Cho tới ngày hôm nay hắn mới hiểu rõ, tình yêu của hắn dành cho Hướng Hàm e rằng còn chẳng bằng một phần mười tình yêu mà cậu dành cho hắn.
***
Sáng sớm hôm sau trời mưa, Hướng Hạo đưa Hướng Hàm đến bệnh viện lấy kết quả.
Bác sĩ họ Diệp nhìn khá nghiêm túc. Hướng Hàm sợ người lạ, ngồi sát lại với Hướng Hạo, rụt rụt rè rè nhìn bác sĩ Diệp. Ông cầm hai tờ giấy đưa Hướng Hàm, nhìn cậu cúi đầu nghịch mới lấy tấm phim CT dán lên bảng sáng[1], nói với Hướng Hạo “Tình trạng bệnh của em cậu… khá là phức tạp.”
Lòng Hướng Hạo nặng trĩu lo lắng.
“Cuối năm trước, em cậu đã từng bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, não bị tổn thương nặng. Vậy nên, mới đầu chúng tôi cho rằng hiện tượng mất trí nhớ cùng giảm trí thông minh là kết quả để lại do vết thương ở não và tổn thương tâm lý. Nhưng cậu nhìn đây” – bác sĩ Diệp chỉ vào CT – “Phần não bị sưng chỉ có một phần này, kích thước rất nhỏ, có điều lại nằm ở vị trí bị che khuất, khá khó phát hiện, các thiết bị máy móc kiểm tra phổ thông không thể tìm thấy. Độ khó của ca phẫu thuật không lớn, chỉ đành tiếp tục quan sát, theo dõi đợi xem khả năng tự phục hồi sau phẫu thuật thế nào…”
“Nói cách khác, những biểu hiện hiện giờ của em cậu xác suất rất lớn chỉ đơn giản là do phản ứng hậu phẫu. Bệnh viện của chúng tôi đã tiếp nhận rất nhiều ca bệnh, em trai cậu chính là trường hợp nghiêm trọng nhất, thật sự rất khó để điều trị.” Bác sĩ Diệp khéo léo xoa dịu “Cũng không phải không có khả năng chữa khỏi…”
“Anh nhìn này!” Hướng Hạo nãy giờ vẫn đang chăm chú gấp giấy đột ngột ngẩng đầu la lên, cầm trong tay tờ giấy được gấp thành nhiều nếp giơ lên phía trước mặt Hướng Hạo “Đẹp không ạ?!”
Từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra, Hướng Hàm ôm chặt lấy cánh tay Hướng Hạo, cẩn thật dè dặt ngửa mặt quan sát sắc mặt hắn, lông mày nhíu chặt, khờ dại hỏi “Anh ơi, anh sắp khóc ạ?”
“Không đâu…” Hướng Hạo khốn khổ nói, mắt rát buốt đau đớn. Hắn kéo Hướng Hàm ngồi xuống ghế ở hành lang, cưng chiều chỉnh chỉnh lại tóc hai bên tai cậu. Động tác của Hướng Hạo rất nhẹ nhàng, giống như Hướng Hàm là một chú chim sẻ bé nhỏ, chỉ cần dùng sức mạnh một chút là sẽ vội bay đi.
“Hàm Hàm”, Hướng Hạo vô cùng dịu dàng gọi cậu, đợi tới khi cậu quay lại nhìn mình mới nói tiếp “Chúng ta… ở trong này một thời gian được không? Tạm thời chúng ta không về nhà, anh cũng ở đây.”
Không quay về nhà sao? Hướng Hàm cắn chặt môi dưới, nhưng cậu nhớ bút vẽ của cậu, nhớ xích đu, muốn được nói chuyện với ông bà. Cậu lưỡng lự nhìn Hướng Hạo, mắt Hướng Hạo đỏ au, cậu không muốn anh mình khóc, đáng lẽ ra cậu nên ngoan ngoãn nghe lời mới phải.
Hướng Hàm nghe theo, gật gật đầu.
Hướng Hàm vào một bệnh viện thuộc Giang Thành, tiến hành ca phẫu thuật nhỏ, loại bỏ phần não bị sưng, sau đó năng lực, trí tuệ cũng không có chuyển biến đáng kể, tất cả đều y chang lời bác sĩ Diệp đã nói.
Vào một ngày trong tháng Bảy, Hướng Hạo quay lại Xương Châu lấy đồ đạc. Lúc mở cửa, hắn nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi đang ngồi trong sân. Hướng Hạo tưởng đó là người nhà của hai ông bà, gật nhẹ đầu định đi qua, thì người đàn ông bỗng đứng lên.
Đúng lúc này, cụ ông vừa từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Hướng Hạo thì lập tức gọi hắn tới bảo “Ông đang định gọi cho cháu, nhanh nhanh tới đây, thầy của Tiểu Hàm đến đấy.”
Người đàn ông trung tuổi đi đến, lịch sự vươn tay về phía Hướng Hạo, nói “Chào cậu, tôi họ Phương, là hướng dẫn tiến sĩ của Hướng Hàm.”
Hướng Hạo không kìm được mà giật cả mình.
Hướng Hàm sau khi tốt nghiệp chính quy thì đến đảo Hồng Kông học. Xương Châu là thị trấn ở lục địa, đường đến đảo Hồng Kông rất xa. Ấy vậy mà người này đặc biệt lặn lội từ đảo Hồng Kông tới tận đây, Hướng Hạo nhất thời cảm thấy không thể tin được. Nhưng biểu cảm lo âu, sốt ruột của người đàn ông trước mặt hắn lại vô cùng chân thật, hắn nghĩ đi nghĩ lại, mình cùng Hướng Hàm nghèo rớt mồng tơi, ai thèm lừa bọn họ làm gì?
Hướng Hạo bắt tay người đàn ông, cầm lấy danh thiếp của ông, vừa mới kịp nhìn thấy hai chữ “Giáo sư” thì giáo sư Phương đã vội nói “Tôi nghe nói Tiểu Hàm nằm viện tại Giang Thành, tôi có thể đi thăm nó không?”
Hướng Hạo cùng giáo sư Phương ngồi tàu cao tốc đến Giang Thành, trên đường đi ông nói rất nhiều. Giáo sư Phương nói nửa năm trước ông tới Châu Âu thực hiện hạng mục, sau khi về nước thì không liên lạc được với Hướng Hàm, hỏi thăm qua nhiều người, mãi mới biết được chuyện của cậu.
“Đứa bé Hướng Hàm này, thật sự số quá khổ mà”, giáo sư Phương nói “Tôi với Hướng Hàm là thầy trò 5 năm liền, trong quãng thời gian ấy chưa từng thấy nó nghỉ ngơi được một ngày… bất kỳ dự án, hạng mục nào đều nhận, xấu có tốt có, giá trị có mà vô giá trị cũng có, thậm chí còn đi làm gia sư ở vài chỗ…” Ông thở dài, nói tiếp “Tính cách Hướng Hàm vừa khép kín lại vừa bướng bỉnh, chúng tôi chỉ biết nó thiếu tiền, hỏi nó có khăn gì không thì nó nhất quyết chẳng nói, chỉ đành chú ý, giúp nó tìm những hạng mục và dự án có nhiều vốn, thi thoảng lấy cớ này cớ khác mời nó ăn bữa cơm mà thôi.”
Hướng Hạo nhớ tới những tờ giấy vay tiền kia, khàn giọng nói “Hướng Hàm thay cháu trả nợ…”
Giáo sư Phương kinh ngạc nhìn hắn, rất lâu sau bình tĩnh lắc đầu “Trước đây, rõ ràng nó có cơ hội được giữ lại trường nhưng lại quyết định từ bỏ, chúng tôi biết nó muốn đến Xương Châu làm việc đều vô cùng kinh ngạc. Cũng chẳng phải thị trấn nhỏ không tốt, tuy nhiên với điều kiện của nó mà nói, thì thật sự đáng tiếc và thiệt thòi. Hướng Hàm học hành vất vả nhiều năm như thế, khổ cực nỗ lực bao nhiêu như vậy, không đáng chỉ được có thế, mọi người chúng tôi đều không hiểu nổi, rốt cục vì sao nó lại làm thế… Hôm nay đến Xương Châu, tôi nghĩ có lẽ mình đã biết lý do là gì.”
Hướng Hạo không biết còn có chuyện như vậy, lặng câm thật lâu không thốt nên lời.
Tình nghĩa của Hướng Hàm quá sâu nặng, sâu nặng đến mức Hướng Hạo không thể không nghi ngờ tất cả có phải đều là hắn tự mình đa tình hay không. Hắn nhớ rõ, từ nhỏ Hướng Hàm đã vô cùng hiếu chiến hiếu thắng, cậu không giỏi thể dục, có khoảng thời gian, sáng sớm 5 rưỡi mỗi ngày đều tăm tắp dậy tập chạy dài nâng tạ, nhờ đó mà kiểm tra bổ sung thể dục giữa kỳ đạt được thành tích rất cao. Một Hướng Hàm như thế, vậy mà chỉ vì hắn mà đến thị trấn nhỏ bé như Xương Châu.
Cho tới ngày hôm nay hắn mới hiểu rõ, tình yêu của hắn dành cho Hướng Hàm e rằng còn chẳng bằng một phần mười tình yêu mà cậu dành cho hắn.
Gần đây, Hướng Hàm bắt đầu tiến hành tiến trình trị liệu tâm lý, lúc Hướng Hạo cùng giáo sư Phương đến nơi thì cũng đúng lúc trị liệu kết thúc, cảm xúc của cậu không ổn định cho lắm. Cậu không nhớ được những chuyện trước đây, tất nhiên cũng không nhớ được giáo sư Phương là ai. Nhìn thấy có người lạ đi vào, Hướng Hàm không nói gì liền xoay người nằm bò ra giường.
Hướng Hạo đánh vào mông cậu bắt cậu đứng lên, cậu vẫn y như cũ chẳng nhúc nhích, Hướng Hạo đành phải quay lại cười xin lỗi với giáo sư Phương.
Giáo sư Phương lắc đầu tỏ ý không sao, nhẹ nhàng đi đến bên giường, lấy điện thoại di động ra, híp mắt gõ gõ một lúc, tiếng nhạc từ loa truyền ra ngoài.
Tai Hướng Hàm động đậy cực khẽ, người vẫn nằm im như cũ, cho đến khi khúc nhạc chấm dứt, một giọng nam bình thản cất lên, cuối cùng cậu nghiêng mặt lộ ra một con mắt, tò mò nhìn giáo sư Phương.
Ba người chẳng ai nói gì, lặng lẽ nghe tiếng nhạc, một khúc nhạc nữa vừa kết thúc, Hướng Hàm ngồi dậy, cười với giáo sư Phương, khẽ khàng hỏi “Đây là cái gì ạ?”
“Nghe có hay không?”, giáo sư Phương hỏi.
Hướng Hàm gật gật đầu.
Mở lại lần nữa, Hướng Hàm càng thân thiết hơn với giáo sư Phương, cậu ngồi sát vào cạnh ông, cùng nhìn vào di động, cũng chẳng biết có hiểu gì hay không, chỉ vào di động, muốn giáo sư mở cho mình nghe đủ các thể loại nhạc.
Hướng Hạo đứng bên cạnh, nhìn bộ dáng khi cậu bên cạnh giáo sư Phương, giật mình phát hiện ra cảnh tượng ấy vô cùng lạ lẫm. Khoảnh khắc Hướng Hàm ở cùng bạn học sẽ có bộ dạng như nào? Khi cùng một chỗ với thầy cô giáo, đồng nghiệp sẽ ra sao? Có lẽ nào cũng lạnh nhạt hờ hững, thi thoảng sẽ có lúc tinh quái lém lỉnh? Có phải chăng, khi cậu nhìn ai đó, dù chẳng nói lấy một câu nhưng đối phương vẫn sẽ không kìm được mà sẵn sàng làm tất cả những gì cậu muốn?
Hướng Hạo cố gắng nhớ lại, nhớ đến có một năm, hắn bị cha mẹ kéo đi tham gia lễ khai giảng cấp III của Hướng Hàm. Khi đó, cậu đại biểu cho toàn bộ học sinh mới phát biểu trước toàn trường. Cậu mặc âu phục, thắt cà vạt, tóc cùng đôi mắt đen nhánh, căng tràn sức sống, tự tin đến thế, giống như cây bạch dương[2] thẳng tắp cao vút, xứng đáng với hết thảy lời ca tụng, ngợi khen.
Hắn cùng Hướng Hàm lớn lên, hiểu rõ sở thích của Hướng Hàm, luôn sẵn sàng thỏa mãn tất cả mong muốn của cậu, nhưng lại chưa từng thật sự chú tâm tìm hiểu cuộc sống sinh hoạt của cậu. Thanh xuân của hắn, đã phí hoài hết trong những tháng ngày nổi loạn, phản nghịch. Trong lúc hắn điên cuồng tận hưởng cơn hoan lạc, chìm đắm trong những đêm trắng ở quán bar, Hướng Hàm đang làm gì, hắn chẳng hay chẳng biết. Có phải cậu đang mòn mỏi đợi hắn về nhà? Có phải cậu đang ngây người nhìn ảnh chụp của hắn trong cuốn sách?
Hướng Hàm vì hắn mà làm nhiều thứ đến thế, ấy vậy mà hắn lại hoàn toàn chẳng hay biết gì, hết thảy đều đã bị chính hắn phá hoại. Hướng Hàm tốt đến như thế, nhưng lại chỉ vì sự ngu xuẩn, hành động rồ dại của hắn mà phải trả giá, ăn đắng uống khổ. Nếu như không vì hắn, Hướng Hàm sẽ không bao giờ phải rơi vào tình cảnh lưng đeo cùm nợ, sẽ không từ bỏ công việc danh giá, và thậm chí cũng sẽ không có mặt ở quốc lộ Xương Châu, không mất đi cha mẹ, không trở thành một kẻ ngu ngốc khờ dại như bây giờ.
Nếu như không có hắn, Hướng Hàm sẽ sống một cuộc sống thật hạnh phúc, sẽ không phải vì một kẻ khốn kiếp như hắn mà đánh cược tương lai của chính mình, trả giá nhiều như thế.
Hướng Hạo rời khỏi phòng bệnh.
Tâm trạng của hắn đã bị thả trôi ngoài khung cửa sổ, hoàn toàn mờ mịt hỗn loạn.
Hướng Hạo đứng ở sau phòng bệnh một lúc thật lâu, cảm xúc ổn định lại mới quay vào phòng bệnh. Hướng Hàm đang lấy chuối từ trong ngăn kéo ra, muốn mời giáo sư Phương ăn. Ông không ăn, cậu liền nghiêm chỉnh trịnh trọng cầm một quả chuối, lột vỏ ra ăn một miếng, rất nghiêm túc, thành thật nói với ông “Rất ngọt ạ, bác còn không ăn là cháu ăn hết đấy.”
Giáo sư Phương đành ăn nốt nửa quả chuối còn lại với cậu. Vào buổi tối, lúc ông chuẩn bị về, cậu giữ lấy đầu gối ông, hỏi “Bác sẽ còn đến chơi với cháu chứ?”
“Có chứ”, giáo sư Phương nói “Ngày mai bác lại đến.”
Hướng Hạo đưa giáo sư Phương đến khách sạn, lúc đi qua công viên nhỏ, ông dừng lại, hỏi hắn có thể ngồi với mình một lát không.
Chạng vạng tối, trời đổ mưa nhỏ, nước mưa cuốn trôi hết tàn dư oi bức, gió đêm thổi tới, mang theo sự mát mẻ khoan khoái. Hai người ngồi trên ghế dưới giàn nho, giáo sư Phương thở dài, rồi bỗng nhiên nở nụ cười, vui vẻ nói với hắn “Hướng Hàm so với cháu ngoại tôi thì còn nghe lời hơn nhiều.”
Hướng Hạo nghĩ tới bộ dáng của Hướng Hàm, hơi nâng khóe miệng, nhưng nụ cười ấy chỉ lóe qua trong chớp mắt, còn chưa kịp hình thành thì đã tan thành hư không.
Hai người đều chẳng nói gì, trong lòng mỗi người đều chất chứa trĩu nặng tâm sự riêng. Một lúc lâu sau, giáo sư Phương mở lời, phá vỡ sự im lặng “Bệnh của Tiểu Hàm… Bác sĩ nói sao?”
Mấy ngày nay, Hướng Hạo vẫn luôn cố gắng trốn tránh, không nghĩ tới chuyện này. Hắn nhìn chằm chằm các ngón tay mình đang đan vào nhau, trong mắt hiện lên sự đau đớn khôn nguôi, nói giọng khàn khàn “… Có khả năng sẽ chữa khỏi, nhưng vẫn phải xem sau này tình hình ra sao.”
Giáo sư Phương im lặng, một lúc thật lâu sau vỗ vỗ trên bả vai hắn.
Tiễn giáo sư Phương về khách sạn, Hướng Hạo quay lại bệnh viện.
Bác sĩ Diệp khích lệ Hướng Hàm vẽ nhiều hơn, Hướng Hạo liền mua cho cậu màu và bút nước cùng với vở vẽ, thắp một chiếc đèn bàn nhỏ, để cậu vẽ trên bàn ăn cơm. Ngoài vẽ người que hình que diêm, Hướng Hàm còn muốn Hướng Hạo dạy mình vẽ con mèo nhỏ. Hướng Hạo vẽ một con mèo nhỏ lười biếng nằm co tròn phơi nắng, Hướng Hàm nhìn thích ơi là thích. Nhưng bức tranh khá phức tạp, cậu vẽ không đẹp, gần đây vì cảm xúc quá thất thường, mới sáng ra còn vì chuyện này mà khóc một trận.
Màn đêm buông xuống, Hướng Hạo ngồi trên giường cạnh cậu, từ sau lưng nắm lấy tay phải của cậu, dắt tay cậu đưa những nét bút vẽ một hình tròn rất lớn, sau đó bên trong hình tròn đó, vẽ tiếp hai hình bầu dục dẹt dẹt, bên trong hình bầu dục lại vẽ những khoanh tròn nhỏ. Tiếp đấy, ở giữa hình tròn lớn vẽ một hình tam giác ngược, sau đó vẽ 3 nấc tạo thành cái miệng xinh xắn, cuối cùng ở hai bên cái miệng vẽ 3 sợi cong cong, Hướng Hàm sung sướng ngạc nhiên reo lên: “Là con mèo!”
“Đúng rồi.” Hướng Hạo nắn nắn phần thịt mềm mại ở sau cổ, làm cậu quay về phía sau ngửa cổ bật cười.
Đầu con mèo vẽ rất đơn giản, Hướng Hàm học theo vẽ lại. Khi vẽ, cậu luôn rất nghiêm túc, những ngón tay cầm chặt chiếc bút, vì dùng lực mạnh mà đỏ cả lên, giống như đang làm một việc trọng đại. Hướng Hạo nhìn góc mặt nghiêng của cậu, vô thức say mê xuất thần từ lúc nào chẳng hay.
Hướng Hàm đang vẽ thì đột ngột dừng lại, ngẩng đầu quay mặt về phía cửa kêu lên “Chào bác!”
Theo hướng nhìn của cậu, Hướng Hạo quay đầu lại thì thấy giáo sư Phương ở cửa phòng bệnh, tay vịn chặt lấy cửa, thở hổn hển, kính mắt cũng chẳng đeo, kích động nói “Tôi có một tin tốt!”
Chú thích:
[1]. Bảng sáng dán CT: