Còn những người trong tổ chức,cô không dám tin họ,dù gì cũng đã rời rồi,suốt 20 công hiến cho nghề sát thủ đã quá đủ rồi.
Vương Tuấn Duệ-Cô không dám đặt niềm tin vào hắn,dù gì,hắn cũng là người có địa vị trong xã hội,cô không thể ở cạnh hắn mãi được,sau này,ai đi đường nấy.
-"Vợ,em thật hư"
Vương Tuấn Duệ tựa lưng ở cửa.Hắn cứ ngỡ cô sẽ đi tìm hắn,ôm eo hắn và xin lỗi.Ai dè,cô ngồi đây trầm mặc.
Không biết xấu hổ!
Chưa phát sinh quan hệ,cũng không có đăng kí kết hôn,hắn dám dùng từ"vợ" nói chuyện với cô.
-"Ai vợ anh?"
-"Em"
Vương Tuấn Duệ từ tốn đáp lại,hừ,cô lại dám nói câu đấy lần nữa,không sợ hắn giận thật sao?
-"Ai thèm lấy đồ không biết xấu hổ như anh?"
Nói xong Hoàng Anh cầm theo laptop đi vào phòng.Để lại Vương Tuấn Duệ không cảm xúc tựa ở cửa mộc cách lạnh lùng......
By:Nam Cung Tùy Tâm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT