Lời Liễu Thư nói làm cho mọi người ở đây đã kinh mà hỉ, kinh hãi tự nhiên là vì xương gãy thế nhưng còn có thể trị liệu, hơn nữa còn hoàn hảo vô khuyết, vô cùng vui mừng tự nhiên là hai người Ngải Đạt và Kathy. Kathy vẫn luôn rất tin tưởng lời Liễu Thư nói, bởi vì ở trong lòng của cô ấy giống cái Liễu Thư này là người vô cùng tài giỏi, lời của cô có độ tin cậy cao.
Tộc trưởng và Vu y liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng trong lòng cũng cao hứng nhưng mà vẫn là có điểm hoài nghi. Cũng không phải vì Liễu Thư nói không tốt, mà là nhiều năm như vậy, trong bộ lạc vẫn đều là xử lý thương tổn gảy xương như thế, đột nhiên có thể có một loại biện pháp khác chữa khỏi loại miệng vết thương này, hơn nữa còn có thể làm cho thú nhân hoàn hảo không tổn hao gì, thay vì nói bảo trì nghi hoặc, không bằng nói là có phần khó tin được.
"Tiểu Thư, cô nói là thật sự sao?" Abby vốn đã tuyệt vọng, từ lúc chân bị sói sườn núi cắn lên một cái, thì tâm của hắn vẫn luôn luôn trầm xuống. Vừa rồi Vu y chẩn đoán một phen, trực tiếp đánh tan một tia hy vọng cuối cùng của hắn, nhìn anh trai đang tự trách giống như không có chiếu cố tốt cho mình, còn có Kathy vẫn chịu đựng không khóc ra, khỏi phải nói trong lòng của hắn có bao nhiêu khó chịu. Hắn không còn là thú nhân cường tráng, không mang đến cuộc sống an toàn sung túc cho giống cái.
"Đây là đương nhiên, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì chân của anh có thể khỏe mạnh." Lúc này cũng không nên do dự, Liễu Thư kiên định gật gật đầu, gãy xương mà thôi, cẩn thận buộc khúc gỗ cố định tốt, ba tháng sau thì khỏe lên rồi.
Ở thôn trước kia Liễu Thư sống không có trạm y tế, muốn đi mua thuốc chữa bệnh chỉ có thể đi bộ mấy dặm đường mới đến phố. Mà may mắn trong thôn có một đại thúc đại phu nông thôn, bình thường nhà ai có người có bệnh nhẹ đau ít thì ông đều có thể chữa trị. Hồi còn nhỏ cô còn lượm qua hạt hạnh bán cho đại thúc để kiếm chút tiền mua đồ ăn vặt nữa, mà tiểu hài tử trong thôn không có việc gì đều thích đi lên núi hái chút thảo dược thông thường bán cho đại phu nông thôn để đổi chút kẹo ngọt v.v. Cô đã từng nhìn qua đại phu nối xương lại cho tiểu hài tử bướng bỉnh trong thôn bị té gãy chân, dùng phương pháp chính là như thế, xem ra cũng không khó, ba tháng sau, đứa nhỏ đó lại tung tăng rồi.
"Chúng ta phải làm cái gì?" Ngải Đạt vội vàng hỏi, làm anh trai không có chăm sóc tốt cho em trai, để cho hắn bị thương như vậy Ngải Đạt rất tự trách, đã âm thầm quyết định mặc kệ như thế nào nhất định sẽ phải chăm sóc cho Abby, hiện tại vừa nghe còn có hi vọng, khỏi nói có bao nhiêu kích động.
Nhìn quanh bốn phía, đám người còn không có giản tán: "Vu y nơi này cũng không phải chỗ tốt để chữa trị chân, trước tiên phải trở về trong sơn động đi thôi, Allen đi tìm đồ cho con rồi, đợi lát nữa sẽ trở lại."
"Đúng đúng đúng, chúng ta tiến vào sơn động trước, bên ngoài trời rét lạnh đất đóng băng." Vu y Phân Đạt cũng như hoàn hồn lại, liên tục gật đầu.
Đoàn người Ngải Đạt dẫn đầu cõng Abby đi tới sơn động của Liễu Thư, xem ra vô cùng quen đường, cũng đúng thôi, về sơn động của anh em bọn họ mà nói còn phải mang theo giống cái bay lên, rất phiền toái, vẫn là sơn động tầng dưới chót mới thuận tiện. Kathy lôi kéo Alice theo sát ở phía sau, cho dù Liễu Thư nói rõ, nhưng không tận mắt nhìn thấy Abby tốt lên thì cô vẫn không yên lòng. Nhưng mà hiện tại cuối cùng không hoang mang lo sợ giống vừa rồi nữa: "Mình và Alice đi trước, ừm, đi đun chút nước ấm."
Vào lúc này tộc trưởng cũng phát huy quyền lực của mình để cho những người khác đều đi trở về nhà tự tìm mẹ đi, cuối cùng cùng với Vu y Liễu Thư ba người đi về phía sơn động. Trên đường Vu y Phân Đạt thật sự là không làm sao trấn an được lòng hiếu kỳ hỏi cô rốt cuộc phải dùng biện pháp gì chữa khỏi cho Abby. Mà Liễu Thư nói một ít những gì tự mình biết để giải thích ra, chỉ là chút da lông, cũng đã làm cho Vu y Phân Đạt cảm thán không ngừng.
Khi đi đến cửa động thì Allen đã thở hồng hộc chạy tới, vừa vặn gặp mặt với bọn họ, nhìn trên tay hắn là một bó gậy gỗ to, Liễu Thư thực không biết nói gì. Cô chỉ cần hai khúc mà thôi, còn hắn thì mua một đưa N cái sao, cái hàng ngốc này. Nhưng mà cô cũng không nói cái gì, thưởng cho cho hắn một cái mỉm cười, sau đó nhận được một nụ cười tươi ngốc hề hề của thú nhân.
Trong sơn động Ngải Đạt đã đặt Abby tới nằm trên giường đất xong xuôi, Alice đang nấu nước, Kathy vắt một khối da thú lau sạch sẽ vết dơ bẩn vết máu trên người giúp Abby. Hiện tại Abby đều im lặng hơn bất cứ lúc nào, giống như lần bị thương này làm cho hắn thành thục không ít, nhất là ánh mắt nhìn Kathy, thật dịu dàng tình cảm. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
"Tiểu Thư, chúng ta phải làm như thế nào?" Thấy Liễu Thư đi tới, Ngải Đạt đứng lên vội vàng hỏi.
"Đừng có gấp, Vu y, người còn có chỗ thuốc trị thương này chứ?" Thảo dược ở đây Liễu Thư còn không có nhìn kỹ qua, nhưng mà cô biết chỗ Vu y không hề thiếu dược. Hôm nay đắp lên cho Abby chính là một loại thảo dược có thể tiêu sưng trừ máu đọng, mà đương sự cô đây cũng cần dùng loại thuốc này lên chân bị thương.
"Có, có, nhưng mà mang không nhiều lắm." Vu y vội nói, vừa vặn nhìn thấy vài thú nhân Phách Nhĩ và Noah tiến vào, bọn họ là tới nhìn Abby một cái. Dù sao quan hệ vẫn rất là tốt, nay hắn đã xảy ra chuyện thì mấy anh em cũng không chịu nổi, nhưng nghe nói giống cái mới tới có biện pháp chữa khỏi chân của hắn, dưới sự ngạc nhiên thì đều qua để xem.
"Noah đi trong sơn động của ta lấy thêm một ít thảo dược tiêu sưng tới đây." Noah vừa mới tiến cửa đã bị kêu đi làm chạy chân, không cam lòng mím môi, được rồi, đứa nhỏ này còn nhỏ, nhưng mà chuyện Vu y phân phó hắn cũng không dám làm trái, dưới sự xô đẩy của mấy người Phách Nhĩ Đạt Nhĩ mà chạy vội đi lấy dược.
"Trước cởi miệng vết thương ra, chúng ta nói sau."
Vu y Phân Đạt ở trên đường đã biết đại khái làm thế nào cứu trị cho chân Abby, hiện tại lập tức đích thân muốn thực nghiệm thì khỏi nói có bao nhiêu kích động. Nếu như biện pháp này có thể làm như vậy về sau thương vong trong bộ lạc tuyệt đối sẽ giảm bớt thật lớn, cái này không riêng bà nghĩ tới, ở đây bao gồm tộc trưởng và mấy thú nhân cũng nghĩ đến điều này, trong nội tâm là một cỗ cảm xúc lửa nóng kích động thế nào cũng không tiêu tan.
Chân Abby bị sói sườn núi cắn máu thịt mơ hồ, cũng có thể trông thấy xương trắng dày đặc, cũng khó cho hắn có thể gắng gượng, còn không rên một tiếng, quả nhiên thú nhân cường hãn là không thể nói lý. Vừa rồi Vu y Phân Đạt chỉ là thoáng xử lý qua, hiện tại Liễu Thư nhìn thấy thì lấy ra kéo nhỏ trên chìa khóa, để tới trên lửa tiêu độc, trên đùi của hắn còn có chút thịt nát như vậy đều phải cắt bỏ. Cô vừa làm, vừa giải thích với mọi người vây quanh ở bên cạnh.
Sau khi xử lý xong, cảm thấy còn chưa đủ, miệng sói không biết có virus hay không nữa, bị chó cắn còn phải chích vắc-xin phòng bệnh chó dại, huống chi là sói. Nhưng mà ở đây cái gì cũng không có, càng khỏi nói là cồn này nọ, bất đắc dĩ chỉ có thể từ bỏ, cũng may Vu y Phân Đạt ở đó nghe được lời nói thầm của cô thì an ủi nói: "Không có việc gì, thân thể thú nhân rất tốt, mấy vết thương này chỉ cần chăm sóc tốt là không trở ngại, này... nối xương trước đi."
Liễu Thư gật gật đầu, đưa tay sờ soạng chân gãy của Abby, muốn tìm tòi xương cốt: "Có chút đau anh nhẫn nại một chút." Cô cũng biết đau dài không bằng đau ngắn, một khi đụng đến xương cốt, cô cũng dùng sức ra tay ngoan (độc) một cái để sắp xếp lại ngay ngắn xương đùi bị gãy.
Sau khi xong việc Liễu Thư lau mồ hôi, liếc mắt nhìn Abby một cái, sau đó yên lặng không nói gì, hàng này cũng giống như không có việc gì, khổ thân cô lần đầu tiên làm việc này còn lo lắng đổ một thân mồ hôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT