Lyle ngồi trong xe nhìn không chớp mắt vào camera theo dõi ghi lại thảm trạng của Okafor, lớp kính râm che khuất đi ánh mắt tối tăm khát máu, gương mặt vô cảm lạnh nhạt, thứ duy nhất biểu lộ tâm tình hắn lúc này chỉ có đầu ngón tay trắng bệch siết chặt lấy chiếc notebook.

Ava biết hắn đang căng thẳng, cố gắng an ủi: “Thân thủ Kane tốt hơn Okafor nhiều, cũng không ngu như tên này, sẽ không sao đâu.”

Lyle quay sang nhìn Ava, khóe miệng cứng đờ kéo lên một độ cong, miễn cưỡng có thể coi như đang cười, “Nếu lũ khốn đó dám làm thế với Sweetheart, tôi sẽ băm hết tất cả bọn chúng ra.”

Ava gật đầu: “Được rồi, muốn băm muốn chặt gì cũng được, chỉ cần cậu xuất tiền tôi có thể làm hết.”

Lyle đưa tay tháo kính râm xuống, đôi mắt đỏ au căng ra đau buốt, hắn dùng sức day day hai bên thái dương, từng câu từng chữ chậm rãi mà kiên quyết: “Daimian Greyson nhất định sẽ hối hận vì hôm đó đã không giết tôi.”

***

Hai giờ chiều.

Edward cầm súng máy đi từ phòng cấp điện ra ngoài, Ace mang khẩu súng lục quen thuộc theo sát phía sau. Sau khi nhận được thông báo an toàn từ phía Ava, hai người tiếp tục dọc theo tuyến đường dự định đi về phía trước.

Phòng cấp điện ở rất gần khu số năm, sau khi giải quyết gọn gàng hai cảnh ngục, hai người nhanh chóng tiếp cận khu vực cổng giám sát. Edward giơ tay nhìn đồng hồ, qua vài giây thấp giọng nói: “Đi!”

Ace đưa tay đẩy cửa, quả nhiên đẩy ra rất dễ dàng. Ba cổng giám sát đến bóng một cảnh ngục cũng không có, Ace hừ lạnh: “Đám rác rưởi đáng thương kia chắc đang ăn mừng vì bắt được một con chuột nhỏ vượt ngục rồi.”

“Càng thuận tiện cho chúng ta.”

Hai giờ ba mươi ba giây, Ace cùng Edward xuất hiện trên sân tập trung của khu số năm, hai gian phòng lớn trên sân có khoảng 50 người đứng rải rác, hai người lạ mặt đột nhiên xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của các tù nhân.

Ace quét mắt nhìn một vòng, không thấy bóng Kane đâu: “Có chắc Kane ở đây không?”

Trong tai nghe truyền đến tiếng trả lời của Ava: “Trong hệ thống ghi như thế, chắc là không nhầm đâu, nhưng mà… trong camera theo dõi cũng không nhìn thấy cậu ấy.”

Edward mở miệng: “Xem camera giám sát một phút trước.”

“Khoan đã ——” Không đợi Edward nói xong, Ava đã ngắt lời, tiếp theo là tiếng gõ bàn phím lạch cạch, sau khoảng hai giây mới nghe Ava nói tiếp, “Kane đúng là đang ở đây. Góc sân phía tây bắc có một mét vuông góc chết camera không quét đến, kiểm tra khu vực đó.”

Thời gian không có nhiều, Ace một giây cũng không chậm trễ lập tức đi về hướng tây bắc, Edward đứng tại chỗ, súng máy trong tay nhắm về phía đám tù nhân.

Nhưng Ace đi đến gần góc chết kia vẫn gặp vật cản, ba tên to con cơ bắp đứng thẳng thành một hàng, che khuất Kane đang ngồi phía sau, vậy nên ban nãy khi vừa vào Ace và Edward mới không phát hiện ra Kane.

Một trong ba tên vừa nhìn thấy Ace bước về phía này lập tức vung ra một đấm. Ace khom lưng tránh sang, khi người kia chuẩn bị kéo tay thì nhanh chóng vặn ngược lại, âm thanh xương cốt vỡ nát vang lên đặc biệt chói tai. Ace tiếp tục dùng báng súng phang vào thái dương tên kia, toàn bộ quá trình diễn ra không quá hai giây. Cùng lúc đó hai phát súng được bắn ra, hai tên cơ bắp còn lại còn chưa kịp lên tiếng đã đồng loạt ngã xuống.

Tất cả các phạm nhân xung quanh lặng ngắt như tờ, đặc biệt là những tên ban nãy còn đang nhăm nhe muốn động thủ.

Ace đá văng mấy thi thể vướng víu chặn trước mặt mình, nhìn dáng người quen thuộc mặc áo tù màu vàng ngồi xổm trong góc, mặc dù hiện tại là tình huống khẩn cấp, vẫn không nhịn được cười ha ha: “Cậu biết bây giờ trông cậu giống cái gì không? Trông y như chó vàng ngơ ngác ha ha.”

Dáng vẻ thảm hại hơn thế này của Kane Ace cũng đã gặp rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy y mặc áo tù râu ria xồm xoàm ngồi xổm trong góc trông đặc biệt ngớ ngẩn, cả người đều tràn ngập cảm giác chán chường.

Kane mặt không cảm xúc phun ra hai chữ: “Câm miệng.”

“Ngu xuẩn! Đừng dài dòng nữa, còn chưa đầy một phút nữa đâu. Nếu vô hiệu hóa cổng giám sát mất hiệu lực, ba người các cậu đều sẽ chết trong đấy hết!” Ava tức giận nhắc nhở, hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao lúc cấp bách thế này bọn họ còn có thời gian để đấu võ mồm với nhau được.

Ace đưa tay kéo Kane lên, nhưng kéo thế nào cũng không nhúc nhích.

Kane thu tay về, bình tĩnh lắc đầu: “Tôi không đứng lên được, hai người đi trước đi, đừng lo cho tôi.”

“Tên điên này cậu nghĩ bọn tôi đến đây để dạo phố đấy à? Muốn về là về? Đừng lo cho cậu?! Nếu tôi vứt cậu ở đây đảm bảo vừa ra đến cổng mỹ nhân nhất định sẽ cho đầu tôi ăn đạn!” Ace cũng không bất ngờ với tình huống hiện tại của Kane, kéo mạnh một cánh tay y khoác lên vai mình, tay còn lại đỡ người kéo lên cấp tốc chạy về phía Edward.

Ava sốt ruột nhắc nhở: “Còn hai mươi giây, Ace, nhanh lên!”

Ace dùng tốc độ nhanh nhất có thể di chuyển về phía cổng giám sát, phía sau là cả trăm con mắt ánh lên vẻ điên cuồng như dã thú nhìn chằm chằm theo ba người. Những phạm nhân ở đây đều là tội phạm hình sự đặc biệt nghiêm trọng, vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội được trả tự do. Từ khi bước chân vào nơi này, bọn họ chưa bao giờ có hi vọng xa vời gì, nhưng hiện tại lại có người ở ngay trước mắt họ mở ra cánh cửa tự do, không ai có thể ngăn cản được vọng tưởng tham lam muốn chạy trốn lúc này, bất chấp cái giá phải trả có cao đến mức nào…

***

Cùng lúc đó, ngoài cổng chính đang vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người đội khăn trùm đầu đen tay cầm súng máy tấn công vào nhà giam Amara, điên cuồng xả súng về phía cảnh ngục. Số lượng cảnh ngục lớn hơn đám người kia rất nhiều, nhưng trang bị vũ khí lại kém xa bọn họ, hoàn toàn bị áp đảo. Sau khi ngục trưởng điều động phần lớn nhân lực từ khu năm ra trợ giúp, thế cục nghiêng hoàn toàn về một bên mới dần dần xoay chuyển.

Trong số đó có hai người đội khăn trùm đầu đen ban đầu chỉ bắn tượng trưng vài cái, sau đó nhân lúc hỗn loạn chạy về khu vực số năm. Hiện tại toàn bộ cảnh ngục đều tập trung về khu quản lý chức năng, khu phòng giam ngược lại giảm mạnh cảnh giới.

Lúc hai người tiếp cận khu vực cổng giám sát thứ nhất khu số năm, Ace, Kane và Edward đang đứng ở đó chật vật thở dốc, giống như vừa chạy bộ qua một vòng quỷ môn quan từ địa ngục lên. Ace thấy hai người trùm khăn đen xuất hiện lập tức cảnh giác giơ súng lên. Một người đưa tay kéo khăn xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc, “Là tôi.”

Kane nhìn sang phía người còn lại vẫn đang trùm khăn: “Lyle? Mắt em sao thế?”

Đôi mắt lộ ra bên ngoài khăn trùm đầu của Lyle đỏ quạch đến đáng sợ, con ngươi xanh thẳm nhạt màu bị bao quanh bởi tơ máu đỏ thẫm dày đặc, thậm chí sắc đỏ đã bắt đầu lan cả vào trong đồng tử, vằn lên những vệt tím quỷ dị. Nếu không phải hiện tại quá hỗn loạn nên không ai chú ý, chắc chắn hắn đã sớm bị coi như quái vật, trở thành tiêu điểm bị mọi người chú ý.

Lyle không kéo khăn trùm đầu xuống, tiến lên vài bước đỡ lấy Kane từ trong tay Ace, lột bộ quần áo tù nhân chướng mắt trên người y xuống, lấy trong túi ra áo choàng và khăn trùm đội lên đầu Kane, một câu cũng không hỏi.

Trọng lượng toàn thân Kane đều đặt trên người Lyle, đầu gác lên cổ hắn, y hơi nghiêng đầu hôn nhẹ lên vành tai Lyle. Lớp râu lởm chởm dưới cằm cọ vào vành tai đỏ hồng, nhưng Lyle nhưng không tránh đi, cũng vẫn không mở miệng.

“Được rồi, đừng có buồn nôn nữa Kane. Ánh mắt cậu nhìn mỹ nhân như sắp chảy ra nước thế kia tôi cũng sắp ói ra luôn rồi.” Ace chặc chặc lưỡi đi ra đầu tiên.

Edward theo sát phía sau, Lyle đỡ Kane đi theo sau Edward, Liv đi cuối cùng.

Cái hôn kia của Kane đơn thuần chỉ là muốn trấn an, vì y cảm nhận được tâm tình phức tạp bất an mãnh liệt trong mắt Lyle, bản năng hành động trước lý trí, lựa chọn một phương thức an ủi không phù hợp với hoàn cảnh. Kane lớn hơn Lyle rất nhiều tuổi, bình thường cũng không quen biểu lộ ra, nhưng chỉ cần nhìn hắn bị thương hoặc khổ sở, y lại không chịu được. Từng sống trong một thế giới quá mức đen tối, thứ Kane có cũng không nhiều, nhưng tất cả những thứ đó, y sẵn sàng đem hết cho Lyle, chưa từng do dự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play