Editor: ChieuNinh_

Nghiên cứu làm ra bao tay cho Allen là dùng da của dã thú không biết tên mà làm, hoa văn là màu rám nắng sẫm màu cũng coi như xứng với hắn con to như vậy. Nói đến bộ lạc Dực Hổ săn bắn mỗi lần ra ngoài săn thú được con mồi đều không có loại động vật con hổ này, khi cô chuẩn bị nghiên cứu làm bao tay da hổ tìm nửa ngày cũng không có tìm được da thú hoa văn hổ. Sau đó cẩn thận ngẫm lại mới biết được đồ ăn Allen mang về cho tới bây giờ vốn không có hổ, thế này mới 囧 囧 nghĩ tới thì ra con hổ không ăn thịt đồng loại. Tuy rằng là thú nhân nhưng rốt cuộc là có huyết mạch hổ, theo Vu y Phân Đạt từng nói lực sử bộ lạc, thật lâu thật lâu trước kia khi thần thú còn ở đại lục thì bên cạnh có rất nhiều loại thú tụ tập, có hổ báo...

Sau khi thần thú rời khỏi đại lục, trong lòng cũng phá lệ ân sủng đối với mấy thú sủng tùy tùng, ban cho năng lực biến thân bay lượn, đây là lai lịch thú nhân. Cho dù là truyền thuyết tràn ngập thần thoại (hoang đường) cũng làm cho người ta rất không thể tin, nhưng Liễu Thư xuyên qua vốn chính là một chuyện rất kỳ dị, cho nên loại chuyện này độ tin cậy vẫn là rất cao.

"Loại này thật thuận tiện, thoải mái." Allen mang theo cặp bao tay lộ ra ngón tay, sau đó vui sướng nói.

Bao tay này là Liễu Thư đặc biệt làm ra, thú nhân không thể so với giống cái, tuy rằng cũng phải giữ ấm, nhưng bọn hắn phải đi ra ngoài săn bắn chính yếu vẫn là động tay chân khéo léo. Nếu ngón tay đều bị bao chặt, móng vuốt cũng không duỗi được, đến lúc đó cũng không phải là hại người sao.

"Không phải anh đã nói rồi, trừ bỏ thú hình cũng thường xuyên dùng hình người săn bắn sao, khi ở hình người mang theo cái này giảm bớt chút thương hại." Liễu Thư cười nói.

Allen trực tiếp gật đầu, thấy rằng Liễu Thư biết được thật nhiều, đồng thời coi bao tay cô nghiên cứu làm cho mình như bảo bối không thôi, có loại xúc động muốn giấu đi. Thú nhân thực sự đơn thuần, ừm, ví dụ như khi ở trước mặt giống cái mình thích. Liễu Thư liếc mắt một cái thì đã nhìn ra hắn đang nghĩ gì, nhất thời không nói gì.

"Mấy thứ này làm ra được chính là cần dùng, bằng không tôi làm mấy cái này làm gì. Xem nè, tôi cũng làm cho mình một đôi, nếu như bị bẩn hay rách, thì cũng bình thường, đừng đau lòng."

Tuy rằng không nỡ, nhưng mà giống cái nói cũng đúng, thú nhân cười ngây ngô gãi gãi đầu, rất là quý trọng mang vào hai loại đồ dùng giữ ấm này. Lúc này nhìn kỹ trông thấy Liễu Thư còn đang khâu may may vá vá, lập tức nhìn qua hỏi: "Cái này làm sao vẫn còn làm?"

Liễu Thư ngồi ở bên cạnh lò sưởi trên đầu gối bày ra cái chậu gỗ nhỏ cô đựng đồ may vá, bên trong có da thú có cốt châm, còn có mấy thứ cái bao tay. Allen thuận tay lấy qua một cái, khoa tay múa chân khoa tay múa chân chính mình là tuyệt đối không mang vừa, mà bản thân giống cái cũng không dùng được, nhất thời nghi hoặc.

"Ha ha." Thấy bộ dạng Allen có chút ngơ ngác, Liễu Thư hé miệng cười nhẹ nhàng nói: "Đây là làm cho nhóm tiểu ấu tể, Kathy và Alice đang làm, tự nhiên tôi không thể lạc hậu."

Nghe vậy, Allen sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu: "Tiểu Thư em thật tốt, sau khi em đến đây, một thời gian qua trong bộ lạc đều qua tốt lên không ít." Có lẽ Liễu Thư cho rằng cô nói cô làm cũng chỉ là việc nhỏ chẳng đáng giá nhắc tới, nhưng mà nhóm người thú nhân Allen sinh trưởng ở địa phương nguyên thủy này lại biết mấu chốt trong đó có bao nhiêu to lớn, chỉ có cô còn không tự biết thôi. Allen may mắn hắn là người đầu tiên giống cái gặp được, cũng cảm kích cô lựa chọn mình. Diendanlequydon~ChieuNinh

"Ừm, về sau cuộc sống trong bộ lạc cũng sẽ càng ngày càng tốt." Quan sát xã hội nguyên thuỷ, chính mình có khả năng làm được cũng không nhiều, nhưng mà một khi đủ khả năng, cô sẽ ra một phần lực bản thân.

Quên đi, tính toán xem có bao nhiêu ấu tể cô nhi, Liễu Thư liền làm bao nhiêu đôi bao tay, vốn không có làm giầy, bởi vì Kathy và Alice bao, tự nhiên là cô có thể thoải mái một chút. Sau khi làm xong thì muốn đưa qua, tuyết lớn đã ngừng, cũng không rơi xuống lần nữa, nhiều lắm là tung bay một ít tuyết, thời tiết độ ấm tạm thời không có thấp xuống lần nữa, tin tưởng người bộ lạc cũng đã thích ứng. Liễu Thư cũng rất bội phục chính mình giữ ấm cũng đúng lúc, mùa đông đột nhiên đến, cô là người Thiên triều thể chất suy nhược không có bị cảm lạnh cảm mạo thật đúng là đã rất không tệ.

Khi đến sơn động nhóm ấu tể thì Alice và Kathy đã ở đó, thực tự nhiên mang giầy cho nhóm ấu tể, nhìn thấy Liễu Thư và Allen vội vàng hưng phấn vẫy tay.

"Lại đây nha, thực sớm đâu." Kathy dẫn đầu bật lại đây, vô cùng thân thiết kéo Liễu Thư qua, một đôi mắt to sáng lấp lánh nói: "Tiểu thư thật là lợi hại, giầy tuyệt quá, hiện tại mang vào thuận tiện thật nhiều nha. Về sau khi đến mùa xuân giống cái chúng ta cũng có thể ra khỏi bộ lạc, không lo lắng bị tảng đá nhành cây làm bị thương."

Giống cái đơn giản dễ không cho ra khỏi bộ lạc, cái này chẳng những là vì bên ngoài bộ lạc có rất nhiều dã thú, lúc này uy hiếp đến sinh mệnh giống cái, đồng thời cũng là bởi vì không có đồ tốt bảo hộ thân thể giống cái, ví dụ như không có giầy mang, chỉ bao vây lấy một tấm da thú, cho dù ra ngoài bộ lạc cũng không đi được bao xa, đây mới là mấu chốt.

Hiện tại có giầy, năm sau khi mùa xuân, có giầy thì nhóm giống cái đã có thể ra khỏi bộ lạc. Tuy rằng bên ngoài vẫn rất là nguy hiểm, nhưng đến lúc đó sẽ có thú nhân cùng đi, vừa nghĩ đến có thể cùng nhóm giống cái khác đi ra ngoài bộ lạc thì Kathy cười thấy răng không thấy mắt.

Liễu Thư còn không biết ý nghĩ trong lòng cô ấy, tạm thời cũng không chuẩn bị biết, chỉ là đưa bao đồ da thú đang ôm trong lòng qua: "Xem này, mình làm, các cậu cũng nhìn xem, giữ ấm nhiều hơn, cậu xem tay của các cậu, đều tổn thương do giá rét." Khi đó liếc mắt một cái thì nhìn thấy tay Kathy và Alice có dấu hiệu tổn thương do giá rét, cô than thở trong lòng, mấy ngày nay tay mình cũng có chút ngứa, bằng không thì còn chưa có nghiên cứu ra bao tay này xong mà còn có thêm một đoạn thời gian nữa mới làm ra được ấy.

"Giữ ấm?" Kathy chớp mắt, sau đó mở túi ra, vừa nói: "Cái gì nha, ồ, cái này dùng làm sao?"

"Thì dùng như vậy." Vươn cái tay đang mang bao tay da thú đến, Liễu Thư cười hì hì nói.

"Oa, cái gì nha, vuốt thật thoải mái." Vốn đang không hiểu ra sao với mấy thứ này, khi nhìn thấy bao tay trên tay Liễu Thư rồi, Kathy liền thông suốt.

"Thật tốt quá, đây là bảo vệ tay nha."

"Ừ ừ."

Hết chương 72.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play