Về nhà

Trong vòng hai năm ngắn ngủi, Avana gần như đã thay đổi hoàn toàn. Thể chế liên bang vẫn tiếp tục được sử dụng, việc kiểm tra và cân bằng quyền lực vốn luôn dễ chấp nhận hơn các chính sách trung ương tập quyền, chỉ khác nhau ở chỗ bộ máy lãnh đạo đã thanh lọc trẻ hóa nhân lực. Fluorita vẫn là tổ chức phi chính phủ, nhưng có trách nhiệm giám sát hoạt động Chính phủ, là cầu nối giữa Chính phủ và người dân. Loại hình nào cũng đều có những hạn chế, nhưng so với lúc trước, chế độ chính trị hiện nay có thể nói đã là một bước tiến lớn.

Sau khi qua thăm Leonard, Lyle trở về biệt thự trước đây của mình. Cả căn nhà lớn không có lấy một ánh đèn, khác hoàn toàn với ngày xưa lúc nào cũng đèn đuốc sáng choang. Hắn phiền muộn thở dài một hơi.

Kane bật đèn phòng khách, không hề thấy cảnh tượng bụi phủ dày đặc như trong tưởng tượng, “Chắc Leonard vẫn cho người đến đây quét dọn hằng ngày.”

“Ừ.”

Kane cởi áo khoác, tiện tay vứt lên ghế sô pha, lại phát hiện Lyle vẫn đang đứng bất động ở cửa. Y bước vài bước đi đến chỗ hắn: “Sao thế?”

“Cảm giác có chút xa lạ.” Lyle buồn buồn nói.

“Chúng ta đi cũng hai năm rồi, quay về đương nhiên sẽ thấy lạ. Ở khoảng hai ngày, bảo đảm em sẽ lại thấy nó quen ngay thôi.”

Kane kéo hắn đi tới cạnh bàn trà, chỉ vào ghế sô pha vàng nhạt, “Nhớ không, anh từng nằm đây hút thuốc này.”

Lyle lập tức tiếp lời: “Chúng ta còn làm một lần.”

“Lúc đấy em vừa gọi điện cho Laura xong, làm từ đằng sau thì phải.”

“Anh hùng hục như trâu, suýt nữa thì ngã cả xuống đất.”

Bọn họ mới chỉ làm ở phòng khách đúng một lần, cho nên cả hai đều khắc sâu ấn tượng.

Lyle cuối cùng cũng tìm về được chút cảm giác quen thuộc, ngửa đầu cười toe toét nhìn Kane.

Bọn họ đã đi qua rất nhiều nơi, các địa phương phần lớn đều không được phát triển sầm uất như Avana. Ví dụ như lúc ở tinh cầu Eda, Lyle nửa tháng không được ăn miếng thịt nào, trên giường cũng không có sức mà làm, lúc nằm mơ cũng chảy nước miếng cắn cắn Kane. Kane nhìn hắn thèm đến khổ sở, kích động đến mức suýt thì tự cắt thịt mình xuống cho hắn ăn. Hay như lúc ở tinh cầu Luruuta, bọn họ phải ngủ một tuần trên giường ván gỗ —— thật sự nó đúng là cái giường ghép bằng ván gỗ. Lúc đang cao trào, y vừa động đậy một cái, cái giường đã rất vui vẻ “kẹttt” một tiếng, kết quả là cảm xúc cứ thế bị tụt thẳng xuống âm vô cùng, Lyle thậm chí còn đang làm được một nửa thì cười tràng, cười đến không dừng được. Hay như lúc ở tinh cầu Karu, nguồn nước cực kỳ khan hiếm, nước đắt vô cùng, cái này cũng không phải vấn đề, vì Lyle không thiếu tiền. Nhưng dù hắn có nhiều tiền thế nào, cũng không được phép ngày nào cũng tắm, vì như thế là phạm pháp…

Bây giờ được về nhà, có điều hòa, có nước nóng, có đủ loại đồ ăn, còn có giường lớn mềm mại không cót két hàng đêm, cuộc sống quả thật hạnh phúc đến rớt nước mắt.

Tắm xong, Lyle ngay cả mặc quần áo cũng lười, cứ thế nằm nhoài ra giường, nhúc nhích một chút cũng không muốn. Hắn vùi mặt vào gối, lơ mơ nói: “Sweetheart, chúng ta ở lại đi, đừng đi nữa.”

Kane đang chuẩn bị đi tắm, nghe vậy không nhịn được bật cười, đi tới bên giường khom lưng hôn hắn, nhẹ giọng nói: “Tuân lệnh.”

Bọn họ đã ba, bốn ngày không thân thiết, Lyle lại cứ thế trần trụi nằm sấp trên giường, Kane đi tắm cũng chẳng tập trung được, tinh trùng xông não, hai ba phát đã tắm xong, chỉ quấn mỗi khăn tắm đi ra.

—— kết quả y phát hiện Lyle đang nằm đó ngủ say như chết.

Cơ thể thon dài trần trụi bại lộ trong không khí, trên xương vai phủ một lớp da thịt mỏng trơn mịm, xương cột sống chạy dọc theo lưng kéo xuống đến tận mông, thắt lại ở phần eo một đường cong mềm mại mà cứng rắn.

Kane cả miệng khô khốc, tầm mắt không dám quét xuống dưới nữa, nhưng chỗ cần phản ứng thì cũng đã phản ứng rồi.

Y ngồi xuống mép giường, gỡ khăn tắm, hít sâu một hơi, nhìn gò má Lyle đang ngủ say, tưởng tượng cảnh khoang miệng nóng rực của hắn bao lấy mình, rất biến thái tự tưởng tượng rồi tự xử.

Xong xuôi, Kane trèo lên giường, lúc y bắt đầu hơi buồn ngủ, thân thể trong ngực đột nhiên nhúc nhích, không biết là vô tình hay cố ý cọ vào hạ thân y.

Cơn buồn ngủ của Kane lập tức bay sạch, “Em giả vờ ngủ?”

Tiếng cười đắc ý quen thuộc vang lên, y lập tức đen mặt, nghiến răng lật người đè lên trên Lyle.

“Vui không?” Kane cắn răng hỏi.

Lyle không sợ chết gật đầu: “Vui.”

“Em còn tưởng anh biến thái đến độ cắm vào luôn chứ.” Lyle làm ra vẻ vô cùng thất vọng, “Lãng phí hết cả cảm xúc.”

Kane tự cảm thấy bản thân vừa nãy đúng là ngu vô cùng, y hung ác cười, giữ eo hắn lật người lại, thô bạo ấn gáy Lyle ép xuống đệm, không thương tiếc đè lên, cúi đầu ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Em đã muốn thì anh chiều.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play