Lý  Tư Tư lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, vẫn như cũ không có tin nhắn trả lời.

Sau khi từ nhà Dương Hạo trở về, nàng liền lập tức nhắn tin cho Vương Tuấn. Ngày hôm đó, Vương Tuấn cũng không có nhắn lại cho nàng.

Lý Tư Tư lúc ấy nghĩ đại khái là Vương Tuấn không có nhìn thấy, nên cách hai ngày sau nàng lại nhắn một tin. Sợ Vươn Tuấn nghĩ không ra, nàng còn đặc biệt nói rõ là mình lúc ở tiệc rượu nhà Dương Hạo cùng y quen biết.

Chỉ là đã đợi cả ngày, vẫn không có tin nhắn trả lời như lúc trước.

Lý Tư Tư đứng ở bên cạnh cái gương tại nhà mình, nhìn gương mặt xinh đẹp của chính mình bên trong, đem mái tóc đen toàn bộ vuốt sang bên trái, đắc ý cười với cái gương.

-“Tít… tít…”

Nghe tiếng âm điện thoại, nụ cười trên mặt Lý Tư Tư càng hiện ra rõ ràng, chuẩn bị tùy thời ngọt ngào nói chuyện cùng Vương tổng.

Sau mấy tiếng âm, đối phương nghe máy.

-“Alo, xin chào.”_Một giọng nam trong trẻo từ ống nghe truyền đến.

Mặc dù thời gian cùng Vương Tuấn tiếp xúc chỉ có một canh giờ ngắn như vậy, nhưng Lý Tư Tư một chút liền đã biết cái thanh âm này không phải là của Vương Tuấn.

Nụ cười trên mặt Lý Tư Tư trong nháy mắt cứng đờ, có chút mất tự nhiên hỏi_: “Xin chào.. Tôi, tôi tìm Vương tổng.”

-“Thật xin lỗi, hiện tại Vương tổng không có ở đây. Nếu chị muốn cùng sếp bàn bạc công việc có thể để lại cái hẹn. Nếu như không phải là chuyện gấp, chị cũng có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ báo lại với sếp.”

Lý Tư Tư hoàn toàn ngây ngẩn cả người, lời nói theo công thức này là như thế nào?

Dương Hạo cho số điện thoại của Vương Tuấn vậy tại sao thư ký của y lại nghe máy?

Mặc dù là bị hãm hại, nhưng làm một tiểu tam đủ tư cách, từng có kinh nghiệm nhiều lần lúng túng, Lý Tư Tư vẫn bình tĩnh như cũ bắt đầu bịa chuyện.

-“Tôi vốn là muốn tìm Vương tổng bàn một ít chuyện công viên sinh thái, nếu Vương tổng không có ở đây, tôi hôm nào lại điện đến.”

Đợi sau khi Lâm Giản nói xong chữ “Được” kia, Lý Tư Tư dứt khoát cúp điện thoại.

Hiện tại điện thoại là thư ký nghe máy, như vậy lúc trước nàng gởi tin nhắn là bị người nào thấy được?

Khó trách tin nhắn gởi đi đều không có trả lời, sợ là Vương Tuấn căn bản là không thấy được đi!

Lý Tư Tư hung hăng cắn môi mình, trong mắt sắp toát ra lửa.

Dương Hạo, tên khốn kiếp kia lại hại nàng!! Bảo sao tên khốn kiếp kia sao lại có làm như vậy.

Lúc này ở trong gương, mặt của Lý Tư Tư đã hoàn toàn đen lại, không còn bộ dạng ngọt ngào mới vừa nãy.

Lý Tư Tư nổi trận lôi đình vội vàng điện thoại cho Dương Hạo.

Dương Hạo xây giải trí nông thôn có rất nhiều người đều biết đến. Ngày thứ hai sau khi khai trương, ở xung quanh liền có không ít người tới ủng hộ.   

Lý Tư Tư điện thoại tới đúng lúc tám giờ tối, giải trí nông thôn của Dương Hạo vừa đón một nhóm khách tới dùng cơm.

Nhóm khách này là một đám lãnh đạo ở trên huyện, ngồi ở vị trí cao kia chính là Vương Tuấn mà Lý Tư Tư muốn tìm.

Bởi vì giải trí nông thôn vừa khai trương, tất cả còn thuộc về giai đoạn thăm dò, Dương Hạo mời mấy cái công nhân lao động phổ thông, chỉ mời hai đầu bếp.

Bởi vì một ít món ăn đặc sắc cần phải đầu bếp chuyên nghiệp mới có thể làm được, còn hắn với ba hắn, thì tài nấu nướng của hai người cũng tốt liền chuẩn bị một ít món ăn không quá phức tạp.

Lúc này Dương Hạo đang ở trong phòng bếp bận rộn, căn bản không nghe thấy điện thoại của Lý Tư Tư.

Mà Trương Hiểu cùng Hoàng Nghị toàn quyền chịu trách nhiệm phục vụ hậu cần, còn lại là bận rộn rót nước pha trà cho những vị lãnh đạo kia.

Ngồi ở bên phải Vương Tuấn chính là bí thư huyện ủy. Hôm nay công viên sinh thái bắt đầu khởi công xây dựng, trong huyện tất nhiên cũng muốn tới ăn mừng.

Vốn là bọn họ muốn mời Vương Tuấn đi nhà hàng xa hoa nhất ở trong huyện, nào ngờ đến, Vương tổng lại nói muốn đến giải trí nông thôn mới khai trương một lần.

Dĩ nhiên, nơi này Vương Tuấn là lớn nhất, y nói cái gì chính là cái đấy. Một nhóm người liền lái xe công*  đi tới giải trí nông thôn của Dương Hạo ăn cơm tối

* xe công =  xe nhà nước = xe biển số xanh ở nước mình đó.

Nếu như lúc trước tất cả mọi người vẫn còn không rõ chuyện gì xảy ra, thì khi thấy tiểu nhi tử của ông chủ vui mừng nhào tới trên người Vương Tuấn gọi chú, mọi người ở đây liền đại khái hiểu rõ.

Sau khi món ăn đem lên đầy đủ, Dương Hào là ông chủ dĩ nhiên phải cùng những vị khách nói vài lời khách sáo.

Những vị lãnh đạo thấy ông chủ nhỏ miệng lưỡi lưu loát, nói chuyện cũng dễ nghe, hơn nữa lại có tầng quan hệ kia với Vương Tuấn, nên cả đám đều khen ông chủ Dương Hạo này không tệ, sau này khẳng định sẽ tới ủng hộ sinh ý.

Dương Hạo thật ra không quá giỏi về việc cùng những đại nhân vật này giao tiếp, nhưng mà bây giờ mở giải trí nông thôn, dĩ nhiên liền không thể tránh được phải nói vài lời khách sáo.

Nói đơn giản hai câu Dương Hạo liền đi ra, thời gian còn lại là để cho Vương Tuấn đi xã giao việc của y.

Trương Hiểu chớp mắt với Dương Hạo, cười nói_: “Vương tổng cũng rất chiếu cố việc làm ăn của giải trí nông thôn a.”

Giải trí nông thôn mới khai trương sợ nhất là không có sinh ý. Hơn nữa lúc trước xài nhiều tiền như vậy, Dương Hạo áp lực cũng rất lớn.

Vạn sự khởi đầu nan. Nếu như ban đầu không thuận lợi, vậy đối với sự phát triển sau này cũng đả kích rất lớn.

Ngày thứ hai sau khai trương, Dương Hạo nhận một bàn tiệc nhỏ năm người. Hai ngày sau cũng có khách, nhưng mà không coi là quá nhiều.

Hôm nay một bàn của Vương Tuấn xem như là nhiều người nhất sau khi khai trương. Mặc dù là dính chút quang của Vương Tuấn, nhưng mà đối với Dương Hạo cũng là một khích lệ không nhỏ. Hơn nữa có nhiều quan chức đến như vậy, ở xung quanh đại khái có không ít người đều biết đến. Mọi người truyền miệng, danh tiếng giải trí nông thôn của hắn cũng chầm chậm cũng được định ra.

Dương Hạo rảnh rỗi lấy điện thoại ra xem giờ, lúc này mới phát hiện Lý Tư Tư điện cho hắn rất nhiều lần.

Gọi nhiều lần như vậy mình đều không có nghe máy, Dương Hạo nghĩ thầm, hiện tại Lý Tư Tư đại khái đã tức điên lên.  

Dương Hạo đi ra khỏi phòng, đứng ở dưới tàng cây bên cạnh sân hoa quế, gọi lại cho Lý Tư Tư.

Qua thật lâu đối phương mới nghe điện thoại, vừa mở miệng giọng nói cũng rất nặng nề.

-“Gọi nhiều lần như vậy cũng không nghe máy, mày làm gì vậy hả?!”_Lý Tư Tư  thật ra cũng thường xuyên mắng người khác, hỏi Dương Hạo không nghe điện thoại có phải hay không đã chết rồi nghe không được. Nhưng mà nhất định còn không dám vạch mặt, nên không có dám nói ra.

Dương Họ vừa nghe hỏa khí của Lý Tư Tư lớn như vậy, xem ra nàng đại khái đã phát hiện được dãy số hắn cho không phải số điện thoại riêng của Vương Tuấn.

Dương Hạo làm như không cảm nhận được Lý Tư Tư tức giận, cười giải thích_: “Mới vừa rồi có khách đến, ta đi xào thức ăn. Ở trong phòng bếp tạp âm lớn nên không nghe được, làm sao vậy nhị tỷ? Có việc gấp sao?”

Đều nói đưa tay ra không có đánh người có khuôn mặt tươi cười, Dương Hạo như vậy giải thích cho Lý Tư Tư. Lý Tư Tư cũng không dám cố tình gây sự, trong bụng nổi giận nghẹn không phát ra được.

Nàng buồn bực, thanh âm hờn dỗi mở miệng_: “Không phải là có việc gấp gì, chính là muốn hỏi cậu một chút, số điện thoại của Vương tổng lần trước cậu đưa cho ta tại sao lại là số của thư ký? Cậu có phải muốn đùa giỡn nhị tỷ cậu không? Nếu không muốn cho cứ nói thẳng.”

Dương Hạo vừa nghe quả nhiên là giống như hắn nghĩ.

-“Không có a. Nhị tỷ hiểu lầm rồi, cái kia chính là số điện thoại của Vương tổng. Y khi bàn chuyện làm ăn đều là dùng dãy số kia.”

Lý Tư Tư tức giận_: “Ai bảo cậu cho ta cái số đó, số điện thoại làm việc ta không liên lạc được với y!”

Dương Hạo giả bộ không hiểu_: “Nhị tỷ không phải nói bạn của mình muốn cùng y bàn chuyện công viên sinh thái sao? Gọi điện qua thư ký chuyển lại cho Vương tổng.  Nhị tỷ không muốn dãy số này, chẳng lẽ muốn cái khác?”

Lý Tư Tư bị Dương Hạo làm nghẹn nói không nên lời, nàng biết mới vừa rồi mình nói lỡ miệng.

Lúc ấy chính nàng lừa gạt Dương Hạo nói có bạn muốn tìm Vương Tuấn bàn chuyện làm ăn muốn có số điện thoại, theo lý thuyết Dương Hạo cho số điện thoại này của y không sai.

Nhưng mà, nàng cần cái dãy số kia có ích lợi gì!!! Nàng muốn căn bản chính là số điện thoại riêng của Vương Tuấn.

Lý Tư Tư vốn kìm nén bực bội, hiện tại lại bị Dương Hạo làm cho không có mặt mũi tiếp tục hỏi điện thoại. Câu cuối cùng của Dương Hạo kia cũng nghi ngờ cũng hỏi ra rồi, hiển nhiên là biết quyết định trong lòng của nàng rồi.

-“Không có chuyện gì, ta hiện tại có chút việc, tắt máy đây.”_Lý Tư Tư mặt lạnh cúp máy, lồng ngực mãnh liệt phập phồng.

Không nghĩ tới, nàng cư nhiên bị Dương Hạo bố trí một phen.

Dương Hạo tắt điện thoại của Lý Tư Tư, tâm tình vô cùng vui vẻ.

Nhị tỷ này bình thường mọi người khuyên bảo nàng không nghe, muốn đi làm tiểu tam thông đồng với đàn ông có tiền. Hiện tại bị vứt bỏ lại không an phận, còn đánh chủ ý dến Vương Tuấn. Bình thường có thế nào cũng nhận nhịn, nhưng hiện tại khẳng định không thể nào tiếp tục nhịn được nữa.

Quan hệ thân thích là mắc xích với nhau, người đối với mình tốt, mình mới có thể toàn tâm toàn ý đối với họ. Cái loại  mặt nóng dán mông lạnh này, kết quả còn bị người khác ghét bỏ, Dương Hạo tuyệt đối sẽ không làm.

Nên đến thời điểm phản kích, hắn sẽ không nhẫn nhịn.

Dương Hạo biết mình nói lời kia, Lý Tư Tư đại khái sẽ không dám quấn lấy Vương Tuấn nữa. Nếu như chuyện này bị người trong nhà biết, nàng sau này không dám gặp người nữa rồi.

Tối nay khí trời rất tốt, có thể thấy trăng rằm treo trên bầu trời đêm trong veo.

Buổi tối ở thung lũng huyện Gấm Tân rất ít khi thấy trăng sáng. Nhìn thấy vầng trăng sáng, tâm tình của Dương Hạo cũng thoải mái không ít.  

-“Chú, haha, nâng cao lên một chút nữa.”

Trong vườn trò chơi đặc biệt cho trẻ con truyền đến tiếng cười của Đô Đô.

Dương Hạo theo thanh âm nhìn sang, phát hiện Trương Hiểu đang cùng Đô Đô chơi trò bập bênh, mà Hoàng Nghị lại ở một bên vịn Đô Đô, sợ bé không cẩn thận ngã xuống.

-“Cái gì, chú không có nghe.”_Trương Hiểu một bên để trên tai, làm bộ như không nghe được tham âm của Đô Đô, cười đùa bé.

Đô Đô tại dùng sức hô to_: “Chú Trương Hiểu, cao thêm chút nữa, cao thêm chút nữa.”

Trương Hiểu lúc này mới hài lòng cười cười, sau đó ngồi xuống thêm một chút nữa, đem Đô Đô nâng cao lên.

Đô Đô cao hứng hô to_: “Cao quá, cao quá..haha..”

Hoàng Nghị ở một bên không nói chuyện nhìn một lớn một nhỏ “đứa trẻ”, bất đắc dĩ lắc đầu, tay ôm Đô Đô cũng không dám buông ra.

Nhưng mà nếu nhìn kỹ, có thể thấy anh giờ phút này đang nhìn Trương Hiểu, trên mặt lộ ra nụ cười sủng nịch nhàn nhạt.

Dương Hạo nhìn ba người chơi vui vẻ, tâm tình cũng tốt hơn.

Cuộc sống hiện tại càng ngày càng thuận lợi, mở một cái giải trí nông thôn, có thể hiểu thuận cha mẹ, dưỡng con trai khỏe mạnh trưởng thành, hơn nữa còn có Vương Tuấn ở bên cạnh hắn, còn có Trương Hiểu bọn họ hỗ trợ xử lý công việc. Cuộc sống như thế thật ra rất không tồi.

-“Đang suy nghĩ chuyện gì?”_Đột nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng Dương Hạo. Dương Hạo có thể cảm giác được người kia đang đứng cách mình khoảng năm phân.

Dương Hạo cười nhạt, không quay đầu lại_: “Đang suy nghĩ Vương tổng tại sao luôn đào hoa như vậy?”

Vương Tuấn bất đắc dĩ lôi kéo tay hắn_: “Anh không phải  là vẫn không có để ý đến cái chị họ kia của em à. Tại sao lai ghen tị? Hả?”_Cái âm điệu cuối cùng của Vương Tuấn kia mang theo chút ít ý cười mập mờ.

Dương Hạo nở nụ cười_: “Nói giỡn anh cũng tin. Chị họ của em đại khái sẽ không đến tìm anh nữa, anh nhớ trở về cho Lâm Giản thêm tiền thưởng a.”

Nói xong Dương Hạo bước đi, đến chỗ Đô Đô_: “Bảo bối, đang đùa cái gì vậy?”

Vương Tuấn nhìn bóng lưng Dương Hạo rời đi, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play