Cuối cùng, Du Tĩnh Đức cũng không biết Cố Thanh Nhượng đi nơi nào.

A Liên nói chiếc thuyền kia đi qua rất nhiều địa phương, tư lệnh cũng không nói rõ ràng sẽ xuống thuyền ở chỗ nào, chẳng qua là bảo nàng đi báo cáo tin tức cho lão gia trong nhà, có lẽ trở lại, cũng có lẽ sẽ không trở lại. Vừa nói, A liên vừa khó hiểu nhìn ánh mắt tuyệt vọng cùng với sắc mặt trắng bệch của Du Tĩnh Đức, nói “Trước đó, tôi nghe nói cậu một mực nói muốn báo ân với tư lệnh, tôi lại không ngờ cảm tình của cậu dành cho tư lệnh lại sâu nặng như vậy.”

Đại não của Du Tĩnh Đức như muốn nổ tung, không nghe rõ A Liên đang nói cái gì, chỉ còn biết rằng tư lệnh có thể sẽ không trở lại.

Trần Nghiệp Ân nghe được chuyện này, định tìm cậu khuyên bảo một chút, kết quả vừa tìm đến mới phát hiện, Du Tĩnh Đức từ trong tay người khác mua lại nhà của Cố Thanh Nhượng, người này trong nháy mắt từ cả đời áo cơm không lo biến thành một tên nghèo rớt mồng tơi cơm cũng không ăn nổi.

Sau khi đến nơi đó, Trần Nghiệp Ân tìm khắp cả căn nhà, cuối cùng dừng trước cửa phòng của tư lệnh, do dự thật lâu mới đi vào, nhìn một cái, đống chăn trên giường tư lệnh vo tròn lại thành một đoàn, cẩn thận vén chăn lên nhìn một chút, Du Tĩnh Đức nhíu chặt mi, cuộn tròn nằm ở bên trong.

Trần Nghiệp Ân thở dài một cái, biết chuyện này bản thân cậu ta cũng không có cách nào có thể hỗ trợ.

Có người, chính là ngốc đến thành như vậy, ai cũng không cứu được.

Du Tĩnh Đức mỗi ngày đều sẽ nằm mơ.

Ngày xưa, lúc tư lệnh vẫn còn ở nơi này, nội dung của giấc mơ vẫn luôn là hình ảnh ngày đó tư lệnh bị thương. Bây giờ, không có tư lệnh, có lúc giấc mơ sẽ chiếu lại hình ảnh khi đó, nhưng hầu hết thời điểm, sẽ biến thành buổi tối lúc tư lệnh nói thích cậu, mơ mơ màng màng một lúc sẽ thành hình ảnh cờ bay phấp phới, sau đó, tư lệnh mặt không cảm xúc, xoay người rời đi.

Cậu sợ hãi, vội vàng đứng lên muốn ôm lấy tư lệnh, tư lệnh lại tỉnh táo đẩy cậu ra, rồi sau đó lưu lại một câu nói.

“Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ chán ghét cậu như lúc này.”

Mỗi một lần, Du Tĩnh Đức tỉnh dậy từ trong cơn mơ đều không phân rõ được đâu là mơ đâu là hiện thực, thật vất vả tỉnh lại, nhưng lại không thể đối mặt diện với chiếc giường tràn ngập hương vị của tư lệnh, mà thực tế, cậu đã vĩnh viễn mất đi tư lệnh.

Sau đó, Trần tướng quân có cho người tới mời cậu qua đó làm sĩ quan phụ tá cho Trần Nghiệp Ân, Du Tĩnh Đức lại bình tĩnh lắc đầu, nói “Trừ Cố Thanh Nhượng, tôi sẽ không làm sĩ quan phụ tá cho người khác.”

Cuộc sống của cậu trôi qua cũng không tốt, trong một căn nhà lớn như vậy, cậu vẫn bảo vệ hoàn hoàn chỉnh chỉnh mọi đồ đạc y nguyên như cũ, bản thân lại đến chợ làm công cho người khác, tiền không nhiều, thỉnh thoảng có thể không ăn nổi một bát cơm, ngắn ngủi một tháng, ban đầu từ một nam nhân anh tuấn, liền tiều tụy đi mấy vòng.

Người ta nhìn thấy cậu, cũng không dám tin vào mắt mình.

Sở Hoa cũng thấy cậu, có lúc sẽ âm thầm trợ giúp một chút, có một lần bị Du Tĩnh Đức phát hiện, Du Tĩnh Đức khóc không ra nước mắt, lại ương ngạnh xin y nói cho cậu tư lệnh đến cùng đã đi đâu, cậu muốn đi tìm ngài.

Nói đến cái này, Sở Hoa lại tức giận, Cố Thanh Nhượng tên kia thật sự nói đi là đi, nửa điểm tình nghĩa cũng không lưu lại, chỉ nói là y cứ chờ đi.

Một đám người đang chờ hắn đâu.

Sở Hoa nhìn Du Tĩnh Đức, cũng chỉ biết bất đắc dĩ “Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết, hắn nói tôi cứ chờ, cậu cũng đành chờ đi, đến khi có tin tức, tôi đến nói cho cậu.”

Kết quả, nửa tháng sau Sở Hoa thật sự là có tin tức, lúc đó y có nhớ tới Du Tĩnh Đức, đang muốn đi nói cho cậu, không ngờ cùng ngày, bác sĩ liền nói cho y Cho Linh mang thai, Sở Hoa lập tức cao hứng, đã sớm quên bên kia còn có một Du Tĩnh Đức đáng thương. Có những buổi đêm y cũng nhớ là y đã từng hứa nói cho Du Tĩnh Đức, nhưng cũng muộn không tiện đi nói, lâu ngày liền quên hết sạch.

Du Tĩnh Đức vừa chờ, liền chờ ba năm.

Cho đến một ngày, Trần Nghiệp Ân không lý do tới nhà cậu, nhìn cậu từ trên xuống dưới một hồi, chậc chậc mà lắc đầu một cái.

“Cậu nói, cậu làm sao có thể đáng chê cười như thế này, Du Tĩnh Đức trước kia dầu gì cũng nhân mô nhân dạng, tuy nói bây giờ cũng còn chút dáng vẻ như vậy, nhưng mà so với trước kia thật sự kém xa, nhất là, vị tư lệnh kia nhà cậu vừa tùy tiện ra mặt, lập tức trêu chọc một đám cuồng phong lãng điệp, vừa so sánh, cậu cứ như vậy, thật đúng là không thể dẫn ra ngoài gặp người, chẳng trách tư lệnh không muốn gặp cậu.”

Du Tĩnh Đức thật ra cũng không quá đến mức chê cười, chính là trong mắt không có một tia thần thái, cả người đều tỏ ra tử khí mà nặng nề.

Cậu đang cúi đầu lau bàn, nghe thấy Trần Nghiệp Ân nhắc tới tư lệnh, động tác mới dừng lại, lặng lẽ nghe Trần Nghiệp Ân quở trách.

Trần Nghiệp Ân dùng cái miệng độc địa châm biếm thật lâu, thấy cậu nghiêng lỗ tai lắng nghe, tự mình cũng cảm thấy không có ý nghĩa, đang định dừng lại, Du Tĩnh Đức lại nghiêm túc gật đầu một cái, nói “Cậu nói đúng, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ hảo hảo tẩm bổ chính mình, không thể không xứng với tư lệnh.”

Cậu bây giờ còn nghĩ làm sao để xứng với hắn, suy nghĩ khó khăn như vậy.

Đến cùng vẫn là ôm lòng tốt đối với bạn bè, Trần Nghiệp Ân không nói thành lời, hôm nay cậu ta đến tìm Du Tĩnh Đức cũng thật là có chuyện mới đến, vốn định chê cười cậu cho cậu tức một trận, mới đem tới cho cậu một cái đại lễ, ai biết cấu tạo đầu não của Du Tĩnh Đức không giống người bình thường.

Nghĩ tới đây, Trần Nghiệp Ân cũng không vòng vo.

Cậu ta nhìn bóng lưng có chút tịch liêu của Du Tĩnh Đức, từ tốn nói “Cố Thanh Nhượng, hai ngày nữa sẽ trở về.”

Rồi sau đó cậu ta thấy –

Thân thể của Du Tĩnh Đức chợt banh lại, giống như bị đâm trúng huyệt đạo, hai tay nắm chặt, vô lực chống xuống bàn, cả người không ngừng run rẩy.

Trần Nghiệp Ân không nhịn được, lại thở dài một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play