Tuy cầm theo hai ống trúc thịt rắn, nhưng Đinh Gia Hòa cũng không lập tức đưa cho Tiểu Ngư nhi một ống trúc.

Nếu nàng cho hắn một ống trúc, hai người mỗi bên bưng lấy một ống trúc yên lặng ăn thịt rắn… Vậy thì làm sao có thể phát triển cảm tình được nữa?

Ngồi xuống chỗ hôm qua bọn họ đã ngồi, Đinh Gia Hòa mở ra một ống trúc, cầm ra một đôi đũa, gắp một khối thịt rắn đút cho Tiểu Ngư nhi.

Hôm nay nàng không thắp nến, chung quanh rất tối, nhưng cố tình hắn lại có thể rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của người bên cạnh.

"Thịt rắn này là ta nấu, Tiểu Ngư nhi nếm thử xem." Giọng nói của nàng vang lên bên tai, cùng lúc đó, một khối thịt rắn được đưa tới bên miệng hắn.

Thịt rắn tản ra hương vị vô cùng mê người, nhưng hương vị mê người này Trương Tiểu Ngư vẫn có thể nhịn được, chỉ là nghĩ đến trước đó Giang Diệp Hồng xin Đinh Gia Hòa con rắn này mà nàng không cho, hiện tại lại nấu lên đưa đến cho hắn ăn… Trương Tiểu Ngư đột nhiên muốn nhanh chóng nếm thử hương vị thịt rắn.

Há miệng ăn khối thịt rắn kia, sau đó Trương Tiểu Ngư liền nhìn thấy Đinh Gia Hòa cũng gắp một khối ăn.

Thịt rắn có chút dai, nhai một hồi, hắn giơ tay lên miệng nhả xương ra, làm xong lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Nhà Trương Đại Hộ ăn cơm, hài tử đều không được dùng tay như vậy.

Đinh Gia Hòa ngược lại cũng không chú ý, nhìn thấy phu lang tương lai ăn xong, lại gắp một khối đút cho hắn: 

"Ăn ngon không?"

"Ăn ngon." Trương Tiểu Ngư lập tức đáp lời, hắn cũng từng nếm qua rắn, nhưng vẫn chưa ăn qua thịt rắn nào ngon như vậy.

"Ngày mai ta bắt cho Tiểu Ngư nhi ăn." Nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, Đinh Gia Hòa cảm thấy miệng lưỡi đói khát nên cố ý đến gần bên tai Tiểu Ngư nhi nói. Trời biết trong đầu nàng đang quay cuồng hình ảnh soái ca cao to rắn chắc, cúi đầu mím chặt bờ môi gợi cảm vì bị trêu chọc. Thật muốn đè hắn ra hôn sâu một cái.

Trương Tiểu Ngư chỉ cảm thấy có hơi nóng phun ở bên lỗ tai mình, tay chân hắn đều có chút phát run, sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn mới có khí lực nhai tiếp thịt rắn trong miệng mình, lại hỏi ra vấn đề khiến hắn hoang mang rất lâu: 

"Trước đó Giang Diệp Hồng xin rắn của ngươi, vì sao ngươi không cho y?"

"Tiểu Ngư nhi làm sao biết Giang Diệp Hồng xin rắn của ta?"

Đinh Gia Hòa tỏ vẻ kinh ngạc hỏi, trong lòng lại có chút buồn cười, nàng đã sớm dưỡng thành thói quen tùy thời tùy chỗ đều lưu ý tình huống chung quanh, lúc ấy soái ca trốn ở sau cây, nàng đương nhiên phát hiện, chung quy ở thế giới này, người nàng đặt trong tim chính là Tiểu Ngư nhi mà. 

Cho dù biết, Đinh Gia Hòa cũng không muốn vạch trần, ngược lại rất thông minh biểu hiện một phen, đương nhiên, cho dù phu lang tương lai không có ở đó, nàng cũng sẽ biểu hiện như vậy, nam nhi nhỏ gầy như vậy thật sự khiến nàng khó có thể sinh ra hảo cảm, đã không ưa thì làm sao nàng từ bi cho ít thịt rắn được. Nếu đổi lại là một nữ nhân hào sảng nào đó nói nàng chia ít thịt rắn ra nhậu với nhau vài ly, Đinh Gia Hòa nàng còn vui vẻ đồng ý.

"Ta… Ta nghe người ta nói." Trương Tiểu Ngư cúi đầu, thời điểm nói chuyện đặc biệt không có khí thế.

Người này thật là không biết nói dối… Bất quá Đinh Gia Hòa lại yêu thích như vậy: 

"Giang Diệp Hồng kia không dễ nhìn bằng Tiểu Ngư nhi, càng không phải là ai kia của ta, ta đương nhiên sẽ không cho y rắn… Về sau đồ vật của ta đều là của Tiểu Ngư nhi." 

Đinh Gia Hòa hào hứng tỏ rõ sự chung tình của mình, Trương Tiểu Ngư ngồi nghe chỉ cảm thấy nàng đang nói hưu nói vượn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play