Vốn chạy đến để hóng náo nhiệt nên chẳng ngại chuyện lớn, bọn họ đều là mấy đệ tử của Hạ Phong, bên người chẳng có lấy một bóng pháp khí, luôn tồn sẵn tâm lý vừa ước ao vừa đố kị lại ganh ghét với đệ tử Cực Phong và Thượng Phong.
Họ cứ tưởng rằng xem Thẩm Tiêu Vân bị chế nhạo, nào ngờ lâm thời lại đổi thành Công Tôn Quý. Nhưng cũng chả sao, dù sao thì cũng là mấy tên quỷ đáng ghét có tý tài trí hơn người, tất cả mọi người tỏ vẻ: ta sẽ không bên trọng bên khinh.
“Bên cạnh Công Tôn sư huynh không phải có hai mươi lăm cái pháp khí à? Sao bây giờ đến một cái bóng cũng không thấy đâu ha!”
“Lại nói… Các ngươi đã ai nhìn thấy pháp khí đi theo Công Tôn sư huynh chưa?”
“Ha ha, Công Tôn sư huynh vừa rồi còn có thể nói câu: Nếu sư đệ không tìm được pháp khí, sư huynh ta không ngại tặng đệ một cái…”
“Thế này thì khó xử rồi.” Người nọ cười khẩy, “Mình còn không có còn muốn tặng người khác… Tư chất sư huynh thế nào ta không biết, tinh thần quên mình vì người thực đáng khen ngợi!”
Lại có người tiếp lời: “Hai mươi lắm cái… chậc chậc… nói thiệt cho các ngươi biết nhé, kỳ thực bên người ta có hai trăm năm mươi cái, tiếc rằng… phàm phu tục tử như các ngươi không thấy được, ha ha ha!”
Lời này vừa nói ra, cả đám cười phá lên.
Công Tôn Quý giận đến mức trán nổi đầy gân xanh, hắn hao hết tâm tư, còn chưa bước vào Tàng Bảo Các đã bắt đầu tính kế, cứ tưởng rằng không một khe hở, kết quả gần đến cuối lại bị người phản đâm cho một đao! Thực đáng ghét!
Pháp khí của hắn tại sao lại biến mất, tạm thời Công Tôn Quý chưa làm rõ được, nhưng chuyện kiểu này cũng không phải không làm được.
Suy cho cùng hắn có thể khiến cho Thẩm Tiêu Vân tạm thời cách biệt với pháp khí, người khác có thủ đoạn gì khác không cũng khó mà nói.
Nhưng chẳng sao cả, tư chất của hắn là thực sự, pháp khí biến mất thì có làm sao? Chỉ cần đổi sang một chỗ khác, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể hấp dẫn đến càng nhiều pháp khí hơn!
Nhưng Thẩm Tiêu Vân thì không như vậy được, dược hiệu kia chí ít còn nửa canh giờ, chỉ cần ở trong khoảng thời gian này, Thẩm Tiêu Vân sẽ bị pháp khí một mực chán ghét, không cái nào muốn đến gần hắn!
Nét mặt Công Tôn Quý bình tĩnh trở lại, nhìn Thẩm Tiêu Vân nói: “Có lẽ là do vị trí này, Tàng Bảo Các quả thực có vài địa điểm pháp khí e ngại, không muốn đến gần. Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi, tranh thủ thời gian tìm pháp khí thích hợp.”
Cuối cùng Thẩm Tiêu Vân cũng chịu mở miệng: “Các huynh cứ đi đi, ta ở lại đây chờ người.”
“Thời gian còn lại cũng không nhiều.” Công Tôn Quý bày ra dáng vẻ dịu dàng, nhã nhặn nói, “Nhanh chóng tới nơi thích hợp tìm pháo khí mới là đúng lý, đệ ở lại chờ người, bằng hữu của đệ tới cũng không thấy pháp khí, chẳng phải là cũng lãng phí thời gian ư?”
“Không sao.” Thẩm Tiêu Vân vẫn cố chấp nói, “Ta và hắn đã giao hẹn rồi.”
Mắt thấy hắn cứng đầu không nghe, Công Tôn Quý nháy mắt với người phía sau, người nọ lập tức hiểu ý, khẽ xê dịch vị trí, lẫn vào đám quần chúng vây xem hét lên: “Thẩm Tiêu Vân chẳng lẽ quả thực chỉ là hư danh thôi sao?”
“Nơi này không có pháp khí, còn không mau đổi địa điểm, cứ ở đây làm gì?”
“Có lẽ sợ bị mọi người phát hiện kì thực tư chất của hắn kém cỏi, kém đến nỗi ngay cả pháp khí hạ phẩm cũng không coi hắn ra gì!”
“Ta thấy nha, trước đây không phải là hắn không muốn đến Cực Phong, mà là không dám. Phỏng chừng cái danh hiệu này là đồn hão, tài nguyên của Thẩm gia không ít, lại chỉ có một đứa con trai, khẳng định ra sức tâng bốc, khó đảm bảo sẽ không thổi phồng.”
“Có lý! Tám phần mười là sợ bị Cực Phong vạch trần, cho nên tự động lựa chọn Khí Phong!”
“Ai yô, cần gì đến mức đó chứ.”
Có người cỗ ý dẫn dắt, ngôn ngữ càng ngày càng khó nghe, sắp sửa lên đến vấn đề nhân cách.
Công Tôn Quý lại bổ thêm một đao: “Các đệ không nên nói vậy, tư chất của Thẩm sư đệ rõ như ban ngày, đợi rời khỏi đây, pháp khí sẽ chứng minh tất cả!”
Lời nói này, có vẻ như nếu Thẩm Tiêu Vân không đi cùng hắn, thì chính là thừa nhận bản thân từ trước đến nay đều rất tầm thường, chỉ là hư danh hão Thẩm gia thổi phồng lên mà thôi…
Vầy cũng hơi khó nhẫn nhịn rồi, tất cả mọi người đang chờ Thẩm Tiêu Vân rời đi cùng Công Tôn Quý, sau đó tiếp tục xem náo nhiệt. Nhưng khiến người ta ngoài ý muốn là Thẩm Tiêu Vân chỉ nhíu nhíu mày, gần như là bướng bỉnh nói: “Ta như thế nào, không cần bất cứ ai chứng minh, ta muốn ở lại đây, các ngươi tùy ý.”
Đã bị khiêu khích đến vậy, lại vẫn có thể bình tĩnh, Công Tôn Quý nhướng mày: Lẽ nào tiểu tửu này biết mình bị bỏ thuốc? Không thể, đây vốn cũng không coi là thuốc, nó vô hại với người, nhưng lại vô sắc vô vị, dính vào quần áo cùng lắm là khiến pháp khí chán ghét, không có tác dụng phụ.
Nít hôi như Thẩm Tiêu Vân, sao có thể phát hiện được?
Công Tôn Quý đang suy nghĩ nên làm thế nào để kéo Thẩm Tiêu Vân đi, lại chợt nghe phía sau có tiếng hô lớn: “Ở kia có nhiều pháp khí quá!”
Công Tôn Quý ngẩn ra, quay đầu thấy chỗ cách hắn tầm bốn năm trượng quả nhiên có không ít pháp khí như ẩn như hiện! Đến được đây quả không uổng công, lòng hắn mừng thầm, rốt cuộc đã tìm được cơ hội để chứng minh thực lực của mình!
Quần chúng gặm dưa(*kiểu kiểu hóng chuyện á) đến Tàng Bảo Các không phải chỉ đơn thuần để gặm dưa, mục đích của bọn họ cũng là pháp khí, nên khi nghe thấy như vậy liền ném dưa, cuống cuồng lao đi.
Nhưng những pháp khí kia rất kiêu ngạo, nhìn thấy một đống người chạy tới, thì lại bay lên càng cao, đám này rõ ràng chỉ là loại hạ hạ phẩm, thế mà cứ coi mình như thiên tài địa bảo, nhìn bao quát đám “Phàm nhân” bên dưới, chọn ba lấy bốn.
Công Tôn Quý khẽ cười, biết chỉ cần mình vừa đến, những pháp khí này lập tức sẽ từ từ hạ xuống, bay quanh quẩn mình.
Mắt thấy sắp được mở mày mở mặt, Công Tôn Quý liếc Thẩm Tiêu Vân, giọng nói hờ hững: “Sư đệ không muốn rời đi, vậy cứ ở chỗ này, ta đi chọn mấy cái pháp khí phù hợp đây.”
Nói xong hắn cất bước đi tới.
Tô Hàn đã chờ nửa ngày, nếu hắc bạch song sửu đã có thể chấn nhiếp pháp khí thì tự nhiên cũng có thể hiệu lệnh pháp khí, mới rồi hắn để cho bạch kiếm đi dẫn một đống pháp khí đến, chỉ chờ Công Tôn Quý mắc câu.
Do tiếng huyên náo phía trước quá lớn, cho nên càng hấp dẫn đông người tới hơn. Vốn mọi người đến để tìm pháp khí, nhìn thấy nhiều pháp khí trôi nổi trên không trung như vậy, ai cũng thèm đỏ mắt, ra sức dùng hết bản lãnh của mình, thiếu điều chế ra cái thang người, leo lên bắt pháp khí!
Công Tôn Quý từ tốn đền gần, khóe miệng vẫn mỉm cười, dáng đi ưu nhã, bạch sam đại biểu cho đệ tử Thượng Phong khẽ bay bay, quả thực phong lưu phóng khoáng, khiến người ta chú ý không thôi.
Hắn vừa đến gần, lập tức có người thở dài nói: “Người so với người tức chết người, tư chất Công Tôn Quý tuyệt hảo, không hề kém cạnh đệ tử Cực Phong, hắn tới rồi, những pháp khí này khẳng định sẽ coi thường chúng ta.”
Lập tức, người người thở dài thườn thượt.
Nhưng đúng lúc này! Đúng giờ phút này! Một màn khiến cằm mọi người rơi bộp xuống đất đã ra đời.
Khi Công Tôn Quý bạch y tung bay mặt mày tự tin phơi phới tới dần pháp khí… đột nhiên “viu” một tiếng, hơn mười pháp khí với các chủng loại bất đồng như nhìn thấy quỷ, lập tức lui về sau ba trượng!
Mợ nó thế này là sao?
Không chỉ Công Tôn Quý sửng sốt, vòng người xung quanh cũng trợn tròn mắt lên.
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Mặt Công Tôn Quý hơi tái đi, hắn cố gắng giả vờ trấn định lại tiếp tục tiến lên phía trước.
Vừa tới gần, chỉ còn cách vài thước, đám pháp khí kia lại lập tức như trốn ôn dịch, “viu viu viu” bay ra xa hai ba trượng!
Công Tôn Quý đứng lẻ loi bên đó, đằng trước là pháp khí quăng hắn như đôi giày rách, phía sau là đám đệ tử Trung Hạ Phong đang trợn mắt há mồm… hắn bị kẹp ở giữa, như một thằng đần.
Như muốn thêm dầu vào lửa, có người xì xầm: “Thế này, thế này… cũng khoa trương quá đi, tuy tư chất của chúng ta hơi kém, pháp khí cùng lắm là bay lên đỉnh đầu, ấy mà Công Tôn sư huynh…”
“Bị ghét bỏ tới mức nào, mới có thể chỉ đến gần một chút liền né xa như vậy nha?”
Từng câu từng câu như dao đâm vào taiCông Tôn Quý, biểu cảm trên mặt hắn hoàn toàn vỡ vụn, gấp gáp giải thích: “Không phải vấn đề từ ta, là những pháp khí này có vấn đề!”
Nói cũng vừa khéo, hắn vừa mới dứt lời, một thiếu nữ mặc áo tím từ khúc quẹo đi ra.
Áo tím, chính là đệ tử Cực Phong!
Thiếu nữ kia rất xinh xắn, nhưng lúc này không ai bận tâm dáng dấp nàng ra sao, bọn họ chỉ chú ý tới pháp khí trùng điệp sau lưng nàng, mà lúc này, nàng đứng bên cạnh đống pháp khí ghét bỏ Công Tôn Quý, những pháp khí nọ lập tức như chú chó Nhật hớn hở vây quanh nàng…
“Ha ha, xem ra những pháp khí này không có vấn đề.”
“Có vấn để chỉ có thể là Công Tôn sư huynh…”
Mọi người đều lia tầm mắt về phía Công Tôn Quý, Công Tôn Quý chỉ cảm thấy da đầu tê dại… cả đời hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy, thật là giận sôi máu!
Công Tôn Quý không cam lòng giận giữ hét lên: “Không thể nào, không thể nào như vậy! Tư chất của ta tuyệt hảo, chưởng tọa từng nói ta còn ưu tú hơn cả đệ tử Cực Phong, sao có thể không sánh bằng một con nhóc mới nhập môn chứ!”
Trong cơn tức giận, hắn nói không suy nghĩ, lại vì để chứng minh bản thân, càng cuống cuồng, như phát điên lao đi khắp nơi tìm pháp khí.
Vở kịch này quá náo nhiệt, mọi người có thú vui mới, đương nhiên sẽ chẳng còn quan tâm đến Thẩm Tiêu Vân, cả đám đuổi theo Công Tôn Quý, chạy nhanh như bay.
Tô Hàn dặn hắc kiếm tiếp tục bám theo, còn hắn thì tách khỏi đám người, đi tới trước mặt Thẩm Tiêu Vân.
Sau khi Thẩm Tiêu Vân nhìn thấy hắn lập tức vui vẻ: “A Hàn!”
Tô Hàn cười cười: “Sao? Tìm được…”
Hắn còn chưa nói hết câu, đã đột ngột ngẩn ra.
Nhìn gần mới phát hiện, trên trán Thẩm Tiêu Vân lúc này toàn là mồ hôi lạnh, sau người còn có mùi máu tanh, mặc dù trong mắt hắn có ý cười, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, chân run run, như sắp không đứng vững nổi.
Tô Hàn nhíu mày hỏi: “Thế này là sao?”
Hắn vừa hỏi xong, Thẩm Tiêu Vân đã chìa cánh tay vẫn giấu sau lưng ra…
Vừa nhìn xuống, con ngươi Tô Hàn lập tức co lại.
Tay của thiếu niên là một mảng máu thịt bầy nhầy, nhưng dù vậy, hắn vẫn siết chặt lưỡi dao màu lam kia.
“Ta vất vả lắm mới tóm được nó,” Giọng nói của Thẩm Tiêu Vân run run “Nó rất hợp với ngươi.”
“Tứ Thủy Nhận!” Một giọng thiếu nữ ngọt ngào mềm mại xen lẫn ngạc nhiên vang lên, nàng trợn mắt nhìn rồi nói, “Thật lợi hại a, gia gia nói chuôi dao này có mãnh thú hộ vệ, rất khó tới gần, vậy mà đệ cũng có thể lấy được!”
Nói chuyện chính là thiếu nữ Cực Phong lúc nãy, nàng đến gần thêm chút, sau khi thấy rõ rồi nói: “Thẩm Tiêu Vân đệ là một hỏa thể thuần túy mà cũng dám đụng vào pháp khí thủy hệ, không muốn sống nữa à?”
Thủy khắc hỏa, hài tử ba tuổi cũng biết đạo lý này, phàm đã vào Tàng Bảo Các đều sẽ tránh va chạm với pháp khí tương khắc với bản thể của mình, nhưng lúc này Thẩm Tiêu Vân cư nhiên lại liều mình cầm chắc một thanh Tứ Thủy Nhận tính nết hung hãn.
Vừa nói, thiếu nữ lại nhìn về phía Tô Hàn, sau một lúc chợt nói: “Tô Hàn là thuần mộc thể, thủy sinh mộc, Tứ Thủy Nhận này vô cùng thích hợp với hắn.”
Nói rồi, nàng lập tức trợn tròn mắt, nhìn Thẩm Tiêu Vân lại nhìn Tô Hàn, hít sâu nói: “Các đệ… các đệ… a a a… hóa ra là như vậy, thật là cảm động… cảm động đến không thể hít thở rồi!”
Vốn Tô Hàn còn cho rằng cô bé này thật đáng yêu, nhưng lúc này thấy ánh mắt phát sáng của nàng, hắn cảm thấy mình vẫn nên cách xa nàng mới ổn!
Tô Hàn nhận lấy lưỡi dao trong tayThẩm Tiêu Vân, nói: “Cám ơn.”
Tô Hàn thở dài, vừa định nói: Phần tâm ý này của ngươi ta rất cảm động, nhưng hài tử à, chứng ta có thể đừng ngốc như vậy không? Vì một pháp khí hạ phẩm mà khiến mình bị thương thành như vậy thật không đáng a!
Đáng tiếc hắn không nói ra miệng, thiếu nữ mắt bắn tia sáng xanh líu ríu nói: “Ba pháp khí thượng phẩm, Thiên Hồn Tỏa bị Giang hồ ly lấy đi, Tứ Thủy Nhận thì trong tay các ngươi, vậy cũng chỉ còn Thất Thải Lăng…”
Vừa nói xong, thiếu nữ vội vàng nói: “Thẩm Tiêu Vân Tô Hàn, ta là Chu Khả Khả, sau này có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp, ta đi tìm pháp khí trước nha!” Nói xong, nàng mau lẹ chạy mất.
Tô Hàn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Thượng phẩm pháp khí? Thiên Hồn Tỏa, Tứ Thủy Nhận là thượng phẩm pháp khí? Phẩm chất như vậy mà cũng được xưng là thượng phẩm pháp khí?Vậy hắc bạch song sửu là gì?
Đúng lúc này, một giọng nói từ xa xôi truyền xuống quanh quẩn khắp toàn bộ Tàng Bảo Các.
“Lần này Tàng Bảo Các vừa đúng lúc gặp Tam Cửu đại viên mãn, Cửu Tông lão tổ muốn cổ vũ đệ tử tu hành, hợp lực mở ra một tiểu thế giới, bên trong chứa hai thiên phẩm pháp khí…”
Hắc bạch song sửu vậy mà lại là thiên phẩm…
Hạ, trung, thượng, tiên, thiên, thánh…
Nếu như coi hắc bạch song sửu thành pháp khí thượng phẩm, như vậy giảm xuống hai phẩm cấp xong, Thiên Hồn Tỏa, Tứ Thủy Nhận vốn nên là pháp khí thượng phẩm hình như cũng chỉ như là món đồ hạ phẩm…
Này cũng khó trách Tô Hàn, ai bảo năm đó hắn căn bản chưa từng nhìn thấy pháp khí dưới thần cấp cơ chứ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT