi bị hỏng chân luôn có vẻ tái nhợt, lúc này, hắn tà tà tựa người sang một bên, đôi mắt u ám lẳng lặng mà nhìn Du Tĩnh Đức, gương mặt tái nhợt trong bóng đêm nổi lên lại có cảm giác xinh đẹp đến bệnh hoạn.

“Tư, tư lệnh, ngài tỉnh.”

Du Tĩnh Đức nắm chặt tay, ánh mắt gần như không có cách nào rời khỏi gương mặt đó.

Cố Thanh Nhượng đáp một tiếng, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Du Tĩnh Đức trong lòng nổi lên cảm giác mất mát.

Tư lệnh ngay cả một câu cũng không muốn nói với cậu.

Du Tĩnh Đức đợi một lúc, không nhịn được ngẩng đầu lên “Tư lệnh…”

Lời còn chưa kịp nói hết, đã bị Cố Thanh Nhượng cắt đứt “Tại sao không ở lại yến hội?”

Du Tĩnh Đức ngây người, một lúc lâu mới phản ứng được là đang nói cái gì, cái này khiến cho trong lòng cậu dâng lên một chút phẫn nộ “Tôi là sĩ quan phụ tá của tư lệnh, tất nhiên phải đi theo tư lệnh, đây là quy định.”

“Quy định?” Cố Thanh Nhượng không lạnh không nóng liếc cậu một cái, Du Tĩnh Đức bị ánh mắt của cậu khiến cho đáy lòng phát hoảng, không nhịn được tiến lại gần vị trí của hắn một chút “Tư lệnh…”

Cố Thanh Nhượng khoát tay một cái tỏ ý cậu đừng tới đây, rồi sau đó cười một tiếng “Cậu thật ngu ngốc, nếu như thích Trần Nghiệp Ân, lại cứ đi theo tôi thì còn ra cái gì? Được rồi, đừng lo, vừa rồi tôi cũng đã nói trước vài tiếng với Trần tướng quân, vạn nhất sau này chuyện hai người các ngươi ở chung với nhau bị phát hiện, Trần tướng quân sẽ nể tình tôi, không làm khó cậu.”

Du Tĩnh Đức ngây người. Cậu không biết làm sao, lại nghĩ muốn đưa tay đỡ lấy vai của hắn, lại bị Cố Thanh Nhượng nghiêng người tránh sang một bên.

“Tư lệnh, tôi, tôi chưa từng có suy nghĩ như vậy, tôi sau này chỉ muốn đi theo ngài.”

Cố Thanh Nhượng lắc đầu một cái, ôn tồn nói “Không cần như vậy. Tôi tuy nói cậu hãy quên chuyện đêm hôm đó đi, nhưng dù sao tôi cũng vẫn là thích cậu, có đúng không? Nếu trong lòng cậu đã có người, cậu không thể cứ lúc nào cũng đi theo tôi, cần phải tránh hiềm nghi, Tĩnh Đức, huống chi, điều này đối với cậu, đối với tôi đều tốt. Cậu không cần sợ tình cảm của tôi dành cho cậu, cũng không cần lo lắng tôi bởi vì bị cậu từ chối mà khổ sở quá lâu.”

Du Tĩnh Đức mặt không đổi sắc, mím môi, ngón tay gần như muốn vò nát lớp vải quần.

Không phải vậy.

Không phải như vậy.

Cậu nghĩ muốn hét lên với Cố Thanh Nhượng, có thể lý trí cũng đang nhắc nhở cậu rằng đối phương nói không sai. Tâm của cậu chỉ vì một câu nói của Cố Thanh Nhượng mà lạnh xuống, bản thân lại không biết đây là đang xảy ra chuyện gì.

Không khí trong xe phá lệ ngột ngạt, Du Tĩnh Đức không hiểu sao lại cảm thấy có chút sợ hãi.

Cậu không thể nhịn thêm, tiếp tục nhích mông tới gần Cố Thanh Nhượng thêm một chút, giống như chỉ có nơi đó mới là ấm áp, ngón tay vô tình đụng phải Cố Thanh Nhượng,  đối phương cũng không nói thêm gì, Du Tĩnh Đức lúc này mới cảm giác có chút ấm áp.

Cậu mím chặt môi, cũng học theo Cố Thanh Nhượng trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Nhượng bỗng nhiên hỏi cậu “Khi đó, cậu tại sao lựa chọn đi theo tôi?”

Du Tĩnh Đức lập tức hiểu được hắn đang nói lúc mà hắn bị thương trở về nhà nghỉ ngơi ngay sau chiến tranh.

Cậu gần như theo bản năng trả lời “Bởi vì tư lệnh cứu tôi.”

Cố Thanh Nhượng thật lâu không trả lời.

Một lúc sau, Du Tĩnh Đức nghe hắn giống như phiền muộn, cũng lại giống như bất đắc dĩ, nỉ non một câu.

“Nguyên lai đều là bởi vì muốn báo ân a…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play