Tránh được hai phiền phức, Đinh Gia Hòa cảm thấy cả người đều sảng khoái. Trong trí nhớ của Đinh nữ đại, nam tử bị thương kia tên là Triệu Tiểu Minh, bởi vì y có tài dệt vải, vẻ ngoài cũng thanh tú, cho nên mấy lão phụ trong thôn ưa thích, nhiều người ngắm nghé muốn hỏi cưới y về cho nữ nhi nhà mình. Thấy nhi tử bán chạy như vậy, Triệu lão trở nên rất khó tính, kén cá chọn canh, soi mói từng ly từng tí gia cảnh của người này, dáng vóc của người kia. Xui xẻo nhất chính là Đinh nữ đại, làm ơn giúp nhi tử của lão khiêng bó củi thôi mà bị Triệu lão tới tận cửa Đinh gia mắng chửi. Cái gì trâu già đòi gặm cỏ non? Không tự biết bản thân còn dám vác mặt đeo đuổi nhi tử như hoa như ngọc của lão...

Nói đến nỗi Đinh lão chịu không được cãi tay đôi với Triệu lão, nhưng cuối cùng, Đinh lão cũng cảm thấy Đinh nữ đại không xứng với nhi tử của Triệu lão nên có hơi hụt hơi. Đinh gia chịu mất mặt như vậy, đương nhiên tất cả lỗi lầm đều trút hết lên đầu của Đinh nữ đại.

Bởi thế mới nói, muốn giúp người cũng phải lựa đối tượng, cái loại nam tử như Triệu Tiểu Minh ấy hả, xin giúp cho đã rồi, đến khi nguyên chủ gặp chuyện chả thấy y ra mặt giải thích dù chỉ một câu. Đinh nữ đại bị trầm cảm nặng, bị đánh còn chưa rên, bảo nàng ta giải thích thì bảo Đinh Gia Hòa nàng ăn chay còn có khả năng hơn, huống chi trong tình huống đó, cho dù Đinh nữ đại chịu mở miệng, liệu có người nào tin? Đinh gia tin chắc?

Bây giờ Đinh Gia Hòa nàng không tính toán với Triệu Tiểu Minh là đã dễ dãi lắm rồi, bảo cứu y á? Nàng cũng đâu có rảnh rỗi sinh nông nổi, danh tiếng nàng đã đen lắm rồi, scandal bạo lực thì không sao, chứ bị scandal tình ái là mất phu lang chứ chả chơi. Soái ca năm tốt và cũng là người mình thật tâm yêu thương đầu năm nay tìm đâu có dễ. Phải nói là trời sinh một đôi, không phải người thì không còn ai. 

Tàn tàn cũng về tới Đinh gia,  ngồi phè phỡn chờ Đinh lão làm cơm xong, Đinh Gia Hòa liền bới hai chén cơm, lại nhét hai trứng gà vào trong ngực, còn cầm theo thịt rắn hôm qua chưa ăn hết đi tìm Trương Tiểu Ngư.

Khi Đinh Gia Hòa cầm theo ống trúc đi đến bờ kênh đào đã thấy soái ca đang chờ ở đó.

Trương Tiểu Ngư cũng không phải là ngồi không chờ nàng, khi Đinh Gia Hòa đến, hắn đang cúi người đốn củi, thân thể cường tráng theo động tác của hắn hoàn toàn triển lộ ở trước mặt nàng.

Kỳ thật trên người Tiểu Ngư nhi cũng không có bao nhiêu cơ thịt, thức ăn hằng ngày không đủ chất, lại không được huấn luyện chuyên môn về tăng cơ, hắn làm sao có được cơ thịt kiện mỹ.

Nhưng đổi lại trên người Tiểu Ngư nhi không có một chút thịt thừa, còn cất giấu lực lượng rất mạnh mẽ.

"Ngươi đến rồi." Nhìn thấy Đinh Gia Hòa, Trương Tiểu Ngư lập tức đứng dậy, ánh mắt chặt chẽ dính ở trên người nàng.

Nhìn thấy ánh mắt kia của Tiểu Ngư nhi, trái tim nàng có chút kích động, dứt khoát càng thêm làm càn nhìn qua, khiến soái ca phải vội vàng dời đi tầm mắt.

Ở hiện đại cắm trại ngoài trời đều ăn uống khô khan, nhưng chất lượng của thức ăn không tệ. Ở nơi này tuy rằng hương vị của đồ ăn một chút cũng không ngon, nhưng Đinh Gia Hòa vẫn cảm thấy đó là mỹ vị tuyệt đỉnh.

Trương Tiểu Ngư vốn dĩ cũng không nghĩ ăn cơm trưa của nàng, tuy nói đồ Đinh Gia Hòa mang đến không ít, nhưng ngay cả hắn bình thường còn có thể uống bốn bát cháo lớn… Suy ra Đinh Gia Hòa chắc chắn là ăn xong hai chén cơm.

Nhưng gặp phải Đinh Gia Hòa, Tiểu Ngư nhi không ăn cũng phải ăn. 

Khi Tiểu Ngư nhi chịu ăn cơm lại không muốn ăn trứng gà nàng chia cho, Đinh Gia Hòa nhìn hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: 

"Tiểu Ngư phải ăn nhiều một chút, phải dưỡng cho béo chút… Ta nghe nói mông lớn mới dễ sinh con." Nói xong, nàng còn mặt dày đánh giá kỹ mông của Trương Tiểu Ngư.

Lần này, mặt đen của Trương Tiểu Ngư thật sự biến thành màu đỏ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play