Cố Thanh Nhượng mơ màng cau mày lại, dường như có dấu hiệu chuyển tỉnh, Du Tĩnh Đức sắc mặt trắng bệch nhìn hắn một lúc, hung hăng cắn đầu lưỡi của mình một lúc, đau đớn làm cậu từ trong sợ hãi bừng tỉnh lại, cậu nhẹ nhàng dịch dịch chăn cho Cố Thanh Nhượng, mặt mũi nghiêm túc bình tĩnh đi ra ngoài cửa nhà, nói với sĩ quan thủ vệ “Nhanh chóng đi gọi bác sĩ đến.”
Bầu trời một mảnh xám xịt đầy mơ hồ, gương mặt của các sĩ quan ẩn giấu bên trong ánh sáng ảm đạm, mỗi người đều mang theo một loại cảm giác mê mang, nửa tỉnh nửa mơ.
Du Tĩnh Đức tiến lên vài bước, dứt khoát đoạt lấy súng của một trong số những sĩ quan ở đó, hướng lên trần nhà nã một phát đạn.
Bầy chim sợ hãi bay toán loạn, trong tán cây truyền tới âm thanh huyên náo, nhưng không át được tiếng súng chói tai mà ác liệt.
“Du sĩ quan phụ tá, cậu làm sao –”
Du Tĩnh Đức xê dịch đầu súng, chỉ vào sĩ quan đó, sát ý và độc ác giống như tràn ngập trong đôi mắt đen láy.
“Đừng nói nhảm, nếu như không muốn phía trên trách tội xuống, tốt nhất là cố hết sức trong thời gian ngắn gọi bác sĩ lại đây, tư lệnh phát sốt.”
Đám sĩ quan thủ vệ còn chưa kịp tức giận, đã lập tức bối rối, Du Tĩnh Đức dùng súng chỉ thẳng lên đỉnh đầu của cậu ta, sĩ quan này lập tức theo bản năng xoa xoa mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu một cái, nhanh chóng giục những người còn lại “Sắc trời vẫn còn sớm, không biết các bệnh viện còn mở cửa hay không, mấy người các cậu đi cùng với tôi đi tìm, những người còn lại ở lại đây hỗ trợ.”
Nói xong, lập tức vội vã dẫn người đi.
Những người bị bỏ lại trố mắt nhìn nhau “Tư lệnh thật sự sốt?”
Một người khác do dự, đi lên nói “Thật sự sốt sao, tôi thấy, những người bị lây bệnh kia, giống như cũng….”
Vào lúc này, không có biện pháp đề phòng, ai cũng không dám cứ như vậy mà xông vào bên trong, Du Tĩnh Đức cũng không tiếp tục để ý đến bọn họ, cậu không ngừng tự nói với bản thân, phải tỉnh táo, vào thời điểm này không thể hoảng, tư lệnh còn cần cậu, không thể rối loạn cước bộ.
Nhưng, khi cậu nhìn thấy tư lệnh nằm ở trên giường, hốc mắt lại không kiềm chế được mà đỏ ửng.
Mấy sĩ quan trẻ tuổi đi theo phía sau, chỉ dám đứng ở xa, nhìn thấy Du Tĩnh Đức muốn đi lại gần Cố Thanh Nhượng, vội vàng ngăn cản “A, Du sĩ quan phụ tá, cậu hiện tại vẫn chưa bị nhiễm bệnh, qua đó sẽ bị lây bệnh a!”
Du Tĩnh Đức bỏ ngoài tai không nghe, vô tri vô giác nằm ở mép giường, ánh mắt triền miên dừng ở trên gương mặt của Cố THanh Nhượng, nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng an ủi “Tư lệnh, rất nhanh sẽ khỏi bệnh, chờ một chút, ngài chờ một chút.”
Một lát sau, cậu bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội vội vàng vàng đi tìm một cái khăn mặt ướt đặt lên trên trán Cố Thanh Nhượng, lại ngồi chăm chú nhìn hắn một hồi, ánh mắt ngập nước. Lúc này, Cố Thanh Nhượng không có ý thức, run rẩy một chút, Du Tĩnh Đức lập tức cúi người dịch dịch chăn cho hắn, cậu lấy toàn bộ chăn trong căn nhà này, đắp hết lên trên người hắn, lại lo lắng tư lệnh sẽ khó chịu, cậu bây giờ chỉ hận bản thân không thông minh hơn một chút, càng nghĩ càng hận, giơ tay lên hung hăng tặng mình mấy cái bạt tai.
Trên mặt Du Tĩnh Đức sưng đỏ một mảnh, mấy sĩ quan trẻ tuổi đứng ở bên ngoài nhìn thấy mà giật mình, trong lòng cũng sốt ruột, bác sĩ sao vẫn còn chưa tới, trong tình huống như thế này, nói thật là bọn họ không biết phải làm thế nào. Không biết ai bỗng nhiên suy nghĩ ra một cái biện pháp, do dự hồi lâu, nói với Du Tĩnh Đức “Du sĩ quan phụ tá… Nếu cậu không sợ bị lây bệnh, thì cứ chui vào cùng một chăn với tư lệnh đi, nhiệt độ cơ thể của hai người cộng lại, còn ấm áp hơn là một người.”
Vừa dứt lời, Du Tĩnh Đức đã bắt đầu cởi quần áo một cách hết sức bình tĩnh.
“Cảm ơn.”
Cậu vén chăn lên, rón rén nằm vào trong. Cố Thanh Nhượng chỉ mặc áo ngủ thật mỏng, Du Tĩnh Đức lập tức cảm nhận được nhiệt độ dưới lớp quần áo ngủ, cậu dè dặt ôm lấy Cố Thanh Nhượng, vừa sợ hãi sẽ làm hắn tỉnh giấc, vừa sợ hắn không tỉnh lại, chỉ có thể dán thật chặt vào người hắn, định đem nhiệt độ của mình truyền cho đối phương, chỉ là một cơn sốt thông thường cũng được, không phải cũng được, cậu cũng đã làm đủ chuẩn bị để chết.
Nhưng thật may, Cố Thanh Nhượng vẫn tỉnh lại.
Mặc dù đầu óc có chút mê man, cũng không đến mức bất tỉnh nhân sự, hắn mới vừa có ý thức một chút, đã phát hiện bên người có thêm một cá nhân. Cả người hắn nóng rần, không biết nhiệt độ trên người mình, hay là nhiệt độ người nằm bên cạnh truyền tới.
“Du Tĩnh Đức.” Hắn nhàn nhạt gọi một tiếng.
Đầu của người này đang đặt ở cổ của hắn, nghe hắn gọi, cả người run lên, cánh tay đang ôm lấy hắn bỗng siết chặt, mang theo một loại quý trọng khi tìm về được thứ đã mất, cậu chôn mặt ở trên bờ vai của hắn, Cố Thanh Nhượng hoảng hốt cho rằng cậu đang hôn vai của mình, nhưng Du Tĩnh Đức không lên tiếng, chỉ trầm mặc dùng cánh tay ôm chặt lấy hắn.
“Cách xa tôi ra một chút, không thấy tình trạng hiện tại của tôi sao?”
“Thấy.” Âm thanh của Du Tĩnh Đức run rẩy.
“Còn nhớ lúc trước đã đồng ý với tôi cái gì không?”
“Tôi nhớ.” Du Tĩnh Đức mím môi, cố chấp nói “Là tôi nói dối, tư lệnh, tôi sẽ không rời khỏi ngài.”
Cố Thanh Nhượng nhất thời cảm thấy bản thân quá mệt mỏi.
“Cậu làm như vậy, kết quả là vì cái gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT