Cách phiên điều trần còn hai ngày, Anderson không ngừng không nghỉ cố gắng thu thập mọi tin tức và chứng có lợi nhất. Lyle cũng bận ngập đầu, vừa phải nghiên cứu tình tiết và trình tự tố tụng, vừa phải xử lý công vụ của Fluorita. Hiện tại đang là giai đoạn căng thẳng, Fluorita đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, vì đảm bảo phòng ngừa mọi nguy cơ, Lyle yêu cầu trợ lý sắp xếp liên lạc mời tổng biên tập website Chính trị Omar ăn một bữa cơm.
Laura, tổng biên tập website Chính trị Omar là dân di cư, trước đây làm nhà báo cho Nhật báo Avana. Sau đó do bất đồng quan điểm, cách làm việc của Nhật báo Avana quá bảo thủ, vậy nên Laura từ chức, tách ra tự mình lập nên website Chính trị Omar. Tất cả tin tức chính trị website Chính trị Omar đều tung ra trước Nhật báo Avana một bước, chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, lượng người truy cập đã tăng đột biến, vươn lên trở thành trang web tin tức chính trị lớn nhất Avana.
Laura hơn ba mươi tuổi, là một người phụ nữ thành thục trầm ổn, da hơi ngăm đen, chiếc áo sơ mi trắng thấp cổ phô bày trọn vẹn đường cong cơ thể quyến rũ.
Lúc Lyle đến chỗ hẹn, Laura đang chăm chú nhìn vào màn hình laptop gõ phím liên tục, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, nói với hắn: “Đợi tôi thêm 3 phút.”
Lyle bình tĩnh kéo ghế ngồi xuống, “Chờ đợi mỹ nữ là vinh hạnh.”
Thật ra trong lòng hắn lúc này hoàn toàn không bình thản được như ngoài mặt. Ba phút. Lịch trình mỗi ngày của hắn đều dày đặc từ sáng đến đêm, đặc biệt là hai ngày nay, đến một phút nghỉ ngơi cũng không có. Bữa tối này sau khi bàn xong chuyện với Laura hắn lại phải đến bệnh viện Omar làm kiểm tra. Vài ngày nay đầu hắn đau như muốn nứt ra, đã ngất xỉu không dưới hai lần.
Năm phút đồng hồ trôi qua, sau khi xem lướt qua một lượt bản thảo, Laura thở ra một hơi, ngón trỏ nhấn vào nút enter, một tin tức mới được đưa lên website.
“Thật ngại quá, để cậu đợi lâu rồi, cậu Jasper.” Laura áy náy nở nụ cười.
“Cứ gọi tôi là Lyle. Bình thường tôi không bao giờ chờ người khác, cũng không thích chờ đợi. Nhưng nếu gặp được người đáng để chờ, tôi cũng không ngại bỏ thời gian của mình ra.”
“Vậy thì thật là vinh hạnh cho tôi.” Laura sảng khoái cười, giọng điệu đột nhiên trở niên nghiêm túc, “Vậy, cậu Lyle, tôi có thể giúp gì được cho cậu?”
“Phiên điều trần sắp tới, cô cảm thấy thế nào? Cô nghĩ bên nào sẽ thắng?”
Laura không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nhún vai: “Tôi cảm thấy thế nào đâu có tác dụng gì. Thắng thua tôi cũng không đoán được. Cái tôi cần chỉ là tin tức, để báo đáp lại, lập trường trong bài viết của tôi có thể nghiêng về phía cậu, lấy lợi ích của cậu làm tiền đề.”
Lyle có hơi bất ngờ với thái độ của Laura, khẽ nhíu mày, “Như vậy không phải đã đi ngược lại với nguyên tắc đưa tin trước giờ mà trang web của cô luôn tuân theo sao?”
Laura vung tay: “Đừng đùa, chính trị là một thứ không bao giờ có nguyên tắc. Tôn chỉ hàng đầu mà trang web của tôi đề ra là phải nhanh, tin tức phải là sớm nhất, còn lập trường của nhà báo tôi sẽ không can thiệp. Trên trang web, nhà báo có thể đăng tin vào bất cứ lúc nào mà không cần có sự kiểm duyệt của tôi. Thứ quan trọng nhất không phải lập trường nghiêng về đâu, mà là sự thật nói thế nào.”
“Không thể không thừa nhận, Laura, cô khiến tôi được mở mang tầm mắt rất nhiều.”
“Cậu cũng vậy.”
Lyle lấy ra một túi hồ sơ đặt lên bàn, “Bên trong có hai phương án, bao gồm những tài liệu và thông tin cần thiết cho bản thảo của cô, lập trường đều nghiêng về phía Fluorita. Một phương án dùng cho trường hợp tôi thắng kiện, một phương án dùng cho trường hợp ngược lại. Cô có thể viết bản thảo trước, sau khi nhận được thông báo của tôi thì lập tức đăng lên.”
Trong mắt Laura lóe lên vẻ hưng phấn kích động, cầm lấy túi hồ sơ đứng dậy.
Lyle kinh ngạc: “Đồ ăn còn chưa dọn lên mà. Cô phải đi?”
“Tôi phải viết bản thảo này ngay, không thể đợi một giây nào nữa. Cảm ơn vì đã mời.” Laura mỉm cười, xoay người nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
Lyle thở phào nhẹ nhõm. Cho dù đối phương là một người phụ nữ xinh đẹp, hắn cũng không có tâm tình nào để tiếp người khác ăn cơm. Lần gặp mặt này, để tránh tai mắt của người khác, trợ lý đã bao trọn cả nhà hàng, dù sao cũng là tiền của mình, không thể lãng phí. Lyle nới lỏng cà vạt trên cổ, một mình chậm rãi bắt đầu ăn bữa tối.
Laura kích động như vậy là vì bản thân người phụ nữ đó có tình yêu và nhiệt huyết với công việc và nghề làm báo. Về phần mình, Lyle biết bản thân hắn không thể làm được như vậy. Cho đến bây giờ, sự chống đối của hắn đối với cuộc sống hiện tại từ đầu đến cuối vẫn chưa hề biến mất.
Rốt cuộc phải tiếp tục đến khi nào, đến khi nào những chuyện này mới kết thúc?
***
Trợ lý đã chuẩn bị xong mọi thủ tục từ trước, Lyle vừa đến bệnh viện Omar quy trình kiếm tra đã được tiến hành ngay lập tức, tổng thời gian chưa đầy một tiếng. Kết quả xét nghiệm máu được chuyển cho Vincent sử dụng máy móc tiên tiến nhất để phân tích, phim chụp cắt lớp thì chuyển cho chủ nhiệm khoa não kiểm tra.
Lyle đã sắp không trụ được nữa, đầu lại đau, hắn nhanh chóng gọi trợ lý đi sắp xếp cho mình một phòng bệnh VIP, sau khi uống hai viên thuốc ngủ thì bắt đầu mê man thiếp đi.
Đêm khuya, hai vệ sĩ chia nhau canh giữ hai bên trái phải ở cửa phòng bệnh, cao lớn bất động như hai pho tượng đồng.
“Tôi có thể vào trong không? Tôi là bác sĩ khoa não Sean Wylie.” Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đột nhiên đi đến trước cửa lịch sự đặt câu hỏi, giọng nói trầm thấp trong đêm tối yên lặng càng đặc biệt rõ ràng.
Vệ sĩ đứng bên trái bước ra trước nửa bước, nghiêng người chặn lại, vô cảm nói: “Xin lỗi, anh không thể…”
Còn chưa nói xong đã bị to con đứng bên phải ngắt lời: “Để anh ta vào.”
To con liếc mắt ra hiệu, thấp giọng nói: “Vào đi, Lyle ở bên trong, đang ngủ.”
Kane đẩy cửa bước vào phòng bệnh. Phòng bệnh này giống như một căn hộ, trước hết phải đi qua một đoạn hành lang ngắn, sau đó đến một phòng khách loại nhỏ, cuối cùng mới đến phòng đặt giường bệnh. Lyle nằm bất động trên ga giường trắng toát, giày và áo vest còn mặc nguyên trên người, chăn không động tới, vẫn gấp gọn gàng đặt bên cạnh.
Y nhẹ nhàng bước đến giúp hắn cởi giày. Kane thấy Lyle vẫn mặc nguyên âu phục chỉnh tề, sợ hắn ngủ không thoải mái, cân nhắc một chút, lại nhẹ nhàng giúp hắn cởi quần áo ngoài, trải chăn đắp kín.
Sau khi xong xuôi, y ngồi ở mép giường, cúi đầu lẳng lặng nhìn gương mặt khi ngủ của Lyle. Lyle ngủ rất sâu, mái tóc đen nhánh mềm mại phủ xuống một bên mắt càng làm nổi bật lên làm da trắng xám tái nhợt.
Kane nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, ngón tay lưu luyến di chuyển xuống, cuối cùng chạm đến môi Lyle. Gần đây trạng thái cơ thể của hắn không tốt, đôi môi hồng hào mềm mại cũng nhạt màu khô nứt. Y đưa ngón tay thăm dò vào giữa hai cánh môi, cảm giác ấm nóng ướt át nhanh chóng bao phủ lên đầu ngón tay.
Ở lâu thêm một giây lại quyến luyến thêm một phần. Cuối cùng Kane cũng hiểu được nguyên nhân vì sao trước đây Daimian không cho phép bọn họ yêu đương. Tình yêu luôn khiến con người ta trở nên mềm yếu.
Y cúi người hôn nhẹ lên môi hắn một lúc lâu, sau đó dứt khoát đứng dậy, rút ra một mảnh giấy dán lên đèn ngủ trên tủ đầu giường, lặng yên không một tiếng động nhanh chóng rời đi.
***
Lyle ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh lại, ngủ đủ rồi cả người đều sinh ra một cảm giác thoải mái lười biếng. Hắn chậm rãi xoay người duỗi thắt lưng, lại phát hiện quần áo ngoài đã được cởi ra, theo bản năng vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh. Trong phòng vắng lặng không một bóng người, chỉ có một mảnh giấy nhỏ dán trên đèn ngủ.
Lyle nằm trên giường đưa tay giật mảnh giấy kia xuống, bên trên là nét chữ quen thuộc: Đừng đến bệnh viện Omar kiểm tra, bồi dưỡng một bác sĩ riêng toàn năng tại nhà.
Trên giấy không ký tên, nhưng hắn biết đây là của Kane để lại. Kane cả người và chữ viết đều rất đặc biệt, khiến người ta nhìn một lần đã khó quên, nhưng người là vì đẹp, còn chữ là vì quá xấu.
Tại sao lại không được tới bệnh viện Omar khám? Chẳng lẽ bệnh viện có vấn đề?
Lyle đem mảnh giấy dán lại lên đèn ngủ.
Công ty dược phẩm Jasper có quan hệ rất mật thiết với bệnh viện Omar, hắn vốn luôn cho rằng đây là nơi an toàn nhất với mình.
Nhưng hắn tin Kane, tin tưởng vô điều kiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT