Hướng Hàm càng ngày càng ỷ lại hắn, hắn cũng không biết như vậy là tốt hay không nữa. Nhưng mà, ngoại trừ hắn ra, Hướng Hàm còn có thể dựa vào ai đây?

***

Bởi có mặt chị Trần nên Hướng Hạo không tiện cho Hướng Hàm vào phòng khách ngồi, đành phải mang cậu ra đằng sau chỗ nghỉ ngơi của công nhân. Mới gần đến giờ làm, phòng không có ai, Hướng Hạo để Hướng Hàm ngồi xuống rồi định đi thay quần áo, nhưng Hướng Hàm lại nắm chặt lấy tay hắn không buông.

“Làm sao vậy?” Một tay Hướng Hạo bị cậu nắm lấy, một tay nâng cằm cậu hỏi.

Hướng Hàm bướng bỉnh không chịu ngẩng lên, Hướng Hạo đành phải giữ chặt cằm cậu, từ trên cao nhìn xuống nói như ra lệnh “Ngẩng lên!”

Lúc này Hướng Hàm mới ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn long lanh ánh nước.

“Không vui à”, Hướng Hạo buông cằm cậu ra. Hắn cho rằng cậu không muốn nhìn thấy chị Trần, nhẹ giọng dỗ dành “Giữa trưa anh mang mày về nhà nhé?”

Chẳng ngờ vừa nói xong Hướng Hàm càng tủi thân hơn, nước mắt càng lúc càng nhiều, cảm tưởng chỉ cần chớp mắt liền rơi xuống.

“Nói gì đi cụ nội”, Hướng Hạo thở dài “Định mệnh đặt tên đến là hay, suốt ngày nước mắt ngắn nước mắt dài, anh mày đây có bao giờ biết khóc là gì đâu?”[1]

Hướng Hàm không hiểu ý của hắn, chỉ nghe hiểu câu đầu tiên, nắm chặt lấy ngón tay của hắn mở miệng “Em không muốn ở nhà một mình…”

Lúc này Hướng Hạo mới vỡ lẽ, hóa ra câu “Ngày mai là tự ở nhà một mình được rồi” đã dọa thằng nhóc này suýt khóc.

Hướng Hàm càng ngày càng ỷ lại hắn, hắn cũng không biết như vậy là tốt hay không nữa. Nhưng mà, ngoại trừ hắn ra, Hướng Hàm còn có thể dựa vào ai đây?

Hắn kề sát vào tai Hướng Hàm, ra bộ thần bí thủ thà thủ thỉ “Anh lừa bà ta đấy, ngày mai anh lại đưa mày đi!”

“Thật ạ?”

“Chứ còn sao nữa, không tin thì ngoéo tay.”

Hướng Hàm chẳng hiểu cái gì là ngoéo tay, Hướng Hạo kéo tay cậu, một tay còn lại nắm chặt lấy 4 ngón tay của cậu, chỉ để lại mỗi ngón út, xòe tay mình ra, nhanh như chớp dùng ngón út ngoéo lấy ngón tay cậu.

Hướng Hàm ngây ngốc nhìn hắn, bộ dạng mặc cho hắn muốn làm gì thì làm cũng được. Hướng Hạo cố gắng đè nén dục vọng muốn hôn lên đôi mắt đẫm nước kia, ép chính mình buông lỏng tay, lộ ra vẻ dịu dàng tươi cười hiếm có, đang muốn nói gì đó thì ở ngoài cửa lại vang lên tiếng bà chủ gọi to “Tiểu Hướng, ông chủ Vương đến rồi, xe sửa đã xong chưa vậy?”

Hướng Hạo đành xoa xoa tóc cậu, mặc quần áo lao động vào, đi ra ngoài.

Hôm qua xe của ông chủ Vương đã sửa xong, Hướng Hạo mang người thử xe xong một vòng rồi mới quay về giúp đồng nghiệp lắp ráp linh kiện, bù đầu không ngơi nghỉ lấy một giây một phút. Trong lúc hắn đang cho rằng chị Trần chắc chắn phải lợi dụng thời cơ, tìm ra lỗi của hắn, chẳng ngờ đâu đã chẳng có chuyện gì lại còn dặn hắn nghỉ ngơi một lúc, không biết trong bụng đang muốn toan tính cái gì.

Bận bận rộn rộn suốt từ sáng cho tới bữa cơm trưa nên Hướng Hạo chưa có thời gian đi xem Hướng Hàm, rửa xong tay liền vội vội vàng vàng chạy tới chỗ phòng nghỉ. Vài người đang cầm hộp cơm trên tay ăn, ở trước mặt Hướng Hàm cũng có một suất, chị Trần tách ra một đôi đũa duy nhất đưa cho cậu, cậu vừa nhìn thấy Hướng Hạo đã đứng vội lên, gọi lớn “Anh!”

“Ái chà chà, mau nghe xem”,  chị Trần kêu lên, “Hai anh em thân thiết ghê nhỉ!”

Hướng Hạo cười cười cho có, nói với Hướng Hàm “Đói chưa?”

Hướng Hàm gật gật đầu, nghĩ nghĩ rồi lại lắc lắc đầu.

Đồng nghiệp bên cạnh hai người, Trương Vĩnh bật cười, lớn tiếng nói “Thế rốt cuộc là có đói hay không hả, đói rồi thì bảo với anh mày đút cho mày ăn!”. Hướng Hạo giận đến tái mặt, lạnh lùng lừ mắt nhìn gã.

“Hừ…” Trương Vĩnh lầu bầu một tiếng, cúi đầu ăn cơm.

Chị Trần đưa chiếc đũa đến, chẳng biết giở chứng làm sao, hồi xưa thì sợ Hướng Hàm quấy rầy làm phiền, hôm nay thì ngược lại vô cùng nhiệt tình, thấy cậu không cầm đũa thì kéo tay cậu cầm.

Hướng Hàm không muốn chị ta kéo mình, né người về sau. Đúng lúc này, một bàn tay lớn nắm chặt lấy cổ tay chị Trần, âm thanh trầm trầm lạnh lùng của Hướng Hạo từ phía trên nói xuống “Chị Trần, mặc kệ nó, nó đói thì tự biết đường ăn.”

Chị Trần nhìn bàn bay với những khớp xương rõ ràng trên cổ tay mình, chầm chậm chớp mắt, một tay còn lại lợi dụng đặt lên tay hắn, mềm nhũn không xương sờ soạng.

Hướng Hạo còn chưa kịp phản ứng thì đã có người vậy mà còn nhanh hơn cả hắn, Hướng Hàm vươn tay đập bốp một cái vào mu bàn tay chị Trần, tiếng vang khiến cả phòng nghỉ đột ngột im bặt. Chị Trần kêu lên “A!” một tiếng, rút tay lại, tức lắm mà không nói gì được, gượng gạo cười cười, cuối cùng đứng lên rời đi.

Chị ta vừa đi, Hướng Hàm đã ngay lập tức nắm lấy tay Hướng Hạo, hai tay cầm chặt lấy tay hắn, khe khẽ trách móc “Sao anh lại kéo tay bà ta làm gì?”

Tuy rằng Hướng Hạo biết Hướng Hàm không có ý gì mờ ám, nhưng cổ họng hắn vẫn như bị siết chặt, cảm tưởng như thể Hướng Hàm vì hắn mà ăn giấm vậy. Nếu không phải vì họ đang ở chỗ làm thì Hướng Hạo chắc chắn đã hỏi Hướng Hàm tại sao mình lại không thể kéo tay người khác, nhưng bởi họ đang không ở nhà nên hắn chỉ có thể nắm chặt lấy tay Hướng Hàm trấn an, cố sức đem tay mình từ trong tay cậu rút ra. Đôi đũa duy nhất được chị Trần để lại trên bàn, Hướng Hạo lại lấy ra một đôi khác đưa cậu. Hướng Hàm nhìn hai tay trống không thì hơi ủ rũ, thoáng dừng lại một giây mới ngoan ngoãn im lặng ăn cơm.

Trương Vĩnh ăn xong, cầm hộp cơm rỗng ở sau lưng hai người nhìn tới nhìn lui, nhếch miệng cười xấu xa, chậc chậc vài tiếng, chép miệng nói “Đm ánh mắt chú mày cao quá nhỉ, ngay cả bà chủ mà cũng chẳng để vào mắt…”

Gã thấy Hướng Hạo tỏ vẻ dửng dưng có tai như điếc, nghĩ tới bình thường hắn đối với mọi người đều lạnh lùng hờ hững, nếu không phải có khuôn mặt đẹp trai thì dựa vào cái gì mà bà chủ nhìn trúng hắn cho được?

Trương Vĩnh ham mê bài bạc, 10 trận đánh thì 9 trận thua, một tí tiền kiếm được vốn dĩ chẳng đủ để gã tiêu xài. Bình thường hắn vô cùng ân cần với bà chủ, cứ như thể đang sợ người khác không biết gã có ý đồ xấu xa bẩn thỉu gì vậy. Gã thấy Hướng Hạo dám chẳng coi bà chủ ra gì, trong lòng vô cùng khó chịu, nhịn không nổi liền buột miệng thốt ra “Chị Trần í mà, vừa lẳng lơ lại vừa phóng khoáng, muốn tao trước thì chơi vài lần, sau lại lấy ít tiền tiêu xài, lại nói…”

Hướng Hạo đập mạnh đôi đũa lên bàn, Hướng Hàm thấy hắn quay đầu lại nhìn Trương Vĩnh, nép sát lại bên cạnh Hướng Hạo. Ngược lại, Trương Vĩnh sợ tới mức giật bắn cả mình, cầm hộp cơm đi ra ngoài, vẫn còn cố mặt trơ trán bóng lẩm bẩm những từ bẩn thỉu “Tao xem hai đứa mày cũng chỉ là đồ chơi bị chơi từ cửa sau…”

Gã còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng đũa văng mạnh trên nền đất, chưa kịp quay đầu thì lưng đã bị đạp thật mạnh, cả người văng thẳng ra ngoài, tới hai, ba mét mới nằm bẹp trên nền đất.

“A!” Hướng Hàm hoảng sợ hét to.

Nhưng như thế vẫn chưa xong, Hướng Hạo vừa quăng cả ghế, một chân đạp lên đùi gã, nghiến răng lạnh lùng nói “Đm mày lặp lại lần nữa cho bố mày nghe!”

Lúc này Trương Vĩnh làm gì còn nói được gì, đau đến nỗi trợn trừng cả mắt.

Mọi người nghe thấy tiếng động đều chạy tới, bị bộ dạng hung thần ác bá cùng đôi mắt đỏ ngầu của Hướng Hạo dọa cho sợ chết khiếp, nhất thời không ai dám đứng ra ngăn cản. Nhưng chính tiếng thét chói tai của Hướng Hàm khiến cho Hướng Hạo từ giận dữ u mê lấy lại tỉnh táo. Hắn hung dữ giẫm mạnh hai chân lên đùi Trương Vĩnh, khẽ chửi thề một tiếng, lướt qua gã đi về phía Hướng Hàm. Lúc này, đám nhân công mới vội tiến lên đỡ Trương Vĩnh.

Hai mắt Hướng Hàm trợn to bất động nhìn hắn, trong miệng hét lên âm thanh chói tai, thấy Hướng Hạo càng lúc càng tới gần mình, định ôm lấy cổ cậu thì xoay người muốn chạy, bị Hướng Hạo kéo vào trong lồng ngực, gò má áp sát vào ngực hắn. Ngay lập tức, tiếng hét im bặt rồi dần được thay thế bằng tiếng khóc khe khẽ nức nở nghẹn ngào, cậu thật sự bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho quá mức sợ hãi.

Hướng Hạo xúc động nhất thời đánh Trương Vĩnh, lúc này đây nghe thấy tiếng khóc của Hướng Hàm trong lồng ngực mình lại cảm thấy vô cùng hối hận, đáng lẽ ra không nên đánh trước mặt cậu. Hắn nhấc Hướng Hàm từ ghế lên ôm vào lòng, phía bên kia còn đang ầm ầm ĩ ĩ, trông thấy Hướng Hạo muốn bỏ đi thì vài người muốn ngăn lại, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn thì chợt nhớ tới chuyện hắn từng ngồi tù, chần chừ không dám làm gì nữa.

Hướng Hạo đón xe taxi, ôm Hướng Hàm ngồi vào trong xe. Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn đi nhìn lại hai người mấy lần thấy vô cùng quái lạ, bởi hai người lên xe mà có mỗi một người lộ mặt, người bị ôm chẳng nói một tiếng đem mặt chôn chặt trong lồng ngực người còn lại. Dù rằng không trông thấy rõ diện mạo, nhưng xem ra không phải một cậu bé, người kia lại cứ vuốt vuốt tóc đối phương, từng tiếng từng tiếng gọi khe khẽ tên người mình đang ôm.

Từ đằng sau xe có tiếng giục giã, tài xế mới nhanh chóng thu lại ánh mắt, tập trung lái xe.

“Anh ơi…” Cuối cùng Hướng Hàm cũng lên tiếng, bấu lấy ngực áo của Hướng Hạo, ngón tay gãi gãi lồng ngực hắn “Vì sao anh lại đánh nhau ạ?”

Nghĩ tới Trương Vĩnh là Hướng Hạo đã muốn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt không kìm được lóe lên sự tàn nhẫn. So với người khác, Hướng Hàm rất nhạy cảm nên hơi co rúm người lại một chút. Nhưng sự hung ác ấy dường như chỉ thoáng qua trong chớp mắt, khi cậu nhìn lại lần nữa thì nhìn thấy mắt Hướng Hạo vừa lấp lánh nước lại như thể đang phát sáng, tựa như sáng sớm tháng 6, vừa bước chân ra khỏi cửa thì gió nhẹ thổi qua, thổi thẳng tới cõi lòng.

“Anh không đánh nhau.” Hướng Hạo thờ ơ nói “Anh chỉ dạy cho hắn một bài học thôi.”

“Cái gì là dạy cho một bài học ạ?” Hướng Hàm ngốc nghếch hỏi.

Hướng Hạo hơi cau mày, không biết giải thích như nào cho cậu hiểu, ôm chặt cậu hơn một chút, nói bừa “Chính là làm việc xấu thì phải bị phạt.”

Tài xế không kiềm chế được quay đầu lại nhìn một cái.

Xe dừng tại đầu ngõ, Hướng Hạo kéo Hướng Hàm đang chìm trong suy nghĩ xuống xe. Lúc mở cửa xe, Hướng Hàm đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn “Nếu em làm chuyện xấu, anh cũng phạt em ạ?”

Hướng Hạo mở cửa nhà, ánh nắng chiếu vào trong phòng, có thể nhìn thấy những hạt bụi li ti trong không khí đang bay lững lờ. Hắn rót cốc nước cho Hướng Hàm uống.

Hướng Hàm vẫn cứ chăm chú nhìn hắn, dường như vẫn đang đợi hắn trả lời.

“Sẽ không.”

Ngay lập tức, mặt mày Hướng Hàm hớn ha hớn hở, uống xong một cốc còn đòi uống thêm cốc nữa.

Hướng Hạo lau chùi ghế trước mặt rồi ngồi xuống, Hướng Hàm cúi đầu nhìn hắn, đôi môi ướt át hơi mở ra, nhỏ nhẹ nói “Anh ơi, nước này sao lại ngọt vậy ạ?”

Hướng Hạo đang định bàn bạc với cậu chuyện quan trọng, nghe thấy cậu nói vậy liền ngạc nhiên “Sao lại thế được?”

“Thật mà”, Hướng Hạo nói “Anh nếm thử mà xem?”

Vừa nói xong thì rướn người lại ngậm lấy bờ môi Hướng Hạo.

Đây là lần thứ hai xảy ra tình huống này, Hướng Hạo vẫn không tránh đi, trong khoảnh khắc chớp mắt hắn và Hướng Hàm môi chạm môi, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất “Thật sự là rất ngọt.”

Hướng Hàm chỉ chạm nhẹ một chút rồi nhanh chóng lùi lại, lém lỉnh cười “Anh nói anh không phạt em rồi đó!”. Chỉ sau một giây đắc ý, cậu đã bị Hướng Hạo kéo qua, ôm sát vào lồng ngực, nghe hắn khàn khàn hỏi “Rốt cuộc mày có biết làm như này là có nghĩa gì không hả?”

Phần eo Hướng Hàm bị bắp đùi Hướng Hạo kẹp chặt. Tư thế này khiến cậu không thoải mái, theo bản năng giãy giụa, vô tình cọ xát tại phần phía dưới của Hướng Hạo, cọ được mấy cái đã khiến thằng em Hướng Hạo suýt nữa thì cứng lên. Hướng Hạo đành buông cậu ra, nắm lấy cằm cậu ép hỏi tới cùng “Biết hay không biết?”

“Làm vậy là có nghĩa gì ạ?” Hướng Hàm bắt lấy tay hắn, hỏi ngược lại.

Hướng Hạo chăm chú nhìn thẳng vào cậu, đối diện với hắn là ánh mắt ngây thơ không rành sự đời của Hướng Hàm. Trong ánh mắt cậu tràn đầy sự tin tưởng cùng dựa dẫm, khiến cho tay hắn không tự chủ mà thả lỏng, để Hướng Hàm chạy thoát ra ngoài.

Sau khi Hướng Hạo ngồi một lúc, dục hỏa trong lòng mới tan hết. Khi hắn quay đầu lại thì phát hiện ra thủ phạm vừa trêu chọc mình đã yên tâm ngủ say từ lúc nào chẳng biết.

Bộ dáng lúc ngủ của Hướng Hàm rất dịu ngoan, khác hoàn toàn với người lúc nãy còn gào thét vì sợ hãi. Sau khi quét hết suy nghĩ bậy bạ ra khỏi đầu, Hướng Hạo dần bình tĩnh tỉnh táo, lại bắt đầu nghĩ tới việc muốn nói với Hướng Hàm, rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Hướng Hàm ngửi thấy mùi đồ ăn liền tỉnh lại, cậu dụi mắt ngồi dậy, nhìn quanh phòng mà không thấy Hướng Hạo đâu, chậm chạp mò xuống được giường, đeo được xong đôi dép thì đã nhìn thấy Hướng Hạo cầm bình nước nóng đi vào.

“Anh!”

“Đồ ngốc, hớn hở cái gì”, Hướng Hạo cười cậu “Đến đây rửa tay.”

Hướng Hạo vui vẻ đi đến. Đến gần bàn, cậu nhìn thấy một túi to. Bên trong ngoài cơm ra còn có tokbokki[2], cậu thấy Hướng Hạo đang quay lưng về phía mình rót nước, lén lút định lấy tay trộm, ai dè Hướng Hạo như có mắt sau lưng, nói đều đều lạnh lùng “Mày khỏi cần phải ăn cơm nữa.”

Hướng Hàm rụt tay lại, từ sau lưng ôm lấy thắt lưng Hướng Hạo, nũng nịu thủ thỉ lấy lòng “Anh đừng phạt em nha.”

“Coi như học được thêm một từ mới”, Hướng Hạo nói “Đã từng nghe ‘được voi đòi tiên’ chưa? Mày chính là kiểu vậy đấy!”

“Cái gì vậy…” Hướng Hàm kéo dài thanh âm ra vẻ ta đây, Hướng Hạo rót xong nước, cậu cũng không chịu buông ra, xấu xa quấn chặt trên lưng hắn. Hướng Hạo đành phải ngồi như vậy cho cậu ôm, lấy khăn mặt cho cậu lau tay. Sau khi tự rửa sạch sẽ xong, hắn muốn đi ra ngoài đổ nước, quát “Buông ra.”

Hướng Hàm vừa buông hắn ra, lại y như cũ ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Hướng Hạo bất lực đành vừa để cậu ôm cứng quèo, vừa đi ra ngoài, vừa phải cẩn thận làm sao để không bị vướng vào chân của cậu. Vì tha lôi theo cậu mà hắn phải đi từng bước lúng túng vụng về. Ngược lại, Hướng Hàm lại cảm thấy thú vị, lầy lội ôm rịt lấy hắn, xấu tính mặc kệ hắn tha lôi mình, đi theo từng bước chân hắn, còn cố ý giẫm lên gót chân Hướng Hạo, để đến khi nghe thấy Hướng Hạo tức giận quát ầm lên thì lại bật cười từng tiếng lanh lảnh.

Cả một buổi chiều, Hướng Hạo đau hết cả đầu nghĩ về bệnh tình của Hướng Hàm, lúc này nghe thấy tiếng cười vui sướng của cậu mới cảm thấy lòng dịu đi một chút. Một tay hắn cầm chậu, một tay đè chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn đang ôm lấy lưng mình, cố gắng không để cho cái tên ngốc đang ôm lấy mình bị ngã sấp xuống.

Lôi lôi kéo kéo một hồi khiến hai người mất gấp 3 thời gian lấy nước bình thường, lúc trở về thì trên trán cả hai đã túa mồ hôi. Nghe tới ăn cơm Hướng Hàm mới buông Hướng Hạo ra, vội vàng ăn linh tinh, cũng chẳng hỏi sao mình có ngủ một giấc mà thời gian đã trôi tuột tới lúc ăn cơm tối.

Hướng Hàm có cảm giác mình đã ngủ nguyên một buổi chiều, Hướng Hạo gọi cậu, cậu cũng không tỉnh. Lúc này, Hướng Hạo thấy cậu sức lực dồi dào, tươi vui hớn hở mới bớt lo lắng. Không muốn để Hướng Hàm ăn quá nhiều tokbokki, trước khi Hướng Hàm kịp giải quyết nốt chỗ bánh còn lại, Hướng Hạo đã nhanh nhẹn chén sạch, khiến lúc Hướng Hàm vươn tay đến lấy thì chỉ còn lại cái hộp không.

Hướng Hàm nhìn chiếc hộp chỉ còn nước nhỏ giọng lẩm bẩm “Hết rồi…”

“Ừ”, Hướng Hạo ăn một miệng nghẹn ứ, ngắc ngứ đáp “Tiếc à?”

Hướng Hàm lắc đầu, rất hào phóng không tị nạnh với hắn.

Thực ra, Hướng Hạo không thích mấy thứ đồ ăn vặt như này, cố gắng lắm mới nhai xong, cốc cốc thái dương Hướng Hàm, nói muốn bàn với cậu một chuyện.

“Có chuyện gì ạ?” Hướng Hàm ra dáng, giọng điệu khẩu khí y như ông chủ tai to mặt lớn.

“Mày có muốn đổi chỗ ở hay không?”

“Được ạ.” Hướng Hàm nói thờ ơ như thể không có chuyện gì.

“Được luôn hả?” Hướng Hạo nói “Anh đem bán mày đi có được hay không?”

“Không được ạ”, Hướng Hàm nghiêm túc nói.

“Mày cũng tỉnh ra phết đấy chứ nhỉ”, Hướng Hạo cười “Đổi chỗ ở, tức là không ngủ ở trong đây nữa, có muốn vậy không?”

“Không ở trong này nữa ạ”, Hướng Hàm chầm chậm quay đầu lại, bán tín bán nghi hỏi hắn “Thế thì đi chỗ nào ạ?”

Chú thích: 

[1]. Về tên cả 2, đoạn mà Hướng Hạo nói “Định mệnh đặt tên đến là hay, suốt ngày nước mắt ngắn nước mắt dài, anh mày đây có bao giờ biết khóc là gì đâu?”, giải thích như này: cả Hướng Hàm (向涵) và Hướng Hạo (向浩) tên đều có bộ ba chấm thủy 氵(dị thể: 水), có nghĩa là nước. Ở đây ý là tên cả 2 người đều có bộ này nhưng ngược lại với Hướng Hàm suốt ngày khóc lóc (ra nhiều nước mắt – nước) thì Hướng Hạo chẳng bao giờ khóc.

[2]. Tokbokki (Tteokbokki)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play