Thời gian ăn cơm không tính là quá lâu, nhưng mà Dương Hạo vẫn suy nghĩ rất nhiều.
Trong lòng hắn biết hiện tại mình cùng Vương Tuấn thái độ mập mờ không rõ là không tốt. Hơn nữa Vương Tuấn trong khoảng thời gian này có những thay đổi kia hắn đều nhìn thấy trong mắt rồi. Có lẽ đúng như Vương Tuấn nói, giữa bọn họ có cái gì đó hiểu lầm. Nhưng mà muốn hắn trực tiếp tha thứ cho Vương Tuấn, Dương Hạo cảm thấy còn là không thể nào, bởi vì sự tồn tại Dịch Thiển thủy chung làm cho hắn không thể nào quên được…chứ đừng nói chi là hiện tại gã lại vừa xuất hiện ở trước mắt mình.
Sau khi ăn cơm tối xong, Vương Tuấn dẫn theo Đô Đô chơi máy bay điều khiển từ xa, Dương Hạo thì tại phòng bếp rửa chén.
Trương Hiểu đi tới bên cạnh Dương Hạo, đem cái mâm thả vào trong chậu rửa chén, xắn tay áo lên bắt đầu giúp đỡ Dương Hạo rửa chén.
Ba Dương cùng mẹ Dương đều dễ lừa gạt nhưng mà Trương Hiểu dù sao cũng đã lăn lộn ở trong xã hội nhiều năm như vậy, có một ít chuyện cũng đã gặp qua nghe qua.
Hơn nữa trước đó Vương Tuấn đối với Dương Hạo thái độ quan tâm như vậy, còn có Đô Đô lại gọi nhầm “baba”, trong lòng Trương Hiểu cũng có một chút suy đoán.
Dương Hạo quay đầu lại_: “Có phải cậu đã nhìn ra cái gì không?”
Lúc Đô Đô gọi nhầm người, câu nói đùa kia của Trương Hiểu nhìn thì như vô tình, nhưng mà Dương Hạo biết chắc gã cũng đã đại khái đoán ra được.
Nếu như lúc trước vẫn là suy đoán thì lời nói hiện tại của Dương Hạo liền trực tiếp tương đương với thừa nhận.
Trương Hiểu có chút giật mình, nhưng mà cũng không cảm thấy có gì ghét bỏ. Dù sao đây cũng là anh em cùng gã lớn lên, gã giật mình chính là trước kia không có nhìn ra là Dương Hạo thích bạn nam a.
-“Khó trách lúc xế chiều tôi đã cảm thấy ánh mắt của Vương tổng nhìn cậu là lạ, giống như nhìn lão bà của mình.” _Trương Hiểu nhỏ giọng cảm khái.
-“…”
Trương Hiểu nhẹ nhàng dùng cánh tay đụng Dương Hạo một cái_: “Có phải hai người gây mâu thuẫn với nhau không? Vương tổng không phải hướng người bên này đến a, mà là y chạy riêng đến tìm cậu đi?”
Suy nghĩ một chút, Dương Hạo vẫn là không chuẩn bị gạt Trương Hiểu. Trương Hiểu sau khi biết hắn thích đàn ông thì trên mặt chỉ có vẻ kinh ngạc còn không có những thứ gì khác không bình thường. Hơn nữa hiện tại trong lòng Dương Hạo rất loạn, cũng cần có người nói ra một chút chuyện này. Lúc trước không nói là sợ hù dọa đến gã, hiện tại nếu Trương Hiểu đã hỏi, hắn cũng không có tiếp tục gạt gã nữa.
Hắn hướng ngoài cửa nhìn, sau đó nhỏ giọng nói_: “Chuyện này thực phức tạp… Cái người xế chiều đụng phải chúng ta cậu còn có nhớ không?”
Nghe như thế, mặt Dương Hạo liền biến sắc_: “Đúng là cậu ta… Cậu ta là bạn trai trước kia của Vương Tuấn.”_Dương Hạo ngắn gọn giới thiệu thân phận của Dịch Thiển, đồng thời cũng đem quan hệ của ba người bọn họ uyển chuyển diễn đạt ra.
Trương Hiểu cảm thấy gã tựa hồ như hiểu ra cái gì, nhưng mà lại không biết rõ.
-“Như vậy Vương Tuấn có thái độ gì?”_Trương Hiểu có chút nhanh chóng mở miệng.
Dương Hạo mở miệng, đang chuẩn bị trả lời.
-“Hạo Hạo, nơi này còn có một cái mâm, lại rửa luôn.”_Phía sau hai người đồng thời truyền đến tiếng của mẹ Dương.
Phù phù…
Cái chén trong tay Trương Hiểu rơi vào trong nước, văng lên bọt nước.
Mẹ Dương nghi hoặc nhìn bọn họ_: “Làm sao vậy?”
Mẹ Dương cười ha ha một tiếng_: “Ai ui, ta nói hai đứa lớn mà lá gan nhỏ như vậy a, nói ra làm người khác chê cười.”
Trương Hiểu dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh, ngượng ngùng cười cười_: “Bác gái, con từ nhỏ liền nhát gan, bác cũng không phải là không biết sao… Haha..”
-“Được rồi, bác không nói cho người khác không phải là được rồi sao, rửa nhanh đi rồi ra ngoài ăn trái cây. Vương tổng người ta còn ở ngoài đó chờ, Dương Hạo con là chủ nhà mà cũng không biết chiêu đãi khách”_ Vốn là trước đó mẹ Dương mang tạp dề còn muốn đi rửa chén, kết quả Dương Hạo liền muốn đoạt lấy đi rửa, lại thêm khi đó Vương Tuấn tỏ vẻ không ngần ngại, để cho mẹ Dương đừng làm như là người xa lạ. Y khi đó cũng đang muốn dẫn Đô Đô đi chơi máy bay nên mẹ Dương lúc này mới đồng ý.
Nhưng mà mặc dù nói như vậy thì Vương Tuấn dù sao vẫn là một vị khách tôn quý, cho nên mẹ Dương vẫn là tới thúc giục Dương Hạo nhanh chóng.
Đưa mắt nhìn mẹ Dương rời đi, tâm đang treo lên của hai người lúc này mới hạ xuống.
Cũng may hắn vừa rồi mới nhỏ giọng nói hai câu, mẹ Dương không có nghe được nội dung nếu không hậu quả sẽ không tốt…
-“Tạm thời chớ nói, nhanh chóng rửa chén đi.”_Trương Hiểu cũng biết chuyện của Dương Hạo và Vương Tuấn còn chưa có giải quyết tốt, bác trai bác gái vẫn là tạm thời giấu đi trước.
Dương Hạo gật đầu.
Hai người sau khi rửa chén xong liền chạy đến phòng của Dương Hạo.
Sau khi đóng cửa lại, Trương Hiểu ngồi xuống trên giường của Dương Hạo_: “Cảm giác gần đây cậu tâm tình không tốt lắm, nếu như không ngần ngại có thể nói cho tôi biết.”_Trương Hiểu nhìn Dương Hạo một cái, có chút do dự mở miệng_: “Thật ra thì tôi cảm thấy cậu vẫn là để tâm đến Vương Tuấn. Tôi hiểu tính cách của cậu. Nếu như thật sự là chán ghét y, cậu tuyệt đối thấy cũng sẽ không gặp, chứ đừng nói chi là để cho y ở lại nhà cậu ăn cơm, còn để cho y cùng Đô Đô ở chung một chỗ.”
Dương Hạo cũng ngồi xuống, không có phủ nhận.
-“Bạn trai trước kia của Vương Tuấn gọi là Dịch Thiển, chính là cái người xế chiều chúng ta gặp phải. Vương Tuấn trước kia đoán chừng cũng là rất thương cậu ta. Sau khi cậu ta đi nước ngoài, cũng là sau khi bọn họ chia tay được một năm, Vương Tuấn liền bắt đầu theo đuổi tôi. Trước kia tôi của không biết chuyện của bọn họ, cho đến ….một lần gặp phải ngoài ý muốn….”_Dương Hạo không khỏi nhớ lại một ít chuyện gặp phải, trong lòng vẫn hoảng sợ như cũ.
-“Cho nên cũng bởi vì chuyện này, mà cậu không muốn tha thứ y?”
Dương Hạo gật đầu.
-“Vậy đã hỏi y hay chưa? Y có giải thích qua hay không?”_Dù sao là người ngoài cuộc nhìn thấy vấn đề cũng sẽ rõ ràng hơn.
-“Tôi lúc ấy không có hỏi, trực tiếp dẫn theo Đô Đô quay trở về. Sau đó y lại tìm đến nơi này, còn đến huyện Gấm Tân đầu tư công viên sinh thái gì đó. Y có giải thích qua cho tôi, nói không phải là thế thân, nhưng mà tôi cuối cùng vẫn không bước qua được vết sẹo kia. Dù sao ban đầu tôi cũng tận mắt nhìn thấy y cùng Dịch Thiển đi chung một chỗ, bộ dạng rất thân mật.”
Trương Hiểu vừa nghe liền có chút tức giận, gã không nghĩ tới Vương Tuấn lại là người như thế!
-“Lại còn có chuyện như vậy! Vương Tuấn nếu như cùng Dịch Thiển không rõ ràng, vậy tại sao hiện tại lại làm bộ dạng thâm tình như thế với cậu?”
-“Không biết.”
Trương Hiểu trầm mặc, nhưng ngay sau đó như nhớ tới cái gì, nhíu lông mày lại_: “Có phải có hiểu lầm gì không? Thật ra thì….tôi cảm thấy được Vương Tuấn rất quan tâm đến cậu. Hôm nay sau khi gặp cậu xảy ra tai nạn thì cả người ánh mắt đều nhìn chăm chú vào cậu, sự quan tâm ở bên trong không thể nào lừa người được. Hơn nữa…”_Trương Hiểu nhìn vẻ mặt của Dương Hạo một chút, trừ vẻ kinh ngạc ngoài ý muốn cũng không biến hóa gì quá lớn, cho nên tiếp tục nói_: “Hôm nay lời của Dịch Thiển cậu cũng nghe được, nếu như không phải Vương Tuấn vẫn luôn không phản ứng đến gã thì tôi sẽ cho là bọn họ quan hệ đặc biệt tốt, hơn nữa còn có chút ý tứ kia…Chính là…Cậu cũng biết. Cậu lúc ấy không cảm nhận được sao?”_Cho nên mới phải tức giận như vậy.
Nhưng mà câu nói cuối cùng kia của Trương Hiểu không nói ra. Gã cảm thấy Dương Hạo vẫn là rất để tâm đến Vương Tuấn, nếu không sẽ không vì thế mà buồn rầu.
Mặc dù Trương Hiểu lúc ấy không rõ, nhưng mà Dương Hạo sau khi nghe những lời này thì suy nghĩ một hồi, không phải là như vậy sao… Mọi hành động của Dịch Thiểu đều làm cho người khác thấy quan hệ giữa gã cùng Vương Tuấn cỡ nào thân thiết, rất có thể nào là dối gạt người. Nếu như trong lòng Dương Hạo đều là Vương Tuấn, nhưng nếu như không có cùng Vương Tuấn nói rõ ràng, như vậy rất dễ gây ra hiểu lầm.
Trương Hiểu cảm thấy gã đối với ánh nhìn của người Dịch Thiển kia giống như hư thấu (!!!)
Lời nói của Trương Hiểu tựa hồ làm cho Dương Hạo nghĩ lại một chút. Lúc ấy hắn chẳng qua đứng cách thật xa nhìn thấy, có lẽ không phải là như hắn nghĩ. Nhưng mà chuyện này quá mức trùng hợp, hắn đem cái hung thủ bắt cóc Đô Đô, hại chết hắn đổ tội hết lên trên người Vương Tuấn?
-“Là như vậy sao?”
-“Tôi chỉ là cảm thấy như vậy, dù sao tôi cũng không biết thái độ làm người của Vương Tuấn. Nhưng mà tôi cảm thấy ánh mắt không thể lừa người khác được. Ánh mắt y nhìn cậu cùng với nhìn Dịch Thiển tuyệt đối không giống nhau. Ở trong mắt tôi, y nhất định là quan tâm đến cậu. Nhưng mà tôi cũng chỉ nói lên cái nhìn của mình, rốt cuộc như thế nào, cậu vẫn là đi hỏi Vương Tuấn đi, nếu như là y thật tâm muốn cùng cậu nói chuyện.”
Nghe lời nói của Trương Hiểu, trong lòng Dương Hạo cũng có chút suy nghĩ.
Lúc ấy hắn chẳng qua là thấy Vương Tuấn cùng Dịch Thiển bộ dạng ở chung một chỗ, những hành động thân mật kia, nếu như là có người cố ý chuẩn bị, như vậy vẫn là rất có thể…
Càng nghĩ, Dương Hạo càng cảm thấy kỳ quái…
Lúc này có người gõ cửa, ngay sau đó vang lên tiếng của Vương Tuấn_: “Dương Hạo, là anh. Đô Đô chơi mệt đang muốn tìm em, có thể mở cửa ra không?”
Dương Hạo cùng Trương Hiểu liếc mắt nhìn nhau, sau đó Trương Hiểu vỗ vỗ bờ vai hắn_: “Câu nói rõ ràng với y đi, đừng một mình đoán mò. Nếu thật là không được, trực tiếp cắt đứt cũng tốt.”
Dương Hạo gật đầu.
Trương Hiểu đứng dậy chuẩn bị mở cửa cho Vương Tuấn, sau đó nhớ ra cái gì đó, gã quay đầu nhìn về phía Dương Hạo, rốt cuộc cũng hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi_: “Cái kia, Đô Đô là hài tử của cậu và Vương Tuấn?”
Mặt Dương Hạo đỏ lên một chút, dù sao loại vấn đề này hỏi ngay trước mặt vẫn tương đối cảm thấy chút ngượng ngùng. Dĩ nhiên, thật ra là ý của Trương Hiểu hỏi Đô Đô có phải là do bọn họ tìm người đẻ thay hay không.
Dương Hạo nhanh chóng gật đầu_: “Ừm, là của hai người bọn tôi…”
-“Tôi nhân tiện nói thôi.”_Vừa lúc Trương Hiểu đi tới bên cửa, mở cửa cho Vương Tuấn_: “Vương tổng a, mời vào mời vào, cái kia..,tôi đi ra ngoài trước. Xin lỗi không tiếp chuyện được, xin lỗi a.”
-“Không sao”_Vương Tuấn hướng gã lịch sự gật đầu.
Vương Tuấn trong tay đang ôm Đô Đô.
Vương Tuấn từng là đại thiếu gia này căn bản không biết dạng tư thế gì mới có thể ôm chính xác trẻ con, hiện tại lại nghiễm nhiên làm một người cha đủ tư cách rồi, bộ dạng ôm Đô Đô cũng không còn không được tự nhiên nữa.
Y đi tới, hướng Dương Hạo nhìn sang, vừa lúc cùng y nhìn nhau…
-“Đô Đô mới vừa rồi tìm không thấy em, khiến cho anh ôm con đến đây.”_Vương Tuấn sợ Dương Hạo mất hứng, vội vàng giải thích với hắn một phen.
Dương Hạo đứng dậy ôm Đô Đô qua, sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng một trận trầm mặc.
Vương Tuấn đi tới bên cạnh Dương Hạo, từ phía sau đem hắn cùng Đô Đô cùng nhau ôm lấy, cọ cọ vào mặt của hắn_: “Dương Hạo…”
Không biết có phải nguyên nhân vì đang ôm Đô Đô trong tay hay không mà Dương Hạo cũng không có đẩy y ra.
-“Thật lâu rồi không có ôm em và con như vậy… Đoạn thời gian này, không có hai người ở bên, cảm giác cái gì cũng thay đổi…”
Dương Hạo không có mở miệng, Đô Đô lại xoay người lại đưa tay ôm lấy Vương Tuấn_: “Cha…Baba…”
Một tiếng kêu cha của Đô Đô làm cho trong lòng Vương Tuấn một trận chua xót.
Thanh âm của Vương Tuấn có chút trầm xuống_:”Dương Hạo, nếu như em bây giờ còn không có cách nào tín nhiệm anh, vậy thì anh khẩn cầu em cho anh một cơ hội cuối cùng này để cho anh theo đuổi em thêm một lần nữa. Lần này, trong lòng anh những yêu thương đã qua cho đến theo đuổi bây giờ, toàn bộ cũng chỉ có một mình em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT