Lúc Kane trở về, Lyle đang ở phòng sách bàn bạc công việc với trợ lý. Y không đến làm phiền hắn, trước tiên đem bức phác thảo của Frank cất vào phòng, sau đó đi ra ban công gọi điện thoại.

“Ace, cậu còn nhớ Moro không?”

Ace có lẽ vẫn còn đang ngủ, trong thanh âm mang theo giọng mũi nghèn nghẹn, “Ai cơ?”

“Đại tướng Moro của tinh hệ Alpha. Daimian từng chỉ thị cho cậu thôi miên thẩm vấn ông ta, còn nhớ không?”

“Đương nhiên là nhớ rồi, bao nhiêu năm tôi đi thẩm vấn chưa từng gặp ai sắt đá như ông ấy. Đệch, đau đầu quá.”

“Sao thế?”

“Không có gì, cùng Edward đánh một trận rồi uống bia thâu đêm thôi.” Ace đáp qua loa, “Mà sao tự dưng cậu lại hỏi chuyện của Moro? Ông ta lại đến tinh hệ Beta sao?”

“Lúc trước mục đích Moro đến tinh hệ Beta là gì?” Kane hỏi ngược lại.

“Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, đang trên đường trở về tinh hệ Alpha thì ông ta bị trợ thủ phản bội, vòng bảo hộ của chiến hạm bị hư hỏng nặng, tất cả quân nhân trên chiến hạm đều chết do thiếu oxi và nhiễm phóng xạ, chỉ có mình Moro bị cấp dưới thân tín đánh ngất nhét vào phi thuyền cứu hộ dự phòng duy nhất trên chiến hạm là tránh được. Phi thuyền kia vốn đã được lập trình sẵn để trở về tinh hệ Alpha, không hiểu sao lại rơi xuống Avana.”

Lúc trước Kane cũng đã mơ hồ biết được đại khái, gọi điện cho Ace cũng là để xác minh lại, “Đây chính là lý do?”

“Đúng thế.”

“Vậy ông ta có khai đã từng gặp ngài Jasper không?”

“Không thể nào! Sau khi bị thôi miên ông ta nói ở tinh hệ Beta chỉ quen biết Cantes, cũng chỉ tiếp xúc với vài người bình thường như bà ấy.”

Kane im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi tiếp: “Liệu có khả năng quá trình thôi miên xảy ra vấn đề không?”

“Không có khả năng. Quy trình của tôi có thể móc đến tận tiềm thức con người, trừ khi đối phương trải qua quá trình huấn luyện kháng thôi miên cấp độ cao, mà loại cấp độ này khắp tinh hệ Beta chưa một tổ chức nào có khả năng đạt được.”

“Vậy tinh hệ Alpha thì sao? Cậu dám đảm bảo tinh hệ Alpha cũng không đạt được?”

Ace trầm mặc không đáp.

Sau khi cúp máy, Kane cầm điện thoại, cẩn thận suy xét lại toàn bộ vấn đề. Nếu như Moro thực sự gặp ngài Jasper, tức là ông ta đã nói dối trong quá trình thẩm vấn. Tại sao lại phải làm như vậy? Để Avana nhận định ông ta vô hại? Phi thuyền liệu có đúng là vô tình rơi xuống Avana? Sao lại phải lén lút đi gặp ngài Jasper, lẽ nào ông ta thật sự có âm mưu gì đó không muốn người khác biết?

Bất kể thế nào, hiện tại y cũng đã biết lý do thực sự đằng sau việc ngài Jasper bị bắt. Kane hiểu rõ phong cách hành sự của lực lượng đặc biệt, năm đó sau khi Moro rời khỏi Avana, ngay cả tình nhân của ông ta, Cantes, một người phụ nữ bình thường lương thiện, cũng bị lực lượng đặc biệt âm thầm xử lý. Ngài Jasper nắm trong tay thế lực và tầm ảnh hưởng không đơn giản, nếu đã phát hiện ra ông ấy có liên hệ ngầm với Moro, lực lượng đặc biệt chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn tìm cách tiêu diệt gọn gàng.

Kane đứng trên ban công, gửi tin nhắn cho Ava: Đã biết người còn lại trong tấm hình. Cái chết ngài Jasper rất có thể là do Chính phủ Avana đứng sau.

Y chỉ gửi tin nhắn đi, không đợi Ava hồi âm đã cất điện thoại vào túi, xoay người đi vào phòng ngủ.

Lyle vẫn đang ở phòng sách. Kane lại ngồi đợi thêm một lúc mới đứng dậy đi gõ cửa phòng sách. Trợ lý ra mở cửa, Lyle ngồi trong phòng, trước mặt đặt laptop, mười ngón tay lướt như bay trên bàn phím.

“Sweetheart, anh vào đúng lúc lắm. Sáng nay tôi đã xử lý lại đoạn ghi âm kia, nghe nhé.”

Lyle nhấp chuột vào một file âm thanh, đoạn ghi âm đã trải qua xử lý bắt đầu phát.

“Tôi biết Tatooine đang nhắm đến nguồn Uranium của Avana.”

“Không phải chỉ có Uranium thôi đâu.”

“Các người muốn nguyên liệu hay thành phẩm?”

Lyle đội nhiên nhấn nút tạm dừng, quay đầu nhìn Kane: “Nghe thấy không? Giữa câu thứ hai và câu thứ ba bị chênh.”

Thấy y chỉ cau mày không trả lời, hắn lại bật tiếp đoạn ghi âm. Lần này Kane có chút không quá chắc chắn nói: “Có lẽ vậy.”

Lyle mở một phần mềm xử lý tần số âm, “Tôi tách đoạn ghi âm này thành hai phần, hai câu đầu là một phần, đoạn còn lại là một phần rồi kiểm tra tần số tạp âm của hai phần này, anh nghe thử xem.”

Tần số tạp âm của hai đoạn đối thoại khác nhau rất rõ ràng, một đoạn khá yên tĩnh còn một đoạn lại ầm ĩ vô cùng.

“Tần số tạp âm của phần này đã bị xử lý cắt bỏ, nguyên bản ban đầu chắc chắn cuộc đối thoại này diễn ra ở một nơi vô cùng ồn ào.”

“Ý em là đoạn ghi âm này bị cắt ghép?”

Lyle nhếch khóe miệng, “Trò vặt thôi. Bọn họ ỷ vào chúng ta không thể tiếp xúc với vật chứng, ngang nhiên làm giả chứng cứ, thông đồng với bên giám định. Đến lúc đó báo cáo đưa ra phiên điều trần sẽ không ai nghi ngờ, thậm chí đến bản thân chúng ta cũng sẽ tự cảm thấy hoài nghi.”

“Chỉ là trò vặt, nhưng vẫn hữu dụng.”

“Hữu dụng? Đó là chuyện của trước khi đoạn ghi âm này rơi vào tay chúng ta.”

Kane đi đến, đưa tay gập laptop lại, khom lưng nhìn hắn, “Lyle, em nên nghỉ ngơi.”

Lyle chậm rãi xoay người, đưa tay ôm eo y.

Kane hiểu hắn muốn làm gì, cúi đầu hôn xuống.

Lyle nghiêng đầu, nói với trợ lý đang lúng túng nhìn chằm chằm sàn nhà: “Anh về Fluorita trước đi. Ngày mai không cần đến đây, nếu có chuyện gì quan trọng, lập tức báo tin cho tôi.”

Trợ lý gật đầu, nhanh chóng xoay người ra khỏi phòng.

Kane đưa tay phải ra, Lyle nắm lấy tay y, để y kéo mình lên, lười biếng ôm lấy eo đối phương: “Tôi đói rồi. Nhà bếp chuẩn bị bữa tối xong chưa?”

“Chắc là xong rồi.”

Bữa tối, Kane ăn sườn nướng, Lyle vì mất máu quá nhiều, được nhà bếp chuẩn bị cho toàn đồ bổ máu, Hắn vừa thấy đã không muốn ăn, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào phần ăn trước mặt Kane.

“Sweetheart, tôi muốn ăn cái kia.”

“Vậy tôi ăn cái gì?”

“Chúng ta đổi cơm đi.”

“Không đổi.”

“Đổi đi mà. Anh muốn yêu cầu gì tôi cũng đồng ý hết.”

Kane dùng dĩa xiên lấy một miếng rau trong đĩa của Lyle, trực tiếp thô bạo nhét thẳng vào mồm hắn.

“Không được kén ăn.”

Lyle trệu trạo nhai miếng rau trong miệng, đau khổ nhìn y, “Sweetheart, đã có ai nói anh rất không dịu dàng chưa?”

“Bây giờ có rồi.” Kane thản nhiên xắt một miếng sườn bỏ vào miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play