Mẹ Dương vừa nói như thế, Dương Hạo liền căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ mẹ của hắn đã nhìn ra cái gì?
-“Mẹ, không có a… Con hiện tại không muốn lập gia đình.”_Dương Hạo tiếp tục pha trò.
Mẹ Dương căn bản không tin Dương Hạo giải thích, nhìn cố ý che giấu như vậy, trong lòng càng cảm thấy khả nghi.
Nghe đến tên Vương Tuấn, Dương Hạo bị làm cho sợ đến nỗi sau lưng ra một thân mồ hôi lạnh.
Mẹ của hắn sẽ không phải là biết hắn cùng Vương Tuấn đi chứ?
Là chính mình cùng Vương Tuấn lộ ra sơ hở chỗ nào sao? Vốn chính là bởi vì sợ ba mẹ hắn đoán được, cho nên hắn mới nghe Vương Tuấn đừng đến tìm hắn. Nhưng mà hiện tại bị mẹ của hắn hỏi như thế, chẳng lẽ là Đô Đô nói lỡ miệng?
Trong tay Dương Hạo hiện tại tất cả đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên không tốt lắm, trong lòng tính toán đợt lát nữa làm như thế nào để giải thích với ba mẹ hắn làm cho họ có khả năng tiếp nhận lớn nhất. Dù sao chuyện con trai mình là một gay như vậy, ba mẹ khẳng định nhất thời chịu không được…
Mẹ Dương len lén đánh giá sắc mặt biến hóa của Dương Hạo, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
Dương Hạo quả nhiên vẫn gạt bà, khó trách vẫn không muốn tìm vợ.
Mẹ Dương thở dài_: “Hạo Hạo a, mẹ liền nói là con lại gạt mẹ nữa đi, trong lòng con hiện tại có phải vẫn còn nghĩ đến mẹ của Đô Đô hay không? Con nói người cũng đã bỏ đi, duyên phận cũng đã hết còn chưa tính sao?”
Dương Hạo nhất thời trừng to hai mắt…. Tiết tấu này cũng biến hóa đến quá nhanh đi, hắn hoàn toàn phản ứng không kịp.
Làm sao lại kéo đến người mẹ trống rỗng kia của Đô Đô rồi?
-“Mẹ,.. mẹ nói cái gì vậy?”_May mà trong đầu Dương Hạo vẫn còn duy trì thanh tĩnh, theo nguyên tắc nói ít sai ít, Dương Hạo lắp bắp hỏi tiếp.
Mẹ Dương đứng lên, bà tận tình khuyên bảo Dương Hạo_: “Con phản đối mẹ nói thật có đúng không? Mẹ của Đô Đô thật ra chính là em gái của Vương tổng đi. Năm đó con làm thư ký cho Vương tổng, người ta liền coi trọng con. Nhà Vương tổng có tiền như vậy, cũng khó trách người khác trong nhà không có chịu con.”
-“A..”_Dương Hạo lúc này không dám nói lời nào. Hiển nhiên là mẹ của hắn hoàn toàn nói chệch hướng, mới vừa rồi còn sợ bóng sợ gió một hồi…
Mẹ Dương bất đắc dĩ lắc đầu_: “Con cùng Vương tổng thân thiết như vậy là muốn thông qua y giữ lại cô gái kia sao? Ai, quả nhiên con cùng ba con giống nhau, đều là một thằng ngốc…”
Vừa nghĩ như vậy, những khúc mắc trong lòng mẹ Dương liền cởi bỏ. Bà đã nói rồi mà, Vương tổng là một ông chủ lớn, cho dù đối với thuộc hạ có tốt hơn nữa, cũng sẽ không đối với Dương Hạo chiếu cố đến như vậy a. Hơn nữa Đô Đô thoạt nhìn cùng y rất thân quen, thái độ của Vương Tuấn đối với Đô Đô cũng rất tốt giống như đối với con ruột của mình… Có lẽ cũng bởi vì là con của em gái mình đi.
Trong lòng Dương Hạo lặng lẽ chảy một trận mồ hôi… Mặc dù mẹ của hắn không có đoán ra quan hệ giữa hắn và Vương Tuấn, nhưng mà cái hiểu lầm này cũng thật sự quá lớn đi, chính mình phải làm như thế nào gạt bỏ đi đây.
Thật sự là quá phiền não…
-“Mẹ à, chuyện không phải là như vậy… Vương, Vương tổng chỉ có một người anh, không có em gái. Mẹ của Đô Đô cùng Vương tổng không có quan hệ. Gần đây còn thường xuyên chạy đến chỗ Vương tổng chính là giải thích cho y một vài tình huống ở nơi này. Sau này y muốn ở chỗ này một thời gian, hiểu rõ tình huống ở đây hơn mới là…”
Dương Hạo hoàn toàn chẳng quan tâm đến lời giải thích của mình có hợp lý hay không, có thể tạm thời có thể đi qua được liền đi qua.
-“Ôi chao! Phải không?”_Mẹ Dương vẫn vẻ mặt không tin như cũ nhìn Dương Hạo.
-“Chuyện bạn gái sau này hãy nói đến, mẹ lần trước giữ lại hai vạn đồng hiện tại cho con đi. Hiện tại vừa lúc cần góp tiền mua đồ.”
Một câu nói này của Dương Hạo đem chuyện mới vừa rồi kéo đi, mẹ Dương thấy Dương Hạo thật sự không muốn nói nên cũng không tiếp tục nói nữa, xoay người đi vào phòng ngủ lấy tiền cho Dương Hạo.
Mặc dù Dương Hạo giải thích, nhưng mà trong lòng mẹ Dương vẫn giống như sương mù, mông lung…
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào a?
Dương Hạo thật vất vả mới làm cho qua đi, nhưng mà hiện tại trong lòng cũng không nắm chắc, không biết trước được.
Nếu như lần sau ba mẹ hắn lại hỏi đến nữa, hắn nên làm cái gì bây giờ. Còn có thể tiếp tục làm cho nó qua đi không?
Hắn hiểu được, chuyện của mình và Vương Tuấn sớm muộn gì cũng có một ngày phải nói với người trong nhà, chuyện này không thể vẫn kéo dài như vậy được…
Buổi tối, Đô Đô ngủ ở bên cạnh Dương Hạo, khẽ giương cái miệng nhỏ nhắn, vù vù ngủ say.
Trong đêm tối, Dương Hạo ở trên giường nhẹ nhàng xoay người, sợ động tác quá lớn đánh thức đến con trai.
Hắn trợn tròn mắt nhìn bầu trời đêm, như thế nào cũng ngủ không được an ổn.
Dương Hạo hiện tại đặc biệt phiền não…
Chuyện giải trí nông thôn mặc dù có Trương Hiển cùng Hoàng Nghị giúp đỡ xử lý, nhưng mà vẫn bận rộn không dứt ra được. Hiện tại trong lòng mình lại có tâm sự, lo lắng đến ba mẹ sớm muộn gì cũng có một ngày phát hiện ra chân tướng buộc phái xuất quỹ, hơn nữa còn có cái tai họa ngầm Dịch Thiển cùng Lạc Dực…
Dương Hạo cảm giác đau cả người lẫn đầu…
Cuối cùng thật sự là không chịu nổi, Dương Hạo gởi tin nhắn cho Vương Tuấn.
-“Hôm nay ba mẹ hối thúc em đi thân cận…”
Rất nhanh đối phương liền điện thoại lại, cách một khoảng cách thật xa, Dương Hạo tựa hồ cũng cảm nhận được Vương Tuấn lo lắng.
Đúng là sau khi nhận được tin nhắn kia của Dương Hạo, Vương tổng luôn chững chạc cùng nôn nóng. Y và Dương Hạo mới vừa hòa hảo chưa đến hai ngày, kết quả lại nghe được chuyện người yêu muốn đi thân cận. Mặc dù biết hắn không thích nữ, nhưng vừa nghĩ đến có người khác để ý đến Dương Hạo, trong lòng liền dấm chua ngất trời…
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Vương Tuấn lập tức từ trên giường nhảy dựng lên điện thoại cho Dương Hạo.
Chỉ mới có một tiếng chuông, đối phương liền ngắt máy.
Ngay sau đó y nhận được tin nhắn của Dương Hạo.
-“Đô Đô đang ngủ, đừng làm thức nó. Em không có đồng ý, lấy lệ cho qua rồi.”
Qủa nhiên, Dương Hạo đặc biệt hiểu rõ Vương Tuấn, câu cuối cùng kia lập tức nói thẳng đến trọng điểm.
Vương Tuấn lúc này mới bình tĩnh lại, đứng tại chỗ nhắn tin lại cho Dương Hạo_: “Làm sao lại đột nhiên nói đến chuyện này?”
-“Có người làm mai, nhưng mà bị em ngăn lại. Cái này em không quá lo lắng, em lo lắng chính là chuyện của hai ta bị ba mẹ phát hiện thì làm sao bây giờ. Hôm nay mẹ em nói em với anh qua lại quá thân thiết.”
Vương Tuấn hiểu Dương Hạo lo lắng cái gì, đây cũng là nỗi lo lắng của y.
Dương Hạo hiểu thuận, không muốn người nhà khổ sở. Nhưng mà hắn lại không muốn lừa gạt trong nhà, cho nên chuyện của mình cùng hắn sớm muộn cũng muốn cùng người nhà hắn thẳng thắn.
Phía bên mình áp lực còn nhỏ hơn chút, dù sao có Đô Đô, hơn nữa y còn có anh trai. Dương Hạo lại là con một, ngươi nơi này tư tưởng cũng không quá cởi mở, chuyện đồng tính luyến ái đại khái sẽ bị xem như là biến thái. Cho dù ba mẹ Dương Hạo đồng ý, như vậy áp lực sau này cũng rất lớn.
Vương Tuấn hơi suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy hết sức phiền toái.
-“Tìm thời gian thích hợp cùng ba mẹ thẳng thắn đi, hiện tại có Đô Đô rồi áp lực cũng tương đối nhẹ hơn một chút. Em đừng nghĩ đến hướng tiêu cực. Em cũng đừng có cái gì cũng tự mình gánh chịu, còn có anh ở đây, đến lúc đó anh cùng người trong nhà nói chuyện.”
Ánh đèn yếu ớt của di động chiếu vào mặt Dương Hạo, ngón tay trên bàn phím điện thoại chậm rãi di chuyển.
-“Ừm… Em không sao. Mấy ngày nữa sẽ tới tìm anh, anh không có chuyện gì thì đừng tới. Nếu nhớ Đô Đô, buổi tối anh sẽ để cho con điện thoại cho anh.”
Mặc dù không bỏ được nhưng mà hiện tại cũng thật sự không có cách nào.
Cuối cùng Dương Hạo nhớ ra cái gì đó liền gởi một tin nhắn cho Vương Tuấn.
-“Lúc em không có ở đây chớ cùng Dịch Thiển qua lại, em sẽ ghen!”
Thấy tin nhắn cuối cùng này, Vương Tuấn buồn cười.
Dương Hạo quang minh chính đại tự nhận chính mình ghen quả thực rất khó thấy. Vương Tuấn tưởng tượng đến giọng nói của Dương Hạo, cảm thấy hết sức khả ái.
-“Tuân lệnh, vợ!”
Không nhân cơ hội này đùa giỡn một lần quả thực rất xin lỗi câu “em sẽ ghen” kia của Dương Hạo.
Cầm lấy điện thoại Dương Hạo nở nụ cười, tựa hồ những phiền não mới vừa rồi trong nháy mắt không còn nữa.
Hắn bây giờ không phải là một người, ít nhất còn có Vương Tuần kề bên hắn.
***
Ngày khai trương từ từ tới gần, Dương Hạo và Trương Hiểu bọn họ liền luôn bận rộn tuyên truyền.
Truyền miệng là một cách quảng cáo dễ lan truyền, chuyện này các thân thích bằng hữu đã sớm có chuẩn bị, lúc đi ra ngoài cùng người nói chuyện phiếm đã giúp Dương Hạo tuyên truyền rồi.
Dĩ nhiên những thứ này không đủ, các thân thích bạn bè tuyên truyền chủ yếu nhằm vào xung quanh bọn họ. Cái Dương Hạo cần không chỉ là những thứ này.
Dương Hạo ở gần bên đường quốc lộ làm một biển quảng cáo, phía trên ghi dòng chữ: “Giải trí nghỉ dưỡng nông thôn XX”, lại có đánh dấu chỉ đường, xe cộ qua lại đều có thể thấy.
Thời điểm mùng một Tết có rất nhiều người đến ngọn núi không xa kia đi lạy Bồ Tát, một nhà Dương Hạo cùng Trương Hiểu bọn họ cầm xấp tờ rơi quảng cáo thật dày đi lên trên núi phát tờ rơi cho người ta.
Ngọn núi kia được xem như là một cảnh khu đặc biệt của huyện Gấm Tân, cho nên không đồng ý cho dán tờ rơi quảng cáo bên trong. Dương Hạo phát tờ rơi cũng chỉ có thể để nhân viên của mình đi phát.
Phát tờ rơi cũng không phải là chuyện dễ dàng, trên chân núi một đường đi một đường phát, có người cầm lấy xem thì tốt, nhưng phần lớn mọi người đều lấy tờ rơi xem như không khí, trực tiếp nhìn cũng không nhìn liền ném vào thùng rác.
Dương Hạo nhìn trong thùng rác đầy tờ rơi, tâm tình khi đó miễn bàn có bao nhiêu mất mác.
Dưới sự kiên trì của Dương Hạo bọn họ, cuối cùng vẫn có không ít người cũng nhìn thấy tờ rơi, liền trong lòng bọn họ hơi vui mừng. Kết quả tại lúc xế chiều cảnh khu phái người đến kéo Dương Họa bọn họ ra, nói nơi này không cho phát tờ rơi.
Một ngày tiếp tục chạy mười mấy lần mệt không nói, hiệu quả còn không quá tốt.
Dương Hạo về nhà nằm trên giường động cũng không muốn động, trong lòng cũng có chút mất mác.
Lúc Vương Tuấn gọi điện thoại đến Dương Hạo ngay cả tay cũng nhấc không nổi…
-“Alo…”_Dương Hạo hữu khí vô lực hừ hừ
-“Tại sao vậy? Ngã bệnh sao?”
-“Không phải… Hôm nay đi núi XX phát tờ rơi,.. Hiệu quả không tốt, kết quả còn bị nhân viên quản lý đuổi ra ngoài…”_Giọng nói của Dương Hạo mang theo chút ủy khuất.
-“Đi tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon. Chuyện tuyên truyền giao cho anh.”
Dương Hạo gần đây cũng không có cùng Vương Tuấn gặp mặt, vừa lúc công viên sinh thái của Vương Tuấn cũng có một số việc bận rộn, cho nên chuyện bọn họ đi phát tờ rơi Vương Tuấn cũng không biết.
Nghe được thanh âm kia của Dương Hạo, Vương Tuấn thật đau lòng.
Sau khi an ủi một phen, y lập tức gọi điện thoại.
Một cuộc điện thoại của Vương Tuấn hiệu quả so với Dương Hạo bọn họ tốt hơn rất nhiều.
Ngày thứ hai cảnh khu đồng ý cho giải trí nông thôn của Dương Hạo bọn họ chuẩn bị bảng quảng cáo tuyên truyền, thuận tiện xung quanh công viên sinh thái cùng trong huyện thành huyện Gấm Tân cũng có rất nhiều biển quảng cáo về giải trí nông thôn.
Trương Hiểu sau khi thấy không khỏi cảm thán_: “Qủa nhiên có tiền có quyền thật là tốt… Làm việc quảng thực so easy a…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT