Nhìn thấy Lyle, sắc mặt Ilves đã âm u phủ đầy mây đen, “Lyle, tôi tự hỏi vì sao lại có người đến cảnh cáo tôi vì những việc tôi chưa từng làm bao giờ.”

Lyle giả ngu: “Ví dụ như?”

Ilves nhẫn nhịn cảm giác muốn xông đến bóp cổ hắn: “Ví dụ như đi giễu võ giương oai ở Amara!”

“Với năng lực của anh hoàn toàn có thể ngồi xổm trên đầu tên ngục trưởng kia mà xả khí H2S, ba cái loại chuyện như giễu võ giương oai chỉ đơn giản như ăn sáng.”

“Nếu không phải đoạn băng thu được từ camera giám sát bị hủy, tôi đã vì ba cái loại chuyện giễu võ giương oai đơn giản như ăn sáng này mà bị khởi tố rồi! Nhân vật nhỏ như tôi bị cho ra tòa cũng không sao, chẳng may thân phận của cậu bị phát hiện, hình tượng của Fluorita đều sẽ bị hủy, thậm chí kết quả phiên điều trần có khả năng sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng! Cậu nên cảm ơn lão ngục trưởng kia bình thường không thích xem tin tức, bằng không với cái mặt này có giấu bằng trời!”

“Không, phải cảm ơn áo sơ mi đỏ và kính râm mới đúng.” Lyle nhớ hôm đó Ava nói hắn ăn mặc như trai bao.

“Hả?” Ilves khó hiểu nhíu mày.

“Không có gì.” Lyle dường như rất vui vẻ, hoàn toàn không có vẻ gì như đang bị chất vấn, “Ngoài chuyện này ra anh đến tìm tôi còn có việc gì nữa không?”

“Chuyện này chẳng lẽ còn không nghiêm trọng sao?”

“Đã giải quyết xong rồi còn gì.” Lyle vô tội nhún vai.

Ilves đã tức đến thở không ra hơi, trừng mắt nhìn hắn một lúc mới bất lực nói: “Danh dự của ngài Jasper đã được khôi phục, phiên điều trần kết thúc với kết quả rất tốt đẹp, lệnh cấm đối với một số hoạt động của Fluorita đã được xóa bỏ. Thân là người lãnh đạo cao nhất, thời gian nghỉ bệnh của cậu cũng nên kết thúc rồi. Hôm nay tôi đến đây không phải với tư cách cá nhân mà đại diện cho toàn bộ Fluorita, yêu cầu cậu trở lại điều hành.”

“Kết quả như thế mà anh gọi là tốt đẹp?” Chân mày Lyle nhíu lại, vẻ mặt thản nhiên lười biếng đột nhiên trở nên sắc bén ngoan độc, “Ba tôi không phải tự nhiên mà chết, càng không phải phát bệnh mà chết, nhưng hung thủ đã tìm được chưa? Những kẻ từng ngang nhiên công khai sỉ nhục danh dự của ba tôi đã phải trả giá chưa?”

“Cậu không xem tin tức sao? Bắt được một hộ sĩ, nghe nói là gián điệp của tinh cầu khác, lúc chăm sóc ngài Jasper đã lén tiêm thuốc cho ông ấy.”

Lyle nheo mắt nhìn trợ lý, vẻ mặt dường như đang cười không phải cười: “Anh tin hung thủ chỉ đơn giản là một vị hộ sĩ nhỏ bé?”

“Không phải đó là gián điệp của tinh cầu khác sao?”

Lyle cười nhạt: “Tức là anh thật sự tin?”

Ilves trầm mặc. Chuyện như vậy đương nhiên anh ta sẽ không tin, vị hộ sĩ kia cũng chỉ là con tốt thí mạng mà chính phủ Avana đẩy ra để che chắn dư luận, nhưng cho dù không tin thì có thể thế nào? Thậm chí cho dù có khả năng chính phủ mới là người ra tay, khi bọn họ đã muốn chuyện này kết thúc, hung thủ cuối cùng bị đưa ra không phải là hộ sĩ thì cũng là một bác sĩ vô danh tiểu tốt nào đó làm vật hi sinh.

Ilves làm việc ở Fluorita nhiều năm như thế, những chuyện này cũng đã không còn xa lạ gì, chỉ là không ngờ Lyle lại muốn làm đến cùng.

Một lúc lâu sau, Ilves mới mở miệng nỗ lực thuyết phục: “Lãnh đạo cấp cao của lực lượng đặc biệt đều bị thay rồi, kết quả này cũng coi như là công bằng đối với ngài Jasper.”

Lyle bình thản lắc đầu: “Đây là làm cho có lệ, không phải công bằng.”

Ilves thở dài, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng rời khỏi phòng.

***

“Em đã sớm biết trước kết quả sẽ là thế này? Vậy nên từ sau khi trở về chưa bao giờ hỏi những chuyện liên quan đến phiên điều trần?”

Lyle duỗi tay kéo Kane đến bên người mình, vòng hai tay ôm lấy eo y, đem mặt chôn sâu vào lồng ngực Kane, lớp vỏ bọc bình tĩnh sau khi lột ra chỉ còn lại bất lực và không cam lòng.

Giọng nói hắn vì tư thế kia mà có cảm giác vô cùng nặng nề ngột ngạt: “Sweetheart, lúc mới bắt đầu, tôi cứ nghĩ dựa vào tiềm lực của Fluorita, chỉ cần tôi cố gắng đến cùng, chắc chắn có thể đòi lại công bằng cho ba. Nhưng càng về sau, trong tay nắm giữ càng nhiều chứng cứ, tôi mới nhận ra chuyện đó là không thể. Tôi không đến phiên điều trần có lẽ lại là việc tốt. Tôi rất khó khống chế được cảm xúc, nếu có mặt ở đó, chắc tôi sẽ phát điên đòi họ phải làm rõ đến cùng, như vậy chỉ càng làm cho mọi chuyện xấu đi.”

Kane không biết phải an ủi hắn thế nào, thế giới này chính là như vậy, con người đều phải qua từng lần từng lần dần dần đánh mất niềm tin mà trưởng thành.

Y cúi đầu hôn lên tóc Lyle: “Tôi thích em như thế.”

Lyle ngẩng đầu lên, trong con ngươi xanh thẳm đã dày lên một tầng hơi nước, “Sweetheart, tôi chỉ còn anh thôi.”

Kane từ mắt hôn xuống môi hắn. Lyle túm chặt lấy lưng y nhiệt tình đáp lại, dường như muốn thông qua nụ hôn này phát tiết toàn bộ tâm trạng bức bối của bản thân ra ngoài. Kane dỗ dành vuốt nhẹ sau gáy hắn, tiếp nhận toàn bộ sự cuồng nộ âm ỉ của hắn.

Lyle dùng môi mình vuốt ve môi y, không xác định hỏi: “Sweetheart, nếu như tôi bỏ lại Fluorita, rời khỏi Omar…”

“Tôi lúc nào cũng ở phía sau em.”

Lyle im lặng không đáp, sợ Kane nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này, lại nhắm mắt hôn lên môi y.

***

Sự tình tiến triển hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Lyle.

Giữa trưa hôm sau, tổng biên tập, phó tổng biên tập và hai phóng viên Nhật báo Avana công khai xin lỗi cố lãnh đạo Fluorita, ngài Jasper, vì đã từng phát ngôn thiếu suy nghĩ. Buổi chiều cùng ngày, giám đốc sản xuất của ba chương trình tin tức công khai tạ lỗi trực tiếp với ngài Jasper qua truyền hình, sau đó liên tiếp các cơ quan ngôn luận từng đặt nghi vấn về nhân phẩm của ngài Jasper đều biểu đạt áy náy vì hành động lúc trước và bày tỏ kính ngưỡng với ngài Jasper quá cố.

Avana trước nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy, gần như chỉ trong một ngày danh tiếng của ngài Jasper đã được đẩy lên cao hơn rất nhiều so với lúc ông còn tại thế.

Nhưng Lyle biết những chuyện này không phải tự dưng mà xảy ra. Sau lưng những chuyện này chắc chắn đã có người nhúng tay vào, mà người có đủ khả năng và lập trường để làm những việc này chỉ có một —— Leonard Kash.

Không ngoài dự đoán, hai ngày sau, Leonard đến.

“Chú Kash, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm cháu thế?” Lyle mỉm cười tiếp đón Leonard, để Kane đi lấy ba tách cà phê.

Leonard thấy Kane ngồi xuống cạnh Lyle, hoàn toàn không có ý tránh đi, không khỏi nhìn về phía Lyle: “Lyle, vị này là?”

“Kane Campbell, là vệ sĩ lúc ba cháu còn sống sắp xếp, bây giờ là bạn trai cháu, cháu cứ nghĩ chú đã biết rồi.”

Leonard nghe vậy, hơi nghiêng người về phía trước, gương mặt luôn luôn ôn hòa đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Lyle, có phải cháu nghĩ ta cho người theo dõi hay điều tra cháu phải không? Nghe đây, ta sẽ không bao giờ làm như thế. Cháu là con trai người bạn tri kỉ nhất của ta, ta không có con, bây giờ Adrian đã không còn, ta luôn coi cháu như con trai mình. Nếu như ta muốn biết chuyện gì, ta sẽ trực tiếp hỏi cháu. Cháu đồng ý nói ta rất vui, đương nhiên cháu cũng có quyền không nói với ta nếu cháu không muốn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play