Lần này là thật sự nghiệp chướng.

Lâm Nguyệt Bạch ngồi xổm ở ga tàu điện ngầm, im lặng nghĩ. Cậu cũng muốn cho chính mình mấy cái bộp tai: lần này thì lúng túng rồi, giờ nên làm thế nào cho phải đây! Bây giờ ngay cả bạn bè cũng không làm được, hơn nữa nếu hiện tại hắn có người thích thì không phải lại càng lúng túng hơn sao!

Thực sự là muốn chết…

Lâm Nguyệt Bạch cũng không biết mình nên làm gì, chỉ có thể tản mạn không mục đích dạo bước trên lối đi bộ không có bóng người. Điện thoại di động “reng reng reng” vang lên không ngừng, Lâm Nguyệt Bạch đoán phỏng chừng là Cố Thần Hạo bị cậu dọa cho “hoa dung thất sắc” gọi tới.

Cầm lấy nhìn, quả nhiên. Tắt máy, rút pin, làm liền một mạch.

Thế giới yên tĩnh hơn, Lâm Nguyệt Bạch tiếp tục du đãng đầu đường.

Mãi đến khi tình cờ có chiếc xe chạy qua trên đường, trong bốt điện thoại công cộng truyền đến từng trận tiếng chuông.

Tiếng chuông của một bốt điện thoại công cộng không đủ để làm cho Lâm Nguyệt Bạch dừng bước chân mình lại, nhưng cứ mỗi khi Lâm Nguyệt Bạch đi ngang qua một bốt điện thoại công cộng, tiếng chuông sẽ vang lên, điểm này liền vô cùng kỳ quái.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ chưa từng mất đi của Lâm Nguyệt Bạch, cậu nhận điện thoại.

Mới đầu bên trong không truyền đến âm thanh, Lâm Nguyệt Bạch liền cho là cục viễn thông xảy ra vấn đề, đang muốn ngắt.

“Anh thích em.” Đây là giọng Cố Thần Hạo, tay Lâm Nguyệt Bạch nắm điện thoại không khỏi chấn động một chút.

“Anh vô cùng thích em!”

“Anh vô cùng vô cùng vô cùng thích em!”

Lâm Nguyệt Bạch có chút nói không ra lời, hai má lập tức đỏ bừng.

Có lẽ là bởi vì cách điện thoại, Cố Thần Hạo không còn căng thẳng khi nhìn thấy Lâm Nguyệt Bạch, hắn nói càng ngày càng trôi chảy.

“Ngữ văn của anh không tốt, cho nên cũng chỉ có thể dùng loại lời nói thông tục này để biểu thị anh thích em, nhưng anh quả thật quả thật là thích em.”

“Anh biết em thích tiền của anh hơn anh, nhưng không sao cả, ít nhất đây đều là thứ anh nắm giữ, ít nhất có thể nói rõ em cũng thích anh, anh rất vui.”

“Anh không biết nên làm thế nào để miêu tả anh có bao nhiêu thích em, anh chỉ có thể nói, trong khoảnh khắc em hôn anh, thậm chí anh đã nghĩ tới cuộc sống của hai chúng ta sau này.”

Lâm Nguyệt Bạch đỏ cả mặt, ôm mặt mình im lặng nghe Cố Thần Hạo tỏ tình, mà đầu kia điện thoại, Cố Thần Hạo cũng không nói gì nữa, Lâm Nguyệt Bạch chỉ nghe được một đầu khác truyền đến tiếng hít thở càng ngày càng ồ ồ.

Cuối cùng, Lâm Nguyệt Bạch nghe được Cố Thần Hạo vừa thở dốc vừa nói: “Anh ở ngay phía sau em.”

Việc này dọa Lâm Nguyệt Bạch sợ đến độ trực tiếp ôm điện thoại ngồi xổm xuống đất, sau đó… cậu liền bị Cố Thần Hạo ôm xoay người lại.

Cố Thần Hạo cứ như vậy ngồi chồm hỗm giống Lâm Nguyệt Bạch, hắn đặt điện thoại ở bên miệng, ánh mắt lại nhìn Lâm Nguyệt Bạch.

Tựa như hai năm trước, hắn gọi điện thoại cho Lâm Nguyệt Bạch nói rằng: “Để tôi làm bạn trai cậu.”

Đều kiên định không cho phép chống cự.

Mặt Lâm Nguyệt Bạch càng đỏ hơn.

Cậu vùi mặt vào khuỷu tay, nhỏ giọng nói rằng: “Anh cách tôi gần chút.”

Cố Thần Hạo kề thân thể tới gần Lâm Nguyệt Bạch.

“Lại gần một chút.”

“Gần chút chút nữa.”

“Anh hạ thấp đầu xuống.”

Lâm Nguyệt Bạch nâng khuôn mặt vùi trong khuỷu tay lên, bờ môi mềm mại dán lên trán Cố Thần Hạo.

Hết chương 16

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play