Quan hệ của Kane và Lyle bước vào một giai đoạn vô cùng kỳ lạ. Bọn họ ngoài việc chia phòng ra thì vẫn ở chung nhà, vẫn cùng ăn cơm và trao đổi công việc, nhưng lại không có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào —— chủ yếu là do Kane không chịu phối hợp. Trạng thái này khiến cho cả hai vừa cảm thấy lạ lẫm vừa thấy không thoải mái. Lyle thậm chí có ảo giác bọn họ dường như đang quay trở về thời điểm khi mới gặp nhau.

Kane mất máu quá nhiều,  mấy ngày liên tiếp sắc mặt vẫn trắng bệch, Lyle vì lo y không an tâm, luôn ở nhà không ra ngoài.

Cả vai và cánh tay phải của Kane đều bị thương, ảnh hưởng rất nhiều đến sinh hoạt hằng ngày.

Đầu tiên chính là vấn đề ăn cơm, một tay không thể vừa dùng dao vừa dùng dĩa, kể cả chuyển sang dùng thìa vẫn không ăn được. Lyle cố ý dặn nhà bếp đừng đem thức ăn của Kane cắt nhỏ mà để nguyên miếng, sau đó khi đưa lên bàn rồi hắn mới tự tay cắt cho y.

Dưới ánh mắt trông mong của hắn, Kane khách sáo cám ơn một tiếng, bình thản dùng tay trái cầm dĩa tự xiên đồ ăn, hoàn toàn không có một màn cảm động rớt nước mắt như trong tưởng tượng của Lyle.

Lyle tiếp tục không ngừng cố gắng, xung phong nhận việc giúp y tắm gội, “Sweetheart, Vincent nói vết thương của anh phải tránh nước, để tôi giúp cho.”

“Không cần, hơi bất tiện nhưng tôi tự làm được.”

“Tại sao không cho tôi giúp? Tôi tình nguyện mà.” Lyle cố gắng biểu hiện ra vẻ mặt chân thành nhất có thể.

“Em nhất định sẽ thị gian tôi, như thế so với tự tắm còn phiền hơn.” Kane nói xong, nhanh chóng đóng cửa kính phòng tắm lại.

“Tôi dâm dê như thế bao giờ?” Lyle bất mãn khẽ lầm bầm, mở cửa kính, mặt dày lẽo đẽo vào theo.

Kane vừa chỉnh lại nhiệt độ nước, còn đang quay lưng về cửa phòng tắm đã nghe thấy âm thanh cửa kính trượt ra, không cần quay đầu lại cũng biết là ai vào.

Ánh mắt nóng rực của hắn dán chặt lên người y, có lẽ vì nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, Lyle chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Kane xoay người lại, rõ ràng nghe được tiếng nuốt nước miếng.

“Em đói khát đến thế à?” Y vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, ánh mắt mang theo vẻ phức tạp nhìn hắn.

Lyle liếm liếm môi, nhanh chóng quyết định xem nên thẳng thắn thừa nhận mình đói khát thật hay là dối trá diễn tiếp vai tình thánh, cuối cùng nỗ lực đem tầm mắt dời từ cơ thể lên mặt y, “Sweetheart, tôi có thể giúp anh lau người.”

Nói thì nói thế, nhưng ánh mắt hắn lại như ma như quỷ, như thể không phải sắp lau mà sắp liếm khắp người y.

Kane suy nghĩ một lúc, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu, “Nếu em đã kiên quyết muốn làm thì tôi cũng không ngại.”

Y thảnh thơi dựa nửa thân trên vào thành bồn tắm, nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ của Lyle. Lyle cầm khăn mặt giúp y lau cánh tay và lồng ngực, tầm mắt không nhịn được âm thầm lướt xuống dưới.

Dưới mặt nước trong suốt, cơ thể thon dài mạnh mẽ của Kane hoàn toàn thả lỏng, cánh tay băng kín vải trắng gác trên thành bồn cũng không làm mất đi phong thái trầm ổn mà ngông cuồng, thậm chí càng khiến người ta thêm động lòng.

“Bỏ tay ra.” Kane nhắm mắt lại, hô hấp trở nên dồn dập.

Nguyên bản ý đồ của Lyle là muốn dụ dỗ Kane lên giường, sau đó gạo cháo gì đấy nấu hết thành cơm rồi để xem còn dám đòi chia phòng nữa không. Hắn vui vẻ quăng khăn mặt đi, hết sức chuyên tâm giúp y thẩm du. Kane ngoài miệng bảo hắn bỏ tay, nhưng ngay cả mắt cũng không buồn mở, rõ ràng là đang vô cùng hưởng thụ.

Thấy y không từ chối, hai mắt Lyle sáng lập lòe như sói, hai ba phát lột sạch đồ bò vào bồn tắm, chen vào giữa hai chân y dùng tất cả kiến thức eo hẹp phối hợp với tay chân miệng ra sức lấy lòng đối phương —— từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ chắc đây là lần thẩm du nghiêm túc có bài bản nhất của hắn.

Kane ngoại trừ lúc phát tiết khẽ rên một tiếng, từ đầu đến cuối hoàn toàn không phát ra âm thanh nào khác.

“Sweetheart, thoải mái không?” Lyle kề sát vào tai y khẽ hỏi.

“Miễn cưỡng đạt yêu cầu.” Kane vừa ổn định lại nhịp thở vừa trả lời.

“Em muốn làm à?” Y thấp giọng hỏi.

Hai mắt Lyle sáng lên: “Muốn!”

“Ra kia úp mặt vào cửa.” Kane ngắn gọn hạ lệnh.

Lyle lập tức đứng dậy khỏi bồn tắm, dùng hành động trực tiếp thể hiện ý nghĩa cơ bản của cụm từ cầu còn không được —— hắn nhanh chóng úp sấp người lên cánh cửa kính mờ. Cảm giác lạnh như băng từ tấm kính truyền tới cũng không cách nào ngăn cản được lửa nóng đang bùng cháy trong lòng Lyle lúc này.

“Sweetheart, có cần tôi đi lấy bao với dầu bôi trơn không?”

Kane cả người ướt sũng nước đi tới, trên mặt đất lưu lại một dọc vệt nước theo dấu chân. Y thấp giọng cười cười: “Không cần, không dùng tới những thứ đó.”

“Anh không định dùng bao?!” Lyle cố gắng kiềm chế bản thân, “Sweetheart, tôi cũng không phản đối đâu, nhưng mà gel bôi trơn tốt nhất vẫn cần, nếu không chuẩn bị lâu lắm.”

“Sẽ không lâu đâu.” Trong mắt Kane tràn đầy ẩn ý khó dò.

Vừa dứt lời, y đã bước đến đè chặt vai Lyle ép hắn vào cửa, cúi đầu cắn lên cần cổ trắng nõn, đầu lưỡi mềm mại cùng  hàm răng cứng rắn vừa đau đớn lại vừa ướt át khiến Lyle không nhịn được kêu rên thành tiếng. Động tác của Kane rất thô bạo, mỗi cái hôn đều mang theo đau đớn, nhưng càng như vậy lại càng khiến hắn thêm hưng phấn.

Kane chỉ có thể hoạt động được một tay, bàn tay trái trực tiếp nắm lấy hạ thân Lyle, làm cho âm thanh rên rỉ nhỏ vụn của hắn đột nhiên cao vút.

“Nhỏ giọng một chút nào, bảo bối.” Y ngậm lấy vành tai hắn, thấp giọng nói.

Lyle từ trước đến giờ vẫn chỉ là mạnh miệng trêu người, lúc còn tỉnh táo thì dùng miệng phóng đãng, đến lúc lâm trận thật thì thần trí rã rời, hắn thở hổn hển không ra hơi, “Sweetheart… A… Từ từ…” Mẹ nó, rên cũng không cho, còn có nhân đạo nữa không! Lyle vốn muốn nói gì đó, nhưng dưới tiền đề bị khoái cảm lầm lu mờ não bộ, hắn rất nhanh đã quên luôn mình đang định nói gì.

Kane thô bạo xoa xoa hạ thân hắn, cánh tay dùng sức kéo sát hắn vào người mình, ôm lấy Lyle từ phía sau, hạ thân không nặng không nhẹ ma sát vào phía sau hắn.

Đầu óc Lyle hiện giờ chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, mặt mũi đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt khẽ rên hừ hừ, phía trước bị an ủi thô bạo, khoái cảm xen lẫn đau đớn kích thích đến phát điên, phía sau lại bị đùa bỡn không đến nơi đến chốn. Lúc bắt đầu còn cảm thấy kích thích, càng về sau lửa càng đốt càng lan, hắn bất mãn quay đầu nhìn Kane, hai mắt mờ mịt, “Sweetheart, rốt cuộc anh có định làm không…”

Kane đột nhiên ghé vào tai hắn thấp giọng ôn nhu nói: “Bảo bối, xin lỗi.”

Lyle còn chưa kịp hỏi y xin lỗi cái gì, phía dưới đột nhiên tê rần, gốc rễ con cháu cứ thế bị người kia bóp mạnh một phát, đại não còn đang đình trệ, cửa kính lại đột ngột mở ra, hắn không kịp chuẩn bị lảo đảo hai bước, cứ thế bị đạp ra khỏi buồng tắm.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng tắm cấp tốc đóng lại.

Lyle mất hơn một phút mới phản ứng được vừa xảy ra chuyện gì, tức giận đến mức chỉ muốn rút súng bắn người. Con ngươi xanh thẳm mang theo dục vọng chưa tán cộng thêm lửa giận đỏ vằn tơ máu, hắn dùng sức đập mạnh cửa kính, tức giận gào lên: “Con mẹ anh! Kane Campbell, tôi nhất định phải thiến anh tên khốn nạn!!!”

Nhưng mặc kệ hắn kêu gào chửi bới thế nào, Kane vẫn kiên quyết không mở cửa ra.

Quyết định thế này đối với bản thân y cũng không dễ dàng gì. Kane muốn cho Lyle tỉnh táo hơn, muốn hắn nghiêm túc nhận ra sai lầm của mình trong vụ việc xảy ra trên sân thượng King hotel vừa rồi.

***

Loại chuyện như trần truồng bị đạp ra khỏi phòng tắm Lyle đương nhiên không chấp nhận được, tâm trạng hắn xấu vô cùng, cho đến tận trưa hôm sau vẫn không nói chuyện cùng Kane một câu.

Mà càng đổ thêm dầu vào lửa là Liv, Vincent cùng Brian, bọn họ không biết từ đâu lại biết được chuyện này  —— nhất định là do đám camera thối nát giăng khắp nhà của Liv gây họa! Việc đó đã không nói, Liv mỗi lần nói chuyện với hắn được hai ba câu là lại phải chêm thêm một câu móc mỉa vào vấn đề này, ánh mắt nhìn hắn cũng càng thêm ẩn ý sâu xa, khiến Lyle chỉ muốn phát điên.

Chiều hôm đó, lúc Daniel Abbe đến, Lyle đang ở trong phòng thể hình xả giận, cả người đầm đìa mồ hôi. Sau khi tắm xong, hắn thay quần áo, ra phòng khách gặp Daniel.

Daniel Abbe, “Lam Tán” bí ẩn trong miệng truyền thông là một người đàn ông chưa đến 40 tuổi, nho nhã tuấn tú, tóc đen mắt đen, cao gần bằng Kane, vóc người thon gầy mạnh mẽ, từ tướng mạo có thể nhìn ra anh ta không phải người Avana.

“Rất hân hạnh được gặp anh, Daniel.”

Daniel bước đến nhiệt tình cùng hắn ôm xã giao một cái, cười nói: “Lyle, so với nhìn trong video, ở ngoài cậu còn đẹp hơn nhiều.”

Xem ra người này ngoài việc thích lang bạt khắp nơi còn đính kèm thêm bản tính phong lưu đa tình. Lyle hiểu rõ, ra hiệu cho Daniel ngồi xuống, “Đối với một người đàn ông thì mặt đẹp cũng chẳng có giá trị gì. Sao đột nhiên anh lại đến Avana?”

“Không hoan nghênh tôi à?” Daniel nghiêng người về phía trước, ghé sát vào hắn.

Ngoài Kane ra, Lyle cũng chẳng có kiên nhẫn mấy với những người khác, hắn ngả người dựa vào thành ghế, vắt chéo hai chân, lười biếng đáp trả kẻ đang cố gắng đùa giỡn mình: “Đúng là không hoan nghênh. Bình thường tôi sẽ không gặp khách ở nhà, lại càng không tiếp những vị khách không có hẹn trước mà đến.”

Nụ cười trên mặt Daniel cứng đờ.

Lyle yên lặng nhìn chằm chằm anh ta, đột nhiên bật cười: “Tôi đùa thôi.”

Đã có màn dạo đầu này làm cảnh cáo, thái độ tùy ý của Daniel cũng thu liễm không ít, quyền chủ động một lần nữa trả về trong tay chủ nhà.

“Anh tới gặp tôi có chuyện gì?” Lyle hỏi.

Trước khi Daniel kịp lên tiếng trả lời, hắn lại bổ sung: “Còn nữa, anh tùy tiện đến đây gặp tôi, đã bao giờ nghĩ tới hậu quả chưa? Cái danh xưng “Lam Tán” này sở dĩ được đặt vào tay anh là để tránh bất cứ liên hệ gì với họ Jasper, bây giờ anh quang minh chính đại đến nhà tôi, còn sợ chính phủ không nghi ngờ quan hệ của chúng ta sao?”

Daniel cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này, ung dung đáp: “Bình thường tôi không mấy khi lộ diện dưới thân phận “Lam Tán”, rất ít người có thể nhận ra tôi, nếu không cậu nghĩ tôi đi du lịch lòng vòng như thế rồi còn mạng mà vác về sao? Mà cho dù có người nhận ra thật, cậu là thủ lĩnh tiền nhiệm của Fluorita, các công ty tập đoàn khác đến tìm gặp cũng là chuyện bình thường, sẽ không ai vì việc này mà nghi ngờ cậu mới là “Lam Tán” thật đâu, yên tâm.”

Lyle từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi lại lần thứ hai: “Anh đến tìm tôi có chuyện gì?”

Daniel đưa ra một tấm thẻ nhỏ màu xanh nhạt, “Tôi đến đưa cái này cho cậu. Đây là thẻ điều động phi hành khí, có thứ này, cậu có thể điều điều động máy bay, phi thuyền bất kể cậu ở đâu vào bất cứ lúc nào.”

Lyle nhíu mày, thản nhiên nhướn mày: “Chỉ vậy thôi? Trước đây tôi cũng có một cái rồi.”

Daniel xua tay: “Không không, nếu là loại điều động chống theo dõi như trước đây thì việc gì tôi phải đích thân mang đến. Cái thẻ này chỉ có duy nhất một tấm, chỉ cần cậu muốn, có thể điều động toàn bộ phi hành khí trên cả tinh hệ này cũng được, thậm chí cả loại trên thị trường chưa có. Viện nghiên cứu của chúng ta đã nghiên cứu chế tạo thành công phi hành khí đời hai, là tài sản tư nhân của cậu. Tin tôi đi, sau khi nhìn thấy nó rồi cậu sẽ không bình tĩnh được như bây giờ nữa đâu.”

Lyle không nói gì, giơ tấm thẻ trong tay lên: “Cái này dùng thế nào?”

Daniel nhận lấy tấm thẻ, giải thích: “Tấm thẻ này sử dụng khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất để chế tạo thành, mở bằng cảm biến nhiệt, vân tay và võng mạc. Đặt ngón tay vào khung vuông này ba giây, nhiệt độ cơ thể và vân tay sẽ kích mở khóa an toàn thứ nhất, sau đó sẽ tự động mở hệ thống quét võng mạc, võng mạc của cậu được đặt làm nhận diện mặc định.”

Lyle cau mày, cảnh giác hỏi: “Sao anh lại có mẫu vân tay và võng mạc của tôi?”

“Không phải tôi.” Daniel lắc đầu, “Là ngài Jasper, tấm thẻ này là ngài Jasper tự tay chế tạo.”

Lyle im lặng nhíu mày. Người ta có thể nói ngài Jasper là doanh nhân, là nhà từ thiện, là người nắm quyền, nhưng hắn chưa từng nghe ai nhắc đến ông với danh nghĩa là nhà khoa học, huống hồ khoa học kỹ thuật mà tấm thẻ này sử dụng rõ ràng đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play